Chương 1078 Ách thú, vực Tận Thế 1
Không chỉ Lục Minh đưa ra quyết định, những ma vật đằng sau hắn cũng có không ít đưa ra phán đoán giống với Lục Minh.
Đám ma vật đen kịt một lần nữa tiến lên, bước chân hỗn loạn lao vào trong sương mù.
Lúc mới bắt đầu, Lục Minh vẫn chưa cảm giác được có gì không ổn.
Giống như đang đi dạo trên con phố yên tĩnh, xung quanh đột nhiên xuất hiện sương mù mỏng, ngoài việc gây ra một số cản trở cho tầm nhìn và nhận thức, thì cũng không có gì khác thường.
Nhưng càng đi, Lục Minh càng phát hiện ra có chỗ không ổn.
Quay đầu nhìn về phương hướng vừa đi, liền nhìn thấy cảnh tượng đằng sau mình đã thay đổi - đường trở về đã bị sương mù bao phủ, mơ hồ không nhìn rõ thứ gì.
"Bị lạc đường rồi sao..."
Vấn đề phương hướng, kỳ thật cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Vấn đề nghiêm trọng nhất là không biết từ lúc nào, Thâm Uyên đi theo sau mình đã biến mất không thấy đâu...
Mà điều kỳ lạ là, Lục Minh thậm chí không phát hiện ra Thâm Uyên đã biến mất ở đâu và khi nào.
Lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân, Lục Minh hít vào một hơi.
Bởi vì Ảnh Tử cũng biến mất không thấy đâu.
Không biết từ lúc nào, Lục Minh đã lẻ loi một mình.
Một chút cảm giác cô đơn thoáng qua, đột ngột bao trùm lấy trái tim, nhưng lại bị Lục Minh nhanh chóng xua tan.
Thu lại những suy nghĩ vô ích, nhận thức được phát huy toàn lực, nhưng chỉ có thể giới hạn trong một góc nhỏ.
Điều này khiến Lục Minh nhíu mày, miệng lẩm bẩm.
"Có chút thú vị rồi đây."
....
Cũng ở trong sương mù, Thâm Uyên đi theo sau Lục Minh, lải nhải không ngừng.
Nhưng đến một thời điểm nào đó, cũng chính là lúc Thâm Uyên hơi mất tập trung, Lục Minh ở trước mặt đột nhiên biến mất không thấy đâu...
Điều này khiến Thâm Uyên ngây người tại chỗ, sờ cái đầu trụi lủi của mình, mãi mà vẫn chưa phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra.
....
Một nơi khác trong sương mù.
Một hàng hai người chậm rãi tiến về phía trước.
Sống nhờ ở dưới chân Lục Minh, Ảnh Tử tập trung toàn bộ tinh thần, cảnh giác tám phương.
Nhưng Thâm Uyên ở đằng sau lại hơi ồn ào...
Cái miệng của Thâm Uyên, cư bô bô bô bô nói liên tục không ngừng... Trước đây Ảnh Tử không biết, Thâm Uyên lại có nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Cho đến một thời điểm nào đó.
Tiếng nói của Thâm Uyên đột nhiên dừng lại.
Lúc đầu, Ảnh Tử thở phào nhẹ nhõm - bởi vì cuối cùng cũng không phải chịu đựng sự ô nhiễm tinh thần của Thâm Uyên nữa.
..
Nhưng rất nhanh, Ảnh Tử nhận ra có điều không ổn.
Thu hồi nhận thức ở phía xa, từ từ rơi vào Thâm Uyên đằng sau.
Sức mạnh mạnh hơn Lục Minh một chút, khiến Ảnh Tử lập tức nhận ra có điều không ổn...
Một mảng bóng lớn, từ dưới chân Lục Minh tách ra.
Lúc này Ảnh Tử đứng giữa Lục Minh và Thâm Uyên, nhìn chằm chằm vào Thâm Uyên, trầm giọng nói: "Dừng lại."
Lục Minh đằng sau và Thâm Uyên đằng trước đồng thời dừng bước.
"Thâm Uyên, có vẻ như ngươi có chút không đúng lắm."
Nói xong, Ảnh Tử đột nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề...
Không phải một tiếng.
Mà là hai tiếng!
Phía sau, một sức mạnh khủng bố đột nhiên đánh úp lại, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Ảnh Tử! Điều này khiến Ảnh Tử ngây người trong chốc lát, giây tiếp theo, Ảnh Tử hóa thành sương mù, nháy mắt thoát khỏi phạm vi tấn công của người phía sau!
Đứng theo thế tam giác ở cách đó không xa, nhìn về phía vị trí Lục Minh đứng ban đầu... Lúc này Ảnh Tử mới cảnh giác, vừa rồi người mà mình định bảo vệ, nào đâu phải là Lục Minh gì chứ!
Hắn có chiều cao giống Lục Minh, ngoại hình giống Lục Minh.
Nhưng đôi mắt kia lại không có bất kỳ thần thái nào - điều này trông có vẻ giống với đôi mắt bình tĩnh của Lục Minh, nhưng thực tế lại hoàn toàn không giống!
Nếu nhất định phải miêu tả thì đôi mắt của Lục Minh chỉ là vô tình, còn đôi mắt của con rối này là lại đờ đẫn!
Con rối từ từ thu tay lại.
Cũng máy móc quay đầu, nhìn về phía Ảnh Tử.
Một bên khác, Thâm Uyên cũng chậm rãi di chuyển, rất nhanh đã đứng bên cạnh Lục Minh giả - không cần miêu tả nhiều, ánh mắt của Thâm Uyên giả cũng khác xa so với Thâm Uyên thật.
Hít một hơi thật sâu, xua tan sự kinh ngạc vì vô tình đi theo nhầm đối tượng ra khỏi đầu, Ảnh Tử trầm giọng nói: "Các ngươi là ai!?"
Hai con rối không nói gì...
Chúng nó vặn vẹo, bắt đầu thay đổi hình dạng.
Thân thể giống hệt Lục Minh và Thâm Uyên, vặn vẹo giống như đất sét trong tay trẻ con!
Một lớp năng lượng màu đen mỏng bao phủ trên lên hai con rối, khiến chúng trông kỳ dị và tà ác.
Mùi hôi thối nồng nặc dần dần lên men, ngay cả Ảnh Tử ngửi thấy cũng cảm thấy buồn nôn.
Trong đó, đầu của con rối Lục Minh nhanh chóng to lên, cuối cùng đạt đến đường kính gần trăm mét - ngũ quan đã vặn vẹo, chỉ còn lại từng viên bứu thịt ghê tởm, trong bứu thịt còn chảy ra chất lỏng màu tím đen.