← Quay lại trang sách

Chương 25

Thanh Loan sau khi truyền máu cho ông Toàn và không thấy cô gái Thuý Ngà quay trở lại, thì đi xuống căn tin bệnh viện kiếm gì ăn lấy sức. Cô nghĩ rất có thể cô ta biết mình không phải là con ông Toàn và bỏ đi, nhưng cho dù thực tế là như thế nào? thì cô ta cũng không nên bỏ cô lại một mình mà ra đi như thế. Bây giờ ông ta đang nằm trong kia, cô Thúy Kiều cũng bỏ đi rồi. Dù ông ta có sống tệ với mấy mẹ con cô thế nào thì vẫn là chồng của mẹ, và cha của chị em cô. Và cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ là nguời duy nhất chăm sóc ông ấy ở thời điểm hiện tại.

Chợt cô nhìn thấy có hai người mặc trang phục công an đang từ cổng đi vào. Nhớ rằng ông Toàn cũng bị tai nạn chấn thương sọ não, còn nguyên nhân thế nào thì cô không biết. Cô tự hỏi hai người công an vào điều tra vụ việc của ông Toàn hay là một vụ tai nạn nào đó? Nếu đúng như thế thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Khi ăn cháo xong và trở về phòng, thì cô lại nhìn thấy hai nguời công an đang ở đó như chờ ai. Cô lên tiếng:- Các anh chờ gặp ai ạ

- Tôi muốn gặp con gái bệnh nhân Lê Toàn

- Tôi đây…các anh cần gì? Nếu biết gì thì tôi sẽ trả lời…

- Vậy thì tốt quá. Theo như báo cáo của bệnh viện thì các bác sĩ nghi bệnh nhân Toàn đã bị chấn thương bởi một lực rất mạnh tác động từ bên ngoài vào ngay vùng mặt, dẫn đến chấn thương sọ não và nguy hiểm đến tính mạng. Xin hỏi cô phát hiện ra ông ta lúc nào?

- Tôi không biết tại sao ông ta lại phải cấp cứu. Khi nghe tin và đến bệnh viện thì ông ta đã được các bác sĩ cấp cứu rồi…

- Các bác sĩ nói ông ta được con gái mang vào viện cấp cứu, vậy tại sao lại mâu thuẫn với câu trả lời vừa rồi của cô?

Lúc này thì Thanh Loan hiểu rằng người mà các điều tra viên đang cần gặp là cô Thúy Ngà chứ không phải cô. Cô cười:

- À, tôi hiểu rồi. Cô Thúy Ngà là con gái đưa ông ấy vào đây, nhưng không biết đi đâu, giờ gọi cũng không nghe máy. Rất có thể cô ta đã về nhà khi biết mình không phải là con ruột của ông Toàn.

Hai cán bộ điều tra đi rồi mà Thanh Loan không khỏi suy nghĩ. Chính cô cũng muốn biết tại sao mà ông ta lại bị chấn thương sọ não? Lúc mới gặp cô gái Thúy Ngà thì cô đã tính hỏi, nhưng không ngờ lại hết chuyện nọ đến chuyện kia nên cũng chưa hỏi được. Bây giờ qua trao đổi với cán bộ điều tra thì mọi chuyện có vẻ trở nên rắc rối. Nhưng bây giờ cô cũng không còn thời gian mà bận tâm đến nữa. Dù sao thì cô cũng đã làm một việc cuối cùng với ông ta, người mà cô vẫn phải gọi là cha. Sau khi nhờ người nhà bệnh nhân giường bên giúp đỡ, nếu ông ấy tỉnh lại thì gọi cho cô. Thanh Loan ra lấy xe và về quán phụ mẹ bán hàng.

Mặc dù rất sốt ruột và có phần lo lắng nhưng khi thấy con gái từ bệnh viện trở về, bà Thanh Hà vẫn bình thản bán hàng vì khách rất đông. Phải đến chiều khi vãn khách thì bà mới hỏi con gái:

- Tình hình ông ta thế nào? ca mổ thành công rồi phải không?

- Con có cảm giác không ổn, bác sĩ nói ổng chưa thấy có phản ứng gì?

- Âu cũng là cái số, nghiệp chướng đến sớm quá…

Chợt nhớ ra điều gì, cô nói với mẹ:

- Hình như ông ấy bị ai đánh chứ không phải bị té?

Bà Thanh Hà giật mình:

- Con vừa nói gì?

Rồi bà cũng tự trả lời:

- Mà cũng có thể lắm chứ, bởi cái tính hay coi thường người khác quen rồi…

- Lúc chuẩn bị ra về thì con thấy 2 anh công an đến tìm cô gái Thúy Ngà con gái ông Toàn…không thấy cô ta ở đó thì cũng đi luôn rồi, con đoán là về nhà ông ấy. Nghe nói chảy nhiều máu lắm…

- Thôi rồi, có bao giờ cãi nhau với thằng con trai riêng của bà Ái không? nghe nói thằng này phá gia chi tử lắm. Không có tiền đưa cho nó là tức khắc có chuyện à…

Bỗng lúc đó điện thoại của Thanh Loan đổ chuông, nhìn màn hình thì thấy đó là một số lạ nên cô ngần ngại không nghe. Thấy thế bà Hà hỏi:

- Sao ai gọi mà con không nghe?

- Là số máy lạ, con không biết là ai?

Bỗng bà Hà nghi ngờ:

- Con có đưa số điện thoại cho ai không? Người ở bệnh viện chẳng hạn…

Chợt nhớ ra cô có nhờ một bác gái trung tuổi, cũng đang chăm con trai bị chấn thương sọ não do tai nạn. Có bao giờ ông Toàn đã tỉnh nên bác ấy gọi cho cô không? Nghĩ vậy nên cô nghe máy:

- Alo…

Từ đầu dây bên kia, tiếng một người đàn ông nói thật nhỏ, nhưng trong giọng nói lại có phần đe dọa:

- Tôi đây, hãy lắng nghe tôi nói và không được hỏi…

Giật mình, Thanh Loan ngạc nhiên bởi người mà cô đưa số điện thoại là một phụ nữ, tại sao người đang gọi cho cô lại là nam giới? Vậy ai đang gọi cho cô? Mà qua giọng nói có phần đe dọa thì cô nghĩ chỉ có một người​. Đó là con trai riêng của bà Thúy Ái, và rất có thể hắn chính là kẻ đã gây ra chấn thương cho ông Toàn. Thấy cô im lặng, hắn tiếp tục lên tiếng:

- Tại sao cô không trả lời?

Thanh Loan tỏ ra bực mình:

- Anh là ai mà có quyền bắt tôi phải trả lời? Tôi không cần biết anh là ai? Tôi đang rất bận, không rảnh…

Nói rồi cô cúp máy, điện thoại kia gọi lại một lần nữa nhưng không thấy cô nghe máy thì thôi. Khi hai mẹ con vẫn đang thắc mắc về người điện thoại vừa rồi thì điện thoại của cô lại đổ chuông, và lại là một số điện thoại lạ. Thanh Loan bực mình nói với mẹ:

- Lại cuộc gọi nữa, nhưng đây là số khác. Có bao giờ hắn biết số điện thoại kia đã bị lộ nên dùng sim khác không?

Bà Thanh Hà cũng không nói gì mà chỉ gật đầu. Bỗng một dòng tin nhắn được gửi đến mà chỉ mới nghe qua là cô đã tá hỏa lên rồi:

- Tôi gọi mà cô không nghe máy, cô đến bệnh viện đi, ông cụ hình như có dấu hiệu tỉnh lại rồi…

Chỉ cần nghe thấy thế thì Thanh Loan cảm ơn rối rít:

- Dạ cháu chào Bác, cháu đến ngay ạ…

Đến nơi thì cô thấy rất đông người đang đứng ở trước cửa phòng, trong đó có cả công an đang làm việc với bác sĩ. Vừa nhìn thấy Thanh Loan thì mọi người cùng nói:

- Tội nghiệp ông cụ ra đi sớm quá…

Vừa nghe đến đó thì cô rất ngạc nhiên. Bởi chưa đầy 30 phút cô còn nghe nói ông ấy đã tỉnh nên đến ngay. Bây giờ lại nghe nói đi rồi, thật là oái oăm quá. Thanh Loan cũng chỉ biết đứng vào một chỗ và đưa mắt tìm người vừa nhắn tin cho mình nhưng không thấy. Bỗng cô thấy bác sĩ từ trong phòng đi ra thì tiến lại gần lễ phép:

- Thưa bác sĩ cho em hỏi…

Bác sĩ không dừng lại mà trả lời:

- Ông cụ vẫn chưa tỉnh, mà những ca như thế này thường rất nguy hiểm…

Chỉ kịp trả lời vài câu với người nhà bệnh nhân rồi bác sĩ vội đi ngay, nên cô không còn cách nào khác là quay về phòng tiếp tục chờ đợi. Bỗng điện thoại của cô có tin nhắn thì đó là tin của Thúy Ngà:

- Chị lo cho Ba giúp em, mặc dù thương Ba lắm nhưng em không có tiền, có được nhiêu thì anh Hai lấy mất rồi…

- Em đang ở đâu? Ghé về bệnh viện gặp chị đi…

- Em sợ anh Hai lắm, ảnh một khi không có tiền thì thật đáng sợ. Chính ảnh đánh ba vì không đưa tiền chứ không phải ai khác…

Chỉ nói như thế rồi cô ta lại cúp máy. Lúc này Thanh Loan mới nhớ đến cuộc gọi số lạ, rất có thể hắn sẽ gọi cho cô để làm phiền, hay nói thẳng ra là đòi tiền. Bây giờ cô nghĩ tốt nhất là báo công an để bảo vệ mình và mẹ. Cô lắc đầu ngán ngẩm cho cái gia đình mà vô cùng phức tạp này…

Mấy ngày liên tục cha con ông Hùng quá bận rộn với dự án. May mà đợt này Tuấn Duy lại trở về nên cũng đỡ, nếu không một mình ông Hùng không biết xoay sở như thế nào? Chiều nay anh thu xếp ghé quán, miệng nói thèm được đến đó ăn cơm nhưng thật ra anh muốn gặp cô gái Thanh Loan. Nghe bà Hà nói về việc Thanh Loan đang phải chăm sóc Ba ở bệnh viện, thì anh vô cùng ngạc nhiên. Tại sao cô lại không nói gì với anh chứ? Hơn nữa với những người như ông Toàn thì không việc gì phải chăm sóc như thế. Theo anh ông ta ăn ở thất đức và quá ác độc thì phải chịu hậu quả là đúng thôi. Nhưng nói thì mạnh miệng như thế, nhưng lương tâm một con người cũng không ở ác được.

Thấy Tuấn Duy đến nhưng chưa kịp ăn gì rồi lại đi ngay thì bà Thanh Hà cũng chỉ biết lắc đầu. Không cần hỏi thì bà cũng biết anh đang đến bệnh viện với con gái Thanh Loan nên vội điện trước cho con gái biết. Nhưng những cuộc điện thoại của bà đều không được trả lời. Bà đâu biết rằng khi Thanh Loan vừa nhắn tin nói chuyện với Thúy Ngà xong thì bác sĩ cũng đi ra nói với cô giọng rất buồn:

- Ông cụ nguy kịch, không biết có qua được không?

Thanh Loan vô cùng lo lắng, hai mắt đã ngập nước từ lúc nào. Cô hỏi bác sỹ mà giọng cũng đã nghẹn đi:

- Xin bác sĩ cố gắng cứu ông ấy…

Bác sĩ cầm tay cô thông cảm:

- Nhiệm vụ của bác sĩ là cứu người, theo bác sĩ thì cô nên vào gặp ông ấy, thời gian không còn nhiều…

Thanh Loan nghe thấy như thế thì lấy điện thoại hỏi ý kiến của mẹ, nhưng đúng lúc đó thì Tuấn Duy cũng vừa đến. Khi biết ý định của cô thì anh ngăn lại:

- Không cần phải gọi cho bà Hà, đừng làm bà ấy khổ thêm nữa…

- Nhưng bây giờ em biết phải làm sao?

- Em bình tĩnh đi, để anh gọi xin ý kiến của Ba…

Lúc này Thanh Loan cũng không biết phải làm sao? Tuấn Duy nói thế nào thì cô nghe thế đó. Chẳng hiểu anh nói với bác Hùng thế nào mà quay sang cô rồi nói:

- Ba nói kêu dịch vụ mai táng lo trọn gói rồi đưa lên chùa…nhưng anh có cảm giác vụ này không đơn giản là chỉ lo mai táng. Có thể công an còn phải điều tra ra kẻ giết ông ta…

Không cần suy nghĩ, Thanh Loan trả lời ngay:

- Chính tên thanh niên con riêng bà Thúy Ái đánh ông ta…

- Ai nói mà em biết?

- Thúy Ngà nói…

- Cô ta đâu rồi? Tại sao cô ta lại không chăm sóc cha mình mà lại đùn đẩy hết cho em chứ? Thật quá đáng mà…

Im lặng một hồi, Thanh Loan nói chậm rãi:

- Cô ta không phải con ruột của ông Toàn…

Rồi cô kể cho anh nghe lúc vừa nghe tin thì cô vội chạy đến. Thứ nhất cô ta không có tiền để đóng viện phí, thứ hai cô ta có một mình nên cũng không biết xoay sở như thế nào. Khi Thanh Loan đến thì vội vàng đi xét nghiệm máu, và cô trùng nhóm máu với ông ta còn Thúy Ngà thì không. Cho đến khi truyền tiếp máu xong cho ông Toàn thì cô không thấy cô ta đâu nữa. Vừa rồi cô ta có nhắn tin cho cô nói cô chăm sóc cho ông ấy bởi cô không dám ở lại nơi này.

Mải nói chuyện, Thanh Loan quên rằng bác sỹ nói cô vào gặp ông Toàn lần cuối. Chợt nhớ ra nên cô vội đứng dậy rồi nói:

- Bác sĩ nói em vào gặp, ông ấy sắp đi rồi…

- Anh đi với em…

Nói rồi hai người cùng đi vào. Nhưng đến nơi thì thấy bác sĩ đang rút các ống truyền ra khỏi người ông ta. Thanh Loan xúc động, nước mắt đã chảy đầm đìa khuôn mặt. May mà có Tuấn Duy ở bên, nếu không cô cũng không biết phải làm thế nào?