- 5 - Tây
Mỗi vùng đất sẽ hình thành nên tính cách con người khác nhau, nếu một gã đàn ông phương Đông cuốn hút người ta bằng sự huyền bí, uyên sâu thì đàn ông phương Tây khiến người khác thích thú bằng sự tự do,
phóng khoáng. Và cũng vì vậy, người cũ phương Tây cũng sẽ cho người ta nhiều ký ức khác hẳn một người cũ phương Đông.
Trai Tây tôn trọng quyền cá nhân. Chuyện của anh là chuyện của anh và chuyện của em là chuyện của em. Nếu cần nhau giúp đỡ, hãy lên tiếng, yêu cầu. Đừng im lặng để rồi khi mọi thứ đổ vỡ lại la lên rằng vì sao anh không giúp em, không quan tâm em. Vài ba tiếng mỗi ngày ai làm việc ấy, dù là ngồi cạnh nhau. Nhưng cái cảm giác yên tâm rằng trong không gian xung quanh mình đang tồn tại một người yêu thương đủ để mình cảm thấy an toàn làm việc.
Trai Tây thích đi, thích di chuyển, thích du lịch để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Trai Tây đi du lịch hay cầm theo cái điện thoại, không phải để chụp hình, đăng lên mạng, không phải để chơi game mà thường dùng để dò đường tránh cho hai đứa bị lạc. Trai Tây hứng thú với thiên nhiên, thường cảm nhận tất cả bằng mắt, ghi lại trong đầu và giữ cảm xúc trong trí não chứ không chụp hình, quay phim để rồi không bao giờ mở ra coi.
Trai Tây ưa đọc sách. Đi bất cứ nơi đâu trong túi sách trai Tây cũng có một cuốn sách giấy. Qua nước bạn thì đọc sách về văn hóa nước bạn, trong nước mình thì đọc sách văn học, lịch sử khi rảnh. Đặc biệt là những lúc ngồi chờ máy bay, hay đi xe bus. Thường phương Đông chơi game, ngủ nghỉ thì phương Tây lôi sách ra đọc, mà nhìn cái cách cúi cúi đầu lật trang sách, tự dưng thấy thương gì đâu.
Trai Tây ít khi cãi nhau khi yêu. Thường khi có chuyện bất đồng quan điểm, trai Tây chỉ ra những điểm vô lý trong ý kiến của đối phương rồi cố gắng thuyết phục bằng ý kiến của mình. Nếu vẫn không nghe, vẫn cứng đầu làm theo ý mình thì trai Tây vẫn cứ cho làm, làm xong rồi nếu có sai thì chịu hậu quả, lần sau tự biết mà nghe lời trai Tây.
Trai Tây miệng hay nói cảm ơn và xin lỗi, đúng lúc, đúng chỗ, đúng người. Ngồi cafe xong tính tiền, phục vụ mang tiền thối ra trai Tây mỉm cười cảm ơn. Cần phải đi ngang qua một người đứng trước vì gấp, trai Tây nhẹ cúi đầu xin lỗi. Nhiều lúc trai Tây cảm ơn hay xin lỗi mà người nhận hai thứ đó cũng tròn mắt ngạc nhiên, bởi trước giờ ít ai nói mấy từ đó với họ. Trai Tây nghe kể, chỉ le lưỡi, "Quen rồi!"
Trai Tây thích nói chuyện, tâm sự cùng nhau. Có chiều chả làm gì, pha hai tách trà nóng, bên hiên cửa sổ nhìn xuống đường từ căn chung cư cũ trai Tây mướn ở. Trai Tây ngồi, đứa kia nằm gối đầu trên đùi, trai Tây hút thuốc, khói bay ve vãn trên da. Trai Tây vân vê tóc, kể cho nhau nghe một ngày dài thấy những chuyện buồn vui, đâu đó nghe trai nói, "Hôm nay không hiểu sao đứng xếp hàng mà người ta nhìn mình như từ trên trời rơi xuống." Sau khi nói, trai Tây lại hỏi, "Hôm nay em có gì vui?" Đời chông chênh, nhiều khi cần một người hỏi vậy là đủ.
Trai Tây không ngại khám phá. Đi cùng nhau có thể chọn một chỗ ăn xa lạ, nhiều khi cắn được một miếng lại nhăn mặt, nhè ra, nhưng vẫn thích, vẫn vui vì hôm nay biết được chỗ này để lần sau chừa ra, không đi nữa. Trai Tây nhìn mọi thứ thường ở hai mặt tích cực lẫn tiêu cực, không quá bi quan cũng chẳng quá lạc quan, chỉ đơn giản là... khách quan.
Trai Tây hay để ý cảm xúc người đối diện và biết cách dành chỗ cho im lặng. Chiều đi về, mặt một đống, trai Tây hỏi liền, không vui hả, chỉ gật đầu ừ ừ. Trai Tây chẳng hỏi gì thêm, chẳng an ủi gì thêm, chỉ đơn giản quăng cho cái khăn, đi tắm đi. Lui cui đi tắm, lòng vẫn còn bực, vừa lau khô người đã nghe tiếng trai Tây từ bếp, "Ra bàn ngồi đi, nấu gần xong rồi." Và ăn, vẫn im lặng, ăn xong một bữa, cái bụng no rồi đầu óc cũng tươi tỉnh hơn, giờ mới kể cho trai Tây nghe chuyện hôm nay gặp phải. Trai nghe, mỉm cười, kêu kể ra được tức là cũng chả có gì ghê gớm, đi ra coi phim chút đi rồi ngủ.
Nằm trên giường cùng trai Tây, cũng là nhiều cảm xúc khác nhau.
Trai Tây biết cách hôn. Cái hôn chia làm nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Lúc dạo đầu chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, mơn trớn kéo dài từ môi, đến tai, rồi cổ. Trai Tây biết cách khì cười, để hơi thở vuốt ve những nơi nhạy cảm, khiến người ta rúm ró người trong vòng tay siết. Đến khi cảm xúc nhiều hơn, cái hôn gấp gáp, mãnh liệt, trai Tây biết cách để lưỡi như gã thám hiểm lạc vào hang vòm miệng, táo bạo kéo người ta vào cuộc vui của mình. Đến lúc cao trào, trai Tây vẫn biết cách hôn để nghe mồ hôi lăn dài trên môi, ướt át trên miệng. Đâu đơn giản mà người ta đặt tên cho nụ hôn sâu là "Nụ hôn kiểu Pháp."
Ngay cả khi trên gường, trai Tây cũng biết cách trò chuyện. Khác với cái im lặng cố hữu của nhiều trai phương Đông. Trai Tây hoạt ngôn hơn, thoải mái hơn khi nói chuyện giường chiếu, những câu ngắn, có khi chỉ là khen ngợi một phần cơ thể, có khi là cảm thán để diễn tả cảm xúc mà trai Tây đang có. Người nào lại chẳng tan chảy khi nghe cái lời thì thầm bên tai lúc vui vầy rằng "Môi em ngọt quá, anh chết đây."
Trai Tây để ý đến cái khẽ chuyển người của kẻ nằm cạnh. Khác với một số trai phương Đông hay nghĩ rằng chuyện bước lên giường chỉ là để gìn giữ di truyền, giống nòi, đa số trai Tây lại nghĩ đó là một thứ nghệ thuật, là một thứ để con người ta tận hưởng, và thường trai Tây không ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình. Trai Tây biết để ý từng cử động của đối phương, chỉ cần một cái nhăn mặt, trai Tây sẽ dừng lại và hỏi, "Đau hả, đổi tư thế nha." Đôi khi ở những lần đầu, người ta thấy ngượng ngùng, nhưng dần dà sẽ hiểu đó cũng là một cách quan tâm từ những góc nhỏ trong cuộc sống.
Trai Tây, về cơ địa thì kích thước đã là khác biệt. Không cần nói nhiều ra thì hình như... ai cũng biết. Thường thì trung bình của Tây đã là khá của ta, khá của Tây thì chắc khủng của ta, còn khủng của Tây chắc... chết ta. Nên yêu một gã trai Tây, cũng nên chuẩn bị chút gì đó cho những thứ sẽ... đối mặt.
Trai Tây, luôn rõ ràng trong những mối quan hệ xung quanh. Tình một đêm thì dừng ở một đêm, dù thích đến bao nhiêu cũng không có đêm thứ hai. Có khi, trai Tây lên giường không có nghĩa là trai Tây yêu, chỉ đơn giản là trong giai đoạn đó trai Tây muốn lên giường, sau khi bước xuống giường, hai người vẫn là bạn bè, vẫn mỉm cười lúc chào nhau. Nếu sẵn sàng, có thể tìm hiểu để đi tới những mối quan hệ xa hơn. Đừng nên nhầm lẫn để rồi người khó chịu là chính bản thân mình.
Như cái ngày trai Tây phải chuyển công tác sang đất nước khác. Tối đó cùng nấu ăn, xong khui chai rượu, vẫn ngồi bên cái hiên cửa sổ mỗi chiều, thấy đèn dưới kia lấp lóa, xe chạy ào ào. Trai Tây hỏi, không biết nước kia có nhiều xe máy như nước này không? Chợt giật mình nhớ là bữa kia hứa dạy trai Tây chạy xe máy mà chưa kịp, chắc bên nước kia không nhiều xe máy đâu, khỏi dạy cho rồi. Nhiều khi muốn ngăn cản, hỏi có thể ở lại được không, nhưng biết chắc câu trả lời sẽ làm đau lòng nên thôi. Trai Tây trọng sự nghiệp hơn tình cảm.
Tối đó say, mà chỉ ôm nhau rồi ngủ, không làm tình.
Dĩ nhiên viết ra không phải để khen trai Tây rồi chê trách trai phương Đông, hay cổ vũ mọi người cứ yêu Tây đi. Dĩ nhiên không phải trai Tây nào cũng như vậy và cũng khối trai ta đầy tâm lý, thấu hiểu và dễ thương. Chỉ là chuyện cũ, chợt nhớ nên kể lại.
Giờ thỉnh thoảng, vẫn nhận được một tấm bưu thiếp của trai Tây đã cũ, có khi từ nước này, nước kia, trai Tây hứa nếu có một ngày về lại thành phố chạy xe máy nhiều, sẽ đi kiếm gặp đầu tiên.
Tự dưng thấy vui, chiều đó bình yên, dù xe vẫn đông và lòng người vẫn bộn bề trăm nỗi.
Đất
Người ta không yêu đất, không ghét đất, chỉ là ghét là yêu những con người gắn trên vùng đất đó. Như có gã tình nhân tên Sài Gòn, tính tình trái khí trái nết, nhiều lúc chảnh chọe, hống hách, nhiều lúc dịu dàng, thấy thương.
Sáng dậy, gã thênh thang nắng, thênh thang gió, cho những người yêu gã biếng nhác trườn dài trên ghế sofa quán cafe sang chảnh. Có khi cả đám chả làm gì, ngoài cái việc mạnh ai nấy cầm cái điện thoại thông minh, cắm cúi nhấn nhấn, lâu lâu ngẩng mặt cười với nhau một cái để chụp hình đăng lên mạng xã hội. Cũng có đứa lén chụp hình một mình, đăng lên kèm dòng chữ "Sài Gòn đông người mà vẫn thấy cô đơn" dù rằng bên cạnh nó đang là người với người bồn bộn.
Ban trưa gã nắng. Dân chúng kêu gào Sài Gòn chỉ có hai mùa, một mùa nắng, một mùa nắng thấy mẹ thấy cha. Gã cười khẩy, đâu quan tâm nên vẫn tiếp tục nắng cho mấy đứa tình nhân tức càng thêm tức. Long nhong xe giữa trưa, thấy tình nhân Sài Gòn ai cũng hai ba lớp áo, nào áo mỏng áo, áo dày, nào váy chống nắng chống nóng, nào khẩu trang, găng tay, vớ da chân... hẹn người tình Sài Gòn, nhớ trừ hao đâu đó dăm ba phút để người ta còn đứng lột bớt đồ giữa đường để đi lên chỗ hẹn.
Chiều, Sài Gòn dập dìu sóng người tan sở, đường đông nghẹt người ta lấn chen. Thỉnh thoảng đụng nhau cái rầm, thôi thì đường đông có ai muốn, cúi đầu xin lỗi một tiếng rồi đi là được, vậy mà cũng đâu chịu làm theo, nhất định cứ lôi ba má nhau ra mà nặng lời, để rồi nhào xuống, dẫn nhau vô trong lề, cởi cái nồi cơm điện trên đầu ra làm vũ khí rồi đánh nhau như phim chưởng. Tình nhân Sài Gòn nhiều khi hung hăng đến lạ.
Tối Sài Gòn nhiều khi nhàm chán. Dân nào nơi khác tới chơi thì thấy đất này vui vẻ, dân nào lớn từ lòng Sài Gòn lớn lên thì nhiều tối tự hỏi, biết phải đi đâu đây. Lòng vòng cũng nhiêu đó chỗ, ăn xong bữa tối ở cái quán nào đó, không cafe tiếp thì chui vô cái rạp chiếu phim, diễn kịch, chui vô cái phòng trà nghe hát nhạc trẻ nhạc vàng nhạc tím nhạc xanh, chui vô cái sân khấu hình cái trống coi mấy màn tấu hài lặp đi lặp lại. Mà không vô mấy chỗ đó, thiệt cũng không biết đi đâu bây giờ.
Khuya Sài Gòn không bao giờ ngủ. Giờ nào ra đường cũng thấy người ta ngồi xếp thành hàng, có quán trà sữa của ông bố già sau lưng cái nhà hát bự. Tụi trẻ xách đàn ra ngồi nghêu ngao hát, quên sầu quên đời. Có đêm quán ế, ông bố già cũng bày đặt đàn hát tham gia, giọng ông già trầm đục, nghe như từ cái thời nào đứng hát vọng về mấy câu ủ ê.
"Phòng trà Mỹ Trân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly, Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cafe. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê, mình thức đêm thật khuya...
Qua ngày đó, tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi. Tôi buồn nhớ, tim đau rạn vỡ ôi thương anh thương nhất đời..."
Nửa đêm về sáng, Sài Gòn giao ca. Mấy gã uống bia lề đường ngà ngật say dìu nhau ra xe taxi, lên xe máy lượn vòng về nhà, mấy xe kẹo kéo nhạc sống cũng lầm lũi đẩy xe về xóm trọ vùng ven, vừa đi vừa lẩm bẩm tính coi cả tối nay hát khô cổ bán được bao nhiêu ngàn. Trên lề đường, báo giấy xếp lớp chờ người tới cầm giao cho kịp sáng. Hàng quán bên đường cũng bắt đầu dọn ra trong cái ngái ngủ còn sót lại từ đêm.
Sài Gòn giao ca, nghèo giàu giao thoa, người ta giao cái trăn trở trong lòng cho nhau, kẻ ngủ vùi tìm mơ, kẻ thức sống lại thực tại.
Đất Sài Gòn lạ, tình nhân của đất cũng lạ, có người tốt cũng có kẻ khùng kẻ điên. Như bữa chạy xe ngay cái bùng binh bự, thấy có tấm biển người ta ghi sẵn, "Chị em nào đi bệnh viện Từ Dũ thì đi thẳng hết đường này, quẹo trái, thấy tòa nhà to có hình mẹ bồng con là tới." Bên dưới còn có thêm dòng biên nho nhỏ, "Còn hông biết thì đi xe ôm, tui chở." Tình nhân đất Sài Gòn bận sống, bận thở, bận bon chen nhưng vẫn rảnh đủ thì giờ dành cho những người cùng yêu đất này như mình.
Cũng như có chiều nọ trên đường về nhà, thấy giữa đường có tấm tôn lợp mái nhà bằng nhựa nằm bắt ngang, xe chạy vù vù, cán trúng kêu lộp bộp, văng lung tung, vậy mà không ai thèm tới lượm đi. Có thằng nhỏ, mặt cười ngu ngơ, lon ton chạy ra kéo tấm tôn vô trong lề để xe không cán trúng, khỏi tai nạn. Vậy mà má thằng nhỏ la nó, "Thằng khùng, muốn chết hả mậy?" Ờ, đúng là thằng khùng lo chuyện thiên hạ.
Yêu người Sài Gòn, là yêu cái cafe sớm lười biếng, yêu cái nắng nóng ban trưa, yêu cái kẹt xe buổi chiều, yêu cái loanh quanh buổi tối và yêu mấy đêm không ngủ. Yêu cái phóng khoáng, chịu chơi, dân dã. Yêu cái thật lòng có sao nói vậy, yêu cái vùng vẫy khỏi nghèo, khỏi đói, yêu cái mùi mồ hôi nồng nồng, yêu cái khói bụi bám trên quần áo thương quen.
Chia tay người Sài Gòn, là sáng nằm dài, ngẩng mặt nhìn đồng hồ thấy hai cây kim như mình với nó, một vòng tròn chỉ chạm được một lần rồi cứ vậy lướt qua nhau mãi. Là trưa không còn suy nghĩ sợ nó đi nắng về nhức đầu hay cảm. Là chiều khỏi ngóng coi nó nhắn tin khi về đến nhà hay chưa, là tối không còn ai đưa đi dạo, là khuya quên luôn cái sương sớm đằng sau xe.
Sài Gòn chia tay, bi nhưng không lụy. Buồn thì buồn đó nhưng quên cũng nhanh. Đám bạn thân nhắn tin, báo chia tay, tụi nó chỉ ồ lên hai chữ "Nữa hả?" rồi thôi. Cafe, bia bọt. Dắt díu nhau đi mấy cái trung tâm mua sắm, để rồi về nhà nhận ra thêm một thực tế, chia tay không chết, chia tay mà hết tiền mới đáng chết. Lại lo cày như con trâu để trả nợ mấy cái thẻ màu vàng màu bạc có sức cám dỗ chết người.
Sài Gòn biết, người ngoài kia đầy, cơ hội cũng nhiều, nên người đã muốn đi thì không nên giữ, vì nếu muốn ở lại họ đã không cất bước mà đi.
Đất Sài Gòn sống nhanh, chết trẻ, hoang dại, tìm vui... Dễ đến, dễ đi, dễ nhớ cũng dễ quên rồi lại dễ dàng tìm một giấc mơ mới.
Đất Sài Gòn nói rộng không rộng, nói chật không chật. Người ta yêu nhau rồi, giận hờn xa nhau, nhiều khi muốn gặp lại mà tìm hoài không thấy gặp. Người ta yêu nhau rồi, giận hờn chia tay, lòng muốn quên nhưng sao nhìn đâu cũng thấy người như người cũ.
Bởi, đất không nhau, đất thành đất đau là vậy...