← Quay lại trang sách

Chương 33 .

Linda giơ cái thùng còn lại, được đánh dấu "đồ linh tinh", lên trước Taylor, Taylor ra dấu chỉ về đống thùng cô đã gom lại để ở trước cửa văn phòng. "Cái đó để gửi đi Chicago bằng tàu." Linda gật đầu và để cái thùng lên trên cùng.

Họ đã làm việc này 2 ngày nay. Mới đến Los Angeles có vài tháng, Taylor đã có thể thu thập được từng đó hồ sơ.

"Tôi nghĩ cái đó là thùng cuối rồi," Linda nói.

Taylor gật đầu. Cô thấy mệt mỏi. Có lẽ do phải đóng đồ, một công việc dường như không có kết thúc. Khi cô không đóng đồ ở văn phòng, cô phải đóng đồ ở nhà. Những người dọn nhà sẽ đến nhà cô vào sáng mai, và cô sẽ ra sân bay sau đó. Cô đã lên kế hoạch cho nhiều cuộc họp ở văn phòng Chicago vào trưa mai. Như một luật sư hội viên mới, cô muốn mọi thứ được sẵn sàng.

Với ý nghĩ sắp trở lại Chicago, Taylor nhìn ra cửa sổ văn phòng. Cô biết Linda muốn hỏi về Jason nhưng Taylor hi vọng cô ấy đừng hỏi. Nó đã đủ tệ hại khi cô là vũng nước mắt ở nhà. Mỗi khi điện thoại cô reo, cô chạy ngay lại và kiểm tra người gọi, hi vọng thấy số của Jason. Thậm chí cô coi lướt lịch phát sóng của truyền hình cáp một hai lần để coi có phim nào của anh "tình cờ" được phát.

Cảm thấy Taylor cần được một mình, Linda quay đi rời khỏi văn phòng. Nhưng cô ấy bỗng dừng lại ở cửa. "Tôi chợt nhớ, chúng ta chưa thu dọn ngăn kéo của cô."

Cái tủ có một ngăn kéo nhỏ ở giữa, Taylor liếc nó rồi xua tay với Linda. "Không sao đâu, tôi tự dọn nó được rồi."

"Cô chắc không?"

Taylor gật đầu. "Được mà. Trong đó đâu có gì nhiều, chỉ vài cây bút với mấy cuốn sổ ghi chú nhỏ."

Linda gật đầu rồi bỏ đi. Taylor ngồi lại bàn đến khi cô biết không còn ai ngoài đó nữa thì đứng dậy và đóng cửa lại. Khi cô quay lại bàn, cô chầm chậm mở ngăn kéo ra. Bên trong nó, gập ngay ngắn là chiếc ao thung "Shit Happens"

Taylor cầm cái áo lên và trải ra bàn. Cô đưa tay lần theo các chữ. Nó là nơi mọi sự đã bắt đầu.

Cô đứng dậy và bước ra thùng đồ đánh dấu "đồ linh tinh". Cẩn thận gập lại cái áo, cô để nó vào thùng, vuốt nhẹ như muốn nó không bị nhăn.

Cô bước lùi một bước rồi gật đầu. Vậy là xong.

Cô đóng nắp thùng lại và dán chặt nó lại với cuộn băng keo Linda đã để lại cho cô.

Gần đầu giờ chiều, Taylor nghe có tiếng cười và giọng nói phấn khích bên ngoài văn phòng: những tiếng trò chuyện quen thuộc của các cô thư ký bạn Linda. Cô nhận thấy cô gần như đã nhớ cảnh tượng đó.

Nhưng rồi cô nghe một giọng đàn ông. Một giọng kéo dài từ tốn cô có thể nhận ra ở bất cứ đâu.

"Chà, tôi mừng là quý cô đã nhớ đến tôi," giọng nói cất lên trêu chọc.

Jason!

Taylor bay ra khỏi ghế và chạy ra ngoài hành lang...... và dừng lại khi cô thấy các thư ký đang tụ tập quanh bàn Linda coi ti-vi. Trên màn ảnh, Taylor có thể thấy Jason đang được phỏng vấn trên The View. Mặt cô chảy dài vì thất vọng.

Thấy vẻ mặt Taylor, Linda bước lại gần. "Xin lỗi," cô nói, "tôi mới ra ngoài gửi các thùng đồ của cô đi trở về đã thấy họ coi tivi rồi.

"Không sao đâu, Linda."

Những thư ký khác nghe tiếng cô liền quay ra. "Ồ tốt, Taylor, cô ở đây rồi," một cô đứng gần tivi nhất lên tiếng. "Tôi nghĩ cô muốn coi cái này."

Taylor không nén nổi tò mò. "Cô coi rồi à?"

"Tôi thâu nó lại để đem vô đây. Tôi nghĩ cô nên tự coi cho biết." Cô thư ký đó trả lời.

Không cưỡng nổi, Taylor theo dõi Barbara Walters bắt đầu cuộc phỏng vấn với vài câu pha trò, rồi hỏi về lịch làm việc điên rồ của Jason. Luôn là một ngôi sao, anh mỉm cười và đồng ý nó thật điên rồ: quảng cáo một phim này trong khi đang đóng một phim khác.

Rồi Whoopi Goldberg chen vô và bảo Jason thôi nói lòng vòng và hãy kể cho mọi người nghe người phụ nữ bí mật là ai.

Jason phá ra cười. Anh lắc đầu.

"Ôi Chúa ơi, anh ta đang đỏ mặt kìa!" một trong các thư ký la lên, nắm vai Taylor lắc mạnh. Cô theo dõi Whoopi từ chối không chịu sự im lặng của Jason về đề tài này.

"Coi nào Jason, nói với chúng tôi đi! bà tha thiết nói. "Chỉ nói một điều nhỏ về người phụ nữ bí mật cũng được."

Khi Jason vẫn im lặng một cách nghịch ngợm, Whoopi nhướng lông mày vẻ hi vọng. "Dù chỉ là một từ? Ít nhất cũng cho chúng tôi một từ."

Jason suy nghĩ một lúc. Và trên truyền hình cả nước, anh tả Taylor Donovan với một từ.

"Tuyệt"

Các cô thư ký thở gấp, Taylor cảm thấy tim cô nhảy tưng tưng.

"Anh ấy chưa bao giờ nói về phụ nữ như thế," cô thư ký lúc nãy nói. "Tôi chỉ nghĩ có lẽ cô muốn coi nó. Cô biết đó, trước khi cô quay về Chicago."

"Cô thâu nó lúc nào vậy?" Taylor hỏi nhanh. "Cuộc phỏng vấn là vào ngày nào?"

Người thư ký đó phải suy nghĩ một lúc. "Ummm... cách đây 2 ngày, tôi nghĩ vậy."

Tim Taylor nhói lên. Jason có lẽ đã quay xong cuộc phỏng vấn lúc anh ở New York để trò chuyện với chương trình Today. Vào buổi sáng trước khi hai người cãi nhau. Nếu không anh sẽ tả cô khác hơn chữ "Tuyệt" đó. Có lẽ một "mụ phù thủy tuyệt ác" chăng.

Cô quay sang tivi vừa lúc một cô gái tóc vàng, người đóng phim truyền hình nhiều tập Survivor, hướng câu chuyện qua phim mới nhất của Jason.

"Vậy Jason này, phim mới Inferno của anh sẽ ra mắt vào thứ Sáu này. Hãy nói cho chúng tôi biết đôi điều về bộ phim. Lý do gì khiến anh chọn vai này?"

"Chủ yếu là vì tôi muốn làm việc với đạo diễn Steve Clarentini." Jason trả lời.

"Và làm việc với ông ấy, anh thấy sao? Ông ấy nổi tiếng là một đạo diễn khó tính - anh có kinh nghiệm gì về chuyện này không?"

Taylor phì cười khi nghe câu hỏi. Linda liếc cô.

"Tôi không thể chờ nghe coi anh ấy sẽ trả lời câu này thế nào. Jason bảo tôi là anh ấy ghét từng giây từng phút anh ấy phải làm việc với ông ta," Taylor giải thích.

Cô và Linda ngắm Jason bình thản dựa vào ghế.

"Steve là một đạo diễn giỏi," anh tự nhiên nói. "Tôi không thể nói chúng tôi có vấn đề đặc biệt gì khi làm việc chung. Chúng tôi có mối quan hệ đạo diễn-diễn viên bình thường thôi." Khi anh nói câu này, anh lơ đãng xoay xoay chiếc đồng hồ nơi cổ tay.

Cử chỉ đó thu hút Taylor. Cô bước thêm một bước gần tivi hơn.

"Vậy tất cả những lời đồn đại là hai người không hợp nhau lúc quay phim đều là sai sự thật?" cô gái tóc vàng hỏi gặng.

Jason mỉm cười xí xóa câu hỏi này. "Không, không, mấy tạp chí lá cải thổi phồng chuyện đó lên thôi. Steve và tôi chẳng có vấn đề gì với nhau trong lúc làm phim cả." Một lần nữa, anh tự nhiên nghịch chiếc đồng hồ, xoay nó quanh cổ tay anh.

Taylor đứng giữa hành lang công ty, sững sờ.

Cô biết cử chỉ đó.

Hành động của anh với cái đồng hồ. Chính cử chỉ đó anh đã làm ngày đầu tiên họ gặp, lúc cô thẩm vấn anh ở tòa và anh nói dối là có "chuyện khẩn cấp với bộ phim". Cũng chính cử chỉ đó anh đã làm trong lúc đùa với Naomi và nói là anh không muốn gì hơn là được đi thung lũng Napa với cô ấy.

Bỗng nhiên, mắt Taylor mở lớn khi hiểu ra chuyện.

"Anh ấy nói dối," cô thì thầm.

Nghe vậy, Linda xua tay. "Ồ, mấy diễn viên họ nói dối suốt về mấy vấn đề họ gặp lúc quay phim. Đó là lời các nhà quảng cáo của họ mớm cho họ nói đó mà."

"Không, anh ấy đã nói dối về Naomi."

Linda nhìn cô không hiểu. "Naomi? Naomi Cross?"

Bận suy nghĩ, Taylor không trả lời câu hỏi của Linda. Tại sao Jason lại làm vậy? Cô quay người và chậm bước về văn phòng và ngồi xuống bàn.

Anh ấy đã nói dối về Naomi.

Vậy thì sao? Điều đó có nghĩa là gì?

Ừ thì nó có thể có nghĩa là anh đã nói thật khi anh bảo là anh chỉ nghĩ đến một mình cô từ giây phút họ gặp nhau.

Vậy điều đó có nghĩa là.... gì? Là gì?

Cô đã thu dọn xong và sẵn sàng để ra đi. Cô sẽ có mặt ở Chicago vào ngày mai. Cô sẽ là một luật sư hội viên ở Chicago vào ngày mai.

Taylor cần một phút để suy nghĩ.

Anh đã nói cô tuyệt vời.

Anh đã nói cô thuộc về anh.

Có lẽ đây không chỉ là những lời nói suông.

Nhưng đã quá trễ rồi. Cô đã chấp nhận đề nghị của công ty. Cô không thể làm gì nữa. Ừ thì, cô sẽ không có gì để làm nữa. Không có gì cô muốn làm hết.

Phải không?

Taylor chống tay lên bàn.

Chân cô bắt đầu nhịp nhịp một cách lo lắng.

Ôi trời ơi.

Taylor gõ cửa phòng Sam. Ông nhìn lên và mỉm cười. "Chào cô hội viên."

Taylor nuốt nước bọt lo lắng và ngập ngừng ở cửa. "Ông có vài phút nói chuyện không?"

Sam vẫy cô vào. "Chắc rồi, chắc rồi. Vào đi." Ông chỉ cái ghế trước bàn. "Ngồi đi."

Taylor quyết định đứng. Cô hồi hộp xoắn tay vào nhau. "Umm,... tuyệt thật." Cô mỉm cười giả lả. Thấy cái nhìn lạ lẫm của Sam, cô trấn tĩnh lại.

"Tôi muốn cảm ơn ông một lần nữa vì đã đề nghị tôi làm hội viên. Tôi biết ông đã cố giúp tôi."

"Cô tự mình làm được đó chứ," ông nói với vẻ chân thành. "Cô nên tự hào về mình."

Taylor vất vả lắm mới nói tiếp được. "Nhưng tôi đang tự hỏi, có phải tôi thật sự phải về Chicago?"

Sam thở dài như ông đã chờ đợi câu hỏi này. "Chủ tịch công ty là ở Chicago. Cô biết là cô sẽ rất có giá khi về đó."

Taylor gật đầu. Cô đã biết sẵn điều này. Cô bước ra trước cái cửa sổ lớn trải ra từ trần nhà xuống sàn và nhìn cảnh Los Angeles. Thành phố đang ngay dưới chân cô. Chờ đợi.

Sam đến gần cô từ phía sau. "Tôi không muốn làm khó cô, Taylor. Tôi trân trọng cô lắm nên sẽ không làm như vậy. Nhưng công ty chưa bao giờ đề nghị ai làm hội viên sớm như vậy. Họ đang ở trong tình thế bắt buộc, nếu bây giờ cô không chấp nhận đề nghị này, cô sẽ không bao giờ được chọn nữa đâu."

Taylor nhìn ra cửa sổ. "Tôi biết."

"Vậy vấn đề là gì?"

"Vấn đề là... có vẻ tôi đã trở nên gắn bó với thành phố này."

Không thể gạt nổi Sam. "Tôi biết cô đã gắn bó với cái gì. Taylor, cô cần thực tế về chuyện này. Cô biết tiếng tăm của anh ta."

Cô vẫn im lặng.

Sam thuyết phục. "Thôi nào, cô đang nghĩ gì vậy? Nghĩ là nó sẽ không xảy ra tương tự đối với cô? Là cô sẽ khác?" Ông lắc đầu. "Cô tuyệt đối không nên tin như vậy."

Khi Taylor vẫn không trả lời, Sam liếc cô.

"Cô tin à?"

Taylor vẫn nhìn ra cửa sổ xuống thành phố bên dưới.

Sự thật thì.... đúng, cô tin điều đó.

Giọng cô nhẹ nhàng "Tôi tin."

Đầu Sam ngẩng ngay lên, sốc. "Cô thật tin như vậy? Cô sẵn sàng hi sinh nghề nghiệp chỉ vì điều đó?"

Taylor quay lại. "Tôi nghĩ là, vì anh ấy, tôi sẵn sàng hi sinh tất cả."

Nói xong, cô xin lỗi Sam và bước ra khỏi văn phòng của ông. Cô cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ vừa được cất khỏi vai cô. Và cô cảm thấy mạnh mẽ hơn, tự tin hơn vì biết chính xác cô muốn gì.

Được rồi, Jason Andrews, cô nghĩ, trò chơi tiếp tục.

Taylor đi vội ra bàn của Linda trên đường ra thang máy.

"Linda, tôi cần cô đi giúp ra chỗ gửi đồ và giữ lại tất cả các thùng tôi định gửi đi Chicago."

Nghe giọng cô khẩn cấp, Linda vội đứng ngay lên.

"Tại sao? Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy? Khoan đã, có phải vậy nghĩa là cô sẽ ở lại Los Angeles?" Linda vội đi theo Taylor.

Khi họ tới chỗ thang máy, Taylor đưa tay nhấn nút đi xuống và nói. "Tôi không biết, tôi đoán tôi sắp biết được rồi."

Cửa thang máy mở ra và cô quay sang Linda. "Chúc tôi may mắn đi," cô nói và bước vào trong thang máy, được 2 bước, cô lại trở ra ngay.

Taylor liếc thư ký của cô. "Hôm nay thứ mấy?"

Linda phải nghĩ vài giây. "Thứ năm, ngày 14. Tại sao?"

Taylor lập tức kiểm tra đồng hồ, rồi lẩm bẩm chửi thề.

"Cái gì? Cái gì thế?" Linda hỏi.

Taylor quay sang cô, mắt cô đầy vẻ hoảng hốt.

"Anh ấy đang ở buổi chiếu ra mắt phim của anh ấy."