← Quay lại trang sách

Chương 11

Khi tôi về đến nhà ông Phan trời đã tối hẳn. Tuy vậy đèn phòng khách vẫn sáng và tiếng cười nói bay ra mãi tận con đường lót sỏi. Tôi đi vòng ngã sau, dựng xe sát cửa sổ. Phòng khá tối, cửa để mở, tôi thấy Uyên ngồi ở bàn viết đang dán mắt trên trang sách. Âm nhạc bay ra từ chiếc máy thu thanh đặt ở một ô trong kệ gỗ. Tôi nhận ra đó là một khúc giao hưởng của Beethoven. Uyên rất thích nhạc cổ điển, khi nào cô ngồi một mình.

Tôi vào phòng, đi nhẹ trên những mũi giầy. Chẳng hiểu là Uyên không nghe thấy tôi trở về thật vì cô bị câu chuyện âm nhạc lôi cuốn hay vì tôi đi quá nhẹ chân, hoặc cô biết tôi đang về nhưng vẫn giả mù sa mưa. Tôi ngả lưng trên nệm, hai tay chắp sau ót, nhắm mắt. Dư vị tình ái vừa trải qua với Quỳnh còn đọng lại trong thần trí tôi. Sự hờn giận của cô làm tôi khó nghĩ. Tôi tự thấy mình không thể ở lâu trong nhà ông Phan, nhưng ra đi ngay trong lúc này thì tôi không thể làm được. Tôi bị kẹt cứng trong một thứ tình cảm không tên. Giương mắt ngó lên trần nhà, tôi không thấy gì ngoài cái mờ mịt của một thứ đêm ba mươi. Nhìn sang bàn học, dưới ánh sáng của ngọn đèn đọc sách, tôi thấy khuôn mặt Uyên xanh như tàu lá. Mái tóc cô đen nhánh trên một đôi vai trần trắng như bông. Hôm qua, cũng ngay ở bàn viết này,

Uyên nói với tôi là cô đang nghiên cứu khoa chiêm tinh học.

“Anh ở tuổi Bắc giải phải không? Uyên cũng vậy. Chúng ta đều là con của Mặt Trăng. Mà mặt trăng thì thay đổi bốn lần trong một tháng. Tuổi Bắc Giải cũng giống như vậy. Nghĩa là cũng rất hay thay đổi.”

Tôi cười:

-Chiêm tinh học không phải là một khoa học. Nó gần với dị đoan và mang màu sắc huyền bí.

-Huyền bí? Dị đoan? Sao? Uyên thế này mà huyền bí dị đoan sao?

Cô cãi, nếu chiêm tinh học không phải là một khoa học thì khoa học thực sự là một cái gì kém hơn chiêm tinh học. Chiêm tinh học biết những bí ẩn về con người mà khoa học hoàn toàn bó tay.

Lý luận của Uyên làm tôi ngớ ra. Tôi hỏi cô vậy thì tại sao mình không thể nói rằng những ai ở tuổi Bắc Giải sẽ gặp nhiều hạnh phúc trong mùa hè, vì lẽ, họ ra đời vào một tháng giữa năm?

Uyên kêu lên, giọng mừng rỡ:

-Ðúng rồi, chiêm tinh học đã luận giải như thế! Mà sao anh biết?

Tôi bật cười lớn. Có lẽ tiếng cười của tôi làm Uyên giật mình, hay nàng giả bộ giật mình?

-Trời! Anh về hồi nào vậy? Anh làm Uyên hết hồn!

-Tôi mới về. Cô không làm bộ chớ?

-Anh đừng nói oan cho Uyên. Anh có đói không? Uyên làm cơm cho anh nhé?

-Cám ơn cô! Tôi vừa đói, vừa buồn ngủ!

-Hai anh em nói chuyện gì đó?

Bà Phan hiện ra ở cửa từ lúc nào. Sự có mặt đột ngột của bà làm cả hai chúng tôi giật mình. Tôi chống hai tay ở mép giường ngồi dậy. Bà đến chỗ con gái, cầm cuốn sách lên coi lơ đãng cái bìa.

-Sao con không mở đèn?

Bà hỏi nhưng không đợi Uyên trả lời, tự động đến sau cửa buồng, bật công tắc.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Tôi ngồi vụt dậy.

-Thưa bác!

Bà nhìn tôi, rồi nhìn Uyên:

-Cháu mới về?

-Thưa bác, cháu mới về.

-Cháu ăn cơm chưa?

-Thưa bác…

-Tôi cũng chưa ăn. Cả Uyên nữa. Ngày hôm nay sao mà lắm khách thế không biết!

-Thưa me, con chỉ thấy có mỗi bà Lãm thôi mà!

-Thì bà Lãm, rồi kế đó là bà Liên, bà Ngọc. Bà Lãm nhờ me bán giúp chiếc nhẫn hột xoàn, gửi tiền cho cậu con học bên Pháp. Bà Liên mời chơi một bát họ. Bà Ngọc rủ me đi Hồng Kông một chuyến!

-Ðến ba cơ à! Vậy mà con cứ tưởng có mỗi một mình bà Lãm.

-Ðã xong đâu, bà Lãm vừa về thì bà tổng Hưng lại đến. Bà muốn mua lại chiếc lọ cổ nhà mình. Thôi, đi ăn cơm đi cô cậu, tôi đói lắm rồi!

Uyên rời bàn ăn sớm nhất. Cô ngồi bên tôi, đối diện với mẹ. Trước khi đứng dậy, cô nghiêng đầu nói nhỏ:

-Uyên chờ anh ở phòng đọc sách nhé!

Bà Phan đang ăn, ngừng đũa hỏi:

-Con nói gì?

Uyên tỉnh bơ.

-Con nói anh Thăng ăn nhanh lên, con sẽ cho anh ấy biết vận mệnh Cancer của anh theo Horoscope.

-Ðừng nói nhảm. Con đã đưa cái carte postale của bố gửi cho anh ấy chưa?

-Chúa ơi! Con quên mất. Con đi lấy ngay bây giờ!

Uyên bước ra cửa, bà Phan ngó tôi:

-Uyên có làm rộn cháu không?

-Thưa bác…

-Trông lớn con như vậy chứ còn dại lắm. Ông nhà tôi cứ mắng hoài…

Tôi nhớ Quỳnh. Tôi thấy mình vô lý nếu cứ chôn chân ở đây. Cái lý do an ninh không đủ sức thuyết phục Quỳnh bởi vì chính tôi cũng không tin lắm vào lý do này. Tôi là người sợ rắc rối. Tôi đang tự mình đi tìm rắc rối.

-Thưa bác, cháu muốn xin phép bác…

-Cháu cứ nói…

Bà Phan bỏ đũa xuống.

-Cháu thấy ở đây cháu làm phiền bác quá. Cháu muốn xin phép bác cho cháu dọn ra ngoài…

-Sao, cháu nói cái gì vậy?

Bà Phan trố mắt ngó tôi:

-Cháu cảm thấy tù túng phải không? Cháu quên những lời dặn của bác trai rồi sao?

-Thưa bác, cháu vẫn nhớ, nhưng cháu cảm thấy xấu hổ, nếu…

-Ðây, tấm carte postale bố gửi cho anh đây!

Uyên đưa tôi tấm bưu ảnh. HÌnh chụp cảnh bên ngoài tòa Bạch ốc ở Washington D.C. Ở lưng tấm bưu ảnh, ông Phan viết:

“Cháu Thăng,

Vài hàng thăm cháu, cháu còn nhớ hôm cuối bác cháu ta gặp nhau không? Bác chép gửi tặng cháu hai câu thơ trong bài Thục Ðạo Nan của Lý Bạch. Mong cháu bình an.

Thục đạo nan chi, nan vụ thượng thanh thiên

Trắc thân tây vọng trường tư ta…”

Bà Phan nhìn tôi hỏi:

-Cháu có hiểu bác trai muốn nói gì không?

-Thưa bác, cháu không rõ lắm. Cháu chỉ đoán thôi!

-Ừ! Thì cháu đoán xem nhà tôi viết gì mà khó hiểu vậy?

Tôi kể cho bà Phan và Uyên những điều mà tôi biết về Lý Bạch, một trong những tác giả nổi tiếng đời Ðường, và Thục Ðạo Nan là một trong những bài nổi tiếng nhất của ông. Nhà thơ cảm xúc trước cảnh hiểm trở của xứ Thục, nơi mà Ðường Minh Hoàng phải chạy vào. Ðại ý ông nói đường đi vào đất Thục còn khó hơn đường lên trời xanh. Trên trời thì có núi cao đến nỗi mặt trời phải vướng mà quay trở lại, dưới thì khe suối quanh co nước chảy lộn ngược rất ghê sợ. Cho nên bay cao như con hạc vàng cũng không thể qua, leo giỏi như loài khỉ vượn cũng phải e ngại. Ngày thì cọp dữ, đêm thì rắn dài. Cái xứ ấy tuy có vui thú cũng không bằng sớm sớm về nhà. “Ðường vào xứ Thục khó hơn đường lên trời xanh. Ðành phải nghiêng mình đứng trông về tây mà thở dài.”

-Phải chăng ông nhà tôi đang gặp khó khăn?

-Thưa bác, cháu cũng nghĩ là như vậy!

-Tại sao bố không viết ra là tao đang rắc rối bên này có phải dễ cho cả nhà không?

-Uyên! Bà Phan lên tiếng giận dữ

-Hồi này sao con ăn nói luông tuồng thế?

-Con xin lỗi me!

Uyên vịn hai tay lên thành ghế, đầu cúi xuống. Tôi đứng dậy chào bà Phan trở về phòng.

Tôi rửa mặt thật lâu. Tôi nhìn tôi trong gương. Tại sao Uyên hẹn tôi trong phòng đọc sách? Sao nàng không đến thẳng phòng tôi như nàng đã từng đến? Có phải phòng đọc sách là nơi không ai được lui tới, trừ ông Phan, nay ông đã đi xa và Uyên nghĩ rằng chúng tôi có thể nói chuyện với nhau giữa những cuốn sách trang nghiêm như một người lớn nói chuyện với một người lớn? Nếu đúng là như vậy phải chăng vấn đề đã trở nên trầm trọng? Dù sao, sau cùng tôi quyết định đến thẳng phòng đọc sách. Cửa mở, đèn thắp sáng. Trên bàn giấy ông Phan là cuốn Horoscope in thật đẹp với hàng chữ lớn: Tất Cả Những Gì Bạn Cần Biết Về Tuổi Bắc Giải. Uyên không có ở đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành. Trước mặt tôi là bức Tự Họa của Van Gogh. Tôi thấy nhớ ông Phan. Con người phức tạp, thích thơ Lý bạch, ưa tranh Van Gogh, say mê chính trị…

Tôi không hiểu ông và thực tình mà nói, trong thâm tâm tôi, tôi chưa hề có ý muốn tìm hiểu ông hay bất cứ một ai. Tôi là người thụ động, nhưng tôi có một quan niệm về quyền sở hữu tuyệt đối đặc biệt là trong tình yêu. Khi tôi yêu ai và biết người kia cũng yêu tôi thì tôi cho rằng họ đã là của tôi rồi. Tôi biết là tôi sẽ phản ứng mạnh nếu người đó không thuộc về tôi. Nói cách khác tôi có thể bỏ rơi họ, chứ họ không thể bỏ rơi tôi. Trước tình yêu tôi do dự không phải vì tính toán mà vì sợ bị từ chối. Ðiều ám ảnh tôi chính là tôi luôn luôn có trong đầu cái ý nghĩ một ngày nào đó sẽ hết được yêu. Một ngày đó Quỳnh sẽ bỏ tôi, cả Uyên nữa, nếu yêu tôi, rồi cô cũng sẽ bỏ tôi. Tôi đốt một điếu thuốc. Tôi đi rảo khắp các kệ sách.

Tiểu thư viện ấy đối với tôi thật quá quen thuộc, nhưng lần này, tôi sung sướng khám phá ra ngoài những cuốn hồi ký chính trị và thuật lãnh đạo là cả một kho tiểu thuyết và thi ca. Cuốn Ðường Thi do Ngô Tất Tố phiên dịch nằm bên tập thơ của R.Tagore, ấn bản tiếng Anh.

Bộ Ðông Chu Liệt Quốc, bản dịch của Nguyễn Ðỗ Mục đứng sát cạnh bộ Chiến Tranh và Hòa Bình của Léon Tolstoi… Nhưng bỗng nhiên tôi nghe mắt mình nặng trĩu. Tôi buồn ngủ. Tôi thèm ngủ. Tôi ra khỏi thư viện kẹp theo cuốn Othello của Shakespeare. Ðèn hành lang đã tắt nhưng ánh sáng phòng bà Phan len qua khe cửa.

Tôi nghe tiếng hai mẹ con nói chuyện.

-…

-Me không bằng lòng!

-Nhưng con có làm gì không phải đâu!

-Không được cãi bướng. Me chỉ muốn nhắc cho con nhớ là anh Thăng đã có vợ con…

-Nhưng con đâu có yêu anh Thăng. Me đừng làm con khổ!

-Me bao giờ cũng muốn thấy con của me hạnh phúc. Anh Thăng đã có gia đình. Con có nhận điều này không?

-Nhưng thưa me, anh Thăng đã ly dị.

-Chưa. Tất cả còn ở trong vòng thủ tục. Tuy nhiên con nên nhớ rằng cái việc ly dị hay không ly dị của anh ấy chẳng liên quan gì đến con!

-Nhưng thưa me, bố nói con phải coi anh ấy như một người anh?

-Thì ai cấm cản coi anh ấy như một ông anh, nhưng đừng xen vào đời tư anh ấy!

-Thật con không thể hiểu nổi me, đã xem anh Thăng như một ông anh mà lại phải dửng dưng với cuộc sống anh ấy?

-Uyên! Con có còn là con của me nữa không?

-Thưa me, lúc nào mà con chẳng là con của me?

-Vậy con hãy quên anh ấy đi!

-Me muốn nói anh Thăng là người xấu?

-Không, me không nghĩ thế.

-Me muốn con phải xa lánh anh ấy?

-Không. Me chỉ muốn con đừng yêu anh ấy!

-Nhưng, con có yêu anh Thăng đâu!

-Ðừng dối me. Me hiểu tình cảm con!

-Nhưng me không thấy tình cảnh anh Thăng thương tâm hay sao?

-…

-Anh ấy đâu có sung sướng gì trong việc phải xa gia đình anh ấy, ngay trong một thành phố mà anh ấy đang sống!

-Nhưng anh ấy có làm cái gì thì phải nhận lãnh hậu quả của mình chứ!

-Thưa me, con sợ me bất công khi chỉ nhìn lỗi lầm của anh Thăng qua mắt một người khác.

-Ai? Con nói người khác ấy là ai?

-Bất cứ ai nói xấu anh Thăng đều như thế!

-Kể cả vợ anh ấy sao?

-Thưa me, phải.

-Me đã gặp chị ấy. Lỗi này hoàn toàn là của anh Thăng!

-Thưa me, chắc bà Lan đã nói với me phải không?

-Bà Lan nào?

-Thì chị Thăng ấy!

-Phải. Chị ấy nói về anh Thăng những điều không thể tưởng tượng nổi!

-Và me tin tất cả những gì bà ấy nói?

-Sao me lại không tin? Còn ai biết rõ người đàn ông hơn là vợ ông ta chứ?

-Thưa me, con cũng đã gặp bà ấy, nhưng con nghĩ khác.

-Con đã gặp chị ấy? Ở đâu? Ðể làm chi? Tiếng bà Phan kinh ngạc thấy rõ. Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

-Cách đây ít lâu. Con theo đám bạn đến chơi nhà ở đường Kỳ Ðồng. Cathy Hồng là cousine của bà ấy!

-…

-Bà cũng xinh xắn dễ thương, nhưng nói xấu chồng theo cái kiểu cả vú lấp miệng em. Con nghĩ rằng nội cái việc bà ấy nói xấu cùng cực về anh Thăng cũng đủ làm con nghi ngờ lời nói bà. Xấu lá thời xấu nem chứ. Phải không me?

-Thì anh Thăng có thế nào chị ấy mới nói thế chứ! Giọng bà Phan dịu lại.

-Thưa me, đám bạn con nói mỗi lần đến thăm bà là mỗi lần được nghe bà ấy nói xấu anh Thăng một kiểu khác nhau, đến nỗi chúng nó bị ám ảnh, ghét cay ghét đắng anh ấy!

-Thế còn con?

-Con nghĩ là con hiểu anh Thăng, mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói với con về bà Lan!

-Con hiểu anh Thăng như thế nào?

-Thưa me, con nghĩ khi đời sống gia đình là một địa ngục thì không có lý do gì buộc người ta phải tiếp tục ở cùng dưới một mái nhà!

-Uyên!

-Thưa me,…

-Con có biết là me yêu con đến chừng nào không?

-Thưa me, con biết.

-Con có muốn làm những điều trái ý me không?

-Thưa me, không bao giờ con dám.

-Vậy con nghe đây. Bao lâu me còn sống, me không muốn con kết hôn với một người đàn ông đã có một lần lập gia đình!

-Thưa me…

-Thôi con về phòng đi, me mệt. À,… con lấy hộ me một viên Valium nhé!

Tôi trở về buồng mình, tắt đèn, nằm dài trên giường, mở mắt nhìn bóng đêm. Giấc ngủ không đến với tôi nữa. Trần nhà như một màn ảnh lớn trên đó Uyên, bà Phan, ông Phan, Quỳnh, Ðăng và Mai lần lượt hiện ra riêng rẽ rồi chập lẫn vào nhau. Tôi mong sao trời mau sáng. Tôi muốn ra quán nước sớm để gặp bạn bè.