Chương Kết
Lâm Dũng đã đến đây, có nghĩa là bức màn năm xưa đã được vén lên. Có người vợ nào không ghen với quá khứ của chồng? Liễu Châu cũng thường tình như mọi người vợ khác tên đời, cô lo sợ khi thấy bóng đen chờn vờn trước hạnh phúc của mình nhưng cái lốt trí thức đã che đậy sự ghen tuông ích kỷ của Liễu Châu.
Lòng tự trọng không cho phép Linh Giang ngửa tay nhận sự ban ơn của người bạn gái mà cuộc sống đã dành cho quá nhiều may mắn. Không, ta phải khước từ. Linh Giang đổi giọng cay đắng Bảo Long:
- Anh Long! Em biết anh lo cho hạnh phúc của Liễu Châu nhưng xin anh hãy yên tâm, em không có tham vọng làm một cuộc đổi đời.
Long ngắt lời cô:
- Linh Giang! Em đừng quá xúc động. Anh nhắc lại, anh đến đây với tư cách của một người bạn, anh không ngờ có câu chuyện rắc rối này.
Linh Giang kêu lên:
- Đó là chuyện riêng của em.
- Em không thể phủ nhận sự thật, em có biết Liễu Châu rất đau lòng?
Không kềm chế được nữa, Linh Giang quay qua Liễu Châu, giọng chua xót:
- Giữa chúng mình không hề có cuộc so tài nhưng Liễu Châu luôn luôn là người chiến thắng, cả trong cuộc đời và tình yêu của Dũng.
Liễu Châu đau khổ nhìn bạn, thành thật:
- Tại sao trước đây Linh Giang im lặng? Tại sao Linh Giang không nói thẳng với mình về chuyện hai người? Tại sao Linh Giang lại che đậy cho Lâm Dũng?
Bảo Long khẽ nhắc em gái:
- Em đừng bắt Linh Giang trả lời nhiều điều lẩm cẩm ấy.
Linh Giang ngẩng lên, đôi mắt cô ráo hoảnh:
- Lâm Dũng đã đến đây với thái độ hằn học vì nghĩ rằng mình đã nói gì đó với Liễu Châu. Không, cả Lâm Dũng và Liễu Châu đều lầm lẫn.
Liễu Châu chợt thấy mình điên rồ khi gợi lại chuyện cũ vào lúc này, Linh Giang sẽ không bao giờ thừa nhận cu Tí là giọt máu của Lâm Dũng. Có lẽ tận đáy sâu tâm hồn Linh Giang vẫn ôm ấp mối hận đối với kẻ đã gieo đau khổ cho Giang, mà kẻ tiếp tay cùng Dũng đưa cuộc đời Giang vào ngõ cụt không ai khác ngoài mình. Liễu Châu cúi đầu buồn bã:
- Mình xin lỗi, mình chỉ muốn đến thăm Linh Giang và xem cu Tí thế nào.
- Cám ơn Liễu Châu đã chăm sóc Mai Phương giùm mình, mình định chiều nay đến rước nó về, mình đã làm phiền Châu.
- Không! Nếu Giang ngại anh Dũng thì mình sẽ gởi nó sang nhà ba mẹ mình. Anh Long đã tính như vậy và muốn biết ý kiến của Giang.
Long nói thêm:
- Đúng đấy, Linh Giang. Nhà anh rất an toàn, để Mai Phương sang bên đó thì em không phải lo lắng.
Linh Giang lắc đầu:
- Em không muốn vì chuyện riêng của gia đình em mà phiền hà đến anh và Liễu Châu.
Long quay sang em gái:
- Linh Giang muốn vậy thì để anh đưa em về nhà, rồi dón Mai Phương về được không?
Liễu Châu ngập ngừng nhìn đưa mắt nhìn bạn:
- Mình ngại tinh thần của Mai Phương chưa ổn định.
- Nó đang cần tình cảm của mình!
- Thôi được, Linh Giang đi làm lại chưa?
- Mình xin nghỉ hết tuần này.
Liễu Châu lưỡng lự một lát rồi đứng dậy:
- Lát nữa anh Long sẽ đưa Phương về, nếu Tân trở lại thì Linh Giang tính sao?
- Mấy hôm nay thần kinh mình đã bớt căn thẳng, giá mà hôm đó gặp Tân mình dám cho hắn một dao rồi ra sao thì ra, nhưng hắn đã khôn hồn bỏ đi. Giữa mình và hắn không còn gì ràng buộc, mình nghĩ hắn sẽ không trở về đây.
Nắm tay Linh Giang, Liễu Châu ân cần nói:
- Nếu có gì khó khăn hãy cho mình biết.
Linh Giang tiễn hai người ra cửa, cô đã trấn an được để Liễu Châu không nhìn thấy hết những ngổn ngang rối rắm trong lòng, tất cả như dồn cô vào ngõ cụt.
Linh Giang thẫn thờ nhìn màn đêm đang từ từ buông xuống, cô vẫn ngồi lặng yên trong bóng tối, nghe tâm hồn rã rời tê tái. Cô đã giấu Châu hoàn cảnh bức xúc của mình, chỗ làm của cô đã có người khác thay thế.
Bà chủ tiệm buông một câu lạnh lùng, khi thấy Linh Giang bước vào:
- Cô bỏ việc ngang xương không báo trước, nên tôi đã tìm người khác rồi.
Không muốn bà ta nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của mình, Giang gật đầu chào rồi lầm lũi bước đi. Mấy ngày qua cô đã rảo khắp nơi nhưng ở nơi nào cô cũng nhận được cái lắc đầu với lời từ chối khéo.
Cuộc đời đã dạy cho Linh Ginag nhẫn nhục, cô đã cam chịu cúi đầu trong bấy lâu nay chỉ vì sự lầm lỡ của mình. Còn bây giờ cô muốn đổi lấy miếng cơm manh áo bằng những giọt mồ hôi chân chính, mà cũng bị thiên hạ lạnh lùng khướt từ.
LInh Giang lo ngại rồi đay6 khi xài hết số tiền dành dụm ít ỏi mà chưa tìm được việc làm thì cô biết tính sao?
Hỏi bà Hằng ư? Linh Giang nhớ lại những câu nói mỉa mai miệt thị của mẹ mà lòng cay đắng. Trước đây cô đã từng rơi vào tình trạng cùng quẫn, thiếu sữa cho cu Tí bú, cô nhục nhã không dám hỏi tiền Tân nên đánh bạo hỏi mượn bà Hằng, chẳng những bà không cho mà còn dùng nhiều lời lẽ thô bỉ mắng nhiếc cô thậm tệ. Ra về với nỗi tủi nhục, từ đó Linh Giang dặn lòng, thà mẹ con cô chết đói chứ không bao giờ mở miệng hỏi bà Hằng.
May sao hôm ấy Thành Tân rộng rãi bất ngờ, anh ta trao cho cô phân nửa số tiền lương mới lãnh. Nhờ đó cu Tí không còn khóc ri rỉ vì cái bao tử bé xíu đã được thoả mãn. Ngày đó, dù Thành Tân hắt hủi tệ bạc với Giang nhưng anh ta cũng còn chút siiện của người chồng, nên không đành nhìn mẹ con cô chết khô chết héo. Còn bây giờ một mình cô bươn chải, phải bảo bọc cho cả đứa em gái mà số phận còn đen hơn cô.
Mắt Linh Giang bỗng mờ đi trước viễn cảnh tương lai u ám.
Bảo Long ngừng xe trước cửa cho Mai Phương xuống, anh băn khoăn nhìn vào ngôi nhà nhỏ tối om.
Mai Phương gật đầu chào Long rồi bước tới đưa tya kéo nhẹ cánh cửa chỉ khép hờ, miệng khẽ gọi:
- Chị Hai ơi!
Một ánh điện sáng lên, Linh Giang lao ra kéo em gái vào lòng, cả hai đứng lặng yên như hai chiếc bóng. Bảo Long lẳng lặng dắt xe đi ngược trở ra một doạn mới nhảy lên xe rồ máy.
Trên đường về, tâm trí anh cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh xúc dộng của hai chị em Linh Giang. Trước đây họ từng là những cô tiểu thư sang trọng, một bước ra đường có xe hơi đưa đón. Bảo Long còn nhớ lần đầu Liễu Châu đưa Linh Giang về nhà chơi, cô bé cứ ậm ừ khi nghe anh hỏi thăm hoàn cảnh gia đình, LOng ngạc nhiên trước vẻ khó chịu của cô.
Anh nghĩ thầm có lẽ cô ta chê mình là anh chàng Long ngố, vốn trầm tĩnh nên ít khi Long để lộ tình cảm của mình. Vừa gặp Linh Giang, tâm hồn anh đã chao đảo trước vẻ đẹp thùy mị đài các của cô. Anh dò dẫm Liễu Châu:
- Cô bạn Linh Giang của em trông... khó tính và kiêu kỳ quá!
Liễu Châu cười:
- Linh Giang đó hả?
- Ừ! Anh nói có đúng không?
- Anh biết tại sao không? Tại vì ba của Linh Giang vừa bị truy tố trước pháp luật vì tội chiếm đoạt tài sản công dân, còn mẹ nó thường hay nhồi nhét cho nó ý nghĩ xấu xa nên nó hay mặc cảm.
Long vỡ lẽ, anh đưa mắt nhìn em gái. Châu nói thêm:
- Sau ngày ba nó ngồi tù, mẹ nó bỏ mặc không một lần thăm nuôi.
- Vậy à?
- Bà ta quen sống cuộc đời vương giả, đến lúc hết thời chỉ biết ca cẩm oán trách mọi người. Linh Giang rất khổ tâm, nó luôn sống khép kín. Chỉ có một lần quá đau buồn vì bà ta bắt nó nghỉ học, nên Ginag đã kể với em.
Trong tâm Bảo Long không thấy ngại khi đem lòng yêu thương người con gái mà giữa hai gia đình như có bức tường ngăn cách, theo anh thì không thể bắt Linh Giang gánh lấy hậu quả mà ba cô để lại.
Bẵng đi một thời gian, sau ngày Liễu Châu vào đại học Y Khoa. Long mới có dịp gặp lại Linh Giang, do sự chèo kéo của Liễu Châu và Lâm Dũng. Những lần gặp gỡ có tính gượng gạo không đem lại cho Long một tia hy vọng nào, ánh mắt Linh Giang vẫn xa xăm vời vợi.
Vào lúc thiên hạ đua nhau chen chân vào các cơ quan kinh tế thì Bảo Long lặng lẽ từ giã chỗ ngồi ấm áp mà ông Đỉnh đã chọn cho, để rồi theo người bạn thân là Phạm Duy lênh đênh trên biển hết ngày này qua tháng khác. Sống một cuộc sống phong trần cát bụi, mà cũng không kém phần lãng mạn.
Ông Đỉnh đã quen với cá tính ương bướng của Long từ ngày Long đăng ký thi hành nghĩa vụ quân sự, ông biết có ngăn cản Long cũng vô ích nên đành bấm bụng chào thua. Với cương vị tổng giám đốc, ông xếp đặt cho Bảo Long chỗ nào mà chẳng được, vậy mà Long luôn luôn thuyết phục được ông theo cách riêng của anh.
Long không chấp nhận sự ưu đãi dựa vào uy thế của cha, điều đó đã quá rõ. Những năm còn theo học, Bảo Long cũng biết Lâm Dũng thường xuyên tới thăm gia đình anh và đã chiếm được cảm tình của ông bà Đỉnh. Long không hề ngạc nhiên khi nghe Liễu Châu báo tin, cô sẽ thành hôn với Dũng.
Bảo Long thừa biết trên con đường tiến thân, Lâm Dũng thuộc con người khôn ngoan cơ hội nhưng điều đó đâu ảnh hưởng gì, miễn là Lâm Dũng thương yêu và mang hạnh phúc đến cho Liễu Châu là rất hợp ý ông bà Đỉnh.
Con tàu "Rạng Đông " của Long đã đổ hết bến cảng này tới bến cảng khác, Long đã đặt chân lên nhiều thành phố của những xứ sở xa xôi. Anh đã từng quen biết nhiều cô gái tóc vàng, tóc đen xinh xắn nhưng con tim vẫn khép kín trong mối tình thầm lặng đơn phương. Anh chúc mừng ngày Linh Giang lấy chồng bằng một tiệc rượu say mèm, và từ đó cố gắng gạt bỏ hình ảnh Linh Giang ra khỏi trái tim mình.
Sau mấy năm xa cách, Bảo Long không ngờ Linh Giang kéo lê cuộc đời trong nỗi bất hạnh đắng cay. Anh cảm thấy bứt rứt xót xa cho hoàn cảnh của Linh Giang, nhưng biết lấy tư cách gì để bày tỏ cảm nghĩ của mình. Không khéo Linh Giang nghi ngờ sự xuất hiện của mình là để bảo vệ hạnh phúc cho Liễu Châu.
Bảo Long về tới nhà đã thấy Lâm Dũng sốt rutộ đứng đợi ngoài cổng, nhìn nét mặt ông anh vợ không biểu lộ một chút tình cảm, Dũng giả lả:
- Anh Long! Chắc Liễu Châu đã nói hết với anh?
Long nhếch môi:
- Cậu sợ tôi biết à?
Mặt Dũng nhăn nhó:
- Tôi sợ anh hiểu lầm, thật ra chuyện chẳng có gì.
Bảo Long ngồi xuống chiếc ghế kê ngoài sân, với tay qua bàn cầm gói thuốc rút một điếu gắn lên môi. Dũng vội vàng bật quẹt mồi lửa cho anh vợ, Long nói chậm rãi:
- Liễu Châu chỉ nói với tôi là nó thất vọng về cậu.
Dũng nhún vai:
- Tôi cũng đang thất vọng về cô ấy, ai đời vì một chuyện vu vơ mà Liễu Châu dám mạt sát, gán cho tôi đủ thứ tội.
Long ngắt lời:
- Thế nào là vu vơ?
- Tôi không thích kể lể dài dòng, đại khái là thế này, Liễu Châu nghi ngờ trước đây tôi có quan hệ tình ái với Linh Giang. Anh còn nhớ cô ta không?
- Nhớ! - Long gật đầu.
Dũng tiếp:
- Liễu Châu tình cờ gặp cô ta đưa con vào bệnh viện điều trị, khi đứa bé xuất viện Liễu Châu đưa cô ta về nhà chơi, đối xử rất thân tình. Có lẽ ganh ghét vì thấy tôi và Liễu Châu hạnh phúc nên cô ta đặt điều nói xấu tôi, khiến Liễu Châu điên tiết, chúng tôi cãi nhau về chuyện ấy.
- Cậu kể có vẻ đơn giản quá.
Lâm Dũng cười lúng túng:
- Nghiêm chỉnh mà nói, tôi có trêu ghẹo cô ta cho vui chứ yêu đương nỗi gì.
-...!?
- Cô ta tưởng nhầm tôi yêu nên bám riết theo. Khi biết tôi cưới Liễu Châu, cô ta căm giận cho tới bây giờ.
- Cậu làm gì đến nỗi để Linh Giang căm giận?
- Đàn ông mà anh. Cô ta dễ dãi quá, tội gì mình không hưởng thụ.
Bảo Long chỉ muốn đấm vào bộ mặt trâng tráo của Lâm Dũng, nhưng anh kềm lại được.
- Thì ra cậu là một tên điếm đàng.
Dũng sững sờ kêu lên:
- Chẳng lẽ ngủ với cô ta vài lần là tôi phải cưới cô ta? Anh quên gia đình cô ta thuộc thành phần nào sao?
- Cậu đã chà đạp lên tình yêu của Linh Giang một cách tàn nhẫn, mà không một chút áy náy.
- Chẳng có gì phải áy náy cả, anh hãy hỏi hết tất cả đàn ông trên trái đất này đi.
Long giận run:
- Tôi hiểu rồi. Những cái cậu có được như hôm nay chẳng qua gạt gẫm những người nhẹ dạ cả tin, và luồn cúi khi cần thiết!
- Sao bỗng nhiên anh gây sự với tôi?
- Tôi không hiểu sao, những thằng láu cá như cậu luôn luôn gặp may mắn.
Nói xong, Long bỏ vào nhà. Dũng hậm hực nghĩ thầm:
- Trên đời này có lắm thằng ngu ngốc mà làm ra vẻ đạo đức giả.
Không tìm được sự đồng cảm nơi ông anh vợ, Dũng quyết định làm lành với Liễu Châu. Dọc đường, anh ghé mua một hộp bánh kem mà Liễu Châu ưa thích và dọn sẵn thái độ cầu hoà khi về tới nhà.
Qua phòng khách, Dũng rón rén bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Anh đẩy nhẹ cánh cửa, đưa tay bật công tắc điện. Bóng đèn néon toả sáng đập vào mắt Dũng sự lệch lạc trống trãi, bàn trang điểm của Liễu Châu không còn nằm ở vị trí cũ.
Theo phản xạ tự nhiên, Dũng bước tới mở tủ quần áo, các ngăn đều trống không. Liễu Châu giận anh nên đã dọn quần áo sang phòng làm việc của cô. Ném hộp bánh lên bàn, Dũng trở ra ngoài. Anh đứng thật lâu trước cửa phòng Liễu Châu. Lần đầu tiên Dũng cảm thấy ngại ngần trước một việc mà anh vẫn xem thường, cuối cùng Dũng lịch sự gõ nhẹ vào cánh cửa.
Liễu Châu hiện ra trong chiếc áo ngủ bằng voan trắng thướt tha, hai tay khoanh trước ngực, cô nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lẽo âm u. Một phút trôi qua, Dũng lên tiếng:
- Em giận anh lắm phải không? Anh xin lỗi, vì đã hành động nóng nảy với em.
Liễu Châu lạnh nhạt:
- Người mà anh đáng tạ tội không phải là tôi!
- Em tin anh hay tin Linh Giang?
- Tôi có suy nghĩ độc lập của mình, anh không cần biện minh.
- Chính Linh Giang đã xác nhận với anh là lúc đó cô ta còn quan hệ với nhiều người.
- Hoá ra anh cho rằng Linh Giang là hạng gái điếm?
- Anh không nói vậy.
- Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nói với anh như Linh Giang đã nói thôi.
Dũng khó chịu:
- Tại sao em cứ hành hạ anh vì một vấn đề hết sức vô căn cứ, thằng bé đâu giống anh chút nào.
Dũng biết mình đã dối lòng, nhưng thà anh phủ nhận tất cả để xoa dịu tự ái của Liễu Châu. Cô ấy ghen vì quá yêu ta, Dũng nhủ thầm và nhích tới choàng vai cô:
- Liễu Châu! Anh yêu em. Đừng đối xử với anh như vậy.
Liễu Châu lùi lại, hất tay Dũng:
- Anh không yêu ai ngoài bản thân anh, con của anh mà anh cũng không dám thừa nhận thì tôi có nghĩa lý gì.
- Em muốn anh phải làm sao đây?
- Hãy tự vấn lương tâm mình, đừng hỏi tôi!
Dũng chau mày:
- Linh Giang có chồng rồi, chẳng lẽ em bắt anh xen vào cuộc đời cô ấy? Anh chưa thấy người vợ nào lạ lùng như em.
- Tôi không xui anh làm điều ấy, mà thật ra tôi cũng không có quyền đòi hỏi hay bắt buộc anh. Tôi chỉ ân hận một điều là đã lấy anh.
- Anh điên đầu lên vì em mất!
Liễu Châu kéo rộng cánh cửa:
- Tôi cần yên tĩnh một chút, nếu cảm thấy khó chịu thì anh cứ về phòng nghỉ ngơi.
Dũng nao núng trước giọng nói rắn rỏi lạnh lùng của cô. Thiện chí của anh, thậm chí không còn hàn gắn được mối bất hoà mà còn vô tình khoét sâu thêm vết rạn nứt. Dùng chợt nghĩ nhanh đến cách thức giảng hoà "truyền thống " của các đức ông chồng thường áp dụng. Anh giữ tay Liễu Châu rồi giơ chân đẩy cánh cửa lại.
Liễu Châu còn đang ngơ ngác thì Dũng ghì chặt cô trong vòng tay, cô vùng vẫy chống cự lại đôi môi tham lam của Dũng nhưng điều đó càng khiêu gợi sự kích thích của Dũng.
Khi chiếc áo ngủ bị ném xuống san nhà thì Liễu Châu mệt lả, nước mắt ứa ra vì sự thô bạo của chồng.
Bảo Long giật mình thức giấc khi nghe tiếng mẹ anh gọi:
- Long à! Dậy đi con. Ngủ gì mà ngủ dữ vậy?
Long vươn vai đáp vọng ra, giọng còn ngái ngủ:
- Còn sớm... mà mẹ.
- Con thử nhìn ra ngoài xem, mặt trời lên tới ngọn cây rồi.
Bảo Long nhoài người ra khỏi giường, mắt anh nheo lại bởi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào. Anh đánh răng rửa mặt, tròng bộ đồ dài vào rồi bước xuống phòng khách. Kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ.
Bảo Long nhìn mẹ cười chữa thẹn:
- Con ngủ quên mất!
Bà Đỉnh lườm yêu:
- Mẹ không gọi, con dám quên luôn cái hẹn trưa nay.
Long ngớ người ra:
- Hẹn... với ai vậy mẹ?
- Mẹ nói có sai đâu, có bấy nhiêu đó cũng không chịu nhớ.
- À! Vụ cô Vân Nga đó hả mẹ?
- Chứ còn gì nữa. Trưa nay nó tới đây để hai đứa gặp gỡ, làm quen nhau.
- Thôi đi mẹ ơi. Con gái mà bạo dạn quá, con lớn lắm.
- Bảo tới nhà người ta thì con không chịu đi. Bây giờ mẹ mời người ta tới, con phải nói năng đàng hoàng tử tế.
Bảo Long cười nhẹ:
- Khoản đó thì... tàm tạm... Còn vấn đề tiếp theọ. con không dám hứa.
Bà Đinh nghiêm mặt:
- Sao hôm trước con bảo mẹ chịu ai, con cũng ưng hết?
Long cười trêu:
- Coi bộ mẹ mê cô ấy dữ. Được rồi, để con xem mặt đã.
- Con ăn gì, để mẹ nói tụi nhỏ đi mua.
- Thôi khỏi, mẹ để con ra quán.
Bà Đỉnh nhìn con trai:
- Con về đây chỉ có một tháng, con chịu khó bồi dưỡng cho khoẻ khoắn nghe Long.
- Mẹ nhìn tướng con vầy mà chưa yên tâm sao?
Long nói xong, chào mẹ và rời khỏi nhà.
Bảo Long phóng xe thẳng đến nhà Phạm Duy, sau khi đóng bộ đồ tươm tất sáng sủa.
Sau ngày Phạm Duy trở lại cuộc sống độc thân, cả hai cùng gắn bó với nhau. Sáng nay, Long cảm thấy cần phải chia sẻ với Duy cái tin sốt dẻo này. Bảo Long ngừng xe trước cửa, bóp còi inh ỏi:
- Làm gì như xe cứu hoả báo động vậy?
Long cười xoà:
- Tới rũ ông đi ăn sáng.
- Giờ này ăn trưa luôn chứ ăn sáng gì nữa?
- Có đi thì nhanh lên cha nội.
- Được cái thằng nổi tiếng keo kiệt mời, tội gì không đi.
Duy bước vào nhà sửa lại bộ dạng và dắt chiếc mô tô 150 phân khối ra cửa.
- Đi đâu đây?
- Ăn cơm tấm bình dân.
Duy dắt xe thụt vào:
- Cái đó thì cha nội ăn đi, con no rồi!
- Vậy chớ mày muốn đi đâu?
Duy nheo mắt:
- Đến Thạch Thảo.
Long giả vờ sờ soạng túi quần:
- Còn có trăm ngàn nè, nghèo mà ham.
- Ừ, tao vậy đó. Cái gì nghèo nghèo là tao khoái, nhất là mấy em "nhà nghèo ".
- Thôi đi. Hôm nay tao phải về sớm, có người đến coi mắt.
- Thiệt hay giỡn? Chao tao ké với.
- Của bà già chấm cho tao, nhưng nếu mày muốn thì... ok!
Duy chìa ngón tay ra hóm hỉnh:
- Ngoéo tay đi, đồng ý thì sáng nay tao bao.
- Nếu mày chinh phục được cô ấy, tao hứa sẽ rút luị.. cho mày nhào vô.
Cả hai cùng cười lớn, phóng xe đi. Họ ăn uống rề rà đến hơn mười một giờ mới rời khỏi nhà hàng Thạch Thảo, Duy nhanh nhẩu:
- Bây giờ tao tháp tùng theo mày về nhà mày chứ?
- Mày nhớ dai ghê nhỉ! Tao tưởng mày ăn xong là mày quên béng đi chứ.
- Còn lâu!
- Xem ra mày cũng quan tâm đến chuyện này dữ hén!
Duy hất mặt lên:
- Hay là hối hận rồi?
- Tao có gì đâu mà hối hận.
Duy cười:
- Nghe giọng nói của mày, tao nghi quá! Hay là mày ăn cho đã rồi bắt tao "hốt vỏ ".
- Tất nhiên với tao thì chưa.
Khi cả hai bước vào nhà thì bà Đỉnh đang ngồi nơi phòng khách. Đối diện với bà là cô gái có mái tóc dài buông xoã xuống vai, mạt cô hơi cúi xuống nên Long không nhìn rõ. Nhưng Duy thì hí hửng hét vào tai Long:
- Ê! trúng mánh rồi, không được nuốt lời hứa nghen cha.
Long thúc vào hông Duy khi thấy cô gái ngước lên, cô có gương mặt trái xoan, đôi mắt đen và dài ẩn sau hàng lông mi ocng vút, làn da trắng mịn màng.
Bà Đỉnh vui vẻ nói:
- Có cháu Phạm Duy đến chơi nữa hả? Long! Con đi lâu làm mẹ sốt ruột quá.
- Thưa bác!
Duy chào bà và quay sang cô gái khẽ gật đầu, bà Đỉnh chỉ từng người giới thiệu:
- Đây là thằng Bảo Long, con trai bác và Duy bạn nó. Long à! Còn đây là cháu Vân Nga.
Cô gái nhìn anh không chút khách sáo:
- Chào anh Long! Nga vừa nghe bác kể về anh.
Long lịch sự mỉm cười:
- Chắc là mẹ tôi ca cẩm về thói hư tật xấu của tôi.
- Tật xấu của anh thì Nga chưa nghe, qua lời bác kể thì con người của anh... Nga tưởng tượng anh rất... gàn dở.
Duy ngứa ngáy xen vào:
- Đúng rồi đó, ngoài cái gàn dở ra thì bạn Long của tôi còn có biệt danh "sầu lẻ bóng ".
Vân Nga nhoẻn miệng cười làm cho cái lúm đồng tiền khuyết vô, khien6' cho Phạm Duy cứ đứng ngây người.
- Biệt danh gì mà nghe ngộ nghĩnh quá vậy?
- Chưa đâu. Bọn tôi còn gọi nó là... Bảo Long cù lần nữa.
Long ngắt lời:
- Vân Nga đừng có nghe, Duy ưa xạo lắm.
Duy hích vào vai bạn thì thào:
- Hứa gì nhớ không? Làm thinh cho tao "tố ".
Long than thở:
- Tao bắt đầu cảm thấy hối hận.
Bà Đỉnh chợt chen vào:
- Duy à! Con vào trong này sửa giùm bác cái bóng đèn, sao mà nó cứ chớp nháy hoài.
- Dạ!
Duy riu ríu đứng lên sau khi ném về Long cái nhìn đe doạ. Bảo Long cười thầm trong bụng, anh biết mẹ cố ý lôi Duy ra ngoài để anh và Vân Nga tự do trò chuyện. Long phải công nhận bà Đỉnh rất có óc thẩm mỹ, về hình thức Vân Nga không có chỗ nào chê được, cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát ra sự quyến rũ.
Ở Vân Nga không có cái nhút nhát của một cô gái lần đầu tiếp xúc với bạn trai, phải nói là cô rất tự tin.
- Vân Nga thấy anh bạn của tôi dễ thương không?
Cái lúm đồng tiền lại khuyết vào, Vân Nga đủng đỉnh trả lời:
- Bạn của anh lém lỉnh thì có, thường những người như thế thì người ta không thể giận lâu.
- Vân Nga biết coi tướng số à?
- Không. Đó là Nga chỉ nhận xét. Lúc nãy, Nga đã nghe ảnh nói thầm với anh.
- Ồ!
- Vân Nga không muốn bị hiểu lầm, Nga mến bác gái và đến đây vì nể lời bác.
Long đỏ mặt vì bị bắt trúng tẩy, anh bối rối:
- Vân Nga nói gì tôi chưa hiểu.
- Anh đừng giả vờ, Nga biết anh đang nghĩ gì về Nga.
Long trớ liền:
- Phải rồi, tôi đang nghĩ hôm nay là một ngày đẹp trời và tôi diễm phúc lắm mới quen được một người con gái vừa đẹp vừa thông minh như Nga.
Vân Nga cố nén nụ cười:
- Tiếc rằng Nga không phải là cô giáo và lúc này cũng không phải là giờ kiểm tra bài, nếu không thì Nga sẽ cho anh mười điểm.
Long hơi khó chịu vì giọng nói cao ngạo của cô, anh nhếch môi:
- Nga đánh giá tôi hơi hiểu cách đấy.
- Tất nhiên, anh tự đánh giá mình sẽ chính xác hơn.
Long biết đã gặp phải đối tượng khá sắc sảo, mình lơ tơ là dám bị cô ta xỏ mũi như chơi. Long nhìn ra ngoài, làm như không để ý đến Nga.
- Tính tôi xưa nay ưa thận trọng, trong những trường hợp này có lẽ tôi quá vụng về.
- Anh đang phiền à? Nói thật, Nga không xứng đáng với lời khen của anh.
Nga nói và nhìn Long dò xét, gương mặt anh vẫn bình thản, anh chợt hỏi cô:
- Nga chỉ đến thăm mẹ tôi sao?
Cô gật đầu:
- Anh đi xa nên không biết, thỉnh thoảng Nga vẫn ghé đây chơi với bác. Hình như anh có vẻ nghi ngờ...
Long cười:
- Nga đoán mò quá, tôi có nghi ngờ gì đâu?
- Chỉ vì... Nga ngại sự thật lòng của mình dễ bị hiểu lầm.
- Nga từng bị hiểu lầm rồi sao?
- Chưa bao giờ!
- Vậy thì với tôi, Vân Nga hãy yên tâm.
- Cám ơn anh. Có lẽ Nga xin phép về.
Long nhìn cô băn khoăn:
- Tôi có nói điều gì lỡ lời không?
- Anh yên tâm. Trưa nay Nga còn một việc quan trọng, Nga phải tới thăm ba Nga.
Thấy Long nhìn mình như dò hỏi, Vân Nga giải thích:
- Mẹ Nga mất lâu rồi, chỉ còn một mình ba.
- Vậy sao Nga lại phải đị.. thăm?
- À! Khi mẹ mất, ba Nga có vợ khác và ở riêng.
Giọng Long ái ngại:
- Xin lỗi, tôi vô tình quá!
Ánh mắt Vân Nga thoáng buồn:
- Không ai trách một người bạn mới quen như anh. Đó cũng là lý do Nga gần gũi bác gái.
Vân Nga cầm ví đứng lên, ngập ngừng:
- Anh Long... còn ở đây lâu không?
- Theo đúng lịch thì còn hai tuần nữa là tàu nhổ neo. Sự có mặt của tôi không có gì khiến Vân Nga ngại chứ?
- Sao anh lại nói vậy? Dù có anh hay không Nga cũng chỉ là một người khách.
- Ý tôi muốn nói là Nga cứ tự nhiên như từ trước tới giờ.
- Nga cũng mong như vậy.
Phạm Duy bước ra, xoa hai tay vào nhau:
- Xong rồi! Ủa, Nga định đi đâu?
- Nga bận chút công việc.
Bà Đỉnh cũng vừa ra tới, bà ôn tồn bảo:
- Con ở lại dùng cơm với bác, Vân Nga.
- Dạ, để dịp kách, trưa nay con bận.
- Con cần thiết phải đi ngay bây giờ à?
- Dạ!
- Con bận thì bác không dám giữ, nhưng lúc nào rảnh con ghé chơi với bác.
- Dạ được! Hôm nào rảnh con sẽ ghé, thưa bác con về.
Cô khẽ gật đầu chào Duy rồi quay sang Bảo Long cười nhẹ:
- Nga về nghen anh Long.
Bảo Long dắt xe ra cổng cho cô. Khi Nga ngồi lên xe, anh nói nhỏ:
- Tôi có thể biết số điện thoại của Vân Nga không?
Vân Nga mở ví lấy tấm danh thiếp, nhẹ nhàng đặt vào tay Long:
- Nếu anh cần một người bạn thì Nga không từ chối.
Bảo Long trở vào nhà, anh thấy Duy đang xụ mặt. Còn bà Đỉnh thì có vẻ bồn chồn hồi hộp:
- Sao, con thấy con nhỏ dễ chứ Long?
Long hất mặt nhìn Duy:
- Mẹ hãy để thằng Duy nhận xé, nó có nhiều kinh nghiệm hơn con.
Duy lườm anh:
- Tao đang cầu nguyện cho mày chê đây.
Bà Đỉnh nhăn mặt:
- Hai đứa bay nghiêm chỉnh một chút coi. Duy! Lần này bác nhờ con khuyên bảo thằng Long giùm bác, bác mệt cầm canh vì nó.
- Phải chi con thế được chỗ thằng Long thì hay quá chừng.
- Ờ, bác lo cho nó vậy mà nó không biết nghĩ. Ba mươi mấy tuổi rồi chớ nhỏ nhít gì nữa?
Long nháy mắt trêu Duy:
- Mẹ à! Thằng Duy đang mong con từ chối, mẹ có thấy nãy giờ nó lầm bầm rủa con không?
Bà Đỉnh rầy:
- Con cứ ăn nói tầm bậy tầm bạ, con Vân Nga biết được nó giận lắm đó.
Duy gật gù:
- Con gái đẹp thường khó tính, thằng Long chê thì bác nhớ còn con nữa đó nhe.
Long bật cười:
- Đừng hy vọng sớm quá, tao đâu có khờ dại đến nỗi từ chối một người như Vân Nga.
Mặt Duy nhăn nhó:
- Chứ hồi nãy đứa nào tới nhà hứa hẹn, năn nỉ tao đủ thứ rồi bây giờ nuốt lời?
Bà Đỉnh sốt ruột xen vào:
- Chuyện gì mà hai đứa bây cứ đùn đẩy hoài vậy? Long! Ý con thế nào?
Long đáp ỡm ờ:
- Mới gặp nhau lần đầu, chắc gì Vân Nga có cảm tình với con.
- Nhưng con là đàn ông con trai, con phải chủ động. Chẳng lẽ bắt con gái người ta bày tỏ cảm tình trước?
- Theo con nghĩ thì Vân Nga chưa biết mẹ có ý định kén chọn cô ấy làm con dâu.
- Mẹ muốn mọi việc đều diễn ra một cách tự nhiên. Nếu Nga biết là mẹ xếp đặt, cô bé sẽ ngại ngùng và có thể sẽ từ chối đến đây.
- Vậy thì mẹ không nên sốt ruột.
- Ít ra, con cũng cho mẹ biết là con không chê nó.
- Điều đó tất nhiên rồi, mẹ ạ.
Duy đứng lên giơ nắm đấm, cười giòn:
- Cái tội gạt gẫm của mày, tao sẽ trừng trị tới chỉ.
Cả ba cùng cười và họ quay vào trong, dùng bữa trưa trogn bầu không khí vui vẻ.
Vân Nga đưa tay ấn nhẹ chuông, cô chẳng thích thú gì mỗi lần đến đây. Từ ngày ông Bằng sống công khai cùng người vợ kế. Không phải Vân Nga ích kỷ đến độ ngăn cản ba cô tìm lại hạnh phúc muộn màng trong những ngày cô đơn xế bóng của ông, nhưng Vân Nga không thích người đàn bà ấy.
Mẹ Vân Nga mất gần tám năm nay vì căn bệnh hiểm nghèo, khi cô tròn sáu tuổi. Ngày ấy, với đồng lương một cán bộ quân đội, ông Bằng vất vả khi phải gồng gánh một người vợ đau bệnh triền miên và đứa con gái ở vào độ tuổi đang lớn.
Mẹ Vân Nga mất đi, ông đau khổ gầy rạc. Song nỗi lo toan cũng giảm nhẹ phần nào. Vài năm sau ông chuyển nghành, từ đấy cuộc sống gia đình nâng lên thấy rõ và tâm tính ông cũng thay đổi hẳn.
Vân Nga rất ngạc nhiên, không hiểu ba cô làm gì mà ngày nào cũng có người mang quà tới biếu xén, toàn loại quà cao cấp mà trước đây có nằm mơ cô mới thấy.
Lo lắng cho ông bị kẻ xấu lôi kéo vào con đường thoái hoá, một lần Vân Nga mạnh dạn hỏi ông:
- Ba à! Sao người ta "lo lót " cho ba nhiều quá vậy? Con sợ có ngày ba bị sập bẫy mà không hay.
Ông Bằng chau mày nhìn cô:
- Công việc của con là học hành đàng hoàng chớ không phải dò xét công việc của ba, con còn nhỏ mà biết gì.
Nga lo ngại:
- Nhưng con thấy ba thay đổi quá nhiều.
- Ba không làm gì mờ ám hết, ba giúp đỡ người ta thì người ta tự nguyện trả ơn mình, con rõ chưa?
- Con chỉ sợ đằng sau những món quà đắt giá kia có vấn đề bất chính.
Ông Bằng giận dữ, đôi mắt ông đỏ ngầu:
- Con không được vô phép, ba hy sinh cực khổ nhiêu năm trời, xã hội phải đền bù cho ba.
-...!?
- Hẳn con còn nhớ những ngày mẹ con nằm trên giường bệnh, ba phải vay mượn từng đồng. Bây giờ có điều kiện làm ăn, ba muốn cho cuộc đời con sung sướng.
Đúng vậy, Vân Nga không thiếu bất cứ một thứ gì. Căn nhà với đồ đạc đơn sơ trong cư xá, ông Bằng đã sang nhượng lại cho người khác để tậu một biệt thự khang trang.
Lẽ ra Vân Nga phải vui mừng trước sự thành công của ông Bằng, nhưng lòng cô vẫn nơm nớp lo âu. Càng ngày ông Bằng càng béo ra. Ông khoát lên mình những bộ quần áo sang trọng, học tập tác phong kiểu cách của những bậc thương gia. Từ một sĩ quan mẫu mực được rèn luyện bao nhiêu năm trong "lò luyện " quân đội, ông Bằng đã nhanh chóng đánh mất mình. Và cái khoảng cách gia đình giữa hai cha con càng ngày càng xa dần.
Vân Nga rất khổ tâm khi đêm đêm ông ngất ngưỡng trở về, trên vai áo dính đầy vết son, mùi nước hoa và men rượu. Ông đã sa đà tới mức Vân Nga không ngờ, tình cảm cha con thật sự rạn nứt khi ông mang về nhà người đàn bà mà vừa nhìn thấy mặt, Vân Nga đã không có một chút thiện cảm.
Thái độ bất bình của con gái khiến ông chột dạ, nhưng sự quyến rũ của tình nhân làm ông không cưỡng lại nổi. Ông vừa năn nỉ vừa dùng mệnh lệnh bắt Vân Nga chấp nhận.
- Vân Nga à! Con đã khôn lớn và có học, con không nên tiếp đón dì con với thái độ kỳ quặc đó.
Vân Nga nhìn thẳng vào mặt ông, giọng bực tức:
- Ba muốn con nghênh tiếp bà ta như một thượng khách sao? Loại người đó không hợp với ba mà...
- Nga! Con ăn nói phải thận trọng. Trong nhà này, người quyết định mọi chuyện là ba.
Mắt Vân Nga đỏ hoe, giọng cô nghẹn lại:
- Con van xin ba, nếu ba lấy người đàn bà, vong hồn mẹ con sẽ không được yên.
- Ba sống cho ba chứ không phải cho người đã chết!
- Nhưng còn con, con nhất định phản đối.
- Con muốn yên thân thì đừng có lộn xộn, Diễm Hằng sẽ là bà chủ của ngôi nhà này.
Vân Nga bỏ chạy về phòng, ôm mặt khóc rưng rức. Người đàn bà diêm dúa ấy có ma lực gì mà khiến ba cô si mê đến bất chấp cả dư luận, gạt bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ của bạn bè và con gái?
Gần đây Vân Nga có nghe loáng thoáng ông Bằng dang quan hệ thắm thiết với một người đàn bà không còn son trẻ. Cô nghĩ ông đã lớn tuổi rồi, ông "bay bướm " một chút cho cuộc sống đỡ buồn tẻ cũng không sao. Vả lại ông đang ở thời kỳ sung sức, không ai trách móc ông vì cái điều hết sức tự nhiên đó.
Vân Nga lo sợ một ngày ông đưa người đàn bà lạ mặt về nhà, và sự xuất hiện của bà Hằng là một sự sĩ nhục đối với cô. Ông Bằng mê muội nhưng cô thì hoàn toàn tỉnh táo, cô rất đổi kinh tởm khi nghe qua lai lịch của bà ta.
Riêng bà Hằng thì tìm đủ mọi cách lấy lòng đứa con riêng của chồng, nhưng ánh mắt Vân Nga nhìn bà chỉ biểu lộ sự khinh bỉ oán ghét, suốt ngày mặt cô cứ lầm lầm lì lì. Ngoài thời gian đi làm, Vân Nga chỉ rúc về phòng riêng, xa lánh cả ông Bằng.
Vân Nga ra trường đã hai năm, với cái bằng cử nhân Anh Ngữ, qua sự giới thiệu của bà Bích Loan, một người bạn cũ của mẹ cô. Vân Nga được nhận vào làm việc cho một công ty nước ngoài chuyên kinh doanh thiết bị viễn thông.
Công ty có ít người nên Nga phải đảm nhiệm hầu hết các công việc trong văn phòng, trao đổi với khách hàng, thảo các văn bản hợp đồng, phiên dịch...
Vân Nga có rất ít thời gian nghỉ ngơi, cũng nhờ đó mà tâm trí cô không còn bận rộn đối phó với người đàn bạ lạ mặt nhà mình. Giám đốc công ty là một người Nhật, có lần ông đề nghị cho Vân Nga một căn phòng riêng, lịch sự tại công ty để cô đỡ tốn thời gian đi lại, Vân Nga cảm thấy không cần thiết nên từ chốị..
Đến lúc cô nhận thấy bầu không khí trong gia đình đã đến hồi căng thẳng, ngột ngạt và khó thở, cô gặp ông giám đốc và nhắc lại lời đề nghị này, ông đã vui vẻ chấp nhận.
Sự ra đi của Vân Nga không gặp khó khăn như cô tưởng, ông Bằng chỉ buông gọn một câu mà mỗi lần nhớ lại cô không khỏi xót xa cay đắng:
- Con lớn rồi, đã đủ lông đủ cánh. Nếu cảm thấy ở đây không hợp thì đi đâu tuỳ con.
Sự tủi thân khiến cho Vân Nga rưng rưng nước mắt:
- Ba! Con biết là... đối với ba, bà ấy quan trọng hơn. Con đi, mong ba giữ gìn sức khoẻ.
Vân Nga đã chọn cho mình cuộc sống cách biệt với ông Bằng, nhưng tâm hồn cô vẫn nặng trĩu buồn lo. Cô sợ một ngày nào đó ông Bằng phải rước lấy thảm hoạ buồn đau, danh dự và bao năm ky sinh gian khổ của ông rồi sẽ bị chôn vùi xuống vũng bùn đen, bởi người đàn bà nhơ nhuốc ấỵ..
Vân Nga chờ không lâu thì cánh cửa được mở hé ra. Bà Hằng lượng sượng khi thấy Vân Nga phớt lờ bà, dắt xe đi thẳng vào sân.
Bà đóng cửa rồi bước theo sau, giả lả:
- Ba con đang chờ con nãy giờ.
Vân Nga quay lại, mặt cô khinh khỉnh:
- Bà gọi ai là con? Bà chỉ dụ dỗ được ba tôi chứ với tôi, đừng hòng.
Bà Hằng nổi gai óc trước cái nhìn xấc xược của Vân Nga, bà chưa bao giờ để cho ai nói nặng mình, vậy mà với Vân Nga bà phải co rúm lại như con ốc rúc vào trogn vỏ.
Vân Nga dựng xe rồi đi thẳng vào phòng khách, ông Bằng đang ngồi bắt chéo chân trên salon. Thấy Vân Nga vào, ông chống tay ngồi thẳng lên:
- Vân Nga! Con về thăm ba, hay là kiếm cớ gây sự với người ta?
Vân Nga mỉm cười chua chát:
- Con về thăm ba nhưng con không chịu nổi sự thân mật giả dối của bà ấy.
- Con lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác.
- Con nghĩ... chỉ có loại đàn bà mặt chai mày đá mới dám chường mặt tới ngôi nhà này.
- Diễm Hằng thương ba nên mới nhịn nhục với con. Càng ngày con càng hỗn hào, không coi ba ra gì.
- Con kính trọng ba, chớ không tán thành việc ba làm sai trái của ba.
Ông Bằng trừng mắt nhìn cô:
- Sao? Con dám dạy khôn ba nữa hả? Ba làm gì mà sai trái?
Nga mím môi:
- Ba giấu ai chứ không thể giấu được con. Con biết rõ lai lịch của bà Hằng, bà ấy có một quá khứ không hay ho gì.
- Con nói gì?
- Ba muốn con nói huỵt toẹt ra không?
Ông Bằng giận dữ:
- Vân Nga! Con thật quá đáng, con muốn ba héo hon trong tuổi già hay sao?
- Ba! Con không phải là đứa con gái ích kỷ. Nếu là dì Bích Loan hay dì Ngân..v..v... con không khi nào phản đối, mà còn nhiệt liệt tán thành. Với bà Hằng, bà ấy chỉ muốn đưa ba xuống địa ngục.
- Ba hài lòng với cái địa ngục mà ba lựa chọn. - Ông Bằng buông thõng.
Vân Nga trố mắt nhìn ông Bằng như một người xa lạ, đây đâu phải là người đàn ông từng chia sẻ hạnh phúc với mẹ cô bên mâm cơm đạm bạc ngày nào. Đây đâu phải là người cha nhịn từng điếu thuốc để cho con tiền ăn quà sáng. Trước mắt Nga là một con người bệ rạc, thoả mãn với sự đầy đủ tràn trề.
Mới tám năm thôi mà tất cả đổi thay. Đồng tiền đã làm cho mọi thứ đảo lộn, ngay cả bản chất của một người vốn đã được trui rèn trong chiếc "lò " kỹ cương nhất.
Vân Nga ngao ngán đứng lên. Ông Bằng hỏi:
- Con không ở lại ăn cơm à?
Vân Nga móc ngoéo:
- Vừa bước vào cổng là con cảm thấy no rồi.
Ông Bằng cau mặt:
- Nếu con còn giữ thái độ hằn học đó thì đừng về thăm ba.
Vân Nga nhìn ông với ánh mắt giận dỗi:
- Từ khi có bà ta trong căn nhà này. Với ba, sự có mặt của con trở nên thừa thãi. Có đúng vậy không?
- Ba không cần phải đính chính.
- Con biết mà, ba không còn xem con là con gái của ba nữa. Ba chỉ còn biết có ba và bà ta thôi.
- Vân Nga! Nếu con cư xử với dì con một cách tôn trọng thì ba đâu có nói với con những lời khó nghe ấy.
- Con không cần ba phải giải thích, con đi đây.
Vân Nga cúi đầu bước nhanh ra cửa, một nỗi xót xa cào xé lòng cô. Ba ơi! Chỉ vì một người đàn bà đó mà ba nỡ đối xử với con như vậy sao?
Khi mẹ con hấp hối trên giường bệnh, ba đã hứa với mẹ con những gì? Lần đầu tiên con thấy ba khóc khi định mệnh cướp đi cuộc sống của mẹ. Ba bảo trên đời này chỉ có con là người thân yêu duy nhất, ba sẽ vì con mà đi tiếp chuỗi ngày còn lại. Vậy mà giờ đây ba không cần đến con. Ba không một lời thăm hỏi con sống ra sao, ba đã mê muội vì người đàn bà nham nhở ấy.
Bước vào căn phòng quen thuộc của bà Bich Loan,Vân Nga không ngăn nỗi những dòng nước mắt mà cô cố gắng kềm giữ trên suốt đoạn đường tới đây. Bà Bich Loan từng là bạn thân của mẹ Vân Nga. Năm nay bà khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Bà sống độc thân và yêu thương Nga như con gái, mỗi lần có điều gì khổ tâm, Vân Nga thường tâm sự với bà Bich Loan. Những lời an ủi của bà giúp Vân Nga vơi đi nỗi muộn phiền.
Bà Loan ngồi xuống cạnh Nga, nhẹ nhàng hỏi cô:
- Chuyện gì làm cho con xúc động dữ vậy?
Vân Nga lau nước mắt, nghẹn ngào:
- Dì Loan! Ba không còn thương con nữa.
Bà Loan trầm ngâm một lúc, đôi mắt bà thoáng buồn:
- Ba con đã có cuộc sống riêng. Con không nên đòi hỏi ông ấy chăm sóc thương yêu con như dạo trước.
- Dì Loan! Ba con ngày càng tệ, con rất đau lòng và lo lắng cho ba.
- Đáng lý con không nên dọn ra ngoài.
- Nhưng con không chịu đựng nổi bộ mặt trơ tráo của bà ta.
- Nói thật cho dì biết, tại sao con lại ác cảm với bà ấy?
Vân Nga mím môi:
- Bà ta là một người mất tư cách, chuyên đem thân xác ra mồi chài hạng đàn ông ngờ nghệch, và ba con là miếng mồi béo bở mà bà ta vớ được.
- Theo dì thấy thì ba con là người rất khôn ngoan, đâu có dễ bị sa ngã vì đàn bà.
- Nhưng đối với loại đàn bà có quá nhiều kinh nghiệm thì ba con chỉ là con cừu non.
Bà Loan khuyên nhủ:
- Thôi. Vân Nga à! Dù sao chuyện cũng qua rồi, con căng thẳng với ba con quá không ích lợi gì đâu.
- Dì bảo con phải làm sao? Chẳng lẽ con nhắm mắt làm ngơ, để cho ba con lao đầu xuống vực thẳm.
- Tình thế chưa đến nỗi tệ như con nghĩ. Khổ là ở vào cương vị của dì, dì không thể xen vào chuyện riêng tư của ông ấy.
- Con hiểu rồi. Dì Bích Loan! Sau ngày mẹ con mất, con thầm ao ước dì là người thay thế mẹ con, chăm sóc cận kề ba con trong chuỗi ngày còn lại. Vậy mà sự mong muốn của con hoàn toàn sụp đổ.
Bà Loan xúc động quay mặt đi:
- Dì cám ơn nhã ý của con, song mỗi người đều có duyên phận. Cho dù ba con đã có người khác, dì vẫn xem con như con gái của dì. À! Bác Đỉnh nhắn con qua bên đó có chuyện gì vậy?
Vân Nga chợt nhớ tới anh chàng thuỷ thủ tên Long, trông anh cũng đẹp trai và lịch sự ra phết.
Nghe bà Loan hỏi, cô mỉm cười vu vơ:
- Lâu quá thấy con không ghé nên bác ấy nhắn snag chơi, chứ không có gì hết.
Bà Loan cười:
- Bà ấy quyến luyến con, hẳn là có nguyên do. Con có đoán ra không?
- Con chưa hiểụ..
- Vậy con có gặp người nào lạ không?
Vân Nga ngờ ngợ, đôi má cô chợt ửng hồng:
- Dạ, có anh Long, con trai của bác Đỉnh, và một người bạn của anh nữa.
Bà Loan cười nhẹ:
- Con hiểu ý dì định nói gì chưa?
- Dạ...
- Bác Đỉnh quý mến con và muốn có một nàng dâu như con.
Vân Nga chớp mắt:
- Hèn gì...
- Sao?
- Bác ấy cố tình để anh Bảo Long ngồi một mình trò chuyện với con. Con bị người ta "chiếu tướng " mà không hay.
Bà Loan dò hỏi:
- Con thấy thằng Long như thế nào?
- Ợ.. con nghe nóị.. mấy anh chàng thuỷ thủ bê bối lắm, tàu cặp bến nào cũng để rơi rớt lại vài mối tình. Anh chàng đó không hợp với con đâu.
- Thuỷ thủ còn tuỳ người chứ. Dì biết tính thằng Long nó điềm đạm ít nói và không thích phụ thuộc gia đình, dì nghĩ thằng Long sẽ là người chồng tốt sau này.
- Nhưng con không muốn lấy chồng để trở thành người thiếu phụ cô đơn, mõi mòn chờ đợi.
- Chính vì lẽ đó mà bà Đỉnh tha thiết mong thằng Bảo Long ổn định cuộc sống gia đình, cưới vợ rồi nó sẽ không còn ham muốn đeo đuổi những chuyến viễn du lênh đênh ngoài biển.
Vân Nga thỏ thẻ:
- Dì Bich Loan nè! Lúc tiễn con ra cổng, anh Long có hỏi số điện thoại của con.
Bà Loan cười thật tươi:
- Dì biết ngay, một cô gái xinh đẹp dễ thương như con, bất cứ ai nhìn thấy đều có cảm tình huống chi là thằng Long. Con năm nay cũng hăm bốn hăm lăn rồi, đừng trể nãi như dì khổ lắm.
Vân Nga bâng khuâng nhìn ra khung cửa sổ, ngoài ấy có một đám mây trắng đang bập bềnh bay.
Tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, khi Linh Giang nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ của người chủ tiệm mà cô xin việc. Giang lầm lũi đạp xe giữa cái nắng ban trưa gay gắt, đôi chân mỏi nhừ và cô họng khô cháy. Cô tấp vào lề đường, uống tạm ly nước sâm rồi tiếp tục đi.
Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải kiếm ra tiền. Cuộc sống của Mai Phương và cu Tí hoàn toàn phụ thuộc vào cô. Tới một con đường vắng, Giang đạp xe chậm lại, cô ngập ngừng nhìn lên cánh cổng có giàn hoa tím.
Đây là ngôi nhà mà xưa kia cô đã có một tuổi thơ thật đẹp, sau ngày ba cô đi học tập, mẹ con cô vẫn sống ở đây cho đến khi bà Hằng hùn hạp làm ăn thua lỗ. Bà đã bán đi căn nhà với giá rẻ mạt, mua lại căn nhà khác rồi cũng bán đi để đoạn tuyệt quá khứ, vứt bỏ hai đứa con ruột thịt của mình.
Mười mấy năm qua Giang không còn biết ba cô còn sống hay đã chết, nhiều người đã trở về nhưng trong số đó không có ba cô. Có tin đồn là ba cô đã chết trong trại giam vì bệnh kiết lỵ, cũng có người bảo gặp ba cô trở về với hình hài tàn tạ. Nhưng tất cả những tin tức đó rất mập mờ, không có gì xác thực.
Bỗng nhiên Linh Giang muốn dừng lại để hỏi thăm người chủ ngôi nhà xem ba cô có đến đây không. Cô đưa tay nhấn chuông và hồi hộp chờ, phía sau cánh cửa, một người đàn bà ló đầu ra hỏi:
- Cô kiếm ai?
Linh Giang lúng túng đáp:
- Thưa dì... cháu có việc muốn hỏi thăm.
- Cô vào trong này.
Người đàn bà có vẻ lấy làm lạ khi nhìn thấy người khách không được sang trọng này, bà chỉ tay vào phòng khách:
- Ông chủ ở trong đó, cô vào đi.
Linh Giang ngập ngừng:
- Thưa dì... cháu ở ngoài này cũng được, cháu muốn hỏị.. dì đến đây ở lâu chưa?
Người đàn bà phúc hậu nhìn Linh Giang dò xét, nhưng cũng trả lời:
- Khoảng sáu bảy năm gì đó.
Linh Giang nhìn lại chốn cũ mà lòng ngậm ngùi đau xót, cô bối rối giải thích:
- Chẳng là... trước đây ngôi nhà này của ba mẹ cháu. Ba cháu bị giam trong tù, mẹ con cháu dời đi nơi khác, cháu muốn hỏi thăm dì có người đàn ông nào ghé đây tìm vợ con..
Người đàn bà nhíu mày như cố lục lọi trong trí nhớ, vừa lúc đó có người đàn ông bước ra cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì đó, dì Hai?
- Dạ, có cô đây hỏi thăm.
Linh Giang gật đầu chào ông, giọng run run:
- Dạ, cháu tiện đường qua đây nên...
Người đàn bà được gọi là dì Hai, đỡ lời thay cô:
- Trước cổ sống ở đây, cổ ghé hỏi thăm tin tức ông già.
Người đàn ông chăm chú nhìn Linh Giang:
- Ngôi nhà này tôi mua lại lâu rồi.
Linh Giang vội vàng đáp:
- Dạ cháu biết, cháu sợ ba cháu trở lại đây tìm mẹ con cháụ..
- Cô cứ để địa chỉ lại cho dì Hai, nếu ông ấy tới tìm thì dì Hai sẽ chỉ cho.
Linh Giang cúi đầu:
- Dạ, cháu chỉ hỏi cầu may thôi. Chứ cháu không biết ba cháu có trở về hay không nữa.
Người đàn ông có vẻ xúc động trước đôi mắt buồn thăm thẳm của Linh Giang:
- Xin lỗi, cô tên gì?
- Dạ, cháu tên là Linh Giang.
Dì Hai chợt reo lên:
- Tôi nhớ rồi. Năm ngoái có một người đàn ông tới đây hỏi, tôi tưởng ông ta lầm nhà nhưng ông ta cứ khăng khăng bảo đây là nhà của ông ta. Ngỡ ông ta bị tinh thần nên tôi đuổi đi và đóng cửa lại.
Linh Giang ngẩn người ra, lắp bắp:
- Rất có thể người đó là ba cháu.
Người đàn ông an ủi:
- Cô Linh Giang à! Giá mà cô tới đây sớm hơn thì dì Hai đâu có vô tình để xảy ra chuyện ấy, bây giờ cô cứ yên tâm gởi địa chỉ lại.
Linh Giang lắc đầu chán nản:
- Thà đừng để cho ba cháu biết, nếu gặp lại ba cháu sẽ đau lòng hơn.
- Cô nói vậy là sao? Mười mấy năm xa cách ai không muốn đoàn tụ với gia đình.
Linh Giang buồn bã:
- Nhưng gia đình cháu đã tan nát. Mẹ cháu lấy người khác, cuộc đời chị em cháu chẳng ra sao.
Nói xong Giang giật mình, sao mình lại dễ dàng bộc lộ tâm sự với người đàn ông xa lạ này? Không hiểu ông ta sẽ khinh khi hay thương hại mình.
Linh Giang ngẩng lên. Ánh mắt dịu dàng của ông khiến cô an tâm. Cô định chào ra về nhưng ông giữ cô lại bằng một giọng nói chân tình:
- Cháu Giang à! Chú đã chứng kiến nhiều hoàn cảnh bi đát thương tâm, nếu cháu tin tưởng chú là một người lớn tuổi thì hãy vào đây kể cho chú nghe chuyện gia đình cháu.
Linh Giang ngần ngừ một lúc rồi gật đầu bước theo ông. Qua lời giới thiệu, Giang được biết ông tên là Cảnh, là một giáo sư tiến sĩ khao học. Linh Giang rời trường đã lâu nên cái tên ấy hoàn toàn xa lạ với cô.
Vợ chồng ông không có con nên ngoài giờ dạy, ông dốc toàn bộ thời gian cho các công trình nghiên cứu. Bà vợ của ông là một phụ nữ khéo léo đảm đang, bà phụ trách một trường dạy cắt may và nữ công gia chánh.
Bằng cách gợi chuyện khéo léo, chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau ông Cảnh đã hiểu được hoàn cảnh ngặt nghèo của Linh Giang, chỉ có chuyện riêng là cô không dám kể.
Mắt ông Cảnh vụt sáng lên:
- Cháu Giang à! Cháu bảo là đang đi tìm việc lam phải không?
Giọng Linh Giang buồn bã:
- Cháu đi tìm hơn hai tuần nay, nhưng ở đâu người ta cũng lắc đầu từ chối.
- Việc này, chú có thể giúp đỡ cháu.
Linh Giang mừng rỡ như người sắp chết vớ được cái phao:
- Chú giúp được cháu ư?
- Đúng thế!
- Cháu không bao giờ dám quên ơn này.
Ông Cnảh mỉm cười:
- Ngày mai, cháu trở lại đây.
Linh Giang không ngờ dịp may lại đến trong lúc niềm tin đối với cô giống như sợi khói mong manh tan loãng vào không khí. Cô cắm cúi đạp xe về nhà, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt nhưng cảm giác mệt mỏi đã lùi xa. Tâm hồn cô phơi phới vì không phải tất cả người đời đều ruồng rẫy ngược đãi cô, vẫn còn đó một tấm lòng rộng mở.
Bất chợt tim cô đập mạnh, chân tay bủn rủn khi nhìn thấy chiếc mô tô đậu trước cửa. Người khách không mời ấy là ai? Chẳng lẽ lại là Lâm Dũng?
Gương mặt Bảo Long hiện ra bên cánh cửa. Giang buông một tiếng thở phào, bảo LOng nhìn cô băn khoăn:
- Linh Giang! Không ngờ em vất vả thế này, em đã tìm được việc làm chưa?
Biết là Bảo Long đã hiểu hết rồi, Linh Giang không giấu giếm:
- Hiện giờ thì chưa, nhưng ngày mai có người hứa giúp em.
- Anh tình cờ đi qua đây, nên ghé thăm em và cháu.
Linh Giang kéo chiếc ghế nhỏ, ngồi đối diện với Long. Cô do dự một chút rồi hỏi:
- Anh Long! Gia đình Liễu Châu ổn chứ?
- Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình yên, nhưng anh biết Liễu Châu sẽ không dễ dàng bỏ qua lỗi lầm của Dũng.
- Anh Long! Em không phải là kẻ phá rối hạnh phúc của bạn.
- Anh hiểu, anh đến đây không phải vì Lâm Dũng hay Liễu Châu.
Linh Giang ngỡ ngàng nhìn Long:
- Chẳng lẽ anh cũng nghi ngờ cu Tí là con của Dũng?
- Anh không tọc mạch chuyện đời tư của em. Linh Giang! Hãy để anh giúp đỡ em.
- Em không thể nào mang ơn anh. Hay Liễu Châu nhờ anh?
- Anh đã nói rồi, đây là chuyện riêng của anh.
- Em cũng không cần lòng thương hại của anh.
Bảo Long đứng lên thọc hai tay vào túi quần, tự ái:
- Em nghĩ anh cũng giống như Lâm Dũng sao?
- Em không còn gì để mà gìn giữ, em biết thân phận của em.
Long thở dài:
- Bao năm qua rồi anh vẫn tưởng em sống hạnh phúc. Linh Giang! Sau ngày em lấy chồng, trái tim anh không còn rung động với người con gái thứ hại Anh chưa bao giờ quên em.
Lời thú nhận của Bảo Long khiến Linh Giang bàng hoàng sửng sốt, giọng Bảo Long rất điềm đạm:
- Nói ra điều này anh biết em sẽ không tin, nhưng đó là sự thật. Anh đã hèn nhát không dám thú nhận với em, nhưng bây giờ chưa phải là muộn lắm.
Trời ơi! Anh ấy có điên không? Linh Giang nhìn Long rồi nhìn vào khoảng không vô hình trước mặt. Nhưng chỉ một phút sau, tâm trí cô trở lại yên tĩnh.
Linh Giang nhún vai cười chua chát:
- Anh Long! Anh không nên đùa giỡn với một người đã chịu quá nhiều tủi nhục, anh là người mà xã hội dành cho tất cả sự ưu đãi. Còn em, em thuộc thành phần nào, em hiểu rõ. Nhầm lẫn một lần em đã ân hận cả đời, em thật sự không còn tin tưởng vào những người có vẻ đạo mạo của các anh. Em van anh hãy tha cho em, em không phải là đối tượng để anh đùa cợt.
Bảo Long nhìn cô trân trối:
- Em nói thế, không sợ làm anh đau lòng hay sao?
- Em không muốn nghe anh nói nhiều, anh hãy về lo cho hạnh phúc của em gái anh đi.
Bảo Long bình thản ngồi xuống ghế:
- Ngày mai, em đi đâu để anh đưa đi?
- Đi đâu mặc kệ em, anh thật là lì lợm - Bỗng dưng Giang cáu bẩn.
- Dù em có nói nặng lời hay xua đuổi anh, anh cũng không hề giận em. Bao năm qua, anh mới nói được câu ấy với em, Giang ạ.
- Nếu anh cố tình phá em, em sẽ nói cho Liễu Châu biết.
- Em cứ thông báo cho tất cả mọi người biết, anh có cấm em đâu. Linh Giang, hãy tin tưởng nơi anh.
- Anh quên là em đã có chồng rồi hay sao?
Bảo Long cáu gắt:
- Thằng đê tiện bẩn thỉu đó không phải là chồng em. Có gặp hắn, anh cũng kêu công an tới bắt.
- Anh Long! Tại sao anh thích xen vào chuyện của em hoài vậy?
- Nãy giờ anh nói rồi, em không hiểu sao?
Linh Giang lắc đầu:
- Em đâu có khờ khạo như con gái mười tám đôi mươi, để có thể tin được những lời bông đùa của anh.
- Anh sẽ có cách làm cho em tin và thời gian sẽ trả lời tất cả.
Bảo Long thức mấy đem liền và cuối cùng anh quyết định đến Linh Giang, một người con gái trải qua nhiều đau khổ chắc chắn sẽ nâng niu hạnh phúc của mình. Bảo Long tự hỏi mình có quên được quá khứ của Giang không? Có quên được hai người đàn ông đã đi qua đời Giang không?
Bảo Long đã tìm được câu trả lời khi bước vào ngôi nhà nhỏ của cô, tất cả nói lên sự túng cùng nhưng cô gái bất hạnh vẫn đầy đủ bản lĩnh đương đầu với cuộc sống. Long bần thần khi nghe Mai Phương kể lại sự đoạ đày mà Linh Giang gánh chịu bấy lâu. Long đã thành thật khi anh bảo rằng anh chưa bao giờ quên được Linh Giang.
Trời vừa sáng, anh đã thức dậy phóng xe tới nhà Linh Giạng Cô đang đánh răng rửa mặt ở nhà sau, nghe tiếng còi inh ỏi vội bước ra mở cửa. Long