← Quay lại trang sách

Chương 7 .

Tôi không quan tâm kịch bản nói gì. Như vậy là không đúng cách."

Taylor đứng trước bàn của cô nhìn Jason một cách bướng bỉnh. Họ đang ở giờ làm việc thứ 10. Cô đã bất ngờ khi kiểm tra đồng hồ cách đây mấy phút và thấy đã trễ thế nào. Cô cho rằng mọi việc giải quyết nhanh vì anh đã không ngoan cố chống lại cô khi cô đề nghị những thay đổi trong kịch bản. Như bây giờ nè.

"Và tôi không thấy nó sẽ khác đi chút nào," Jason phản đối. Anh cầm kịch bản trong tay vẫy vẫy.

"Nó sẽ khác nhiều," cô cãi lại. "Trong khi anh nghĩ anh trông "chán" và "không bận tâm" - cô giơ tay ra dấu trích dẫn lời anh đã dùng vài phút trước đây - khi cứ ngồi trong khi luật sư đối phương đang tranh cãi, trong tòa án nó không phải như vậy. Anh luôn phải đứng mỗi khi anh tranh cãi trước Chánh án".

Rồi cô chỉ vô kịch bản và nhắc lại không biết là lần thứ mấy của ngày hôm đó, "không ai nói chuyện với một luật sư thật trước khi viết nó à?"

Chà chà. Jason lưu ý. Rõ ràng anh không phải là người duy nhất ở đây có một chút kiêu kỳ.

Anh theo dõi Taylor ngồi xuống một góc của bục bồi thẩm đoàn, cách xa hẳn bục nhân chứng. Lúc sớm, cô đã làm hỏng khoảnh khắc "Shit Happens" đáng yêu của họ bằng cách trở nên nghiêm túc ngay phút họ đặt chân vào phòng dùng làm tòa án giả. Nhưng Jason tính toán là sớm muộn gì lớp áo giáp của cô cũng sẽ nứt - dù chỉ một thoáng. Và không phải là anh không thích nhìn cô kiêu hãnh đi lại trong tòa suốt 10 tiếng qua.

"Bây giờ, chúng ta sẽ nói về sự khác nhau giữa hỏi cung và thẩm vấn," Taylor gọi vọng từ góc bồi thẩm đoàn, quay lại giọng điệu cô giáo. "Không giống như thẩm vấn, khi anh hỏi cung trực tiếp, anh cần đứng cạnh bồi thẩm đoàn, để bắt nhân chứng nhìn những người bồi thẩm khi trả lời câu hỏi. Cách đó sẽ lôi kéo sự chú ý của họ, giống như là nhân chứng đang nói chuyện trực tiếp với họ."

Jason cau mày, nhìn xuống một trang của kịch bản.

"Nhưng nếu tôi đứng ngang tòa án như thế, sao tôi có thể ném một cuốn sách vô nhân chứng?"

Taylor quay phắt lại, hết hồn với sự xúc phạm đến luật pháp của kịch bản.

"Kịch bản nói anh sẽ ném môt cuốn sách vào nhân chứng?" Cô ào đến chỗ anh giật lấy kịch bản và giận dữ đọc, giở tới giở lui để tìm cho được đoạn có tính công kích đó.

Sau một hồi tìm kiếm, cô nhìn lên Jason, bối rối. "Đâu có đoạn nào như vậy."

Anh mỉm cười. Sập bẫy.

Taylor khoanh tay trước ngực. "Rất tức cười."

"Quá dễ dàng". Anh phá ra cười. Rồi gồng lên chuẩn bị đón chờ những lời châm chích trả miếng của cô.

Nhưng thay vào đó, Taylor lại im lặng, tiếp tục đọc tiếp kịch bản. Cô giở qua nhiều trang. "Lời thoại này...". Cô ngừng nói, như cảm thấy có khúc mắc. Cô ngồi xuống bàn cạnh Jason.

Anh nhìn qua và đọc một đoạn trong kịch bản mà cô đang đặc biệt để ý: vào khoảng giữa phim, nhân vật của anh làm suy sụp nhân chứng chủ chốt trong một cuộc thẩm vấn quan trọng. Cảnh này là một trong những cảnh anh thích nhất, nên anh ngạc nhiên vì cô không bằng lòng với nó.

"Có vấn đề gì với đoạn thoại?" anh hỏi, nhìn qua vai cô. "Tôi nghĩ nó đâu tệ."

"Nó không phải là tệ," cô trả lời. Cô liếc nhìn lên anh và hơi đỏ mặt, ngập ngừng.

"Thôi đi. Tôi hơi bị bịnh nghề nghiệp thôi."

Jason nhìn cô. Anh không bao giờ thỏa hiệp trong diễn xuất, dù đó chỉ là chuyện nhỏ. Và không biết vì lý do gì, anh thấy anh hơi coi trọng ý kiến của Taylor.

"Không, nghiêm túc đấy. Tôi muốn biết ý của cô."

Taylor nhìn vẻ mặt hăm hở của anh. Cô hơi ngạc nhiên bởi thái độ của anh trong suốt 10 giờ làm việc với nhau. Thất hẹn với cô để đi chơi cuối tuần ở Las Vegas làm cô nghĩ không tốt về thái độ làm việc của anh. Nhưng ngược lại, bây giờ cô có thể nói là Jason có vẻ thực sự quan tâm đến những kỹ năng lên tòa mà cô đã biểu diễn cho anh và cả ngày đã hỏi cô nhiều câu hỏi thú vị.

Vì vậy Taylor chìa tờ kịch bản có vấn đề qua để cả hai có thể cùng đọc.

"À, đầu tiên, cảnh này là cảnh thẩm vấn, đúng không?" Cô chỉ vô một đoạn.

Jason nhíu mày. "Đúng, thì sao?"

Anh ngồi sát hơn để đọc cho rõ.

"Đó - vấn đề là không có câu hỏi nào trong này là câu hỏi hướng dẫn." Cô thấy anh nghiêng đầu tỏ ý không hiểu nên giải thích thêm. "Tất cả đều là câu hỏi mở. Anh không bao giờ hỏi như vậy khi thẩm vấn, bởi vì thẩm vấn là để khống chế nhân chứng. Anh ép nhân chứng nói những gì anh muốn, và chỉ những gì anh muốn mà thôi. Anh không cho họ cơ hội để giải thích."

Cô chỉ vô kịch bản để chứng minh. "Như ở đây - nhân vật của anh hỏi: "vậy chính xác thì ý định của anh tối hôm đó là gì, Ông Robbins?" và tiếp theo vài dòng dưới đây anh hỏi: "Hãy nói cho chúng tôi biết chính xác anh đã nghĩ gì khi thấy vợ mình đã chết?"

"Vấn đề là những câu hỏi này cho nhân chứng của anh có chỗ để luồn lách. Anh nên hỏi như vầy-"

Cô đối mặt Jason để biểu diễn và bắt đầu sửa lại những lời thoại.

"Và ý định của anh tối hôm đó là kể cho vợ mình nghe về quan hệ ngoại tình của anh phải không?" Cô vô vai một cách dễ dàng. "Thực sự anh không thấy nhẹ người khi thấy xác vợ mình nổi trong hồ bơi sao, Ông Robbins?"

Và khi cô tiếp tục giải thích và chứng minh - với hết sức mình, không ít hơn - Jason không còn nghi ngờ gì nữa là cô đã làm cho cảnh phim thuyết phục hơn gấp 5 lần. Anh nhìn và bị ấn tượng và bỗng nhiên nhận ra anh thích nhìn cô lúc đang làm việc nhiều đến thế nào.

Sự thật thì, anh thừa nhận, anh chỉ thích nhìn cô.

Lúc đó, Taylor dường như để ý thấy anh đang chăm chú nhìn cô. Cô dừng lại và cười bối rối.

"Xin lỗi. Tôi làm anh chán phải không?"

Nụ cười đó tạo nên cảm giác kỳ lạ nơi anh. Jason cố xua nó đi, hắng giọng. "Không, không có đâu," anh bảo cô. "Làm ơn nói tiếp đi."

Taylor nghiêng đầu tò mò.

"Anh thực sự rất nghiêm túc về chuyện này hả? Ý tôi là diễn vai luật sư đâu có phải là khó nhất đối với anh?"

Jason chăm chú ngó cô khá lâu như cân nhắc câu hỏi của cô. Rồi anh chồm tới gần - đủ sát để cánh tay anh chạm nhẹ vào cô.

"Cô làm luật bao lâu rồi?" anh thình lình hỏi.

Taylor chớp mắt ngạc nhiên bởi sự chuyển đề tài. "6 năm. Tại sao?"

"Cô đã thắng bao nhiêu vụ?"

Cô mỉm cười thản nhiên. "Thắng hết".

"Vậy bây giờ cô có muốn làm việc dở hơn, vì đã quá quen việc không?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Tại sao không?"

"Vì tôi luôn muốn làm xong việc một cách tốt nhất."

Jason nhìn cô đầy ý nghĩa. "Tôi cũng vậy."

Taylor nghiêng đầu thừa nhận. "Vậy cũng phải."

Jason mỉm cười với cô, và trong một thoáng, họ như hai người bịnh thường ở cùng nhau, không có chuyện gì khác đáng quan tâm.

Cho đến khi điện thoại của anh reo lên inh ỏi phá vớ tâm trạng của họ.

Thật miễn cưỡng, Jason lấy điện thoại ra khỏi áo khoác. Anh kiểm tra xem ai gọi, và liếc sang cô giải thích. "Xin lỗi - người lo quảng cáo của tôi, Marty. Ông ta sẽ lên cơn nếu không gặp được tôi." Anh đảo tròn mắt để phóng đại ý mình.

Taylor mỉm cười. Giống các luật sư Đoàn thôi.

"Marty! Anh sao rồi?" Jason thân mật trả lời điện thoại, biết rõ là anh hay làm cho ông ta nổi điên. Và như Jeremy hay đùa, Marty là người bận rộn nhất giới điện ảnh."

Taylor nhìn anh lắng nghe tin gì đó mà Marty đang truyền đạt. Cô thấy vẻ mặt anh biến đổi nghiêm trọng một cách lạ lùng.

"Tôi hiểu." Jason trả lời có vẻ rất thất vọng. Taylor tự hỏi hay là anh đã mất một vai nào đó. "Tôi đoán chuyện đó không phải là ngoài mong đợi." Với một câu chào ngắn gọn, anh cúp máy.

Taylor để ý thấy Jason nhìn chăm chú cái điện thoại thêm một lúc. Khi anh ngước lên, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô, cô thề là anh trông có vẻ giận dữ.

"À, cô Donovan này. Có lẽ chúng ta có chuyện rắc rối rồi."

Taylor nhìn qua cửa sổ hội trường công ty xuống đám đông khổng lồ các tay săn tin đã tập trung bên dưới. Lởn vởn như những con kền kền đánh được mùi, với ống kính lăm lăm trên tay, họ hồi hộp chờ đợi bức hình trị giá 500k đô xuất hiện. Thậm chí một vài tay còn bạo dạn hơn, đã leo lên các cây bên hông tòa nhà.

"Ngoài đó thật hỗn loạn", cô ngạc nhiên lẩm bẩm. "Tôi không nghĩ tôi đã thấy nhiều máy quay và máy hình ở một chỗ như vậy".

Jason đứng sau lưng cô, không ngạc nhiên tí nào.

"Có biết tại sao họ biết tôi ở đây không?"

Đang bị thu hút bởi đám truyền thông bên dưới, Taylor không để nhận thấy sự gay gắt trong giọng nói của anh.

Cô rời mắt khỏi cửa sổ và phát hiện cả tòa nhà đã không còn ai. Cô thường làm việc trễ kể từ khi đến L.A. nên cô biết rõ quy trình làm việc của tòa nhà.

"Họ khóa tất cả các cửa sau 7 giờ tối," cô nói. "Đây là lối ra duy nhất."

"Thật trùng hợp."

Jason không buồn che giấu vẻ cay đắng trong giọng nói. Vì một lý do nào đó, anh thấy như mình bị đấm vào bụng khi Marty gọi anh và báo rằng ai đó đã mách cho giới truyền thông biết anh đang ở đâu. Đương nhiên anh phải hiểu rõ là Taylor Donovan rồi cũng sẽ dùng tên tuổi của anh để tạo danh tiếng cho cô. Chuyện điển hình mà. Anh chỉ không biết tại sao lần này chuyện này làm anh khó chịu đến thế.

Bất thình lình cô quay lưng khỏi cửa sổ và đối diện anh. Đến lúc rồi đây, Jason nghĩ, cô sẽ vờ bực mình, rồi hỏi anh trông cô có đủ nghiêm trang để quay phim/chụp ảnh chưa. Sẵn sàng để lấy cận cảnh, Mr. Demille (câu thoại nổi tiếng trong phim Sunset Boulevard).

Và Taylor nhún vai, như chấp nhận số phận của cả hai. "À thì, tôi nghĩ đã đến lúc anh làm chuyện của anh." Cô nói và chỉ ra lối thoát duy nhất của họ. "Chúc vui vẻ." Và cô làm một chuyện không ngờ.

Cô bỏ đi.

Cô mới đi được vài bước thì khẽ nghiêng người lại, rõ là còn ý cuối chưa nói xong. "Cuộc gặp hôm nay rất là... thú vị, Ngài Andrews". Cô nói và nhanh chóng bước về phía thang máy.

Jason đứng đó không nói được lời nào. Tức cười là hình như anh hay bị như vậy bất cứ khi nào anh ở cạnh cô.

Anh nhìn theo một lúc, hoàn toàn bối rối, rồi chợt gọi. "Chờ đã."

Tiếng anh la lớn làm cô dừng bước đột ngột và quay lại nhìn anh. Anh chỉ về phía cửa. "Cô không đi chung sao?"

Taylor nhìn anh vẻ không tin. "Anh điên sao? Ngoài đó có ít nhất hàng trăm cái máy quay, máy ảnh. Khi nào mọi người đi hết, tôi mới ra."

Jason há hốc miệng muốn rớt quai hàm. "Để tôi làm cho rõ đã," anh hỏi từng chữ. "Cô không muốn bị nhìn thấy chung với tôi?"

Anh nhìn cô với vẻ nghi ngờ làm Taylor không nhịn cười nổi. Nét mặt bỡ ngỡ của anh trông thật dễ thương.

"Một tuần nữa tôi sẽ phải lên tòa," cô bảo anh. "Tôi không thể để bị tố cáo là gây thiên vị nơi bồi thẩm đoàn bằng cách để giới truyền thông bắt gặp đi chung với sao. Chánh án sẽ tống cổ tôi khỏi vụ này."

Rồi cô nhìn Jason đầy ngụ ý. "Hơn nữa, thân chủ của tôi đang cố thắng vụ kiện quấy rối tình dục, họ cần được thấy là họ người đạo đức. Nó gần như sẽ có tác dụng ngược nếu vì tôi mà họ bị nói là có liên quan đến anh."

Jason chớp mắt, rồi phì cười, không thấy bị sỉ nhục chút nào.

Và ngay giây phút đó, với sự thản nhiên khác thường của cô đối với giới truyền thông luôn vây quanh anh cả cuộc đời, Jason bỗng cảm thấy một cảm xúc lạ lùng - cảm giác hụt hơi và hơi hốt hoảng, như đang trên một vòng quay cảm giác mạnh.

Nó là một cảm giác kỳ lạ đối với anh - một điều anh không thể nhận diện - nhưng có một điều anh biết rõ. Anh không muốn cô bỏ đi.

"Còn bộ phim thì sao?" anh buột miệng, cố nghĩ xem có điều gì, bất cứ điều gì có thể giữ cô khỏi bỏ đi. "Cô chính miệng nói là kịch bản có nhiều vấn đề." Anh nhìn cô nhấn mạnh trong khi nói thật nhanh. "Và còn tôi nữa? Chúng ta chưa tập xong hết các cảnh tòa án trong phim - tôi cần chắc chắn là tôi trông giống như tôi biết tôi đang làm gì."

Taylor quay hết người lại để đối diện Jason. Cô ngắm anh một lúc rồi mỉm cười. "Anh sẽ là một luật sư giỏi, Jason ạ."

Đó là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Và như thế cô quay đi bước nhanh về phía thang máy. Và trước khi Jason có thể nói thêm gì, cô đã đi mất.

Anh đứng một mình nơi đại sảnh, nhìn theo lưng cô. Nhưng Jason không chú ý đến cánh săn tin lúc này đang bắt đầu di chuyển, vì họ đã thấy anh và họ đang bắt đầu ùa tới với máy quay, máy hình sẵn sàng, họ đứng dọc theo cửa sổ, vây quanh anh thành từng nhóm. Anh cũng không chú ý đến những ánh đèn flash chói mắt nhá lên quanh anh bởi vì đầu óc anh chỉ tập trung vô một ý nghĩ.

Chuyện này chưa xong đâu.