Chương 18 .
Ba ngày sau, hài lòng là anh đã cho Taylor đủ thời gian để thấy sai lầm của cô, Jason bước lên hành lang dẫn đến căn hộ của cô với vẻ những bước chân hăng hái.
Huýt gió vui vẻ anh gõ cửa nhà cô. Anh mỉm cười khi nghĩ giấc mơ của cô sắp thành hiện thực. Và giấc mơ của anh nữa - anh đã chờ đủ lâu rồi.
Jason nghe tiếng bước chân và cánh cửa bật mở. Taylor đứng nơi cửa vói quần jeans và áo thung màu xám ôm khít. Cô nở nụ cười tươi khi thấy anh. Đương nhiên anh đã chờ đợi phản ứng này của cô.
"Chào, vào đi nào," Taylor nhiệt tình mời.
"Chà, cô gần như vui vẻ vì thấy tôi, cô Donovan." Jason trêu khi bước vào trong nhà, sẵn sàng kéo dài trò chơi thêm vài phút nữa.
"Tôi vui. Có chuyện tôi đang muốn nói với anh."
Jason mỉm cười. Tất nhiên rồi.
"Thật hả? Chuyện gì?" anh vờ hỏi.
"Tôi hi vọng anh không ngại, tôi đang làm bữa tối," cô nói vọng qua vai. "Cứ tự nhiên rót cho anh một li rượu. Anh thích thì ngồi chơi."
Tất nhiên là anh thích rồi.
Jason theo cô vào bếp. Khi anh đến đó, anh thấy là "làm bữa tối" theo ý Taylor nghĩa là trộn dầu salad vào món salad đã làm sẵn mà cô chắc đã mua từ tiệm rau củ trên đường đi làm về.
Cô nương này thực sự không biết gì về bếp núc mà. Nhưng anh sẵn sàng bỏ qua chuyện này.
Jason thấy một chai rượu mở sẵn trên bàn bếp, Taylor chỉ mấy li rượu trong tủ chén đĩa và anh lấy một cái ra mỗi người. Họ chắc chắn có nhiều điều để chúc mừng mà.
"Thật ra thì tôi cũng có chuyện muốn nói với cô." Anh nói trong khi đang rót rượu vào 2 cái li.
"Ờ," Taylor nhún vai đồng ý. "Anh nói trước."
Jason ngập ngừng, muốn tỏ vẻ đắn đo như anh cần một phút trước khi bắt đầu. Thực tế thì anh đã luyện đoạn độc thoại này 3 lần trong chiếc Aston Martin trên đường lái tới đây. Luôn là người thích sự hoàn hảo, anh muốn chắc chắn là anh chọn đúng lời để nói.
"À..." anh cẩn thận bắt đầu. "Tôi đang suy nghĩ. Về Naomi." Anh liếc nhanh về phía cô để xem phản ứng của cô. Cô có vẻ bình thản, tập trung làm món salad. Anh cho cô điểm cộng vì khả năng diễn xuất của cô.
"Và tôi đã quyết định là mọi chuyện sẽ không thể thành với cô ấy."
Taylor nhìn lên. "Ồ, tại sao vậy?"
"Bởi vì có một người khác tôi đang để ý." Jason nói. Tới đó, anh tiến lại gần cô và vuốt một lọn tóc của cô ra sau vai. Anh đưa cô một li rượu và nhìn cô như hút hồn.
"Sao cuối tuần này chúng ta không đi chơi? Anh muốn đưa em đi Napa, Taylor à." Giọng anh nồng nàn và âu yếm. "Chỉ hai đứa mình thôi."
Cô nhìn lên anh và Jason nhận ra vẻ tinh quái lấp lánh trong mắt cô. Anh tự hỏi họ sẽ làm tình với nhau ngay trên cái bàn bếp không. Anh đẩy cái tô salad ra cho khỏi vướng.
Taylor nhìn anh chăm chú.
"Không."
Jason nghiêng đầu không hiểu. Mắc cái gì với cái từ "không" này mà cô dùng nó với anh suốt thế.
"Hả?"
"Rất tiếc, nhưng câu trả lời là không." Taylor lập lại. "Như trong ý là: không, tôi không thể đi chơi với anh cuối tuần này được." Cô quay lưng lấy lại cái tô salad anh đã đẩy qua một bên và tiếp tục làm bữa ăn tối của cô. Viễn cảnh làm tình trên bàn bếp trong khi các lá rau xà lách bay tứ tung của Jason bắt đầu phai nhạt.
"Ý em là gì khi em nói không thể?"
"À, thứ nhất là, tôi có kế hoạch vào thứ Bảy rồi."
Jason hứ. "Kế hoạch. Kế hoạch gì?"
Taylor nhún vai ngây thơ, giữ ánh mắt cô tập trung vào tô salad đang làm. "Ồ, anh biết đó, chỉ là kế hoạch thôi mà."
À à,... bây giờ Jason đã hiểu là chuyện gì đang diễn ra rồi. Cố gắng cuối cùng để chơi trò "làm cao" đây mà. Nhưng thực sự, anh cảm thấy đã đến lúc dẹp chuyện vớ vẩn này đi. Một người đàn ông chỉ chờ được tới đó thôi.
Anh ngó thấy một cái gì trên bàn bếp. Tờ tạp chí People với hình anh ở trang bìa - Người đàn ông hấp dẫn nhất còn sống. À ha! Bằng chứng. Quyết định làm cô bể mánh, Jason chụp tờ tạp chí giơ lên.
"Thôi nào Taylor, em không cần đóng kịch nữa đâu. Ý anh là, ai mà không muốn đi chơi cuối tuần với gã này chứ?"
Cô nghiêng đầu suy nghĩ. Rồi cô chỉ cái gì đó trên tờ bìa. "Ai đó đã có hẹn vào thứ Bảy này với gã đó rồi."
Nói lại coi nào.
Jason quay cuốn tạp chí lại để nhìn coi cô chỉ cái gì. Anh thấy tấm hình của Scott Casey ở góc với dòng ghi chú "Những người được đề cử khác".
Anh liếc cô.
"Scott Casey?"
Taylor nhướng mày kiêu kỳ. "Đúng. Tếu hả? Chúng tôi sẽ đi chơi với nhau thứ Bảy này.
Jason sụ mặt.
Không.
Không thể như thế được.
"Scott Casey?" Anh ngớ ngẩn lập lại.
Taylor nghiêng đầu. "Sao anh cứ lập lại hoài vậy? Đúng, Scott Casey." Cô với sau lưng anh để lấy một cái nĩa ra khỏi ngăn tủ.
Jason cần ngồi xuống vài phút. Tự nhiên anh cảm thấy hơi yếu. Anh ngồi phịch xuống cái ghế để chân của bộ sa-lông, thờ thẫn. "Tôi không hiểu," anh ấp úng, vẫn có vẻ mụ mị. "Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao nó xảy ra được?"
Taylor cho ít salad ra đĩa của cô, nghiêng cái tô như hỏi Jason có muốn một ít không. Anh xua tay, nóng lòng nghe cô nói tiếp.
"Tôi gặp anh ta hôm tiệc của anh đó," cô nói. "Một sự trùng hợp buồn cười - chúng tôi có lẽ cùng rời buổi tiệc một lúc. Nói gọn là, chúng tôi đứng lại nói chuyện một lúc, và anh biết không? Nói chuyện với anh ta khá vui. Và à, ừ thì có thể nói là anh ta không khó ưa."
Taylor nhìn anh và chỉ chỉ cái nĩa về phía anh. "Anh ta có thể là đối thủ đáng gờm của anh đó." Rồi với một cái nháy mắt, cô cúi xuống tiếp tục với đĩa salad.
Jason nghẹn lời ngồi yên nơi bàn bếp. Lẽ ra giờ này cả hai đang chìm đắm trong cuộc ân ái em-vui-vì-anh-đã-chọn-em-Jason.
Anh hắng giọng. "Vậy anh ta sẽ đưa cô đi đâu vào tối thứ Bảy?"
Taylor xua tay trong khi cho thêm một miếng salad vào miệng. "Tôi không biết, chúng tôi chưa bàn về chuyện đó." Cô cười ranh mãnh. "Hơn nữa, như anh đã lập lại nhiều lần, đây là Scott Casey. Có vấn đề gì đâu chuyện chúng tôi sẽ đi đâu?"
Jason vụt đứng dậy nhanh đến nỗi cái ghế đập cái rầm vô kệ bếp. Anh không thể tin được điều vớ vẩn cô đang nói.
"Nghiêm túc nào Taylor - cô có biết tôi là ai không?" anh gặng hỏi.
Cô mỉm cười. "Ngôi sao mấy người thực sự nói vậy đó hả? Kháu nhỉ."
Jason đưa tay vò đầu như bực tức lắm. "Tôi không thể tin được chuyện này," anh lẩm bẩm như nói với chính mình hơn là với ai khác. Quá nóng giận, anh nhìn quanh bếp. "Tôi cần cái gì để uống - sao trong đây nóng muốn chết vậy?"
Anh bước ra chỗ bồn rửa chén, đổ li rượu đi và lấy đầy một li nước lọc. Anh uống cạn li trong một hơi rồi cuối cùng quay lại nhìn Taylor.
Cô ngắm anh một hồi lâu rồi nghiêng đầu. "Có chuyện gì hả Jason?"
Anh khá chắc chắn rằng anh đã thấy bóng dáng một nụ cười trên môi cô.
Tại cái bàn ở góc quán bar Reilly's Tavern, Jeremy đắm chìm trong suy nghĩ rồi lại gõ gõ lên máy vi tính. Quán bar thật yên tĩnh và vắng vẻ, ngoại trừ người quản lý đôi khi chạy ra khỏi văn phòng của ông ta để nhận bia giao từ các xe hàng dừng nơi ngõ hẻm.
Một phòng thu đã mua kịch bản mới nhất của Jeremy đã muốn anh chỉnh lại khúc giữa cho gay cấn hơn. Theo ý của các ngài tôi-biết-hết-mọi-chuyện ở trên, mọi chuyện tiến triển quá dễ dàng cho người hùng trong truyện và họ muốn làm mọi thứ xáo trộn thêm một chút.
"Có lẽ cho thêm một tên xấu đang lén lút chờ đợi trong bóng tối thình lình xuất hiện và quyến rũ người nữ chính," một trong những ngài trong ban quản trị đã nói thế. Cả ban còn lại đều hăng hái gật đầu còn Jeremy thì đảo tròn mắt.
Mẹ kiếp Hollywood.
Jeremy đã vội vàng nhắc nhở họ là đây là một phim nghiêm túc về ma cà rồng/người ngoài hành tinh đang tranh đấu với các cường quốc yêu ma vì quyền lợi của thế giới, không phải là một phim yêu đương con nít.
Nhưng khi không ai thèm nghe anh, Jeremy đành phải nhượng bộ, thêm phần thay đổi theo yêu cầu vào kịch bản.
Bất thình lình, cửa quán bar bật tung.
Giật mình, Jeremy nhìn lên từ máy vi tính và thấy Jason đang đứng ngay cửa, trông giận dữ và đau khổ.
"Mày."
Anh chỉ tay kết tội Jeremy.
"Mày dựng nên chuyện này phải không?"
Jason giận dữ bước về phía bàn Jeremy. "Thú nhận đi, thằng hay trêu người kia. Mày dựng chuyện này phải không?"
Jeremy nhìn anh ngơ ngác. "Tao dựng nên chuyện gì?"
"Chuyện với Scott Casey nè."
"Chuyện gì với Scott Casey?"
Thấy mọi việc có thể kéo dài cả ngày vô ích, Jason đổi chiến thuật.
"Thôi được rồi, mày thắng rồi." Anh mỉm cười ngại ngùng. "Ha ha, rất tếu. Lúc nào mày với Taylor đã cùng nhau tính ra....cái trò này để cho tao biết tay vậy?" Là người luôn chơi đẹp, Jason chỉ tay vào Jeremy. "Rất thông minh."
Jeremy xếp tay để lên bàn một cách lịch sự.
"Jason. Tao không có một khái niệm quái nào về chuyện mày đang nói."
Mặt Jason sụ ra. "Thật không?"
"Ừ thật," Jeremy nói. "Tao đã không gặp Taylor từ tối ở tiệc tại nhà mày."
Nghe tin này, Jason ngồi sụp xuống cái ghế trống cạnh bàn Jeremy. Anh im lặng một lúc rồi nhìn sang bạn mình với vẻ sốc. "Vậy cô ấy thực sự có hẹn với Scott Casey."
Jeremy chớp mắt khi nghe vậy. "Taylor hẹn hò với Scott Casey?" Anh bắt đầu cười. Anh giơ một tay lên trong khi tay kia thì ôm lấy bụng. "Khoan khoan." Anh hổn hển nói. "Chuyện này quá hay. Tao phải viết lại để mai mốt dùng tới."
Rồi Jeremy quay lại máy vi tính vừa gõ vừa đọc lớn. "Và tên diễn viên ngôi sao kiêu căng, quỷ quái đã học được bài học dối trá không bao giờ tốt hết."
Jason lặng im trừng mắt khi Jeremy ngả lưng ra ghế, vẫn đang tủm tỉm cười.
"Chà,... Scott Casey... bây giờ cái này mới gọi là đúng điệu."
"Mày xong chưa?"
Jeremy nhìn anh vờ vĩnh. "Họ nói hắn là It Guy, mày biết không". (mình không tìm được từ tương ứng, mình đoán ý tác giả là "that's it, it's the guy", nghĩa là chỉ có anh ta mới như vậy - hấp dẫn, gợi tình, v.v)
Jason nheo mắt cảnh cáo.
"Thôi được, thôi được, tao xong rồi." Jeremy cuối cùng cũng chịu thôi. "Nói tao nghe chuyện xảy ra thế nào."
Jason nhảy ra khỏi ghế. "Làm quái nào tao biết được! Tối qua tao ghé qua nhà Taylor để nói với cô ấy về Naomi, nhưng chuyện kế đó xảy ra là cô ấy bắt đầu nói về Scott Casey và việc họ có hẹn với nhau thứ Bảy này." Jason chỉ. "Hắn tán cô ấy ở buổi tiệc của tao." Rồi anh đấm vào không khí. "Tao biết tao nên ném thằng khốn ấy ra ngoài ngay lúc tao thấy hắn."
"Chà. Mọi chuyện không diễn ra như mày tính phải không?"
"Không." Jason cáu kỉnh. Anh giận dữ đi tới đi lui. " Thành thật mà nói thì cô ấy thấy gì ở hắn nào? Hắn ngốc như cái cột đèn ấy."
"Một cái cột đèn khá trẻ tuổi." Jeremy chọc.
Jason nhìn như bị tổn thương. Đó là chơi xấu.
Jeremy lập tức giơ tay lên vẻ hối hận. "Được rồi, được rồi. Tao xin lỗi." Anh đứng lên và theo Jason qua bàn bi-da. "Vậy bây giờ mày tính sao?" Anh hỏi khi Jason nhặt cây cơ lên.
Jason lắc đầu. "Tao không biết. Tao không thể nghĩ gì cả. Có cái gì đó không ổn."
"Tối qua mày có ngủ không?"
"Ít lắm."
"Mày giận Taylor?"
"Ừ. Tất nhiên rồi."
Jeremy dựa vào bàn bi-da và đốt thuốc trong lúc Jason sắp bi trên bàn. "Mày có quyền gì để làm vậy không?"
Jason trừng mắt với Jeremy vì đã nói vậy. Nhưng sau một lúc, vẻ mặt anh dịu lại. "Có lẽ không," anh thừa nhận.
Jeremy gật đầu, gãi gãi mớ râu 4 ngày chưa cạo như một vị thám tử đang điều tra vụ án.
"Phải rồi, tao đã thấy những triệu chứng này trước đây..." anh trầm ngâm. "Tao tin nó được gọi là "ghen tuông". Một thứ mà chỉ có cánh đàn ông bình thường không giống mày đôi khi được nếm thử."
"Ừ, thì đó, tao dở vậy đó." Jason cáu kỉnh nói. Anh nhắm cây cơ và thục một phát. Anh hậm hực khi hoàn toàn hụt quả bi rồi gục mặt xuống bàn bi-da.
Jeremy suýt không nhịn được cười. Ái chà,... giá mà cánh săn ảnh chộp được khoảnh khắc này.
"Vậy tao đoán là bây giờ mày với Taylor là bạn thôi ha," anh hỏi.
Jason hừ mạnh trong khi cà cà lên mũi.
"Làm ơn đi, tao chưa bao giờ "chỉ là bạn"".
"Scott Casey có thể không đồng ý với mày đâu."
Jason chỉ anh. "Mày nhắc tên hắn một lần nữa và tao thề tao sẽ làm mày bị loại khỏi bộ phim ma cà rồng trẻ con của mày."
Jeremy thấy bị xúc phạm nặng nề vì điều này.
"Ê mày, nói lại cho đúng nào. Nó là một bộ phim ma cà rồng/người ngoài hành tinh/cương thi/người dơi mày."