Vụ Án Thứ 4 Căn Phòng Chết Chóc-Phần 1
Những người sống cùng ta, vốn tưởng yêu thương ta, hiểu rõ ta, lại là những kẻ dối gạt ta.
- Norman MacClean -
Nhà trẻ Song ngữ Nghệ thuật huyện Sâm Mậu.
Cái tên nghe vô cùng hoành tráng, thật ra chỉ là một nhà trẻ cũ nát tồi tàn vùng nông thôn.
“Đây mà là nhà trẻ song ngữ á?” Lâm Đào nói: “Dạy tiếng phổ thông và tiếng Nam Hòa hả?”
“Im đi.” Trần Thi Vũ dùng khuỷu tay huých Lâm Đào một cái.
“Toàn trẻ con, sao không xây nhà vệ sinh khép kín ngay trong lớp?” Tôi thắc mắc: “Xây ngoài sân, trẻ con muốn đi vệ sinh bất tiện quá, phải đi vòng cả cái sân.”
“Chuyện này… là do trong nhà không có đường dẫn nước, chúng tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” Hiệu trưởng là một phụ nữ ăn mặc rất giản dị, vẻ mặt căng thẳng, nói với chúng tôi bằng giọng địa phương đậm chất Nam Hòa: “Chúng tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng quả thật không thể thuê được căn nhà tốt. Ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế này đâu?”
“Nếu giáo viên có trách nhiệm hơn một chút, đưa đứa trẻ đi vệ sinh, đã không xảy ra chuyện này rồi!” Trần Thi Vũ khinh khỉnh nhìn bà ta một cái.
“Chúng tôi mở trường ở đây đã năm năm rồi, trước giờ không hề xảy ra chuyện như vậy.” Hiệu trưởng nói.
“Xảy ra một lần còn chưa đủ à?” Bác sĩ pháp y Lý hỏi: “Một đứa trẻ 5 tuổi là trái tim của cả một gia đình đấy!”
Nhà trẻ nằm ở một góc của ngôi làng, xung quanh đều là những con đường làng. Gọi là nhà trẻ, thật ra chỉ là một căn nhà bỏ hoang.
Nhà trẻ gồm ba gian nhà cấp bốn và một khoảng sân, đối diện cổng là gian nhà dài nhất, đây cũng là phòng học và phòng nghỉ của lũ trẻ; hai gian bên hông làm nhà bếp và nhà vệ sinh; giữa là khoảng sân với một chiếc cầu trượt và vài con ngựa bập bênh thưa thớt.
“Ba hôm trước, anh gọi điện cho tôi, hỏi có vụ án sát hại trẻ em nào không, tôi đã thấy lo lắng không yên rồi.” Bác sĩ pháp y Lý thì thầm với tôi: “Anh nổi tiếng là ‘Tần Quạ Đen’ mà.”
“Thật ra, lần này chẳng liên quan gì đến quạ đen cả, lần này là có căn cứ.” Tôi nói: “Vụ án cô dâu bị hại lần trước, có thể là do trùng hợp, lần này tỉnh chúng tôi xảy ra một vụ sát hại trẻ em, manh mối lại hướng về hung thủ của vụ án trước. Tất nhiên, chúng tôi chưa chắc chắn, căn cứ để phán đoán chỉ là chiếc áo khoác màu xám. Vì thế, tôi mới gọi cho anh, nếu chỗ anh cũng xảy ra vụ án tương tự, vậy chắc chắn không phải trùng hợp.”
“Nhưng, xem ra vẫn có khả năng chỉ là trùng hợp.” Lâm Đào nói: “Vụ án chỗ chúng ta xảy ra vào ngày 15, còn vụ án ở đây xảy ra vào ngày 17. Thời gian cách nhau hai ngày, không có cơ sở để chứng minh vụ sát hại trẻ em ở đây có liên quan đến vụ ở tỉnh chúng ta.”
“Ôi, thế giới rộng lớn, nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi.” Trần Thi Vũ thở dài.
“Nếu tôi cho anh biết, hung thủ của vụ sát hại trẻ em này cũng chính là hung thủ đã sát hại cô dâu ở tỉnh Nam Hòa của chúng tôi thì sao?” Bác sĩ pháp y Lý mím môi hỏi.
“Cái gì?” Mấy người chúng tôi gần như thốt lên cùng lúc làm cho hiệu trưởng đang nói bên cạnh giật mình suýt ngã.
“Hơn nữa, đứa trẻ bị hại này đã mất tích từ chiều ngày 14.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Hôm nay, khi chúng tôi tìm thấy thi thể, hệ tĩnh mạch trên thi thể đã hiện lên rồi.”
Tôi chợt thấy sởn tóc gáy, có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Với nhiệt độ thời tiết hiện tại, xuất hiện hệ tĩnh mạch trên thi thể, ước chừng đã chết ba ngày, trùng với thời gian nạn nhân mất tích.
“Vì sao vụ án xảy ra ngày 14 mà đến giờ mới báo cảnh sát?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý nói: “Hung thủ đã ném nạn nhân vào bể phốt.”
“Hôm mất tích, gia đình và nhà trẻ có đi tìm không?” Trần Thi Vũ hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý nói: “Giờ hai bên đang tranh cãi về việc này. 5 giờ 30 chiều ngày 14, ông bà nội của đứa bé đi làm vườn về, đến nhà trẻ đón cháu thì không thấy đứa bé đâu. Lúc đó, ông bà nội của đứa bé đã tìm khắp nhà trẻ, tìm cả trong nhà vệ sinh nhưng không thấy. Dù sao cũng không ai ngờ đứa bé đã chết trong bể phốt phía sau nhà vệ sinh. Nhưng, khi cảnh sát hỏi, giáo viên nhà trẻ kiên quyết nói ông bà đứa bé đã đón nó về, là do phụ huynh bất cẩn làm lạc mất đứa bé rồi đổ lỗi cho nhà trẻ. Phía cảnh sát cũng không biết là giáo viên nhà trẻ hay ông bà của đứa bé đã nói dối, chỉ tập trung tìm kiếm đứa bé. Giờ đứa bé được tìm thấy trong khuôn viên nhà trẻ, cho thấy lúc bấy giờ giáo viên vốn không hề để ý xem đứa bé đã đi đâu, hoặc ai đã đưa nó đi, là giáo viên đã nói dối.”
“Giờ giáo viên nhà trẻ nói thế nào?” Trần Thi Vũ trừng mắt với hiệu trưởng.
Bác sĩ pháp y Lý nói: “Giờ giáo viên nói không nhớ rõ, có thể có người đã đến đón đứa bé đi, cũng có thể đứa bé tự chạy đi vệ sinh rồi không cẩn thận rơi xuống hầm cầu, rồi theo ống thoát nước trôi vào bể phốt.”
“Theo các anh thì sao?” Tôi nói tiếp.
“Đứa bé chết do bị bóp cổ dẫn đến ngạt khí, nên chắc chắn là bị sát hại.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Chắc chắn, không phải vô ý ngã xuống.”
“Vì sao khẳng định được là do hung thủ sát hại cô dâu làm?” Đại Bảo trừng mắt hỏi.
“May mắn là không ai quét dọn vách tường của nhà trẻ, hai ngày nay, cũng không mưa.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, hung thủ đã trèo theo bức tường bên hông nhà vệ sinh để vào, đợi trong nhà vệ sinh. Có thể đúng lúc đó, nạn nhân đi vệ sinh, bị hung thủ sát hại rồi ném vào bể phốt. Trên tường, chúng tôi tìm thấy dấu vết leo trèo, có một dấu giày rất có giá trị. Kết quả giám định thấy giống dấu giày để lại ở hiện trường sát hại Thạch An Na.”
“Thời gian tử vong thì sao?”
“Theo thức ăn thừa trong dạ dày, không lâu sau khi ăn bữa trưa thì đứa bé đã bị hại.”
“Suốt cả buổi chiều, không ai phát hiện ra thiếu một đứa bé sao?” Lâm Đào hỏi.
“Những giáo viên này rốt cuộc có tinh thần trách nhiệm hay không vậy!” Trần Thi Vũ giơ nắm tay nói với hiệu trưởng.
“Theo tình hình hiện tại, nạn nhân Tập Nhất Nhất, nam, 5 tuổi, sau bữa trưa ngày 14 tháng 9, một mình đi đến nhà vệ sinh trong góc sân bên ngoài để đi vệ sinh thì bị hại.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Lúc đó, là giờ ngủ trưa, sau khi hỏi thăm đã xác định giáo viên và các bạn học không ai chú ý đến hành tung của Tập Nhất Nhất.”
“Có khi nào là giáo viên làm không?” Đại Bảo nói: “Giáo viên hay những người có quan hệ với cô ấy có vấn đề gì không?”
“Không phải vấn đề của giáo viên.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Lúc đầu chúng tôi cũng nghi ngờ có phải giáo viên có vấn đề không, khi mất tích đã điều tra rồi, có kiểm tra nói dối, tất cả đều cho thấy cô giáo vô tội.”
“Cô ta không vô tội, ít nhất thì cô ta đã không làm tròn trách nhiệm!” Trần Thi Vũ tức giận nói.
“Hung thủ đã trèo tường vào nhà trẻ, sau đó có thể đã trốn trong nhà vệ sinh.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Còn chuyện trèo vào từ lúc nào thì không rõ. Có thể đã vào từ sớm, vẫn luôn đợi cơ hội, hoặc là đúng lúc Tập Nhất Nhất đi một mình nên trở thành mục tiêu, hoặc vẫn luôn đợi Tập Nhất Nhất, gây án có chủ đích.”
“Nếu hai vụ án ở chỗ các anh có liên quan đến hai vụ chỗ chúng tôi, vậy hung thủ sẽ lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên.” Tôi nói: “Hai vụ chỗ chúng tôi rõ ràng chỉ là ngẫu nhiên. Vụ án chị Bảo bị hại, hung thủ đợi trong khách sạn rất lâu, đi loanh quanh rất lâu, chính vì muốn chọn ngẫu nhiên một cô dâu nào đó để làm mục tiêu ra tay. Trong vụ Trương Manh Manh bị hại, lại càng thấy được tính ngẫu nhiên của nó. Phụ huynh đã đưa cô bé đến trường, tự cô bé chạy ra, chuyện này, hung thủ không thể nào biết trước được.”
“Chuyện này đúng là đáng xem xét.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Chúng tôi đã khám nghiệm thi thể Tập Nhất Nhất, nạn nhân không có dấu vết bị xâm hại, không có quá nhiều vết thương, chỉ bị siết cổ dẫn đến ngạt khí mà tử vong, khi đang hấp hối đã bị đẩy vào bể phốt.”
“Sao các anh biết?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Vì trong khí quản và thực quản có một ít phân.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Cho thấy khi cậu bé bị rơi vào bể phốt vẫn còn hô hấp và nuốt khí.”
“Nếu vậy thi thể rất hôi thối phải không?” Trần Thi Vũ tưởng tượng ra trong đầu, nhíu chặt chân mày hỏi.
“Cô nói xem?” Bác sĩ pháp y Lý xua tay, nói: “Chỉ mỗi việc tẩy rửa bên ngoài thi thể thôi đã mất hơn một tiếng đồng hồ.”
“Pháp y quả là nghề tôn trọng người đã khuất nhất!” Lâm Đào nói: “Thật sự chẳng dễ dàng gì.”
“Có phải điều tra không có tiến triển?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi liên kết hai vụ án lại với nhau, tổ điều tra vẫn luôn tập trung điều tra mâu thuẫn chung trong quan hệ xã hội của hai nạn nhân, nhưng không thu hoạch được gì. Một nhóm điều tra khác cũng đang điều tra các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội của gia đình Tập Nhất Nhất, cũng không thu hoạch được gì.”
“Điều tra theo hướng này, dĩ nhiên không thu hoạch được gì rồi.” Tôi nói: “Những vụ án này cần được cả hai tỉnh chúng ta chú ý cao độ. Tôi nghĩ chúng ta không nên đánh giá thấp đối thủ lần này, một đối thủ điên cuồng, có thể sẽ đe dọa đến sự an toàn của người dân. Thế nên tôi đề nghị, chúng ta chia nhau ra báo lên cấp trên ngay, lập tức mở cuộc họp phối hợp điều tra giữa hai tỉnh, thảo luận mối liên hệ giữa các vụ án và phương hướng điều tra tiếp theo. Càng nhanh càng tốt!”
* * *
“Vụ án đầu tiên là Triệu Mộng Hàm bị tấn công tại thành phố Long Phiên và Thạch An Na bị sát hại tại huyện Lạc Nguyên, thời gian xảy ra đều là ngày 7 tháng 9. Tiếp sau đó, Tập Nhất Nhất bị sát hại tại huyện Sâm Mậu vào ngày 14 tháng 9 và Trương Manh Manh bị sát hại tại thành phố Long Phiên vào ngày 15 tháng 9. Bây giờ tôi sẽ báo cáo chi tiết khám nghiệm hiện trường, kết quả kiểm tra của người bị thương và kết quả khám nghiệm tử thi.” Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ 'kết quả kiểm tra của người bị thương', xem như khích lệ Đại Bảo. Dứt lời, tôi nhìn lướt qua Đại Bảo. Cậu ấy đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào slide trình chiếu.
Ngày 19 tháng 9, cuộc họp phối hợp điều tra được tổ chức ở thành phố Long Phiên. Tổng đội trưởng Triệu Quốc thuộc Tổng đội Cảnh sát hình sự Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa, thầy và Phòng Kỹ thuật hình sự Sở Cảnh sát tỉnh, các nhân viên tham gia phá án tại tất cả các nơi xảy ra sự việc đều đến tham dự cuộc họp.
Tôi mất hai tiếng đồng hồ, báo cáo lại toàn bộ tình hình của bốn vụ án. Trước đó, tôi đã chuẩn bị suốt một ngày.
“Bây giờ vấn đề lớn nhất của vụ án là có thể xâu chuỗi chúng lại hay không.” Tổng đội trưởng Triệu nói: “Tôi tin trên đời không có chuyện trùng hợp như thế, cùng một thời gian lại xảy ra hai vụ án có người bị hại tương tự nhau, còn ở hai nơi khác nhau nữa.”
“Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi có thể xâu chuỗi lại.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Dấu giày, độ bào mòn, kích thước đều trùng khớp. Chúng tôi có chứng cứ chắc chắn chứng minh hung thủ sát hại Thạch An Na và Tập Nhất Nhất là cùng một người.”
“Đó là so sánh theo chiều dọc.” Thầy nói: “Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi, so theo chiều dọc, điểm giống nhau không nhiều lắm, chỉ có dùng vật tù đánh lên đầu và áo khoác màu xám là có thể chứng minh hai vụ án này do cùng một người gây ra. Bây giờ, chúng ta thử so sánh theo chiều ngang, nói cách khác, so sánh thử xem vụ án ở tỉnh chúng tôi và vụ án ở tỉnh các anh có khả năng do cùng một người gây ra hay không.”
“Nếu so sánh chiều ngang, điểm nghi vấn lớn nhất chính là vụ án ở hai tỉnh xảy ra gần như song song.” Tôi nói: “Cô dâu bị hại cùng một thời điểm, à, bị hại và gây thương tích; cùng một thời điểm xảy ra vụ sát hại trẻ em. Đây chắc là cơ sở tốt nhất để xâu chuỗi chúng lại với nhau.”
“Tôi không đồng ý xâu chuỗi vụ án.” Đại Bảo nói: “Thời gian Mộng Hàm bị hại là sau 9 giờ tối ngày 7 tháng 9, còn Thạch An Na bị hại lúc 11 giờ tối ngày 7 tháng 9, hai nơi cách nhau ba tiếng đồng hồ chạy xe, hung thủ không thể di chuyển giữa hai nơi để gây án được.”
“Chúng tôi phán đoán thời gian Thạch An Na bị hại là khoảng 11 giờ đêm nhờ vào thức ăn thừa trong dạ dày, chuyện này không sai được.” Bác sĩ pháp y Lý nói: “Nhưng, Triệu Mộng Hàm vẫn còn sống, không thể căn cứ vào thức ăn thừa trong dạ dày hay nhiệt độ cơ thể để phán đoán thời gian được, làm sao biết thời gian gây án cụ thể đây? Trên slide trình chiếu khi nãy của Trưởng khoa Tần cũng không nói rõ.”
Bác sĩ pháp y Lý nói có chút nặng lời, tôi lẳng lặng vỗ lên đùi Đại Bảo tỏ ý an ủi. Đại Bảo tỏ ra rất bình tĩnh nói: “Tôi không nói ra được căn cứ, nhưng tôi biết Mộng Hàm sau 9 giờ mới bị hại.”
“Nạn nhân là vợ sắp cưới của Đại Bảo.” Tôi nhìn bác sĩ pháp y Lý đăm đăm, sợ anh ta lại nói những câu khiến Đại Bảo mất bình tĩnh.
Bác sĩ pháp y Lý gõ lên đầu mình, nói: “Sorry, tôi quên mất chuyện này.”
“Nhưng, sau khi kiểm tra dấu vết, kẻ tấn công Triệu Mộng Hàm và hung thủ sát hại Thạch An Na đều vào nhà hoặc bỏ chạy bằng cách trèo tường.” Lâm Đào nói: “Dù sao trèo tường cũng cần có kỹ năng, người có kỹ năng này không nhiều, tôi cũng nghĩ có thể xâu chuỗi các vụ án lại.”
“Nhưng, thật sự hắn không có cách nào gây án liên tục được!” Đại Bảo có chút nôn nóng.
Thầy xua tay với Đại Bảo, nói: “Những vụ án khó cũng có lý của nó. Lúc nãy mọi người đã đưa ra căn cứ của mình rồi, đã nói ra suy nghĩ của mình về việc xâu chuỗi các vụ án. Theo tình hình hiện tại, hung thủ tiến hành tấn công hai nạn nhân cùng lúc, có hành động trèo tường là có căn cứ để xâu chuỗi các vụ án lại, như vậy có vẻ đáng tin hơn việc thời gian gây án không phù hợp mà Đại Bảo nói.”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Thầy nói tiếp: “Nhưng, tôi tin Đại Bảo, tuy cậu ấy không nói ra nguyên nhân xung đột về thời gian, nhưng cậu ấy chắc chắn như vậy, nhất định có lý do. Ngoài ra, vụ án ở tỉnh chúng tôi tập trung ở Long Phiên, ở Nam Hòa lại không cố định; cách sát hại nạn nhân của hung thủ ở tỉnh chủng tôi là dùng vật tù đánh vào đầu, còn ở tỉnh Nam Hòa là bóp cổ; còn một vấn đề tương đối quan trọng, các vụ ở tỉnh chúng tôi có tính công khai, nói cách khác, hung thủ sau khi gây án không trốn chạy, thậm chí không giấu thi thể đi để kéo dài thời gian phát hiện vụ án, còn vụ Tập Nhất Nhất bị sát hại ở tỉnh Nam Hòa, có thể thấy hung thủ cố ý che giấu, hắn đã ném thi thể của nạn nhân vào bể phốt. Phân tích tâm lý hành vi, tôi đồng ý với cách nghĩ của Đại Bảo, hai vụ án ở tỉnh chúng tôi có thể do cùng một người gây ra, còn hai vụ ở tỉnh Nam Hòa chắc chắn do một người khác gây ra.”
“Ý của anh là vụ án ở hai tỉnh chúng ta không thể xâu chuỗi lại, phải chia đều ra sao?” Tổng đội trưởng Triệu gốc là cảnh sát hình sự, rất khâm phục khả năng phác họa chân dung thủ phạm trong các vụ án mạng của thầy.
Thầy lắc đầu, nói: “Bây giờ có hai vấn đề cần được giải quyết. Thứ nhất, vụ án Triệu Mộng Hàm bị tấn công và Trương Manh Manh bị sát hại, hai vụ này tỉnh chúng tôi có thể xâu chuỗi lại hay không, phải tiến hành nghiên cứu hiện trường và tình tiết vụ án. Thứ hai, nếu hai vụ ở tỉnh chúng tôi là do cùng một người gây ra, vậy vì sao tỉnh Nam Hòa lại xảy ra hai vụ án cùng lúc? Hai thủ phạm này có quan hệ gì với nhau?”
“Ý kiến rất có tính gợi ý!” Một điều tra viên của tỉnh Nam Hòa nói: “Có thể nói, bước tiếp theo chúng ta tiến hành điều tra, phải chú trọng đặc điểm về thời gian, địa điểm, nhóm người của hai tỉnh có liên hệ với nhau. Tuy có rất nhiều dữ liệu, nhưng hai bên cùng nhau phối hợp làm việc, vẫn có thể tìm ra hung thủ.”
Thầy gật đầu tán đồng: “Tôi nghĩ, bước tiếp theo các anh cần tập trung điều tra lịch sử cuộc gọi, liên lạc qua mạng trong khoảng thời gian một, hai ngày trước khi hai vụ án xảy ra. Tôi tin sẽ tìm được rất nhiều dữ liệu, nhưng biển người mênh mông, bấy nhiêu đã ra một phần rất nhỏ rồi. Sau đó, tiếp tục sàng lọc lại lần nữa, hy vọng có thể tra được chút manh mối.”
“Cứ như vậy đi.” Tổng đội trưởng Triệu nói: “Hai vụ án ở tỉnh chúng tôi gọi là án nhóm B, hai vụ ở tỉnh các anh gọi là án nhóm A, tất nhiên, trước tiên cần xác định hai vụ ở tỉnh các anh là do cùng một người làm. Hung thủ của hai nhóm cũng được gọi là A và B, theo thời gian xảy ra vụ án mà đặt tên là A1, A2, B1, B2, có thể giúp ích cho chúng ta trong việc điều tra lịch sử liên lạc sắp tới.”
“Được, làm vậy cũng tốt.” Thầy nói: “Nhưng, chúng ta phải xác định được A1, A2 là do cùng một người gây ra đã.”
“Tôi nghĩ có thể xác định được.” Tôi nói: “Ngoài những đặc điểm áo khoác màu xám, hung khí là vật tù, lựa chọn mục tiêu một cách ngẫu nhiên, kết hợp với hai vụ nhóm B, hai vụ nhóm A xảy ra song song với hai vụ nhóm B, chuyện này không thể là trùng hợp được.”
“Bây giờ đã xác định được mục tiêu là chọn lựa ngẫu nhiên rồi sao?” Bác sĩ pháp y Lý hỏi: “Một khi đã xác định thì xem như xóa bỏ hết những kết quả điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn trước đó.”
“Trước đó, có nói qua rồi.” Tôi nói: “Hai vụ án nhóm A đều mang tính ngẫu nhiên. Hung thủ chọn ngày có rất nhiều người kết hôn, đến khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên, ở đó có rất nhiều cô dâu chọn làm phòng cưới, sau đó đợi trong gian chờ thang máy cho đến khi Triệu Mộng Hàm xuất hiện rồi nhân lúc cửa không khóa lẻn vào phòng. Hung thủ đợi trước cổng trường cho đến khi có đứa trẻ ra khỏi tầm mắt của phụ huynh. Tất cả những việc này đều chứng tỏ mục tiêu không được xác định từ trước.”
“Thật ra, hai vụ án nhóm B giờ xem ra, cũng mang tính ngẫu nhiên.” Tổng đội trưởng Triệu nói: “Cửa sổ nhà Thạch An Na dán hoa giấy, người khác nhìn vào là biết ngay phòng cưới, Tập Nhất Nhất đi vệ sinh một mình cũng là chuyện tình cờ, mục tiêu này cũng là ngẫu nhiên. Phương hướng điều tra lúc trước của chúng ta đều sai cả rồi.”
“Không cần tự trách, chúng tôi cũng sai.” Thầy nói: “Nếu không vì liên tục xảy ra hai vụ án song song thì chúng tôi cũng không nghĩ được nhiều như thế.”
“Nhưng, hiện tại có rất ít manh mối.” Tôi nói: “Hy vọng tôi có thể tìm được nhiều căn cứ hơn để xâu chuỗi hai vụ nhóm A lại với nhau, hoặc có thể khoanh vùng phạm vi gây án của nhóm A và B. Tất nhiên, tôi vẫn giữ ý kiến ban đầu, tôi cho rằng A và B có thể do cùng một người gây ra.”
“Lúc nãy tôi chợt nhớ ra, ước lượng chiều cao và cân nặng của chủ nhân dấu giày để lại ở hiện trường nhóm B.” Lâm Đào nói: “Theo dấu giày và đặc điểm bào mòn, hung thủ có lẽ cao khoảng 1,75 mét, người hơi gầy.”
“Trong băng ghi hình hôm Triệu Mộng Hàm bị hại có thể thấy, hung thủ cũng cao khoảng 1,75 mét, hơi gầy!” Tôi lớn tiếng nói: “Giống nhau quá!”
“Lúc nãy tôi đã nói, tâm lý hành vi không khớp, nhưng các anh lại tính ra được chiều cao ngoại hình tương đồng.” Thầy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tất nhiên, các anh có thể cho rằng tâm lý hành vi không đáng tin bằng chiều cao ngoại hình, nhưng tôi cho rằng rất nhiều người có ngoại hình tương tự nhau, tâm lý hành vi giống nhau lại càng không nhiều. Hiện tại không có cách nào khác, chúng ta cứ tiến hành điều tra theo những gì vừa nói. Chúng ta cứ giữ nguyên ý kiến của mình, tạm thời điều tra theo phương hướng đã định đi.”
“Nếu là do một người làm, cũng có thể dùng tâm lý hành vi để giải thích.” Tôi nói: “Nhân cách phân liệt cưỡng chế bản thân gây án song song.”
“Rối loạn ám ảnh cưỡng bức à.” Thầy cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rối loạn ám ảnh cưỡng bức chắc chắn là có, nhưng điều tra vụ án cứ từng bước mà làm.”
Căn Phòng Chết ChócPhần 2
Lượng thông tin nhiều hơn so với tôi tưởng rất nhiều. Việc điều tra kéo dài suốt nửa tháng vẫn không có tiến triển. Vì không có vụ án khác, cuối tháng 9 và kỳ nghỉ lễ Quốc khánh trôi qua cực chậm.
Đại Bảo ngày nào cũng chờ đợi, chờ đợi kỳ tích chị Bảo có thể tỉnh lại, chờ đợi việc điều tra có tiến triển.
Khi kỳ nghỉ Quốc khánh chuẩn bị kết thúc, bệnh tình của chị Bảo chợt có tiến triển. Tuy nhiên, cũng chỉ chút ít thôi. Trước những tiếng gọi không ngừng của Đại Bảo, ngón tay chị Bảo đã có phản ứng động đậy.
Bác sĩ nói đây là dấu hiệu rất tốt, nếu tiếp tục hồi phục như thế, có thể sẽ dần dần có ý thức, sau đó sẽ phục hồi đến các cơ tứ chi. Đại Bảo hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui. Cậu ấy mong mỏi chị Bảo có thể hồi phục ý thức, sau đó sẽ nói cho chúng tôi biết chân tướng của tất cả sự việc.
* * *
Chiều ngày 6 tháng 10, chị Bảo vẫn chưa tỉnh lại, tôi nhận được điện thoại của thầy.
Thầy cho chúng tôi biết, vài ngày trước ở thành phố Cẩm Sơn có xảy ra một vụ án, tính chất vụ án rất phức tạp, qua mấy ngày cố gắng, cảnh sát địa phương vẫn không giải quyết được, cần sự chỉ đạo và hỗ trợ từ chúng tôi.
Sau hơn nửa tháng nghỉ ngơi, tổ điều tra lại xuất phát.
Do vụ án lần này không phải mới xảy ra, nên chúng tôi được Hàn Lượng chở thẳng đến phòng họp của cảnh sát thành phố Cẩm Sơn, phải đến đây tìm hiểu tình hình trước đó của vụ án.
Trưởng khoa kỹ thuật Phòng Công an Bành Đại Vỹ và bác sĩ pháp y Cừu đã đợi chúng tôi trong phòng họp từ sớm.
“Tôi làm công việc này bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua vụ án kỳ lạ thế này.” Trưởng khoa Bành nói.
“Giống chuỗi vụ án mà chúng tôi đang điều tra vậy.” Tôi nói: “Tôi nghĩ cái gọi là vụ án kỳ lạ chính là lớp giấy dán tường mà chúng ta chưa xé bỏ thôi. Lần này chúng tôi đến đây, có thể phá án hay không còn phải xem ý trời thế nào.”
“Tình hình vụ án cụ thể thế nào?” Lâm Đào hỏi.
Trưởng khoa Bành nói: “Sự việc xảy ra ở một thôn nhỏ thuộc khu ngoại ô thành phố Cẩm Sơn, gia đình đương sự rất nghèo, anh em trong nhà mỗi người chỉ có một căn nhà nhỏ tồi tàn. Nhà có ba anh em, mấy đời đều thất học, sống nhờ vào nghề nông, chỉ đủ sống. Ba anh em lần lượt tên là Sử Đại, Sử Nhị và Sử Tam.”
“Tên như vậy cũng hay, dễ nhớ.” Trần Thi Vũ nói.
“Hoàn cảnh gia đình thế nào?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Bành nói: “Ba anh em chỉ có Sử Nhị đã lấy vợ, còn là một người vợ thiểu năng trí tuệ, vẫn chưa có con cái. Sử Đại và Sử Tam đều đã ngoài 40, vẫn một thân một mình.”
“Đúng là thảm thật.” Lâm Đào nói.
“Sáng sớm ngày 2 tháng 10, vợ Sử Nhị đột nhiên phát điên chạy khắp thôn la hét, lại không nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.” Trưởng khoa Bành nói: “Người trong thôn không hiểu chuyện gì, định đến nhà Sử Nhị hỏi xem, nhưng cửa nhà Sử Nhị mở toang hoang, không một bóng người.
Người trong thôn đành đi tìm Sử Đại, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì. Thật ra, nhà ba anh em ở khá gần nhau, chỉ cách một đoạn đường ngắn. Nhà Sử Đại khóa cửa, từ cửa sổ nhìn vào cũng không thấy ai. Như vậy, rất kỳ lạ, bình thường hai người nếu không ở ngoài ruộng thì ở nhà, sẽ không đi loanh quanh. Hai anh em cùng lúc không thấy đâu, mọi người đều có dự cảm không lành.”
“Vậy, họ đều đến nhà Sử Tam à?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Bành mỉm cười gật đầu, nói: “Người trong thôn vội đến nhà Sử Tam, thấy cửa nhà Sử Tam chỉ khép hờ, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi máu tanh, ba anh em nằm trong nhà, chết hết cả.”
“Ba người đều chết?” Tôi hoảng hốt: “Nhà họ Sử này bị diệt môn rồi?”
Trưởng khoa Bành lắc đầu, nói: “Chuyện này chưa nói được, vì hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm được chút đầu mối nào.”
“Tình hình điều tra thế nào?” Tôi hỏi.
“Theo điều tra, bình thường ba anh em không qua lại thân thiết mấy.” Trưởng khoa Bành nói: “Cũng chỉ khi có dịp lễ tết bốn người mới tụ tập ở nhà ai đó ăn cơm. Tính tình cả ba đều hiền lành, không thù oán với ai, cũng không mâu thuẫn với người khác, thế nên người trong thôn đều nghĩ ba anh em họ bị giết sạch là một chuyện không thể nào tin được. Tất nhiên, chuyện khó tin không chỉ có bấy nhiêu.”
“Vậy mời tiếp tục.” Tôi nói.
Trưởng khoa Bành mở máy chiếu lên, một tấm ảnh xuất hiện trên màn hình, trong ảnh là một căn nhà nhỏ tồi tàn, được dựng giữa mảnh đất trống cỏ dại mọc đầy. Đó là căn nhà gạch đỏ ngói đen, không có sân cũng không có phòng riêng.
Đây chắc là hiện trường vụ án, có thể thấy hoàn cảnh của ba anh em này đều như vậy, quả thật rất nghèo khó.
Trưởng khoa Bành nói: “Đây chính là hiện trường vụ án, nhà của Sử Tam, cũng là nhà khá nhất trong ba nhà.”
“Đây đã là tốt nhất? Tốt về mặt nào?” Tôi hỏi.
“Nhà Sử Đại là nhà tranh, diện tích nhà Sử Nhị không được lớn thế này.” Trưởng khoa Bành thở dài.
“Bây giờ vẫn còn những người phải sống trong hoàn cảnh khốn khổ đến vậy.” Tôi nói: “Căn nhà này chắc chỉ hai, ba chục mét vuông thôi.”
Trưởng khoa Bành gat đầu, nói: “Chúng ta xem tấm hình tiếp theo.”
Đó là hình toàn cảnh, cho thấy toàn bộ bài trí và kết cấu trong nhà. Căn nhà nhỏ này chỉ có một cửa chính, sau khi vào cửa chính, có một chiếc bàn vuông ở giữa, trên bàn đặt hai tấm hình của người quá cố và một lư hương. Bên phải là một căn bếp đơn giản, có bàn bếp và nồi chảo, còn có một cái tủ bát. Bên trái cửa ra vào là chiếc giường xếp bằng thép, đầu giường và một bên mép được đặt sát vào vách tường, giữa đuôi giường và vách tường còn lại đặt một chiếc tủ gỗ lớn, dùng đựng quần áo. Chiếc giường này có chiều rộng 1 mét rưỡi, phía trên là tấm khăn trải giường màu trắng và chiếc chăn màu hồng phấn bừa bộn.
“Đây chính là tình hình hiện trường.” Trưởng khoa Bành nói: “Theo tìm hiểu, sau khi người trong thôn phát hiện sự việc trong nhà, không một ai bước vào, hiện trường được giữ nguyên vẹn. Cảnh sát của chúng tôi sau khi đến hiện trường cũng mang bao giày rồi mới bước vào, xác nhận cả ba đều đã chết, mới thông báo cho chúng tôi khám nghiệm hiện trường.”
“Tức là ba thi thể đều được giữ nguyên vị trí?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Bành dùng đèn LED chỉ lên màn hình, nói: “Thi thể của Sử Đại nằm ngửa cách giường hai mét, thi thể của Sử Nhị nằm đè trên thi thể Sử Tam, đều nằm ngửa trên giường. Quần áo của cả ba đều ngay ngắn.”
“Xem ra, hình như Sử Nhị đang cố bảo vệ Sử Tam.” Đại Bảo nói.
“Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Trưởng khoa Bành nói: “Vụ án xảy ra ở nhà Sử Tam, có thể hung thủ nhắm đến Sử Tam. Sử Địa, Sử Nhị có khả năng tình cờ phát hiện sự việc, trong lúc vật lộn, Sử Nhị nằm lên Sử Tam để bảo vệ. Nhưng, làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng cả ba đều chết.”
“Nói vậy nên tập trung điều tra các mâu thuẫn xã hội của Sử Tam à?” Tôi hỏi: “Nạn nhân đều là Nam, quần áo ngay ngắn, không phải xâm hại tình dục; nhà nạn nhân nghèo như vậy, cũng không phải cướp của, vậy chỉ có thể là mâu thuẫn dẫn đến giết người thôi?”
“Nhưng, sự việc phức tạp hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều.” Trưởng khoa Bành nói: “Vì trên người cả ba đều có máu, lúc đầu chúng tôi nghĩ rất đơn giản, nhưng đến khi khám nghiệm thi thể, mới phát hiện ra điểm bất thường.”
“Thế nào?” Tôi hỏi.
“Vấn đề này nên để bác sĩ pháp y Cừu trình bày đi.” Trưởng khoa Bành nói.
Bác sĩ pháp y Cừu uống một ngụm nước, hắng giọng, tiếp lời: “Khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường là 1 giờ chiều. Sau khi vào trong hiện trường, pháp y chúng tôi đã xem xét thi thể ngay. Thi thể đã co rất cứng, hẳn là đã chết được mười mấy tiếng rồi. Khắp mặt Sử Đại có không ít vết máu bắn. Ngực áo trước và mặt quần trước của Sử Nhị toàn là máu. Sử Tam để trần thân trên, có thể thấy được rất nhiều vết dao chém ở cổ và ngực, trên da cũng nhuốm một lượng máu lớn.”
“Đều là vết thương do dao chém sao?” Tôi nóng lòng hỏi.
Bác sĩ pháp y Cừu ra vẻ thần bí nói: “Đừng nôn nóng, phần đặc sắc còn ở phía sau. Sau khi giải phẫu thi thể, biết được Sử Tam do có nhiều vết chém trên cổ và trước ngực, sốc mất máu mà dẫn đến tử vong, chuyện này không có vấn đề. Nhưng, chúng tôi không tìm được nguyên nhân tử vong của Sử Đại và Sử Nhị.”
“Không tìm được nguyên nhân tử vong?” Tôi ngạc nhiên: “Thế nào gọi là không tìm được nguyên nhân tử vong? Không phải do dao chém ư?”
“Tôi chưa hề nói trên người Sử Đại và Sử Nhị có vết dao chém.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Trên người Sử Đại và Sử Nhị đúng là có vết máu, nhưng sau khi cởi hết quần áo trên người họ ra, toàn thân đều lành lặn, không có vết thương, không mất máu. Sau khi xét nghiệm ADN, máu trên người họ đều là của Sử Tam.”
“Vậy trúng độc thì sao?” Tôi hỏi: “Đã xét nghiệm chất độc chưa?”
“Chúng tôi đã khám nghiệm thi thể rất kỹ, sau khi loại trừ nguyên nhân tử vong của Sử Đại, Sử Nhị là chấn thương cơ học, não bộ tổn thương, ngạt khí… chúng tôi cho rằng hai nạn nhân này trúng độc mà chết. CHúng tôi đoán rất có thể hung thủ bỏ độc vào thức ăn hoặc nước uống, khiến cho ba người trúng độc.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Trước khi Sử Tam trúng độc đã bị chém. Tuy Sử Đại và Sử Nhị đến bảo vệ Sử Tam, nhưng vì chất độc phát tác mà chết tại hiện trường.”
“Rồi sao nữa?” Tôi mở to mắt nói.
“Nhưng, sau nhiều lần xét nghiệm độc tố, chúng tôi không hề tìm thấy chất độc hay ma túy trong dạ dày, thức ăn thừa trong dạ dày hay trong gan.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Kết quả chắc chắn mà phòng xét nghiệm độc chất đưa cho chúng tôi chính là loại trừ khả năng nạn nhân chết do trúng độc, dùng ma túy, sốc thuốc.”
Tôi cảm thấy lưng mình đang toát mồ hôi lạnh.
Trưởng khoa Bành bổ sung: “Càng kỳ quái hơn là, chúng tôi tìm thấy một con dao Thái ở hiện trường. Theo người trong thôn nhận định, đây chính là dao trong nhà nạn nhân Sử Tam.”
“Cái này có gì kỳ quái, lấy ngay tại chỗ thôi mà.” Lâm Đào nói.
Trưởng khoa Bành lắc đầu nói: “Trên con dao đó, ngoài máu của Sử Tam, chúng tôi không tìm thấy ADN và dấu vân tay của người khác.”
“Chuyện này có thể lý giải được.” Lâm Đào nói: “Khi cán dao bị dính máu sẽ che mất ADN và dấu vân tay của hung thủ, không kiểm tra ra được cũng là chuyện bình thường.”
“Trên cán dao không có dấu vết của người khác thì cũng đành.” Trưởng khoa Bành nói: “Nhưng, sau khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường, ngoài dấu chân của Sử Đại, Sử Nhị và Sử Tam ra thì không thấy dấu chân của người thứ tư.”
“Vậy cũng không lạ.” Lâm Đào nói: “Vật lấy mẫu không tốt, không tìm thấy dấu chân cũng là bình thường.”
“Không.” Trưởng khoa Bành nói: “Hiện trường không phải nền xi măng mà là nền đất. Trước đó, không lâu vẫn mưa suốt, nên mặt đất ở hiên rất mềm, bước lên là lún xuống, sẽ để lại dấu chân ngay. Vợ Sử Nhị chắc là không thấy anh ta nên đến nhà Sử Tam tìm, ở trước cửa đã nhìn thấy tất cả nên mới phát điên. Người trong thôn không ai bước vào hiện trường, kiểm tra dấu chân có thể chứng thực điều đó. Cả những cảnh sát đã vào trong hiện trường, đeo bao giày cũng vẫn để lại dấu chân.
“Việc này…” Lâm Đào nhất thời nghẹn lời.
Trưởng khoa Bành nói: “Trừ phi hung thủ biết bay, không cần bước đi. Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, có vài lời đồn trong nội bộ các nhân viên kỹ thuật của chúng tôi, phải chăng ba anh em đã đắc tội với thần tiên nào đó nên mới bị giết hết. Tin tức không biết sao bị rò rỉ ra ngoài, lại thêm trước đó, vợ Sử Nhị đột nhiên phát điên, nên dân chúng đem tin đồn thổi phồng lên, nói quỷ thần tìm đến lấy mạng, rồi thì kiếp trước tội nghiệt quá nặng, nên kiếp này cả nhà phải chịu khổ, sau đó bị lấy mạng cùng lúc.”
Lâm Đào kinh ngạc đến run rẩy, Trần Thi Vũ lại bật cười lớn.
Tôi nói: “Bất luận quần chúng đồn đại thế nào, bộ phận kỹ thuật hình sự chúng ta cũng phải giữ vững lòng tin của chủ nghĩa duy vật. Những tin đồn kia đều vô căn cứ. Tôi không hiểu vì sao các anh lại không nghi ngờ đó là ‘tự sinh tự diệt’?”
“Đương nhiên có nghĩ qua.” Trưởng khoa Bành nói: “Nhưng, ‘tự sinh tự diệt’ cũng không giải thích được vấn đề. Thứ nhất, giữa họ không có mâu thuẫn, nguyên nhân gì có thể khiến họ ra tay giết anh em mình? Việc này chúng tôi không điều tra được chút manh mối nào cả. Thứ hai, nếu là ‘tự sinh tự diệt’, hung thủ hẳn là đã tự sát. Sử Tam bị Sử Nhị đè lên nên không thể tự chém mình được. Sử Đại, Sử Nhị đều không tìm được nguyên nhân tử vong, chắc chắn không phải là tự sát. Tóm lại, không có căn cứ nào để kết luận đây là ‘tự sinh tự diệt’ cả.”
“Nói vậy, công việc chính của chúng tôi lần này là làm rõ nguyên nhân tử vong của Sử Đại, Sử Nhị.” Tôi nói: “Nếu nguyên nhân tử vong được làm rõ, đoán chừng vụ án này cũng sẽ sáng tỏ.”
“Tôi nghĩ vẫn nên đến hiện trường xem thử.” Lâm Đào nói: “Đến hiện trường mới có ấn tượng trực quan được.”
“Trước khi đến xem hiện trường, tôi còn vài vấn đề muốn hỏi.” Tôi nói: “Thứ nhất, thời gian tử vong của ba nạn nhân lần lượt là lúc nào?”
“Thời gian tử vong có thể phán đoán chính xác được.” Trưởng khoa Bành nói: “Sử Đại 6 giờ tối ngày 1 tháng 10 ngồi ăn tối ngay ngoài cửa nhà mình, vài người dân đi qua có thể làm chứng. Sau khi giải phẫu tử thi, theo tình trạng thức ăn thừa trong dạ dày, kết hợp bài giảng ‘lợi dụng khoảng cách di chuyển của vật lấy mẫu trong ruột non để suy đoán thời gian tử vong’ của các anh trên tỉnh, chúng tôi phán đoán thời gian tử vong của Sử Đại là bốn tiếng sau bữa ăn cuối cùng, tức là khoảng 10 giờ tối, hoàn toàn trùng khớp với tình trạng co cứng của thi thể khi chúng tôi khám nghiệm tử thi.”
“Thời gian tử vong của hai người còn lại có khớp không?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Bành nói: “Anh em ba người họ có ngoại hình tương tự, vóc dáng cũng giống nhau Theo tình trạng co cứng thi thể và thức ăn thừa trong dạ dày, thời gian tử vong của ba người rất gần, chỉ chênh lệch trong khoảng một tiếng đồng hồ.”
“Vấn đề thứ hai.” Tôi hỏi: “Vợ Sử Nhị nói thế nào về việc này?”
“Chị ta là một người thiểu năng trí tuệ rất nặng.” Trưởng khoa Bành nói: “Chúng tôi tìm bác sĩ ở bệnh viện tâm thần đến hỗ trợ lấy lời khai, vất vả suốt một ngày, đại khái hiểu được là rạng sáng ngày 2 tháng 10 chị ta phát hiện Sử Nhị không có ở nhà, bèn đến nhà Sử Tam tìm, thấy cảnh tượng bên trong nên vô cùng sợ hãi.”
“Tấm hình toàn cảnh này không nhìn thấy chi tiết.” Tôi nói: “Vấn đề thứ ba, chính là xác nhận lại quần áo và tư thế cụ thể của ba nạn nhân.”
Trưởng khoa Bành nhấn chuột liên tục, mở vài tấm hình chi tiết lên, nói: “Sử Đại mặc đồ ngủ, hàhà, bộ quần áo này quá bẩn, quá cũ, không thể gọi là bộ ngủ được, chắc là bình thường anh ta cũng mặc như vậy, chỉ là không có áo khoác và quần ngoài, mặc sơ mi, áo ba lỗ và quần giữ ấm, tổng thể mà nói rất chỉnh tề.”
“Chủ yếu tôi muốn hỏi về giày.” Tôi bổ sung.
Trưởng khoa Bành gật đầu nói: “Anh ta đi đôi giày da rách bình thường vẫn đi. Tư thế của anh ta là nằm ngửa. Sử Nhị mặc bộ đồ làm nông thường ngày, bên trong mặc sơ mi, bên ngoài khoác một chiếc áo rộng, quần dài và đi giày thể thao, ừm, khi chúng tôi đến hiện trường, đôi giày trắng ngả màu này vẫn đang đi trên chân của Sử Nhị. Sử Nhị nằm ngửa, ừm, nói sao nhỉ, nằm đè lên người Sử Tam.”
“Theo như trong hình chụp của anh.” Tôi nói: “Anh ta trong tư thế ngồi vắt ngang xương chậu Sử Tam, thân trên ngã ngửa đè qua người Sử Tam.”
Trưởng khoa Bành gật đầu tán đồng nói: “Sử Tam để mình trần, mặc quần giữ ấm, chân trần, nằm ngửa trên giường.”
“Vấn đề thứ tư.” Tôi nói: “Dao phát hiện ở chỗ nào?”
“Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi dùng đèn rọi xuống gầm giường thì phát hiện con dao ở đó, sát vách tường.”
“Giường có một mặt sát vách, vậy chắc con dao từ mặt trong của giường rơi xuống theo mép tường?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Bành gật đầu.
“Ok, tôi đã có tính toán.” Tôi tự tin mỉm cười nói: “Bây giờ chúng ta đi xem hiện trường thôi.”
Căn Phòng Chết ChócPhần 3
Xe chạy gần một tiếng đồng hồ mới đến hiện trường.
Lúc này, do mấy ngày liên tiếp trời đều nắng, bùn đất đã khô hoàn toàn, trở thành một nền đất gồ ghề khô cứng, thậm chí còn có vết nứt.
Đến hiện trường, nhìn thấy căn nhà thật sự mới biết Sử Tam rất nghèo, căn nhà tồi tàn hơn trong hình rất nhiều.
Lâm Đào đến trước cửa hiện trường, dùng đèn soi dấu chân rọi xuống mặt đất, nói: “Mặt đất khô rồi, quả thật vẫn có thể nhìn thấy dấu chân nông sâu lồi lõm, trong giám định dấu vết chúng tôi gọi đây là dấu chân lập thể, là dấu chân đáng giá nhất đấy, có thể đổ thạch cao để lưu giữ lại.”
“Nhưng, ở hiện trường chúng tôi chỉ tìm thấy dấu chân của ba anh em.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Đã tìm rất kỹ, thật sự không có dấu chân của người thứ tư.”
Tôi thấy trên đất có đường phấn vẽ những vòng tròn lớn nhỏ, biết đó là những dấu chân bên giám định dấu vết tìm được. Tôi đi theo những vòng tròn đó, đến bên giường.
“Ơ? Chăn và khăn trải giường không lấy đi à?” Tôi thấy trên giường một đống bừa bộn, giống hệt trong tấm hình tôi đã thấy.
“Chúng tôi thấy trên giường có rất nhiều vết máu, đã lấy một ít về kiểm tra rồi.” Trưởng khoa Bành nói: “Xét nghiệm ADN cho thấy đều là máu của Sử Tam. Chúng tôi nghĩ chăn và khăn trải giường chẳng còn giá trị chứng cứ gì, nên không lấy đi.”
“May mà hiện trường không hề bị phá hoại, những thứ này cũng được giữ nguyên vẹn.” Tôi thở dài nói: “Mang mấy cái túi đựng vật chứng cỡ lớn đến đây, chúng tôi sẽ lấy chăn và khăn trải giường về.”
Nói xong, tôi thấy trên mặt đất có một đôi giày vải, chỗ gót chân bị đè xuống.
“Các anh nói, Sử Tam chân trần nằm trên giường đúng không?” Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Cừu gật đầu.
Tôi nhìn xung quanh, chỉ có một đôi ủng cao su dính đầy bùn đất trước cửa chính, ngoài ra không còn đôi giày nào khác.
“Nếu tôi không nhầm thì đôi ủng cao su trước cửa là giày Sử Tam đi khi ra ruộng.” Tôi nói: “Vậy đôi giày vải này chắc là đôi dép đi trong nhà thay cho dép lê.”
“Đôi giày xếp ngay ngắn trước giường, rất tự nhiên.” Lâm Đào nói.
“Dưới đế giày không có vết máu.” Tôi đeo bao tay, cầm đôi giày ngó trước ngó sau, nói: “Hông giày không có vết máu, chỉ bên mặt giày có vài vết như vết bắn và nhỏ giọt.”
“Điều đó cho thấy khi Sử Tam bị thương, đôi giày đã ở đây.” Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu, hỏi: “Vậy còn con dao?”
“Dao nằm ngay tại đây.” Bác sĩ pháp y Cừu ngồi xổm trên mặt đất, dùng đèn pin rọi xuống gầm giường, sau đó dùng đèn chiếu laser chỉ vào góc tường nói.
Từ vị trí mà bác sĩ pháp y Cừu chỉ, con dao hẳn là nằm sát vách tường, trượt xuống từ khe hở giữa giường và vách tường. Vị trí rơi nằm ở giữa, gần phía đầu giường.
Tôi gật đầu, thấy nhân viên kỹ thuật đã lấy chăn và khăn trải giường đi, để lộ khung giường bằng những thanh thép đan xen nhau. Tôi leo lên đứng trên giường. Chiếc giường kêu cót két hồi lâu mới ổn định lại.
“Ấy! Từ từ.” Trưởng khoa Bành đưa tay ra đỡ tôi.
“Anh cũng thật là, không xem lại cân nặng của mình đi, giẫm hỏng giường nhà người ta bây giờ.” Lâm Đào trêu.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đến gần vách tường bên mép giường, nhìn xuống vị trí con dao rơi. Khe hở giữa mép giường và vách tường rất nhỏ, lấy thước dây đo thử cũng chỉ khoảng năm phân.
Tôi ngồi xổm trên giường, không dám làm động tác quá mạnh, mường tượng lại tình huống lúc đó, rồi dùng đèn quang phổ chiếu lên vách tường sát giường. Tường được xây bằng gạch đất nung đỏ, màu sắc hơi đậm, nhưng dưới ánh đèn quang phổ vẫn có thể thấy được những đốm máu phun trên đó.
“Vết máu phun đều có hướng bắn từ dưới lên.” Tôi nói: “Lần theo dấu vết máu phun xuống dưới, nơi bắn ra máu là phía đầu giường.”
“Điểm này phù hợp với vị trí Sử Tam nằm trong hình, cho thấy hiện trường ban đầu Sử Tam bị hại giống hệt như những gì chúng ta nhìn thấy.” Lâm Đào nói: “Sau khi chết không bị di chuyển, tất nhiên, có người đè phía trên, anh ta không thể nào di chuyển được.”
Tôi cẩn thận xuống giường, dùng đèn pin chiếu khắp vách tường và nền nhà, ngoài nền nhà ở mép ngoài giường có ít vết máu ra, những nơi khác đều không có vết máu nào.
“Sau khi loại trừ khả năng những nơi khác có vết máu, cũng có thể chứng minh được rằng nơi Sử Tam bị chém, ngoài trên giường ra, không có nơi nào khác nữa.” Tôi nói: “Tôi đã có phán đoán, bây giờ chỉ còn xem kết quả khám nghiệm thi thể nữa thôi.”
“Anh và Đại Bảo đi khám nghiệm thi thể, tôi và Lông Vũ đến phòng vật chứng, xem tình hình chăn và khăn trải giường thế nào.” Xem ra, Lâm Đào đã hiểu ý tôi từ sớm, biết ý đồ của tôi khi yêu cầu lấy khăn trải giường và chăn, tất nhiên, cũng có thể cậu ta chỉ đơn giản muốn được ở riêng cùng Lông Vũ.
“Được.” Tôi hiểu ý cười: “Thông báo cho nhà xác lấy thi thể ra, lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi lần hai.”
* * *
Trong sảnh lớn của nhà xác, ba thi thể được xếp ngay ngắn. Trước ngực có vết cắt ngay ngắn và những vết khâu rải rác.
“Đúng là thảm thật.” Đại Bảo nhìn xuống những thi thể kia nói: “Đường xuống suối vàng, ba anh em nắm tay nhau mà đi.”
Thi thể đã được rửa sạch sẽ trong lần khám nghiệm đầu, nhưng quần áo vẫn được giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Tôi bảo Đại Bảo và bác sĩ pháp y Cừu cùng bắt đầu khám nghiệm từ thi thể của Sử Tam, dù sao vết thương của Sử Tam rõ ràng nhất, nguyên nhân tử vong cũng rõ, có thể bắt đầu từ dễ đến khó. Tôi mang túi đựng quần áo nạn nhân qua phòng kiểm tra quần áo ở bên cạnh để kiểm tra, Hàn Lượng đi cùng hỗ trợ.
Trước tiên mở túi đựng quần áo của Sử Tam ra, thấy chỉ có một chiếc quần giữ ấm, bên mép quần lốm đốm vài vệt máu.
Tiếp theo, tôi mở túi đựng quần áo của Sử Nhị. Quần áo của Sử Nhị phức tạp nhất, ngoài mặc áo khoác rộng màu xanh đậm, trong mặc áo sơ mi và áo ba lỗ; thân dưới mặc ba quần: quần dài, quần giữ ấm và quần lót; chân đi đôi giày thể thao bẩn. Vì sơ mi, quần dài và những thứ mặc bên trong áo khoác lớn màu xanh đậm, nên không có manh mối hay dấu vết gì. Nhưng, trên chiếc áo khoác màu xanh kia, vết máu phân bố rất đặc trưng. Từ ngực áo trở lên đều là vết máu, sau khi xét nghiệm ADN đã xác định là của nạn nhân Sử Tam. Ở vị trí dưới ngực, ở cả hai vạt trước, ngoài những vết máu do chà xát, còn có nhiều vết máu bị bắn lên. Cả đôi giày thể thao màu trắng ngà cũng thấy vài vết máu bắn lên. Thấy vậy, tôi càng thêm chắc chắn phán đoán trong lòng mình.
“Anh xem vết máu ở đây là thế nào?” Hàn Lượng chỉ lên vai chiếc áo khoác màu xanh nói.
Tôi nhìn vào chỗ Hàn Lượng chỉ, thấy trên vai đúng là có vài vết máu do chà xát, một phần nối với vết máu trước ngực.
“Cậu thấy sao?” Tôi hỏi Hàn Lượng.
Hàn Lượng xoa cằm nói: “Theo tôi thấy, nhìn giống dấu năm ngón tay.”
“Một, hai, ba, bốn, năm.” Tôi đếm, quả thật có năm vết máu dài: “Phát hiện này rất có ích đấy.”
“Có ích gì vậy?” Hàn Lượng không rõ, hỏi: “Nếu truyền ra ngoài dấu ngón tay máu gì đó, câu chuyện này sẽ càng bị đồn thổi kỳ dị hơn.”
Tôi mỉm cười, cất quần áo của Sử Nhị trở vào túi, bắt đầu xem xét quần áo của Sử Đại. Quần áo của Sử Đại là kiểu áo ngủ điển hình, nhưng rất hoàn chỉnh, cũng không có vết máu.
“Quần áo kiểm tra đến đây thôi, chúng ta qua xem họ giải phẫu thế nào rồi.” Tôi vẫy tay với Hàn Lượng.
* * *
Vì đã qua một lần giải phẫun nên không cần phải mất công phân tách các cơ quan, tách xương. Khi chúng tôi vào phòng giải phẫu, thấy những vết khâu đã được mở ra, toàn bộ khoang ngực đều lộ ra ngoài.
“Có phát hiện gì mới không?” Tôi hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo lắc đầu, nói: “Vết thương trên người nạn nhân đều do dao chém, chúng ta cũng biết, nhiều lúc vết chém không hề gây nguy hiểm đến tính mạng như thế, trên người anh ta có rất nhiều vết thương, nhưng đa số chỉ tổn thương các động mạch và tĩnh mạch nhỏ, không có cơ quan nội tạng hay mạch máu quan trọng nào bị xuất huyết.”
“Ý cậu nói, việc mất máu của nạn nhân có một quá trình chứ không phải chết ngay sau khi bị chém.” Tôi vừa nói vừa đeo bao tay giải phẫu vào, ghép da hai bên ngực lại với nhau để quan sát: “Hoàn toàn phù hợp với kết quả kiểm tra quần áo của chúng tôi.”
“Anh nhìn xem, vết thương đều là mười mấy centimet, chỉ có thể do loại dao sắc dài tạo thành, hình dạng hoàn toàn phù hợp với con dao Thái thấy ở hiện trường.” Đại Bảo nói.
Tôi gật đầu, nói: “Quan trọng hơn là những vết thương này. Những vết thương ở cổ và ngực, rất dày đặc, hơn hai mươi mấy vết.”
“Trên cánh tay cũng có.” Đại Bảo nhấc cánh tay trái của thi thể lên, nói: “Anh xem, sau khuỷu tay và cánh tay đều thấy vết thương. Cánh tay phải cũng vậy.”
“Vậy lại càng trùng khớp.” Tôi cười cười nói.
“Vết hoen tử thi nhạt, lúc nãy tôi phát hiện bên trong tim trống rỗng.” Đại Bảo nói: “Nguyên nhân tử vong quả thật là do sốc mất máu, máu đều chảy ra khăn trải giường cả rồi.”
Tôi gật đầu, vừa giúp Đại Bảo khâu thi thể lại vừa nói: “Không biết Lâm Đào và Lông Vũ kiểm tra khăn trải giường và chăn có phát hiện được gì không.”
“Họ thì kiểm tra gì! Đi nói chuyện yêu đương thì có!” Đại Bảo nói.
Tôi ngước mắt nhìn Hàn Lượng, vẻ mặt cậu ta không có cảm xúc gì, đứng tựa lên cửa phòng giải phẫu nghịch điện thoại.
“Hai thi thể tiếp theo khá khó khăn đấy.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Xem của Sử Đại trước chứ?”
Tôi gật đầu.
Sử Đại xem chừng lớn hơn Sử Tam mười tuổi, là một ông cụ non già trước tuổi gầy nhom. Sau khi kiểm tra kỹ, bên ngoài thi thể thật sự không hề có vết thương nào.
“Đã giải phẫu rất tỉ mỉ rồi, cả lưng cũng mở ra.” Đại Bảo nói.
Bác sĩ pháp y Cừu gật đầu, nói: “Chúng tôi sợ do chấn thương cột sống nên mới mở sau lưng ra kiểm tra, nhưng cột sống lành lặn, không bị thương tổn gì.”
“Theo tôi thấy, hình như chưa kiểm tra bộ phận sinh dục.” Tôi nói.
Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Đã kiểm tra rồi, nhìn bên ngoài, bộ phận sinh dục không bị chảy máu hay bị sưng.”
“Khi chưa tìm ra nguyên nhân tử vong, cho dù nhìn bên ngoài không sao, nhưng vẫn phải giải phẫu bộ phận sinh dục ra để kiểm tra.” Tôi nói: “Đây là quan điểm của tôi.”
Dứt lời, tôi cầm dao phẫu thuật lên, cắt một đường bên dưới bộ phận sinh dục, từ từ tách lớp da ra, để tinh hoàn lộ ra ngoài. Quả thật giống bên ngoài, tinh hoàn không hề bị thương tổn.
“Cũng không có vết thương.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Cơ quan nội tạng xem qua cũng không có bệnh gì. Tim không phình lớn, mạch máu ở não bộ cũng hoàn toàn bình thường.”
Tôi không đáp lời, men theo vết cắt ban đầu, cắt từng đường chỉ khâu ra, để lộ các cơ quan nội tạng.
“Tim không lấy đi sao?” Tôi vừa hỏi vừa cắt những mạch máu lớn ở tim ra, một dòng máu màu đen chảy ra.
“Máu ở tim không đông lại, phù hợp với hiện tượng chết do đột quỵ.” Tôi vừa nói vừa đem quả tim đến bên bồn rửa sạch vết máu.
“Thông thường nếu do suy tim dẫn đến đột quỵ, khi khám nghiệm thi thể sẽ thấy tim bị phình lớn.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Nhưng, quả tim này không bị phình.”
“Ai nói vậy?” Tôi hỏi: “Có trường hợp suy tim đột quỵ, nhưng vẫn có ‘hội chứng tim nhỏ’, ít nhất chúng ta cũng phải lấy tim ra để kiểm tra tình trạng động mạch vành.”
“Thường bệnh nhân bị xơ cứng động mạch vành là do điều kiện sống quá tốt, mỡ trong máu cao mà hình thành.” Bác sĩ pháp y Cừu nói: “Anh ta sống kham khổ thế kia, chắc không phải đâu nhỉ?”
Tôi lắc đầu nói: “Mỡ trong máu cao không nhất thiết là do nạp vào quá nhiều chất béo, cũng có thể là do khả năng chuyển hóa chất béo quá thấp. Đây cũng là nguyên nhân nhiều người gầy nhưng mỡ trong máu vẫn cao.”
Dứt lời, tôi dùng