← Quay lại trang sách

Chương 5

Sau gần như cả buổi sáng leo dốc mệt nhoài, đoàn của họ gặp phải một con sông nước chảy cuồn cuộn chắn ngang đường. Họ đã phải cắt qua rừng cây dày đặc mà xuống dốc một đoạn để tìm con đường chính xuyên qua núi, nơi nhất định sẽ có một cây cầu bắc qua sông, họ lập luận như thế.

Họ đoán đúng, nhưng khi phát hiện thấy có mấy người lính đứng trên cầu, họ quyết định dừng lại nghỉ chân giữa rừng thông, đợi đến khi những người này bỏ đi. Vì thoạt đầu, không có vẻ gì cho thấy họ sẽ ở lại lâu trên cầu, mà hình như chỉ dừng chân cho cả người lẫn ngựa nghỉ ngơi tại thác nước. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy họ sẽ tiếp tục lên đường. Họ cứ luân phiên hoặc nằm úp xuống cầu mà thò tay xuống khỏa nước lên mình; hoặc ngồi dựa lưng vào thành cầu gỗ mà chơi súc sắc. Rồi cả đám trên cầu đứng dậy khi người đàn ông thứ tư cưỡi ngựa phi tới và ra lệnh gì đó.

Mặc dù không nhìn rõ được bằng Edwin lúc này đang đứng trên cây, nhưng từ phía sau đám cây cối đang che chở cho họ, cả Axl, Beatrice và người chiến binh đều quan sát được đầy đủ tất cả những gì diễn ra. Sau khi người đàn ông trên lưng ngựa bỏ đi, họ đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.

“Có khi họ còn ở lại đây lâu nữa,” Wistan nói. “Hai bác thì đang nóng lòng tới chỗ tu viện.”

“Nếu tới nơi trước khi trời tối thì tuyệt nhất cậu ạ,” Axl nói. “Chúng tôi nghe nói con rồng cái Querig vẫn quanh quẩn gần đó, và chỉ có người ngốc mới muốn lang thang trong rừng giữa màn đêm. Theo cậu thì mấy người lính kia thuộc phe nào?”

“Xa thế này cũng không dễ đoán bác ạ, trong khi cháu cũng không hiểu rõ lắm về trang phục địa phương ở đây. Nhưng cháu đoán họ là người Briton và là những người trung thành với chúa đất Brennus. Chắc bác gái Beatrice biết, nếu cháu đoán sai.”

“Cặp mắt bà già này không nhìn được xa,” Beatrice nói, “nhưng tôi nghĩ là cậu đã đoán đúng, cậu Wistan ạ. Đồng phục sẫm màu họ đang mặc tôi vẫn thường thấy ở quân của chúa đất Brennus.”

“Chúng ta chẳng có gì phải giấu giếm họ hết,” Axl nói. “Nếu giải thích rõ ràng, họ sẽ để chúng ta đi qua bình yên.”

“Cháu tin vậy,” người chiến binh nói, rồi lặng im một lúc, mắt nhìn xuống chỗ chiếc cầu. Mấy người lính đã ngồi xuống và có vẻ lại tiếp tục trò chơi. “Kể cả như vậy,” Wistan nói tiếp, “nhưng nếu chúng ta đi qua cầu dưới sự giám sát của họ, cho phép cháu được đề xuất thế này. Bác Axl, bác và bác gái Beatrice sẽ dẫn đầu đoàn rồi nói chuyện cho khéo với họ. Thằng bé sẽ dẫn con ngựa theo sau, còn cháu sẽ đi sau nó, mặt thộn ra như thằng ngu, mắt nhìn lơ ngơ láo ngáo. Hai bác phải nói với bọn lính cháu bị câm và đần độn, với lại cháu với thằng bé là hai anh em vừa mới được gán nợ cho hai bác. Cháu sẽ giấu kiếm và đai thật kỹ trong gói đồ trên lưng ngựa. Nếu họ tìm ra, bác phải nói kiếm là của bác.”

“Có cần thiết phải đóng kịch như vậy không, cậu Wistan?” Beatrice nói. “Những người lính này bình thường vẫn hay có thái độ lỗ mãng, nhưng chúng tôi đã gặp rất nhiều mà chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra.”

“Không nghi ngờ gì, bác gái ạ. Nhưng đàn ông có vũ khí, lại không có chỉ huy bên cạnh, thì không thể tin được. Trong khi cháu lại là một người lạ, biết đâu lại chẳng khiến họ nảy ý định trêu chọc và thách thức cho vui. Thôi, hãy gọi thằng bé xuống và làm như những gì cháu nói.”

* * *

Họ ra khỏi rừng từ một vị trí còn cách cây cầu một đoạn, nhưng đám lính lập tức trông thấy họ và đứng cả lên.

“Wistan này,” Beatrice nói khẽ, “tôi sợ rồi sẽ chẳng đâu vào đâu. Cho dù cậu có giả ngố thế nào đi chăng nữa, ở cậu vẫn có cái gì đó khiến người ta biết ngay cậu là một chiến binh.”

“Cháu chẳng phải là một diễn viên tài ba bác ạ. Nếu bác giúp được cháu cải trang khéo hơn, cháu xin sẵn lòng lắng nghe.”

“Là vì cách sải bước chân của cậu ấy,” Beatrice nói. “Cậu đi lại theo cách của một chiến binh. Hãy đi mấy bước nhỏ theo sau một bước dài, đi theo kiểu sẽ khiến cậu có thể vấp ngã bất cứ lúc nào ấy.”

“Thật là một lời khuyên chí lý, cám ơn bác. Giờ thì cháu không nên nói câu nào nữa, không thì họ sẽ biết cháu không bị câm. Bác Axl này, nói sao cho khéo giúp ta đi qua cho suôn sẻ nhé.”

Khi họ lại gần chiếc cầu hơn nữa, tiếng nước hối hả chảy tràn qua những tảng đá và ngay dưới chân ba người lính đang đứng đợi nghe càng dữ dội hơn như báo hiệu một điềm gở trong mắt Axl. Ông đi đầu, lắng nghe tiếng vó ngựa phía sau mình trên mặt đất đầy rêu, rồi dừng lại ở khoảng cách những người lính kia có thể nghe thấy.

Họ không mặc áo giáp hay đội mũ sắt, nhưng mấy chiếc áo choàng sẫm màu y chang nhau kia, cùng đai áo đeo từ vai phải chéo xuống bên hông trái, tuyên bố rõ ràng nghề nghiệp của họ. Kiếm của họ giờ vẫn nằm trong bao, mặc dù hai trong số ba người lính đang đứng chờ với tay đặt sẵn trên cán kiếm. Một người thì bé nhỏ, lùn tè chắc nịch và nổi đầy cơ bắp; người kia, một thằng bé không lớn hơn Edwin là mấy, cũng có dáng người thấp. Cả hai đều cắt tóc ngắn cũn. Ngược lại, người lính thứ ba lại cao, tóc dài điểm bạc được chải gọn gàng chạm tới vai và được giữ về phía sau bằng một sợi dây sẫm màu buộc vòng quanh đầu. Không chỉ vẻ bề ngoài mà cả phong cách của anh ta cũng khác hẳn so với hai người bạn đồng hành; vì trong khi hai người kia hùng dũng đứng chắn ngang cầu, anh ta vẫn đứng phía sau vài bước chân, uể oải dựa vào cột chống cầu, tay khoanh trước ngực như thể đang lắng nghe một câu chuyện kể bên đám lửa đêm.

Người lính có dáng chắc nịch tiến một bước về phía trước, vì thế Axl đã nói chuyện với anh ta. “Xin chào các bạn. Chúng tôi không có ý đồ xấu và chỉ mong được yên ổn đi tiếp.”

Người lính chắc nịch không nói gì. Vẻ nghi hoặc hiện ra trên mặt anh ta, ánh mắt anh ta nhìn Axl có vẻ vừa hoảng sợ lại vừa khinh thường. Rồi anh ta liếc nhìn cậu lính trẻ đứng sau lưng mình, và khi nhận thấy cậu ta cũng chẳng biết phải làm gì hơn, liền quay lại tiếp tục nhìn Axl.

Axl chợt hiểu ra họ đang rất bối rối: những người lính này đang nghĩ sẽ chạm trán với một nhóm người hoàn toàn khác và đến giờ vẫn chưa nhận ra sai lầm này của mình. Vì thế, ông liền nói: “Chúng tôi chỉ là những người nông dân chân chất đang trên đường tới làng của con trai mình thôi cậu ạ.”

Người lính thấp lùn sau khi trấn tĩnh lại liền cao giọng một cách không cần thiết mà trả lời Axl: “Những người đi cùng ông là ai hả? Nhìn là biết họ là người Saxon.”

“Hai anh em trai chúng nó từ giờ trở đi sẽ sống trong sự chăm sóc của chúng tôi và chúng tôi phải cố gắng hết sức để dạy dỗ chúng. Mặc dù như cậu thấy đấy, một thằng thì vẫn còn nhỏ, thằng kia thì trì độn và câm, nên nếu chúng có đỡ đần gì cho chúng tôi thì cũng chẳng đáng là bao.”

Trong khi Axl nói những điều này, như bỗng chợt nhớ ra điều gì, người lính cao ráo tóc bạc liền cất người khỏi chỗ tựa vào cột chống cầu, nghiêng đầu tập trung suy nghĩ. Trong khi đó, người lính có dáng chắc nịch giận dữ nhìn quá chỗ Axl và Beatrice đang đứng. Sau đó, một tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, anh ta sải bước đi qua họ để xem xét kỹ lưỡng hai thành viên còn lại trong đoàn. Edwin đang giữ con ngựa và nhìn người lính đang tiến lại gần bằng cặp mắt không chút cảm xúc. Còn Wistan thì đang hềnh hệch cười một mình, mắt láo liên nhìn khắp nơi, miệng há hốc.

Người lính chắc nịch cứ hết nhìn Edwin lại nhìn sang Wistan, như thể anh ta đang cố gắng tìm một manh mối nào đó. Sau đó, sự bực tức như đã choán lấy anh ta. Nắm lấy tóc của Wistan, anh ta tức tối giật mạnh. “Không ai cắt tóc cho mày hả, thằng Saxon kia?” anh ta gào vào tai người chiến binh, rồi lại giật tóc như muốn bắt Wistan quỳ gối. Wistan trượt chân nhưng vẫn cố gắng không ngã, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đáng thương.

“Nó không nói được đâu cậu ạ,” Beatrice nói. “Như cậu thấy đấy, nó bị ngớ ngẩn mà. Nó không phiền khi bị cư xử thô bạo, nhưng có tiếng vì hay nổi nóng, cái tính này thì chúng tôi vẫn còn phải tìm cách dạy dỗ.”

Khi Beatrice đang nói, một cử động nhỏ đã khiến Axl quay lại nhìn hai người lính đang đứng trên cầu. Lúc ấy, ông trông thấy người lính dáng cao tóc hoa râm đã giơ một tay lên; các ngón tay xếp lại như muốn chỉ tay rồi nhũn ra mà tan biến thành một cử chỉ vu vơ. Cuối cùng, anh ta buông thõng tay xuống hoàn toàn, mặc dù mắt vẫn tiếp tục nhìn bất bình. Quan sát điều này, Axl bất chợt có cảm giác ông rất hiểu anh ta, thậm chí đã thực sự nhận ra những gì người lính tóc hoa râm mới vừa trải qua: một lời quở trách bực bội đã kịp định hình trên môi, nhưng đó cũng là lúc anh ta nhận ra bản thân mình không có đủ quyền hạn để ra lệnh cho chiến hữu thấp lùn chắc nịch của mình. Axl biết chắc chắn chính ông cũng đã từng trải qua một việc gần giống như thế ở một nơi nào đó, nhưng ông gạt ý nghĩ này đi để nói bằng giọng điệu hòa giải:

“Chắc các bạn đang rất bận rộn với nhiệm vụ của mình, chúng tôi xin lỗi đã làm phiền các bạn. Nếu các bạn để chúng tôi đi qua, chưng tôi sẽ không làm phiền các bạn nữa.”

Nhưng người lính thấp lùn chắc nịch vẫn đang hành hạ Wistan. “Nó là thằng ngu nếu định nổi nóng với ta” anh ta rống lên. “Cứ thử đi rồi mày sẽ phải trả giá!”

Cuối cùng thì anh ta cũng tha cho Wistan rồi sải chân quay trở lại vị trí của mình trên cầu. Anh ta không nói gì, nhìn giống hệt một người đang tức tối nhưng đã quên biến không hiểu vì sao mình tức tối.

Tiếng nước chảy hối hả dường như càng khiến cho không khí thêm căng thẳng, Axl băn khoăn không hiểu mấy người lính sẽ phản ứng ra sao nếu ông quay lưng dẫn đoàn quay lại trong rừng. Nhưng chính vào lúc đó, người lính tóc hoa râm tiến bước cho tới khi đứng ngang hàng với hai người lính kia và lần đầu tiên cất lời nói.

“Cây cầu này có vài tấm ván mục bác ạ. Có thể đó là lý do vì sao chúng cháu có mặt ở đây, để cảnh báo giúp những người dân tốt bụng như các bác hãy cẩn thận khi qua cầu, nếu không sẽ lộn nhào theo sườn núi mà ngã xuống nước.”

“Cảm ơn lòng tốt của cậu. Vậy chúng tôi sẽ đi thật cẩn thận.”

“Con ngựa của bác kia. Cháu nghĩ chân nó bị khập khiễng.”

“Nó bị đau chân đó cậu, nhưng chúng tôi hy vọng không có gì nghiêm trọng, mặc dù vậy chúng tôi cũng không muốn cưỡi nó, như cậu thấy đấy.”

“Các tấm ván bị mục vì bụi nước, và đó là lý do vì sao chúng cháu đứng ở đây, mặc dù các chiến hữu của cháu đây nghĩ rằng chúng cháu đến đây là vì một việc gì khác. Vì thế, cháu muốn hỏi bác, bác với bác gái có thấy ai lạ mặt trên đường tới đây không?”

“Chính chúng tôi cũng là người lạ ở vùng này cậu ạ,” Beatrice nói, “nên không thể nói ngay ai là người lạ. Mặc dù qua hai ngày đường, chúng tôi cũng chẳng thấy điều gì bất thường.”

Để ý thấy Beatrice, mắt người lính tóc hoa râm dường như có dịu đi với một nụ cười. “Một chuyến đi dài tới thăm làng của con trai với một phụ nữ ở tuổi bác, đúng không bác. Bác có mong được sống cùng cậu ấy để cậu ấy chăm sóc bác hằng ngày, thay vì để bác phải cuốc bộ giữa bao hiểm nguy thế này?”

“Đúng là tôi mong muốn như vậy, và khi gặp nó, chúng tôi sẽ nói chuyện với nó về việc này. Nhưng mà lần gần nhất chúng tôi gặp nó đến nay đã từ lâu lắm rồi và chúng tôi thực lòng không biết nó sẽ đón nhận chúng tôi thế nào nữa.”

Người lính tóc hoa râm tiếp tục trò chuyện ôn tồn với Beatrice. “Bác ạ, bác không phải lo lắng làm gì. Chính cháu đây cũng sống xa cha mẹ và đã lâu không gặp họ. Có thể một lúc nào đó ai đó đã nói nặng lời, ai biết được? Nhưng nếu ngày mai họ tới tìm cháu, sau khi đã vượt qua một quãng đường đầy gian khổ như những gì hai bác đang làm hôm nay, bác có tin cháu sẽ đón họ với trái tim tan ra vì sung sướng không? Cháu không biết con trai bác là người thế nào, bác ạ, nhưng cháu dám cá là cậu ấy cũng chẳng khác gì cháu, và ngay khi mới gặp lại hai bác, thể nào cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc.”

“Cậu thật tử tế khi nói vậy, thưa cậu,” Beatrice nói. “Tôi thấy cậu nói đúng lắm, vợ chồng tôi cũng vẫn thường nghĩ vậy, nhưng được nghe những điều ấy thành lời từ một người con trai sống xa nhà như cậu, mới thực là dễ chịu làm sao.”

“Hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình trong yên bình, thưa bác. Và nếu tình cờ bác gặp cha mẹ cháu trên đường, đi ngược từ phía đối diện, hãy ân cần trò chuyện với họ và bảo họ hãy tiếp tục dấn bước, vì chuyến đi của họ sẽ không uổng phí.” Người lính tóc hoa râm dịch sang một bên cho họ đi qua. “Và xin hãy để ý các tấm ván bập bênh trên cầu. Bác trai ơi, bác nên tự mình dẫn con ngựa qua cầu. Đó không phải là một công việc dành cho trẻ con hay những đứa con kém khôn ngoan của Chúa.”

Người lính thấp lùn chắc nịch, nãy giờ vẫn theo dõi với một thái độ bực tức bất bình, nhưng vẫn chịu lùi bước trước uy quyền tự nhiên của đồng nghiệp. Quay lưng về phía mọi người, anh ta sưng sỉa mặt mày nhìn qua thành cầu xuống nước. Cậu lính trẻ tuổi thì lưỡng lự một lúc, sau đó cũng tới đứng bên cạnh người đàn ông tóc hoa râm, hai người bọn họ gật đầu chào lịch sự khi Axl cảm ơn họ một lần nữa rồi dẫn con ngựa qua cầu, che cho nước khỏi bắn vào mắt ngựa.

* * *

Khi ba người lính và cây cầu đã khuất sau tầm mắt, Wistan dừng bước và đề nghị mọi người rời khỏi đường chính mà theo một lối đi nhỏ dẫn lên rừng cây.

“Bản năng luôn giúp cháu biết nên chọn lối nào đi xuyên qua rừng,” cậu nói. “Cháu cảm thấy lối đi này chắc chắn sẽ giúp chúng ta cắt bớt được một đoạn đường đáng kể. Hơn nữa, tránh xa những con đường chính nơi binh lính và bọn cướp vẫn thường đi lại sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Người chiến binh dẫn đầu đoàn cả một quãng đường dài sau đó, vừa đi vừa dùng một cây gậy tìm thấy ven đường quật đám cây mâm xôi cùng những bụi cây rừng ra khỏi lối đi. Edwin giữ con ngựa bằng cách tóm lấy đai bịt mõm, theo sát chân người chiến binh, vừa đi vừa chốc chốc lại thì thầm với con ngựa. Nhờ thế, khi Axl và Beatrice theo sau, lối đi đã được phát quang quẻ hơn hẳn. Kể cả như thế, lối đi tắt này - không biết có tắt được chút nào không nữa - ngày càng trở nên khó đi hơn: cây cối mọc ngày càng dày đặc quanh họ, rễ cây quấn vào nhau và những cây kế dại đầy gai buộc họ phải thận trọng từng bước chân. Theo thói quen, trong khi đi họ hầu như chẳng trò chuyện gì, nhưng có một lúc, khi hai vợ chồng đã tụt lại khá xa phía sau, Beatrice nói với lại sau lưng: “Anh vẫn ở đó chứ Axl?”

“Vẫn có đây, công chúa ạ.” Trên thực tế, Axl lúc ấy cũng chỉ vài bước chân sau Beatrice. “Đừng lo, khu rừng này không phải là nơi nguy hiểm và cách khá xa Đại Đồng Bằng.”

“Em đang suy nghĩ Axl ạ. Cậu chiến binh diễn kịch không tồi chút nào. Cậu ấy đóng giả khéo thế mà nếu không biết thì chắc em cũng bị lừa, lại không hề nao núng chút nào khi bị kẻ cục súc kia giật tóc.”

“Cậu ấy diễn rất tốt, đúng thế.”

“Em đang suy nghĩ Axl ạ. Chúng ta xa làng đã khá lâu. Anh có thấy thật kỳ diệu làm sao khi họ cho phép chúng ta ra đi trong khi vẫn còn nhiều cây cối phải gieo trồng cũng như nhiều hàng rào và cổng phải sửa chữa không? Anh có nghĩ họ sẽ phàn phàn về sự vắng mặt của chúng ta khi họ cần chúng ta không?”

“Họ sẽ nhớ chúng ta, chắc chắn vậy công chúa ạ. Nhưng chúng ta sẽ không vắng mặt quá lâu, và vị mục sư hiểu rõ mong muốn được gặp con trai của chúng mình.”

“Em hy vọng vậy, Axl ạ. Em không muốn họ nói rằng chúng ta bỏ đi đúng lúc họ cần chúng ta nhất.”

“Thế nào cũng có người nói như vậy, nhưng những người tử tế hơn sẽ hiểu nhu cầu của chúng ta và cũng sẽ muốn làm như vậy, nếu rơi vào địa vị của chúng ta.”

Họ tiếp tục đi trong im lặng một lúc nữa. Rồi Beatrice lại nói: “Anh vẫn ở đó chứ hả Axl?

“Vẫn có đây, công chúa ạ.”

“Họ không tốt. Khi lấy nến của chúng ta.”

“Giờ thì ai thèm quan tâm tới chuyện đó hả công chúa? Và mùa hè sắp đến rồi.”

“Em chợt nghĩ tới chuyện ấy thôi Axl ạ. Và em nghĩ bụng có thể chính vì không có nến mà em bắt đầu bị đau thế này đấy.”

“Em đang nói gì thế, công chúa của anh? Làm sao lại như thế được chứ?”

“Em nghĩ có lẽ chính bóng đêm là thủ phạm.”

“Cẩn thận khi đi qua chỗ cây mận gai kia. Ngã ở đó thì khốn.”

“Em sẽ thận trọng Axl ạ. Anh cũng cẩn thận nhé.”

“Làm sao mà bóng tối lại khiến em đau được hở công chúa?”

“Anh có nhớ không Axl, mùa đông năm ngoái mọi người nhắc tới một con yêu tinh ở gần làng chúng ta? Anh với em chưa bao giờ thấy nó, nhưng họ nói nó rất ưa bóng tối. Trong những giờ khắc dài lê thê chúng mình sống trong bóng tối, em nghĩ có lẽ nó đã có mặt cùng mà hai ta không hề hay biết, ở ngay trong phòng của chúng mình, và mang tặng em rắc rối này.”

“Nếu nó có mặt trong phòng thì chúng ta đã biết, công chúa ạ, cho dù là tối hay không. Kể cả trong bóng tối đen như mực, chúng ta vẫn có thể nghe thấy nó đi lại hoặc thở dài.”

“Giờ nghĩ về chuyện này, em nhớ có vài lần em thức giấc giữa đêm vào mùa đông năm ngoái, anh thì ngủ say bên cạnh, và em chắc chắn em tỉnh giấc là vì những âm thanh lạ trong phòng.”

“Chắc là chuột hay một con vật nào đó thôi, công chúa ạ.”

“Không phải những tiếng động kiểu như thế, và em nghĩ em nghe thấy không chỉ một lần. Và giờ khi nghĩ lại, em thấy việc đó xảy ra vào đúng khoảng thời gian em bắt đầu bị đau.”

“Chà, nếu vì con yêu tinh thì đã sao nào, hả công chúa? Cơn đau của em không hơn gì một vấn đề nhỏ tí xíu, chỉ là do trò đùa nghịch cho vui chứ không có ác ý gì, giống như có lần mấy đứa trẻ ranh mãnh bỏ đầu con chuột vào giỏ mây của bà Enid chỉ để được thấy bà ấy chạy té đi vì hoảng sợ ấy.”

“Anh nói vậy đúng lắm đó Axl. Đùa nghịch chứ không có ác tâm gì. Em nghĩ là anh nói đúng. Nhưng kể cả như thế thì, chồng của em ạ…” Bà im lặng trong khi tìm cách lách qua hai cây cổ thụ mọc sát vào nhau. Rồi bà nói tiếp: “Kể cả như thế, khi nào chúng ta về làng, em muốn được thắp nến trong đêm. Em không muốn con yêu tinh đó hay bất cứ con yêu tinh nào khác gây ra chuyện gì nghiêm trọng hơn thế.”

“Chúng ta sẽ xem xét việc này, đừng lo công chúa ạ. Chúng ta sẽ nói chuyện với mục sư ngay khi quay lại làng. Nhưng các thầy tu ở tu viện sẽ có những lời khuyên thông thái về cơn đau của em và sẽ không ai còn giở trò đùa tinh nghịch dai dẳng được nữa.”

“Em biết Axl. Em chẳng lo lắng mấy về chuyện này.”

* * *

Khó mà biết Wistan có nói đúng về lối đi tắt của mình hay không, nhưng dù sao di chăng nữa, đến quá trưa một chút, họ đã ra khỏi rừng mà trở lại đường chính. Đường ở đoạn này nhiều chỗ lầy lội với những vệt bánh xe lún sâu, nhưng ra tới đây, họ được đi lại thoải mái hơn và chẳng mấy chốc sau đó, lối đi đã trở nên khô ráo và bằng phẳng hơn. Dưới những khóm nắng mặt trời lọt qua các tầng cành lá trên đầu, họ tiếp tục hành trình với tinh thần sảng khoái.

Rồi Wistan lại khiến họ phải dừng bước một lần nữa và chỉ tay xuống mặt đất ngay trước mặt. “Có một kỵ sĩ cô độc đi trước chúng ta, không xa là mấy,” cậu ta nói. Rồi họ đi tiếp một đoạn ngắn thì thấy ngay trước mặt là một khoảng đất trống ven đường, nơi vết chân còn mới nguyên rẽ ngoặt sang. Đưa mắt nhìn nhau, họ thận trọng tiến bước.

Lại gần hơn nữa, họ thấy khoảng đất trống có diện tích khá lớn: có thể trước đây, khi cuộc sống còn thịnh vượng hơn bây giờ, ai đó đã hy vọng sẽ xây một ngôi nhà với vườn cây ăn quả bao quanh ở đây. Lối đi dẫn từ con đường chính vào đây, mặc dù bị cỏ cây mọc lấp, được đào cẩn thận, đưa bạn tới một mảnh đất rộng hình tròn, thông thoáng lên tận trời xanh, chỉ có một cây sồi lớn tán rộng nằm chính giữa. Từ vị trí dừng bước lúc này, họ thấy một người ngồi dưới bóng râm của cây sồi, lưng dựa vào thân cây. Người ấy đang ngồi nghiêng, hình như mặc áo giáp: hai chân bọc sắt cứng nhắc choãi ra trên cỏ, như kiểu ngồi của trẻ con. Mặt người ấy bị che khuất bởi những tán lá mọc chồi ra từ thân cày, tuy vậy họ vẫn biết người ấy không đội mũ sắt. Một con ngựa thắng đủ yên cương đang chậm rãi ăn cỏ ngay cạnh.

“Hãy cho ta biết các người là ai!” người đàn ông gọi vọng ra từ dưới tán lá. “Ta sẽ đứng dậy với kiếm trong tay nếu các người là kẻ cướp hay lũ trộm!”

“Bác Axl, bác trả lời đi,” Wistan thì thào. “Hãy tìm hiểu xem người kia là ai.”

“Chúng tôi chỉ là khách bộ hành,” Axl gọi với tới. “Chúng tôi chỉ mong được đi qua yên bình.”

“Có bao nhiêu người tất cả? Có phải ta nghe thấy tiếng ngựa không?”

“Một con ngựa đi khập khiễng, thưa ngài. Ngoài nó ra thì chúng tôi có bốn người. Tôi và vợ tôi là hai người lớn tuổi người Briton, đi cùng chúng tôi có một cậu bé còn chưa mọc râu và một thằng câm ngớ ngẩn mới được những người họ hàng người Saxon của chúng giao cho chúng tôi.”

“Vậy thì vào đây đi, các vị! Ta có bánh mì để san sẻ cho các vị, chắc hẳn các vị đang muốn được nghỉ ngơi, cũng như ta đang mong có người để trò chuyện.”

“Có nên vào không hả Axl?” Beatrice hỏi.

“Cháu nghĩ là nên,” Wistan nói trước khi Axl kịp trả lời. “Ông ấy sẽ không làm hại chúng ta và nghe có vẻ như đã khá nhiều tuổi. Dẫu sao ta cũng nên tiếp tục diễn vở kịch như trước. Một lần nữa, cháu sẽ giả bộ thễu miệng ra với cặp mắt ngớ ngẩn.”

“Nhưng người đàn ông này mặc áo giáp và mang vũ khí cậu ạ,” Beatrice nói. “Cậu có chắc vũ khí của cậu sẵn sàng kịp không, khi bị giấu giữa đám chăn và các hũ mật ong trên lưng ngựa thế kia?”

“Cứ để kiếm của cháu được giấu kín khỏi những cặp mắt tọc mạch bác ạ. Cháu sẽ lấy ra được ngay lúc nào cháu cần. Cậu Edwin sẽ cầm cương và trông chừng để con ngựa không đứng quá xa cháu.”

“Hãy lại gần đây, các vị!” người lạ mặt gọi to nhưng vẫn không thay đổi tư thế ngồi cứng nhắc của mình. “Sẽ không có chuyện gì hết! Ta là một hiệp sĩ và cũng là người Briton. Đúng là ta có mang vũ khí, nhưng lại gần đây, các vị sẽ thấy ta chỉ là một ông già ngốc nghếch đầy râu ria. Thanh kiếm này cùng bộ áo giáp kia ta mang trên người chỉ vì đang thực hiện một sứ mệnh cho Vua Arthur vĩ đại yêu quý của mình, người ở trên thiên đàng bao nhiêu năm nay rồi, và chắc chắn là cũng đã ngần ấy năm ta chưa hề rút kiếm trong giận dữ. Con ngựa chiến già của ta, con Horace, các vị thấy nó ở kia chứ. Nó phải chịu đựng gánh nặng của cả đống sắt này. Hãy nhìn nó mà xem, chân nó đã còng, lưng nó đã oằn. Chà, ta biết nó khổ sở thế nào mỗi lần ta trèo lên lưng nó. Nhưng nó mang một trái tim dũng cảm, Horace của ta, và ta biết nó không muốn sống khác thế này. Nó và ta sẽ tiếp tục đi nữa, trong bộ áo giáp đầy đủ này, nhân danh nhà vua vĩ đại của chúng ta, và sẽ còn tiếp tục làm như thế cho tới khi một trong hai ta không còn bước thêm một bước nào được nữa. Vào đây các vị, đừng sợ ta!”

Họ rẽ vào khu đất trống và khi tới gần cây sồi, Axl hiểu ra một điều, rằng hiệp sĩ này thực sự không có gì đáng sợ. Ông ta nhìn có vẻ rất cao, nhưng dưới lớp áo giáp kia, Axl đoán là một người gầy gò nhưng dẻo dai. Áo giáp của ông ta đã sờn và đầy gỉ sắt, cho dù rõ mười mươi ông ta đã làm mọi cách để giữ gìn cẩn thận. Áo choàng của ông ta, trước kia từng có màu tràng, giờ lộ rõ nhiều lần vá víu. Một bộ mặt chân thành và đầy nếp nhăn nhô ra từ bộ áo giáp; phía trên là vài nhúm tóc dài bạc trắng bay lất phất trên cái đầu gần trọc. Có thể hình ảnh ông ta ngồi phệt dưới đất và chân soài ra trước mặt trông thật tội nghiệp, nhưng ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp cành lá phía trên đang tạo nên những chấm sáng tối lốm đốm trên người lại khiến ông ta trông giống như một người vừa mới được lên ngôi.

“Tội nghiệp Horace sáng nay không được ăn sáng vì ta và nó tỉnh giấc ở một chỗ toàn đá sỏi. Rồi ta thực là quá thể, đã bắt nó phải đi tiếp, và ta phải thừa nhận thế này, là vì lúc ấy một cơn bực tức đã biến ta thành kẻ độc ác. Ta nhất định không chịu cho nó dừng chân. Bước chân của nó cứ chậm dần, nhưng tới giờ thì ta đã hiểu mấy trò của nó lắm rồi, nên quyết không bị mắc lừa. Tao biết mày chưa mệt! Ta đã bảo nó thế, rồi khích lệ nó một chút. Những mánh khóe nó bày ra với ta, các vị ạ, ta không ủng hộ chút nào! Nhưng nó cứ đi mỗi lúc lại thêm chậm, và một thằng ngốc mang trái tim mềm yếu như ta đây, kể cả khi biết mười mươi nó đang cười vào mũi mình, ta đã động lòng thương mà nói, thôi được rồi, Horace, dừng chân mà ăn đi. Và vì thế các vị mới thấy ta ngồi đây, một lần nữa biến mình thành một thằng ngốc. Tới đây, ngồi xuống với ta đi các vị!” Ông ta vươn người về phía trước, vì thế đã khiến bộ áo giáp phải lên tiếng phàn nàn, rồi đưa tay lấy một ổ bánh mì trong cái bao đặt trên bãi cỏ phía trước mặt. “Bánh này mới ra lò, ta mới được cho lúc đi qua chỗ xưởng làm bánh một giờ đồng hồ trước. Lại gần đây, các vị, ngồi xuống cạnh ta mà ăn bánh đi!”

Axl giữ tay Beatrice giúp bà ngồi xuống đám rễ sồi đầy mấu, rồi ông cũng ngồi xuống giữa vợ và người hiệp sĩ già. Ngay lập tức, ông cảm thấy thực lòng biết ơn cái thân cây phủ đầy rêu sau lưng, lũ chim đang ríu rít hát trên cành, cùng ổ bánh mì vừa mềm vừa giòn được chuyền qua tay. Beatrice dựa đầu vào vai chồng, ngực bà phập phồng một lúc rồi bà cũng ăn một cách sung sướng.

Nhưng Wistan vẫn chưa chịu ngồi. Sau khi cười hềnh hệch, nói cách khác thì sau khi diễn kịch thực đạt để tỏ cho trọn vẹn sự ngu si của mình với người hiệp sĩ già, anh ta bỏ ra xa, tới chỗ Edwin đang cầm cương con ngựa đứng ở chỗ đám cỏ mọc cao. Ăn bánh mì xong, Beatrice ngồi thẳng dậy nói chuyện với người lạ mặt.

“Mong ngài tha thứ vì lúc nãy tôi không chào hỏi ngài,” bà nói. “Nhưng chúng tôi không mấy khi được gặp một hiệp sĩ nên điều ấy đã khiến tôi sợ hãi. Tôi mong ngài không lấy thế làm bực mình.”

“Không hề gì, bà ạ, tôi mừng vì có người bên cạnh. Chuyến đi của các vị còn dài không?”

“Ngôi làng của con trai chúng tôi chỉ còn cách đây có một ngày đường, chúng tôi đi theo con đường trên núi này vì muốn được gặp một vị tu sĩ thông thái trong tu viện tọa lạc trên những đỉnh đồi này.”

“À, các cha trong tu viện. Ta biết họ sẽ đón tiếp các vị chu đáo. Họ đã giúp đỡ Horace rất nhiều vào mùa xuân năm ngoái khi móng guốc của nó bị nhiễm độc trong khi ta đã sợ nó sẽ không qua khỏi. Chính ta đây, vài năm trước có lần bị ngã và khi đang dần phục hồi, đã thấy dầu cù là của họ mới dễ chịu làm sao. Nhưng nếu các vị định tìm cách chữa bệnh cho thằng câm kia, ta e là chỉ Chúa mới có khả năng khiến nó mở miệng ra nói được mà thôi!”

Người hiệp sĩ vừa nói điều này vừa đưa mắt nhìn Wistan, thì ông ta trông thấy Wistan thẳng tiến về phía mình, vẻ mặt ngớ ngẩn đã biến mất.

“Vậy thì hãy cho phép tôi được khiến ngài ngạc nhiên, thưa ngài,” anh nói. “Tôi đã nói lại được rồi.”

Vị hiệp sĩ già giật mình, rồi xoay người quay lại nhìn Axl dò hỏi, áo giáp rên lên cót két.

“Đừng trách hai người bạn của tôi, thưa ngài hiệp sĩ,” Wistan nói. “Họ chỉ làm như tôi khẩn khoản. Nhưng giờ đã thấy chẳng có lý do gì khiến tôi phải e ngại ngài, tôi xin được lột bỏ lớp mặt nạ của mình. Xin ngài hãy tha thứ cho tôi.”

“Ta chẳng lấy làm phiền lòng, cậu ạ,” vị hiệp sĩ già nói, “vì trên đời này, thận trọng cũng là điều tốt. Nhưng hãy nói cho ta biết cậu là ai, để đến lượt ta cũng thấy không có lý do gì phải e ngại cậu.”

“Tên tôi là Wistan, thưa ngài, đến từ vùng đầm lầy phía Đông, đi qua vùng này để hoàn thành một sứ mệnh được nhà vua giao phó.”

“À. Vậy là đang xa nhà đấy.”

“Đang xa nhà, thưa ngài, và những con đường ở đây lẽ ra phải thật xa lạ với tôi. Nhưng cứ mỗi lối rẽ như lại khuấy lên một kỷ niệm xa xăm nào đó.”

“Vậy chắc là trước đây cậu đã từng đến đây chăng.”

“Hẳn thế, thưa ngài, tôi nghe nói tôi sinh ra không phải ở vùng đầm lầy mà tại một vùng nằm ở phía Tây chốn này. Lại càng may mắn hơn nữa giờ tôi lại tình cờ được gặp ngài, tôi đoán ngài chính là ngài Gawain, người cũng đến từ những vùng đất phía Tây, nổi danh là người vẫn cưỡi ngựa khắp các vùng quanh đây.”

“Ta là Gawain, quả có vậy, cháu trai của Arthur vĩ đại, người đã có thời trị vì những vùng đất này đầy thông thái và công bằng. Ta đã có nhiều năm định cư ở phía Tây, nhưng dạo này ta và Horace cứ đi bất cứ đâu chân mình đưa tới.”

“Nếu thời giờ là của riêng tôi, tôi cũng muốn được rong ruổi ở phía Tây ngay trong ngày hôm nay để mà hít thở không khí ở nơi ấy. Nhưng tôi còn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi nhanh chóng trở về báo tin cho nhà vua. Nhưng thực là một vinh dự khi được gặp một hiệp sĩ của Vua Arthur vĩ đại, lại còn là cháu của người nữa. Cho dù là người Saxon nhưng tôi vẫn rất kính trọng tên tuổi của Vua Arthur.”

“Ta lấy làm hài lòng khi nghe cậu nói vậy.”

“Thưa ngài Gawain, bây giờ tôi đã có lại được tiếng nói một cách diệu kỳ, tôi mong được hỏi ngài một câu hỏi nhỏ.”

“Cậu cứ hỏi tự nhiên.”

“Quý ông đang ngồi cạnh ngài đây, bác Axl đáng quý này, một nông dân đến từ một ngôi làng của người Cơ Đốc cách đây hai ngày đường. Một người cũng cỡ tuổi ngài. Thưa ông Gawain, giờ tôi muốn xin ngài, hãy quay lại và nhìn ông ấy cho kỹ. Ngài đã từng gặp ông ấy bao giờ chưa, cho dù có thể đã từ rất nhiều năm về trước?”

“Trời đất ạ, cậu Wistan!” Beatrice lại nhỏm người ngồi thẳng dậy, trong khi Axl tưởng bà đã ngủ thiếp đi từ nãy. “Cậu hỏi thế làm gì?”

“Cháu không có ý xấu gì. Ngài Gawain đây đến từ vùng đất phía Tây, cháu hình dung rất có thể ngài đã từng thoáng gặp chồng bác hồi trước. Có gì đâu?”

“Cậu Wistan này,” Axl nói. “Tôi đã thấy nhiều lúc cậu nhìn tôi một cách kỳ lạ kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi cũng đang chờ nghe giải thích lý do đây. Cậu nghĩ tôi là ai?”

Wistan, nãy giờ vẫn đứng trước mặt ba người lúc đó đang ngồi ngang hàng dưới gốc cây sồi cổ thụ, giờ quỳ gối cúi thấp người xuống. Chắc có lẽ người chiến binh làm như vậy để bớt vẻ trịch thượng, nhưng Axl có cảm giác Wistan muốn được nhìn nét mặt họ thật kỹ.

“Hãy để ngài Gawain làm những gì cháu đề nghị,” Wistan nói, “chỉ cần ông ấy quay đầu lại nhìn một chút là xong. Coi nó như một trò chơi của con trẻ đi, nếu bác muốn. Tôi xin ngài đấy, thưa ngài, hãy nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh ngài và cho tôi biết liệu đã bao giờ ngài gặp ông ấy chưa.”

Gawain cười tủm tỉm rồi xê dịch thân mình về phía trước. Ông ta tỏ vẻ nóng lòng muốn được chơi vui, như thể vừa được mời tham gia một trò chơi thực sự vậy. Nhưng khi ông ta đưa mắt nhìn tận mặt Axl, vẻ mặt ông ta tỏ ra ngạc nhiên - thậm chí là bàng hoàng. Theo bản năng, Axl quay mặt sang chỗ khác, đúng lúc người hiệp sĩ già có vẻ như sắp sửa ép sát ông vào thân cây.

“Thế nào, thưa ngài?” Wistan hỏi đầy hy vọng.

“Ta tin rằng ta chưa bao giờ gặp người đàn ông này,” Gawain nói.

“Ngài chắc chứ? Thời gian làm người ta thay đổi nhiều lắm.”

“Cậu Wistan này,” Beatrice xen vào, “cậu tìm kiếm điều gì trên mặt chồng tôi thế? Tại sao lại hỏi như thế với người hiệp sĩ tử tế này, người mà chỉ mới đây thôi còn hoàn toàn xa lạ với chúng ta?”

“Hãy tha lỗi cho cháu, bác ạ. Vùng đất này đánh thức quá nhiều ký ức trong cháu, cho dù mỗi ký ức chỉ như một chú chim sẻ hiếu động bất kỳ lúc nào cũng có thể vụt bay mất vào trong làn gió. Gương mặt của chồng bác lúc nào cũng như hứa hẹn sẽ giúp cháu nhớ ra một ký ức quan trọng nào đó, và nói thực ra là, đó chính là lý do khiến cháu đề nghị được đi cùng hai bác, cho dù cháu cũng thực lòng muốn hai bác được an toàn khi đi qua những đoạn đường hoang vu này.”

“Nhưng tại sao cậu lại nghĩ chồng tôi tới từ phía Tây, trong khi ông ấy luôn sống gần đây chứ?”

“Đừng bận tâm, công chúa ạ. Cậu Wistan đã nhầm anh với ai đó cậu ấy từng gặp trong quá khứ.”

“Chắc thế, các vị ạ!” ngài Gawain nói. “Ta với Horace vẫn thường nhầm lẫn như thế. Nhìn kìa, Horace, ta nói. Phía trước kia là ông bạn già Tudur của chúng ta, thế mà chúng ta tưởng ông ấy đã ngã xuống ở núi Badon. Rồi ta với nó tiến lại gần hơn, rồi Horace sẽ khịt mũi, như muốn nói thế này: Gawain, ông đúng là một thằng ngốc, người kia trẻ đáng bằng cháu của ông ấy, và chẳng giống tẹo nào, dù chỉ là thoáng qua!”

“Cậu Wistan ạ,” Beatrice nói, “nói cho tôi biết điều này. Có phải chồng tôi gợi cho cậu nghĩ tới một người khi còn nhỏ cậu vẫn rất yêu quý không? Hay một người cậu từng sợ hãi?”

“Tốt hơn là đừng bàn tới chuyện này nữa, công chúa ạ.”

Nhưng vừa nhẹ đu đưa người trên gót chân, Wistan vừa không rời mắt nhìn Axl. “Cháu tin là một người cháu yêu quý, bác ạ. Vì khi gặp bác hồi sáng nay, trái tim cháu đã rộn ràng vui sướng. Nhưng chẳng bao lâu sau…” Wistan vẫn lặng lẽ nhìn Axl, ánh mắt gần như đang mơ màng nghĩ tới điều gì đó. Rồi nét mặt người chiến binh tối sầm lại, anh đứng thẳng người dậy và quay mặt đi chỗ khác. “Cháu không thể trả lời bác được, bác Beatrice ạ, vì chính cháu cũng không biết. Cháu nghĩ nếu đi cùng hai bác, ký ức sẽ sống lại, nhưng điều đó tới giờ vẫn chưa xảy ra. Ông Gawain, ngài vẫn ổn chứ?”

Quả là lúc ấy, Gawain đã đổ sụp người về phía trước. Ông ngồi thẳng lại rồi thở dài. “Vẫn ổn, cảm ơn cậu đã hỏi thăm. Đúng là ta và Horace đã trải qua nhiều đêm dài không có một chiếc giường mềm mại hay một nơi trú chân ra hồn, cả ta và nó đều mệt mỏi. Lý do chỉ có vậy.” Ông đưa tay lên xoa một chỗ trên trán, mặc dù Axl nhận ra mục đích chính có lẽ là che để khỏi phải nhìn thấy gương mặt của người ngồi bên cạnh.

“Cậu Wistan này,” Axl nói, “tiện thể khi chúng ta đang nói chuyện thẳng thắn với nhau thế này, có lẽ đến lượt tôi được phép hỏi cậu điều này. Cậu nói cậu tới vùng này để hoàn thành một công việc cho nhà vua của mình. Nhưng tại sao lúc nào cậu cũng phải cải trang trong khi cậu đang đi lại ở một vùng đã từ lâu được yên ổn trong hòa bình? Nếu vợ chồng tôi, cùng thằng bé kia sẽ đi cùng cậu, chúng tôi muốn được biết con người thực của bạn đồng hành, cũng như muốn biết ai là bạn ai là thù của người ấy.”

“Bác nói rất đúng, thưa bác. Như bác đã nói, người dân ở vùng này đã lâu được sinh sống ổn định trong hòa bình. Nhưng cháu là một người Saxon đi qua những vùng đất do người Briton cai trị, và qua những khu vực do chúa đất Brennus trị vì, nơi quân lính của ông ta trơ tráo lùng sục khắp nơi để thu thuế bằng ngô và gia súc. Cháu không muốn tranh cãi vì hiểu lầm. Vì thế nên cháu chọn cách cải trang bác ạ, để tất cả chúng ta được đi lại trong an toàn.”

“Có thể cậu nói đúng, cậu Wistan ạ,” Axl nói. “Nhưng tôi thấy quân lính của chúa đất Brennus không chỉ đứng gác vu vơ trên cầu, họ đóng quân tại đó là vì một lý do nào đó, và nếu không vì lúc ấy đã bị màn sương mù phủ kín trí óc họ, có lẽ họ đã kiểm tra cậu kỹ càng hơn. Tôi hỏi cậu nhé, có phải cậu là kẻ thù của chúa đất Brennus không?”

Trong thoáng chốc, Wistan có vẻ đắm chìm trong suy nghĩ, đưa mắt nhìn những mấu rễ vươn ra từ thân cây sồi trườn qua chỗ đứng của mình trước khi lại chui sâu xuống đất. Cuối cùng, người chiến binh cũng trở về với thực tại, lần này đã quyết định ngồi xuống bãi cỏ mọc lởm chởm.

“Thôi được, bác Axl ạ,” cậu ta nói. “Cháu sẽ nói hết. Cháu không ngại phải nói thật trước mặt bác và người hiệp sĩ tài ba này. Chúng cháu nghe nói ở phía Đông này, người Saxon khắp vùng này bị người Briton đối xử tệ bạc. Nhà vua của cháu, lo lắng cho những người anh em của mình, đã cử cháu đi thực hiện sứ mệnh này nhằm quan sát thực trạng. Tất cả là như thế, thưa bác, rồi bỗng nhiên con ngựa của cháu bị đau chân đung lúc cháu đang yên bình thi hành nhiệm vụ của mình.”

“Ta hiểu rất rõ hoàn cảnh của cậu, cậu ạ,” Gawain nói. “Ta với Horace cũng thường xuyên thấy mình đang đặt chân trên vùng đất do người Saxon cai quản và cũng có cùng cảm giác cần phải thận trọng. Khi ấy, ta những muốn được lột bỏ bộ áo giáp này để người ta tưởng ta chỉ là một lão nông tầm thường. Nhưng nếu ta bỏ bộ áo giáp này lại đâu đó thì làm sao ta lấy lại được? Vẫn biết là nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Vua Arthur qua đời, chẳng phải ta vẫn có nghĩa vụ phải mang huy hiệu của ngài với một niềm tự hào, để tất cả được chiêm ngưỡng đó sao? Vì thế, ta và nó tiếp tục đi một cách quả cảm và khi người ta thấy ta là một hiệp sĩ của Vua Arthur, ta vui mừng mà nói rằng ai cùng tặng ta và Horace những cái nhìn thân thiện.”

“Chẳng phải là điều đáng ngạc nhiên khi ngài được người ta đón chào ở đây, ngài Gawain ạ,” Wistan nói. “Nhưng ở những vùng đất nơi Arthur đã có thời là một kẻ thù đáng sợ, liệu mọi chuyện có như thế?”

“Ta và Horace thấy tên tuổi của nhà vua của chúng ta được đón chào nồng nhiệt ở khắp nơi cậu ạ, kể cả ở những vùng như cậu vừa nhắc đến. Vì Arthur là một người rất rộng lượng với những kẻ ngài đã từng đánh bại, nên chẳng bao lâu sau họ cũng cảm thấy yêu quý ngài không khác gì nhà vua của họ vậy.”

Nãy giờ - thật ra là, suốt từ khi cái tên Arthur lần đầu tiên được nhắc tới - một cảm giác khó chịu đầy bất an cứ làm khổ Axl. Và cuối cùng thì, sau khi lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Wistan và người hiệp sĩ, một mảng ký ức đã sống lại trong lòng. Không có gì nhiều nhặn, tuy vậy ông vẫn thấy khuây khỏa vì giờ đã có một thứ gì đó để níu lấy mà suy ngẫm. Ông nhớ lại lúc mình đang đứng trong một chiếc lều, loại lều cỡ lớn quân đội thường dựng lên gần chiến trường. Lúc ấy là buổi đêm, một ngọn nến cỡ lớn đang cháy bập bùng, gió thổi bên ngoài khiến bốn bên tường lều phồng lên xẹp xuống. Trong lều cùng ông còn có mấy người khác nữa. Có lẽ là vài người, nhưng ông không nhớ mặt. Chính ông, Axl, lúc đó đang tức giận vì một lẽ gì đó, nhưng ông hiểu tầm quan trọng của việc phải biết che đậy nỗi bực tức trong lòng, ít nhất là vào thời điểm ấy.

“Cậu Wistan này,” Beatrice ngồi bên cạnh ông nói, “để tôi kể cậu nghe, ở chính ngôi làng nơi chúng tôi sinh sống, có vài gia đình người Saxon nằm trong số những người được tôn trọng nhất làng đấy. Bản thân cậu đã thấy rõ từ ngôi làng của người Saxon chúng ta mới rời khỏi hôm nay. Họ sống trong thịnh vượng, mặc dù thỉnh thoảng cũng phải chịu đựng lũ quỷ sứ như những con cậu mới dũng cảm trừ khử, nhưng có người Briton nào hành hạ họ đâu.”

“Bà ấy nói phải lắm,” Gawain nói. “Vua Arthur yêu quý của chúng ta đã mang lại hòa bình lâu dài giữa người Briton và người Saxon ở đây, và mặc dầu chúng ta vẫn nghe nói đến chiến tranh ở những vùng đất xa xôi, từ lâu rồi tất cả chúng ta đã trở thành gia đình và bè bạn ở nơi này.”

“Những gì tôi được tận mắt thấy đều phù hợp với những gì mọi người nói,” Wistan nói, “và tôi nóng lòng được mang tin tức tốt đẹp về nhà, mặc dù tôi vẫn chưa tới những miền đất nằm phía sau rặng đồi này. Ngài Gawain ạ, tôi không biết liệu có bao giờ tôi được mạo muội hỏi câu này với một người vô cùng thông thái như ngài nữa hay không, nên hãy cho phép tôi hỏi ngay bây giờ. Làm thế nào mà nhà vua vĩ đại của ngài hàn gắn được những vết sẹo chiến tranh ở những vùng đất này để đến giờ, một người lữ hành đi qua đây hầu như không còn thấy một dấu tích gì hay một bóng đen ám ảnh nào còn sót lại nữa?”

“Câu hỏi này làm tăng thêm uy tín cho cậu, cậu Wistan ạ. Ta xin được trả lời thế này, chú ta là một nhà trị vì không bao giờ coi mình vĩ đại hơn Chúa, và luôn cầu xin sự chỉ bảo của Người. Vì thế nên những kẻ xâm chiếm, không kém gì những người sát cánh với ngài chiến đấu chống lại chúng, đều thấy rõ sự công bằng của ngài và mong ước được làm thần dân của ngài.”

“Kể cả như thế, việc một người gọi kẻ mới hôm qua vừa sát hại con mình là anh em chẳng phải vẫn kỳ quặc sao? Nhưng đây chính là điều dường như Vua Arthur đã thành công.”

“Cậu đã nhắc tới thực chất của vấn đề, cậu Wistan ạ. Giết hại trẻ nhỏ, cậu nói. Và đúng là Arthur luôn kêu gọi chúng ta không được động tới những người vô tội bị vướng trong vòng xoáy của chiến tranh. Hơn thế nữa, cậu ạ, ngài còn ra lệnh cho chúng ta phải giải cứu và tìm nơi trú ẩn cho mọi phụ nữ, trẻ em và người già, bất kể là người Briton hay Saxon. Chính nhờ những việc làm này mà niềm tin được củng cố, kể cả khi chiến trường vẫn ngày càng ác liệt.”

“Những gì ngài nói đều đúng cả, nhưng với tôi đây vẫn là một điều ngạc nhiên lạ thường,” Wistan nói. “Bác Axl này, chẳng lẽ bác không thấy cách Vua Arthur thống nhất miền đất này là một điều thực đáng khâm phục sao?”

“Cậu Wistan lại làm vậy một lần nữa rồi,” Beatrice kêu lên, “cậu nghĩ chồng tôi là ai? Ông ấy không biết gì về chiến tranh hết, cậu ạ!”

Nhưng bất chợt không ai còn để ý tới câu chuyện này nữa, vì Edwin đang la hét ầm ĩ sau khi lang thang trở ra chỗ đường chính, và ngay sau đó có tiếng vó ngựa dồn dập lao tới. Sau này nghĩ lại, Axl nhận ra khi đó Wistan hẳn đã thực sự dồn hết cả tâm trí vào những suy đoán hiếu kỳ về quá khứ, vì người chiến binh vốn dĩ rất cảnh giác lúc ấy lại hầu như còn chưa kịp đứng lên khi người kỵ sĩ rẽ ngựa vào khoảng đất trống, sau đó thuần thục điều khiển cho con ngựa chạy chậm lại mà đi nước kiệu tiến tới chỗ cây sồi cổ thụ.

Axl lập tức nhận ra đó chính là người lính cao tóc hoa râm đã nói chuyện lịch sự với Beatrice trên cầu. Anh ta vẫn nở một nụ cười yếu ớt, nhưng tiến lại gần chỗ họ với thanh kiếm cầm trên tay, cho dù mũi kiếm chúc xuống đất và cán kiếm tựa vào bên hông bộ yên ngựa. Anh ta dừng lại cách cây sồi chỉ vài bước chân ngựa. “Xin chào tiên sinh Gawain,” anh ta nói, khẽ cúi đầu chào.

Vị hiệp sĩ già khinh khỉnh đưa mắt nhìn lên từ chỗ ngồi của mình. “Anh có ý gì vậy, tới đây với kiếm rút khỏi bao?”

“Hãy thứ lỗi cho tôi, thưa tiên sinh Gawain. Tôi chỉ muốn được hỏi các vị khách của ngài vài điều.” Anh ta nhìn xuống chỗ Wistan ngồi, lúc này đã lại trề môi xuống và đang hềnh hệch cười một mình. Không rời mắt khỏi người chiến binh, người lính hét lớn: “Thằng bé kia, đừng có mang con ngựa lại gần đây thêm chút nào nữa!” Vì quả thực là, sau lưng anh ta, Edwin đang dẫn con ngựa của Wistan lại gần. “Có nghe thấy ta nói không, thằng bé kia! Buông cương ngựa ra rồi vào đây đứng trước mặt ta, bên cạnh thằng anh đần độn của mi. Ta đang chờ đấy, thằng nhóc.”

Nếu không thực sự hiểu từng lời thì Edwin có vẻ vẫn hiểu ý muốn của người lính, vì cậu rời khỏi chỗ con ngựa và ra đứng cạnh Wistan. Trong lúc ấy, người lính khẽ điều chỉnh vị trí con ngựa của mình. Axl nhận thấy điều này và lập tức hiểu người lính muốn duy trì một góc đứng và khoảng cách cụ thể giữa anh ta và những kẻ anh ta đang để mắt tới, sao cho anh ta có lợi thế lớn nhất trong trường hợp xung đột bất ngờ xảy ra. Trước đó, khi Wistan đứng đúng chỗ ấy, đầu và cổ con ngựa của người lính sẽ tạm thời cản đường kiếm đầu tiên vung lên, vì vậy Wistan sẽ có đủ thời gian cần thiết để hoặc khiến cho con ngựa lồng lên, hoặc chạy vụt sang bên sườn nơi tầm mắt con ngựa không kiểm soát được, cũng là nơi tầm với của lưỡi kiếm sẽ bị suy giảm cả về phạm vi lẫn nội lực sau khi phải đưa qua người. Nhưng bây giờ, chỉ một sự điều chỉnh vị trí nho nhỏ đã khiến ý định muốn tấn công người kỵ sĩ từ một người không mang vũ khí như Wistan lúc ấy gần như là tự sát. Với vị trí mới này, dường như người lính cũng đã tính toán một cách tinh thông tới cả con ngựa của Wistan đang được thả lỏng sau lưng mình một quãng. Hiện giờ, Wistan sẽ không thể tới chỗ con ngựa của mình nếu không chạy vòng một đường rộng để tránh bên tay cầm kiếm của người kỵ sĩ, điều đó khiến gần như chắc chắn người chiến binh sẽ bị xuyên một đường qua người từ phía sau trước khi tới được nơi muốn đến.

Axl để ý tới điều này trong cảm giác khâm phục kỹ năng chiến thuật của người lính, đồng thời cũng thấy khiếp đảm trước những sắp đặt trong đầu người kỵ sĩ. Đã có một lần, chính Axl cũng huých con ngựa của mình tiến về phía trước, một động tác tuy nhỏ nhưng thật tinh tế, để đưa ông lên đứng ngang hàng với người bạn đồng hành của mình. Ông làm gì vào ngày hôm ấy? Hai người bọn họ, ông và một kỵ sĩ nữa, đang chờ trên lưng ngựa, mắt nhìn ra cánh đồng hoang xám xịt rộng lớn. Cho tới thời điểm ấy, con ngựa của người bạn đồng hành đang đứng phía trước, vì Axl nhớ đuôi nó khẽ quật và ve vẩy trước mặt ông, ông còn nghĩ không biết bao nhiêu phần trong hành động ấy là do phản xạ tự nhiên của con vật, bao nhiêu phần là do những con gió đang dữ dội thổi qua vùng đất trống.

Axl xua những ý nghĩ rối bời này khỏi tâm trí khi ông cố gắng đứng dậy rồi sau đó quay sang giúp Beatrice. Ngài Gawain vẫn ngồi yên, như thể đã dính chặt vào gốc sồi, quắc mắt nhìn kẻ mới đến. Rồi ông ta nói nhỏ với Axl: “Này ông, giúp ta đứng dậy.”

Phải nhờ cả Axl lẫn Beatrice giúp, mỗi người một bên tay, người hiệp sĩ già mới đứng dậy nổi, nhưng cuối cùng khi ông ta đã đứng thẳng hoàn toàn trong bộ áo giáp và ưỡn thẳng vai, trông ông ta thực ấn tượng làm sao. Nhưng ngài Gawain có vẻ chỉ muốn đứng đó mà ủ ê nhìn người lính, nên cuối cùng Axl lại là người cất lời đầu tiên.

“Tại sao cậu lại đột ngột tìm tới chỗ chúng tôi thế này, trong khi chúng tôi chỉ là những người qua đường bình thường? Cậu có nhớ đã kiểm tra chúng tôi mới độ một giờ trước đây ở chỗ thác nước không?”

“Tôi vẫn nhớ rõ, ông ạ,” ngươi lính tóc hoa râm nói. “Mặc dù khi gặp các người khi nãy, không hiểu bùa mê thuốc lú quỷ quái gì đã khiến chúng tôi lúc ấy đang đứng gác trên cầu lại quên khuấy mất lý do vì sao mình có mặt ở đó. Chỉ tới bây giờ, sau khi đã đổi phiên gác và trên đường trở về doanh trại, tôi mới chợt nhớ ra mọi chuyện. Rồi tôi nghĩ tới ông đấy, ông ạ, cùng đoàn người của ông lẻn qua cầu, tôi liền quay ngựa trở lại đuổi theo các người. Thằng bé kia! Ta bảo mi rồi, đừng có bỏ đi lung tung. Đứng yên cạnh thằng anh đần độn của mi!”

Edwin sưng sỉa quay trở lại bên cạnh Wistan và nhìn người chiến binh bằng một cặp mắt dò hỏi. Người chiến binh thì vẫn khúc khích cười thầm, một dòng nước bọt chảy ra từ khóe miệng. Mắt Wistan đảo điên nhìn khắp nơi, nhưng Axl đoán chắc anh ta đang cẩn thận nhắm chừng khoảng cách tới chỗ con ngựa của mình cùng vị trí của đối thủ và rất có thể đã rút ra kết luận tương tự như Axl.

“Ngài Gawain,” Axl thì thào. “Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi xin ngài hãy giúp tôi bảo vệ người vợ hiền của mình.”

“Ta sẽ vinh hạnh được làm điều ấy, ông ạ. Hãy tin tưởng ở ta.”

Axl gật đầu biết ơn, đúng lúc ấy người lính tóc hoa râm xuống ngựa. Axl lại thấy thán phục sự tài tình của anh ta khi thực hiện động tác này, vì khi cuối cùng anh ta đứng trước mặt Wistan và thằng bé, anh ta lại một lần nữa duy trì đúng khoảng cách và góc đứng hợp lý với họ; hơn nữa, anh ta biết cầm thanh kiếm ở tư thế đảm bảo cho cánh tay không bị mỏi, trong khi con ngựa che chở cho anh ta an toàn nếu có bị tấn công bất ngờ từ phía sau.

“Để tôi nói ông nghe chúng tôi đã quên không nghĩ tới điều gì khi gặp các người lúc nãy. Chúng tôi vừa được biết có một chiến binh người Saxon mới rời khỏi một ngôi làng gần đây, mang theo một thằng bé bị thương.” Người lính hất hàm về phía Edwin. “Một thằng bé cỡ tuổi thằng bé kia. Giờ thì thưa ông, tôi không biết ông và vợ ông là thế nào trong việc này. Tôi chỉ muốn tìm người Saxon này và thằng bé đi cùng hắn. Cứ nói thẳng thật ra và sẽ không có tai họa gì xảy đến với ông bà.”

“Không có ai là chiến binh ở đây cả cậu ạ. Và chúng tôi không muốn cãi nhau với cậu cũng như với chúa đất Brennus, người tôi đồ là ông chủ của cậu.”

“Ông có biết điều mình vừa nói không đấy? Ông có thể che giấu kẻ thù của chúng tôi nhưng ông sẽ phải trả lời câu hỏi của chúng tôi, chẳng cần biết ông bao nhiêu tuổi. Những người đi cùng ông này là ai, thằng câm và thằng bé này?”

“Như tôi đã nói từ trước đó cậu, chúng được gán nợ cho chúng tôi, thay cho ngô và tiền. Chúng sẽ làm việc một năm để trả món nợ của gia đình.”

“Ông chắc mình không nhầm chứ, thưa ông?”

“Tôi không biết người cậu đang tìm kiếm là ai đâu cậu ạ, chỉ biết rằng hai người Saxon tội nghiệp này không phải là người đó. Trong khi cậu đang lãng phí thời giờ ở đây, kẻ thù của cậu lại đang tự do đi lại ở chỗ khác.”

Người lính cân nhắc điều này - giọng nói của Axl bất ngờ tỏ rõ một uy quyền nào đó khiến cho thái độ của anh ta lộ vẻ không chắc chắn. “Tiên sinh Gawain,” anh ta hỏi. “Ngài biết gì về những người này?”

“Họ tình cờ gặp ta khi ta và Horace ngồi n