Chương 22 .
Các cô tranh nhau chuẩn bị. Họ chạy ra chạy vô phòng tắm thử hết bộ này đến bộ khác (mười lăm bộ Val đem theo giờ trở nên hữu ích), cùng lúc Val và Kate yêu cầu Taylor kể từng chi tiết mối quan hệ giữa cô với Jason. Nên cô kể hết cho họ nghe.
Cô đã ghét anh thế nào khi họ mới gặp.
Anh đã kiêu ngạo, vô phép thế nào, và đã xúc phạm cô thế nào trên truyền hình cả nước.
Cô đã cố, cố và cố thoát khỏi dự án Andrews thế nào nhưng không ai ở công ty thèm nghe cô.
"Còn bây giờ?" Kate hỏi, đang ngồi khoanh chân trên giường của Taylor. Họ đã chuẩn bị xong, trừ Val vẫn đang xoay tới xoay lui trước tấm gương lớn ở góc phòng ngủ.
"Còn bây giờ thì, tao không biết," Taylor nhún vai. "Tao đoán là tao thấy anh ta... tụi mày biết đó,... chấp nhận được."
"Chấp nhận đươc." Val quay lưng lại gương. "Mày thấy Jason Andrews chấp nhận được."
"Ừ thì..." cô ngần ngừ.
"Mày có muốn sửa câu trả lời không Taylor?" Kate hỏi với giọng ranh mãnh của một luật sư.
Nên cô kể họ nghe về Vegas, về chuyện cô và Jason đã suýt hôn nhau trong giây phút hồ đồ vì rượu (đây vẫn là lý do của chuyện này và cô nhất quyết không thay đổi nó), cho đến khi họ bị các fan cản trở.
"Quỷ, tao ghét chuyện kiểu vậy xảy ra ghê," Kate xen vô. "Fan la hét um sùm làm hư hết mọi chuyện."
Rồi Taylor kể họ nghe về buổi tiệc, miêu tả chi tiết tòa lâu đài lộng lẫy của Jason cho họ nghe. Nhưng vì một lý do nào đó, cô không kể về chuyện gặp Naomi. Tự ái chăng.
"Vậy bây giờ thì sao?" Val hỏi. Cuối cùng thì Val cũng đã bằng lòng với chiếc thung đỏ không tay và quần jeans hiệu True Religion. "Chuyện của hai người giờ như thế nào?"
"Không có chuyện gì với hai đứa tao hết." Taylor nói.
"Coi kìa, đó là một chuyện động trời..." Val trầm ngâm. "Mày nên làm cái gì đó ngay đi, Taylor. Như tối nay nè. Mày là đứa ngốc nếu mày không làm gì hết."
Trước khi Taylor có thể trả lời, chuông cửa reo. Val nhảy lên rồi hăng hái chạy ra phòng khách. Taylor và Kate theo sau và bắt kịp Val khi cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Val quay lại và chỉ ra bên ngoài. "Người đàn ông mày thấy chấp nhận được vừa gửi một chiếc li-mô đến đón tụi mình. Mày có gì để nói không?"
Tò mò, Kate và Taylor nhìn ra cửa sổ.
"Mày đã làm gì với anh ta thế Taylor?" Kate hỏi khi nhìn thấy chiếc li-mô bên ngoài.
"Ồ, mày biết mà, dập cửa vào mặt anh ta vài lần, cúp điện thoại của anh ta hai ba bận, sỉ nhục anh ta vài phen."
Kate gật đầu. "À, mấy chiêu thông thường."
Cô và Taylor nhìn nhau cười. Rồi họ ngó từ cửa sổ ra khi Val chạy vội ra ngoài. Cô ấy dừng lại ở cạnh chiếc li-mô và hào phóng hôn gió với vài hàng xóm của Taylor trước khi leo vô xe.
Nơi nào họ đi, mọi người cũng đều nhìn họ chăm chú.
Ở Koi, khi 5 người bọn họ - Jason đã rủ Jeremy theo - ăn món su shi đắt dã man và uống thật nhiều: mọi người nhìn họ.
Khi họ ở Teddy's trong khách sạn Roosevelt, cười vui vẻ bên bàn bi-da: mọi người nhìn họ.
Khi họ rời Teddy's và đi ngang hàng người đang chờ ngoài câu lạc bộ Privilege: mọi người nhìn họ.
Khi họ được người quản lý (mặc toàn màu trắng) đưa vào trong câu lạc bộ cũng toàn màu trắng - tường trắng, sàn nhà trắng, ngồi xuống một góc riêng của câu lạc bộ (ghế sa-lông màu trắng): mọi người nhìn họ.
Và Kate với Vale tận hưởng chuyện này đến từng giây từng phút.
Đêm nay phải là đêm tuyệt vời nhất trong những đêm tuyệt vời, nếu không nói là đêm tuyệt hơn cả tuyệt vời, trong cuộc đời họ. Và nhất định là đêm huy hoàng nhất. Họ đã được đối xử như hoàng thân ở bất cứ nơi nào họ đã đi. Tất cả nhờ Jason.
Sau khi người bồi đã lấy danh sách các đồ uống họ muốn, Taylor thấy cô nghĩ về thái độ của Jason tối nay, hay đúng hơn là sự thiếu vắng cách anh vẫn hay xử sự. Anh đã hoàn toàn thoải mái với bạn của cô, đáng yêu, thân thiện, dễ chịu. Cả đêm anh đã hăng hái làm mọi thứ để đảm bảo cho các bạn của cô được vui vẻ. Anh nói chuyện thật lâu với cả Val và Kate, cố gắng trở nên gần gũi với họ, đến mức mà thành thật mà nói, Taylor cảm thấy như cả đêm cô chỉ có mỗi Jeremy bên cạnh.
Lẽ ra đây là điều hoàn hảo. Các bạn cô có thể giữ Jason Andrews, cô đã có đủ thời gian bên anh rồi.
Phải không?
Họ đang uống đợt thứ hai thì Taylor chú ý một đám đông thật đông đang bắt đầu vây quanh bàn của họ. Khi một gã say với tóc bôi keo cứng ngắc - hình như là một tên thừa kế của tỷ phú dầu mỏ nào đó đã từng cặp với Paris Hilton, theo lời thì thầm đầy hiểu biết của Val - đụng trúng Taylor và làm đổ thức uống của hắn lên người cô, Jason có vẻ chịu hết nổi.
"Mình ra đằng sau đi," Jason tuyên bố.
Taylor tận dụng lúc họ đổi địa điểm để ra quầy tính tiền. Jason đã trả hết mọi thứ tối nay và cô cảm thấy ái ngại nếu cứ để anh rộng rãi chi ra như vậy. Anh có tiền nhưng cô chắc chắn có thể trả cho mấy lần kêu nước mà.
Cô lấy thẻ tín dụng ra khỏi bóp và đang chờ ra dấu cho người bồi thì Jason tiến lại chỗ cô ở quầy bar.
"Cô định làm gì với cái đó?" Anh chỉ cái thẻ của cô hỏi với vẻ buồn cười.
"Ít nhất cũng để tôi trả tiền uống nước," cô khăng khăng.
"Tại sao? Để cô quay ra tính tiền với công ty như một phần của hóa đơn làm việc tư vấn cho tôi?" Anh mỉm cười trêu cô.
Nhớ ra giây phút ngượng ngùng hai người đã trải qua khi nói về chuyện trả tiền lần ăn tối trước, Taylor đỏ mặt. "Đừng lo, tôi không tính vô chi phí của công ty đâu," cô bảo anh. "Tôi không tin tôi có thể coi tối này là làm việc." Cô chỉ quầy bar và đám đông chung quanh họ.
Jason dựa vào bar. "Không? Vậy chính xác thì tối nay cô coi là gì?" Anh chỉ quán và đám đông, bắt chước cô.
Ngay lúc đó, có ai đó đụng vào Taylor và đẩy cô vào người Jason. Anh đưa tay đỡ cô và để một tay lên eo cô để bảo vệ cô khỏi đám đông. Đứng nép vào anh, Taylor nhìn lên và thấy anh đang nhìn thẳng vào cô.
Có cả hàng trăm người trong câu lạc bộ tối nay.
Nhưng bỗng nhiên nó như là chỉ có hai người họ với nhau.
Trong khi họ đang đứng giữa ánh nến lung linh, huyền ảo của quán bar, đầu óc Jason nghĩ ngợi đủ mọi chuyện.
Anh ngó Taylor bước lùi một bước để tạo khoảng cách giữa họ, cô dường như hơi lúng túng. Tốt, Jason nghĩ, cũng đã đến lúc rồi.
"Ý anh là gì?" Cô hỏi, cố tiếp tục trò chuyện như bình thường. " Cái gì tôi sẽ chính xác coi là cái gì?"
Anh chỉ giữa hai người. "Tôi nghĩ cô đã một lần nói vầy là tôi đang "làm phiền" cô."
Taylor mỉm cười. "Tôi? Đó nghe chẳng giống điều tôi sẽ nói chút nào."
Jason thề là anh nghe thấy giọng đùa cợt của cô trong câu đó. "Không, tôi nhớ rất rõ cuộc đối thoại đó," anh nói. "Chúng ta đã ở khách sạn Bellagio, trên ban công..."
Đôi má Taylor đỏ bừng lên và Jason biết ngay là cô đang nhớ không chỉ cuộc đối thoại mà cả chuyện đã xảy ra hay đã suýt xảy ra ngay sau đó.
Vào lúc đó, đám đông lại xô đẩy và để tránh bị đẩy đè lên Taylor, anh chống hai tay lên quầy bar, mỗi tay một bên cô. Giữ cô trong vòng tay anh.
Anh mỉm cười với Taylor, đề cập đến tư thế của họ. "Đúng, tôi nghĩ đây chính xác là vị trí của chúng ta lần trước."
Cô ngước mắt nhìn anh. "Chúng ta nên quay lại với các bạn."
"Chúng ta đã ở với họ gần suốt đêm rồi."
Cô nghiêng đầu. "Tôi nghĩ anh thích nói chuyện với Val và Kate."
"Vì họ là bạn của cô." Jason ngập ngừng. "Tất cả là vì cô, cô biết không."
Anh thấy một tia sáng lóe lên trong mắt cô, nhưng lần này không phải vì cô giận. "Jason...", cô nói với một giọng thật nồng nàn.
Trời Phật ơi, lần nào nó cũng làm anh bị như vậy - Quên đi họ đang ở đâu, và mọi người đang ở chung quanh, Jason cúi xuống và thì thầm vào tai cô. "Gọi lần nữa đi Taylor. Tôi thích cách em gọi tên tôi."
Anh nghe tiếng cô thở gấp vì lời âu yếm anh vừa nói. Anh cúi đầu xuống để môi họ chỉ còn cách nhau vài centimet. Ánh mắt cô tha thiết và gợi cảm. Cô hơi ngửa mặt lên về hướng anh và từ từ ghé sát cô như cô cũng đang bị lôi kéo và không cưỡng lại được....
"Jason."
Nhưng lần này người gọi tên anh không phải là Taylor.
Là Jeremy.
Jason ngước lên và thấy bạn anh đang đứng ngay cạnh anh. Ánh mắt của anh nói lên tất cả: Mày giỡn mặt với tao hả mày.
Jeremy nhìn có vẻ ngượng ngùng. "Xin lỗi mày nhưng tụi tao phải đưa mày ra đằng sau. Trong trường hợp mày chưa để ý, những người này đang bắt đầu làm loạn rồi." Anh chỉ về phía đám đông đằng sau lưng. "Tao không nghĩ mấy người bảo vệ câu lạc bộ có thể giữ họ xa mày được lâu nữa đâu."
Jason nhìn qua đầu Jeremy và thấy hắn nói đúng. Một đám người cả nam và nữ đang xô lấn tới cố chen qua sự cản trở của 3 người bảo vệ đang cố che chắn cho anh.
Jason gật đầu đồng ý. Thường thì anh rất thận trọng ở nơi công cộng, nhưng anh đã hoàn toàn quên mất bản thân trong mấy phút vừa rồi ở cạnh Taylor.
"Dẫn đường đi mày," anh bảo Jeremy trong khi canh chừng đám đông đang cuồng lên. Anh nhìn xuống Taylor và đưa tay ôm eo cô. "Đi giữa tôi và Jeremy," anh bảo cô.
Ngay lúc đó, một phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi chen qua được rào chắn của 3 người bảo vệ. Cô ta nhảy xổ vào Jason, đẩy Taylor và Jeremy qua một bên. "Ôi Jason, em yêu anh!" ta cô gào lên như điên.
Một người bảo vệ túm lấy cô ta trước khi cô ta túm được Jason và lôi cô ta đi.
Jason với lấy Taylor. "Cô không sao chứ?"
Nhưng cô dường như không nghe thấy anh hỏi. Ánh mắt cô dán chặt vào người phụ nữ vừa gây rối loạn và đang điên cuồng cào cấu người bảo vệ đã kéo cô ta khỏi Jason. "Khoan đã, làm ơn đi." Cô ta khóc lóc thảm thiết. "Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy một phút thôi! Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy!"
Taylor như bị thôi miên.
Jason nắm lấy cánh tay cô. "Taylor, chúng ta phải đi khỏi đây thôi."
Nghe lời anh, cô bừng tỉnh và gật đầu. "Xin lỗi. Tất nhiên rồi."
Rồi cô nhanh chóng theo Jason và Jeremy đến phòng riêng của họ ở phía sau.
Sau đó, Jason gần như không có dịp nào để nói chuyện với Taylor. Cô dành hết thời gian với bạn của cô và anh không muốn chen vào. Anh nghi cô bị hoảng hốt vì người phụ nữ đó và anh muốn cho cô một chút không gian. Những người bên cạnh anh không may phải làm quen với những chuyện kiểu này chứ không có lựa chọn nào khác, dù có khi chuyện còn quái đản hơn thế nữa.
Nhóm ở chơi tới khi câu lạc bộ đóng cửa. Khi họ ra về, người quản lý báo Jason là một nhóm săn ảnh đã tụ tập ở phía trước và đề nghị họ đi ra lối sau. Khi 5 người họ tiến về chiếc li-mô đậu ở hẻm chờ họ, Jason có thể nghe các cô trò chuyện sôi nổi về buổi tối của họ.
Anh ngó Taylor tách ra khỏi bạn mình và tiến về phía anh. Jeremy tế nhị bước đi trước khi cô sóng bước cùng anh.
Sau một vài phút dạo bước, cô dừng lại và chạm vào anh. "Jason, chờ đã."
Cô lúng túng ngập ngừng rồi ngước lên nhìn vào mắt anh. "Cám ơn anh, vì buổi tối hôm nay."
Cười nhẹ, Jason gật đầu.
"Tôi luôn sẵn lòng."
Cả hai đứng đó và Jason để ý là lần đầu tiên, cô đã không phá vỡ khoảnh khắc với những lời nhận xét châm biếm.
Không, thay vào đó, khoảnh khắc bị tiêu tan bởi Val, người đang la lối họ um sùm.
"Ê! Đồ rùa bò!"
Jason và Taylor nhìn ra thấy Val đang đứng chênh vênh tay bám lấy mui xe Li-mo." "Cả hai có nhanh chân lên không?" cô hỏi, có vẻ rất say rồi. "Hai người có thể tiếp tục chuyện trò bí mật ở nhà Taylor - chúng ta sẽ cùng về đó để uống thêm."
Jason liếc Taylor, tò mò xem phản ứng của cô với bước chuyển này.
Nhún vai, cô mỉm cười.
"Đi thôi."