← Quay lại trang sách

Thay Cho Phần Kết

Chào một ngày tốt lành!

Bà thiếu tá Hải quan Natalia vừa ngồi vào bàn, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, nghe thấy tiếng chào vội ngước mắt lên. Trước mắt bà là Thắng cùng với chàng thanh niên hôm ấy. Thắng vẫn ăn vận com lê lịch sự và trên tay vẫn có một bó hồng nhung đỏ tím, loại hoa quý và đắt tiền ở xứ lạnh.

- Chào một ngày tốt lành! - Bà đáp lại và vội vã đứng lên. Đại uý Ivan, như lần trước, khoanh hay tay trước ngực, đứng tựa lưng vào cạnh bàn đối diện.

- Thế nào, anh bạn trẻ thân mến của tôi! - Sau một chút xúc động, bà lấy lại được vẻ tự chủ và cất tiếng hỏi.

- Cảm ơn bà! Mọi việc đều bình thường - Thắng mỉm cười, đáp vui vẻ tự tin.

- Bình thường ư? - Bà hơi kéo dài giọng, cố ý nhấn mạnh câu trả lời của Thắng. Lạy chúa tôi. - Bà nói tiếp mà không làm dấu thánh. Còn về phần tôi thì thế này. Bà cân nhắc từng từ để nói tiếp. Tất cả hàng hoá của anh, tôi đã cho niêm phong và để vào góc kho. Đồng thời tôi cũng đã làm tờ trình, thỉnh thị ý kiến giải quyết của trên. Đó là tờ trình đầu tiên, sau hai mươi nhăm năm trong nghề của tôi.

- ồ cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của bà! Giọng Thắng vẫn giữ được vẻ bình thản mà lịch sự.

- Và tôi đã nhận được tờ phúc đáp như sau. Bà cúi xuống lục tìm trong một cặp hồ sơ. Và một phút sau, bà rút ra một tờ giấy cứng như một tờ bìa mầu trắng, trên đó có đánh máy các điều cần thực hiện. Rồi bà chậm rãi đọc:

A. Chiếc Viđiô Sanyo người gửi hàng có thể đưa đến cửa hàng đồ cũ, ký gửi, sau đó mua lại. Khi đã có hoá đơn mua tại cửa hàng, khách gửi sẽ được làm thủ tục xuất theo luật lệ hiện hành.

B. Về chiếc đàn Pianô của Italia, khách gửi phải làm đơn đưa lên Sở Văn hoá thành phố, Sở sẽ lập Hội đồng giám định xét duyệt xem có được cho xuất hay không? Chiểu theo quyết định đó, Hải quan cửa khẩu biển sẽ thi hành.

Đến đây bà thiếu tá ngừng giọng đọc mà chuyển sang lời khuyên chân tình: - Anh biết đó! Tôi đã hết sức đề đạt lên trên. Còn việc làm của Sở Văn hoá, tôi không nói, chắc anh cũng rõ, họ có thể dây dưa việc xem xét đến hàng năm. Anh là người thông minh, chắc anh sẽ biết cách thu xếp nhanh chóng và tốt đẹp nhất. Bà mỉm cười một cách tế nhị rồi chuyển sang đọc nốt điều khoản cuối cùng.

C. Về chiều tủ lạnh Zim, thứ hàng cao cấp chỉ ưu tiên phân phối cho các đối tượng đặc biệt trong nước. Cấm không được xuất ra nước ngoài.

Đọc xong, bà xếp lại tờ phúc đáp vào chiếc cặp bìa ba dây. Sau đó, bà vui vẻ nói tiếp:

- Anh bạn trẻ ạ! Như vậy, cuối cùng là tôi vẫn đúng, vẫn hoàn thành bổn phận công tác của mình. Còn anh tôi tin chắc rằng chỉ có chiếc tủ lạnh Zim là phải để lại. Anh có thể bán cho ai đó, lấy tiền mua các thứ khác. Tôi hy vọng là anh sẽ hài lòng, chứ không xảy ra tình trạng như lần trước.

- Xin chúc mừng sự tốt lành này. Đại uý Ivan chỉ đợi bà thiếu tá nói vậy rồi nhảy đến, hai tay nắm chặt lấy một cánh tay Thắng.

- Xin rất cảm ơn bà thiếu tá. Xin rất cảm ơn ngài đại uý. Giọng Thắng chợt xúc động thực sự. Nhưng hôm

nay tôi trở lại đây không phải để tiếp tục làm các thủ tục gửi hàng. Mà hôm nay tôi đến đây để tạm biệt bà và ngài đại uý.

- Sao thế! Sao thế! Ivan chợt buông cánh tay Thắng ra và thảng thốt hỏi.

- Anh bạn trẻ! Mong anh thật bình tĩnh để hiểu chúng tôi. Bà thiếu tá phân trần.

- Xin cảm ơn! Một lần nữa xin cảm ơn! Bà cũng như ngài đại uý tưởng tôi có gì không bình thường chăng? Không xin thưa thật là chưa lúc nào tôi cảm thấy bình tĩnh và thanh thản như lúc này. Số hàng kia, tôi sẽ chỉ xin lại một chiếc đầu máy khâu làm quà cho vợ và chiếc xe đạp nhỏ làm quà cho con. Gọi là có chút kỷ niệm mà thôi. Mọi thứ khác, xin bà và ngài đại uý cứ cho thanh lý.

- Không, không nên làm thế! Tôi không thể hiểu nổi anh nghĩ gì? Thế là thế nào? Chính Ivan lại nổi khùng lên, bất bình. Còn bà thiếu tá thì cắn chặt lấy môi dưới, lặng thinh suy nghĩ. Bà ngắm nhìn vẻ bình thản, trầm tĩnh của Thắng và hiểu ra rằng ở con người mà bà rất quý mến, cảm tình kia đã có sự chuyển biến rất sâu sắc và dữ dội trước khi đưa ra quyết định "đáng ngạc nhiên" như thế. Song bà vẫn nói:

- Tuỳ anh! Nhưng chúng tôi hy vọng, đây chưa phải là quyết định cuối cùng của anh. Chúng tôi luôn luôn chờ. Hãy quay lại với chúng tôi, sau khi anh đã cân nhắc kỹ mọi khía cạnh.

- Xin cám ơn sự chiếu cố của bà! Nhưng thưa bà, sáng mai tôi đã lên máy bay để về nước rồi. Gia đình tôi có việc... cần, tôi phải về gấp, nhân giỗ bốn mươi chín ngày của bố tôi.

- Anh có thể uỷ nhiệm việc gửi hàng cho bạn của anh. Bà thiếu tá chỉ vào Huy và bảo.

- Nên như thế! Ivan cuống quýt giục.

- Không, xin cảm ơn!... Đã đến lúc tạm biệt rồi.

- Tôi chỉ có một mong mỏi là bà thiếu tá không từ chối bó hoa này của tôi. Thắng giơ cao bó hồng nhung lên ngang mặt.

- Anh bạn trẻ! Anh giận tôi lắm phải không? - Bà thiếu tá rưng rưng những giọt nước mắt.

- Trước đây là như thế! Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại. Bà là một con người tuyệt vời với ý nghĩa tốt đẹp nhất của từ này. Giọng Thắng hết sức thành thực và cảm động.

- Có khi nào anh trở lại đây nữa không? Nhận bó hoa từ tay Thắng, bà nghẹn ngào hỏi.

- Có chứ! Nhất định tôi sẽ trở lại! Và tôi còn hy vọng rằng, tôi cùng với đứa con trai thân yêu của mình một ngày nào đó sẽ được đặt chân trở lại đây. Con tôi sẽ đến đây học tập. Còn tôi đến như là một khách du lịch hoặc chủ một công ty nào đó. Giọng của Thắng cảm động mà lại vui.

- Hãy hiểu và thông cảm cho chúng tôi! Ivan như không muốn rời Thắng. Luật lệ Hải Quan của chúng tôi cũng phải làm thế vì đất nước chúng tôi cũng đang gặp khó khăn về kinh tế trong công cuộc tháo gỡ ra để làm lại từ đầu. Gớt đã từng nói "Mọi thứ lý luận đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi". Trước đây, chúng ta chỉ thấy Gớt vĩ đại một. Trong sự nghiệp cải tổ này, ta thấy Gớt ngàn lần vĩ đại hơn.

- Đúng như thế đấy Ivan ạ! Chân lý càng giản đơn càng khó nhận thức thấu đáo. Nhưng tôi hy vọng rằng tình đời, tình người, tình hữu nghị giữa người với người sẽ mãi mãi xanh tươi như hồn thơ của Gớt. Tạm biệt!....

- Tạm biệt!....

- Tạm biệt!....

HẾT