Chương 19 KẾT
Đã gần nửa đêm. Mặt trăng đã lên cao trên bầu trời.
Người Minh Họa nằm bất động. Tôi đã thấy hết những điều cần thấy. Các câu chuyện đã được kể; tất cả đã chấm dứt.
Chỉ còn lại chỗ trống nọ trên lưng Người Minh Họa, một khoảng đầy màu sắc và hình thù lẫn lộn.
Giờ đây, dưới mắt tôi, những hình thù mờ ảo đó bắt đầu tập hợp lại, chậm rãi chuyển từ hình này sang hình kia, rồi lại chuyển thành một hình khác nữa. Rồi cuối cùng một khuôn mặt cũng hiện ra, một khuôn mặt nhìn tôi từ lớp da tô màu đó, một khuôn mặt có cái mũi và cái miệng quen thuộc, cặp mắt quen thuộc.
Tất cả vẫn rất mờ nhạt. Tôi chỉ thấy hình Minh họa đó vừa đủ để nhảy bật dậy. Tôi đứng đó dưới ánh trăng, chỉ sợ gió sẽ đổi chiều hay sao sẽ đổi hướng, đánh thức cái phòng tranh khủng khiếp dưới chân tôi. Nhưng ông ta vẫn lặng lẽ ngủ say.
Hình vẽ trên lưng ông ta cho thấy chính Người Minh Họa đang siết tay quanh cổ tôi, bóp cho tôi chết ngạt. Tôi không đợi cho nó rõ nét, để trở thành một bức tranh rõ ràng và chính xác.
Tôi chạy xuống con đường dưới ánh trăng. Tôi không ngoái nhìn lại. Một thị trấn nhỏ nằm phía trước, tối đen và say ngủ. Tôi biết rằng, trước khi trời sáng rất lâu, tôi sẽ tới được đó…