← Quay lại trang sách

Chương 1073 Báo đáp của Chapman 2

Đại nhân, ngài tìm ta?"

"Đúng vậy." Mặc dù rõ ràng không có bất kỳ dao động năng lượng nào, nhưng giọng nói vẫn vang lên trong lòng Thao túng giả.

Nhân vật mà Thao túng giả gọi là đại nhân lên tiếng nói.

"Tình hình vết thương khôi phục thế nào rồi?"

Thao túng giả lập tức trả lời: "Nhờ có thần vật mà đại nhân ban tặng, sức mạnh Thiên nhân ngũ suy của Thảm Họa đã bị trục xuất hoàn toàn."

"Tốt lắm. Vậy thì, nhiệm vụ mới."

Thao túng giả cẩn thận lắng nghe.

Liền nghe thấy vị "Đại nhân" chưa từng gặp mặt, nhưng thực sự từ trước khi mình phát tích, vẫn luôn giúp đỡ mình mở miệng nói: "Đi tìm Thần Chủ, nói cho hắn ta, những gì ta đã hứa với hắn ta lần trước, vẫn không thay đổi."

"Nhưng ta cần hắn ta giúp ta làm một việc."

"Bảo hắn ta đi đến chiến trường quyết chiến của thần Hi Vọng và Thảm Họa. À đúng rồi, ngươi cũng đi cùng đi."

"Đây là sơ đồ đường đến chiến trường quyết chiến."

"Sau khi tới chiến trường quyết chiến... Ngươi hãy để Thần Chủ làm như vậy... Sau đó, ta muốn ngươi làm như vậy..."

Thao túng giả cẩn thận lắng nghe mỗi một câu "Đại nhân" nói...

Cho đến khi giọng nói biến mất, Thao túng giả mới gật đầu: "Ta đã ghi nhớ hết rồi."

"Tốt lắm... Đi làm đi."

"Đợi sau khi mọi chuyện thành công... Mọi thứ mà Vĩnh Hằng từng có, sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi."

Điều này khiến Thao túng giả mừng rỡ.

Sau một thoáng do dự, hắn ta lại nói: "Đúng rồi thưa đại nhân, có một điều không biết có nên nói hay không."

"Cứ nói đừng ngại."

"Thế Giới, có liên quan đến chuyện của Thế Giới." Thao túng giả nhanh chóng lên tiếng: "Gần đây Thế Giới đã truyền tin cho ta, nói rằng muốn ta phối hợp với anh ta xử lý một số vấn đề liên quan đến thế giới hạch tâm. Ta đang nghĩ, đến bước này rồi, liệu ta còn cần phải nghe theo sự chỉ huy của Thế Giới không?"

Nói xong, dường như Thao túng giả sợ vị "Đại nhân" kia sinh ra hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu: "Dù sao thì đại nhân ngài cũng biết, Thế Giới đó, hoàn toàn không thể so với ngài được—— mặc dù anh ta là phân thân của ngài."

Giọng nói trong lòng vang lên, có chút hờ hững.

"Vậy thì phối hợp với anh ta đi. Dù sao thì, cho dù có làm hỏng chuyện của Lục Minh, thì Thế Giới vẫn còn có ý nghĩa và giá trị tồn tại."

"Tất nhiên, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của ngươi hiện tại, chính là đến chiến trường quyết chiến. Bất cứ chuyện gì cũng phải nhường đường cho việc này."

Thao túng giả cung kính cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì nhận ra rằng sự tồn tại vĩ đại kia đã đi xa.

Hít một hơi thật sâu, Thao túng giả lập tức lên đường, khởi hành đi tìm Thần Chủ.

....

Những phong ba biến động bên ngoài không ảnh hưởng đến Lục Minh đang ở trong Căn phòng Phong ấn.

Hắn và Ảnh Tử, vẫn đang xử lý vấn đề của mình.

Lục Minh phải thừa nhận rằng, trong quá trình trao đổi với Vĩnh Hằng, hắn đã có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bởi vì toàn bộ những gì Vĩnh Hằng nói trong Căn phòng Chân thực, đều không có gì sai sót.

Đặc biệt là phần có thể kiểm chứng được—— ví dụ như, nên dùng cách nào để xử lý mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng trong cơ thể Lục Minh và Ảnh Tử.

Câu trả lời chính là thứ mà Lục Minh đã nuốt vào, một chút xíu ý chí vũ trụ của vũ trụ Hi Vọng.

Một chút ý chí vũ trụ này giống như là cặn bã còn sót lại sau khi bị người ta ăn, đã trở thành công cụ tốt nhất để Lục Minh chiết xuất mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng.

Trong thành phố Ác Linh, những mảnh vỡ linh hồn ít ỏi của thần Hi Vọng đã được Lục Minh liên tục thả ra, sau đó nuốt vào bụng, dùng để củng cố nền móng con đường Chân thần Thâm uyên của mình.

Mà trong cơ thể Ảnh Tử, ở Vùng đất Tử vong, tân sinh và luân hồi, mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng bị ẩn giấu cực sâu kia cũng đã bị Lục Minh tìm ra vị trí.

Ngay trong giếng Tô Sinh...

Có người đã dùng thủ pháp cực kỳ kín đáo, phong ấn một phần mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng trong giếng Tô Sinh——thậm chí ngay cả Phồn Dục và Ảnh Tử, hai chủ nhân của Vùng đất Tử vong, tân sinh và luân hồi này, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng điều này không qua mắt được ý chí vũ trụ của vũ trụ Hi Vọng.

Phát hiện vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề.

Nguyên lý rõ ràng, quá trình cũng đơn giản—— đơn giản chỉ cần từng chút một xé mở phong ấn, từng chút một nuốt chửng những mảnh vỡ linh hồn này.

Phiền phức thì cũng không phải là phiền phức, nhưng thực sự là một công việc tốn thời gian.

Ban đầu Lục Minh cho rằng, mình có thể xử lý ổn thỏa mọi vấn đề trên người bên trong Căn phòng Phong ấn, nhưng không ngờ khi tiến độ chỉ mới được một nửa thì đột nhiên có người xuất hiện trước cửa Căn phòng Phong ấn.

Là Chapman.

....

Giống như lần gặp Vĩnh Hằng trước đó, điểm khác biệt là lần trước Lục Minh đứng bên ngoài cửa, còn lần này đứng bên trong cửa.

Cùng Chapman bốn mắt nhìn nhau, liền nhìn thấy trên mặt Chapman nở nụ cười đặc trưng, nụ cười ôn hòa kia dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm, nhưng Lục Minh luôn cảm thấy hơi giả tạo.

"Có chuyện?"

Mở miệng nói như vậy, ý của Lục Minh là có gì thì nói thẳng, đừng làm mất thời gian của hắn.

Chapman nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Minh, anh ta cười nói.

"Lần trước cậu đã giúp tôi đưa ra yêu cầu với Vĩnh Hằng, tôi đã nói rồi, nhân tình này tôi nhất định sẽ trả."