← Quay lại trang sách

Chương 3

Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, khôngphải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôiđánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.

__“Bản sắc anh hùng” __

Thếgiới của anh từ đó rơi vào tăm tối

Còn nhớ bài thơ Giảngiản ngâm của Bạch Cư Dị mà thầy giáongữ văn dạy từ hồi tiểu học, hai câu trước không nhớ nhưng hai câu cuối TriệuThành Tuấn có ấn tượng rất sâu: “Đại đô hảo vật bất kiên lao, thái vân dị tánlưu ly toái.” Nghĩa là, những thứ tốt đẹp trên đời luôn không thể bền lâu, lạicòn dễ vỡ hơn cả thủy tinh. Dùng câu thơ này để nói về cuộc hôn nhân của ChươngKiến Phi và Mao Lệ thực không gì phù hợp hơn. Hôn nhân không quá ba năm đã kếtthúc bằng cuộc chia tay, lại khiến đôi bên cơ hồ không muốn nhìn mặt nhau,Chương Kiến Phi cuốỉ cùng một mình quay về thành phố Penang.

Triệu Thành Tuấn không hiểu rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, trong một thời giandài: “Mao Lệ” là hai chữ tối kị đối với Chương Kiến Phi. Thời gian đó ChươngKiến Phi đặc biệt trầm lặng, ngay với Triệu Thành Tuấn anh cũng hầu như khôngnói, thường một mình ngồi trên đỉnh núi Bukit Bendera cho đến sáng. Bạn bè cũngngại, không dám nói chuyện hôn nhân, gia đình trước mặt anh.

Thi thoảng, chỉ là thi thoảng, trong lúc say anh mới thổ lộ chút ít với TriệuThành Tuấn, luôn chỉ một câu lặp đi lặp lại: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy khôngyêu anh...”

Vậy là Triệu Thành Tuấn cũng ít nhiều hiểu được, hôn nhân của họ sở dĩ thấtbại, ở một mức độ rất lớn là do Mao Lệ không yêu Chương Kiến Phi, hôn nhânkhông có tình yêu, đáng sợ hơn nấm mồ, chia tay là khó tránh. Anh khuyên KiếnPhi: “Mây hồng dễ tan, thủy tinh dễ giòn, những thứ tốt đẹp thường khó bền lâu,tình cảm một khi tan vỡ, không thể nào giữ được nguyên vẹn. Cổ nhân nói, gươngvỡ khó lành, hai người khi tình cảm đã rạn nứt không thể nào hàn gắn được, chonên anh hãy dằn lòng, tình yêu không phải là rất cả cuộc sống, anh nên thoátkhỏi câu chuyện cổ tích đó đi.”

Có lẽ lời khuyên của Triệu Thành Tuấn ít nhiều có tác dụng, sau đó Chương KiếnPhi trở lại bình thường hơn nhiểu, không nhắc đến Mao Lệ nữa, ngay từ “cô ấy”cũng tránh không nói, còn dặn Triệu Thành Tuấn, nếu Mao Lệ hỏi thăm về anh,không được tiết lộ, cứ nói là không biết. Dường như anh đã quyết tâm đoạn tuyệtquá khứ, ngay cả khi Triệu Thành Tuấn thỉnh thoảng hỏi đến Mao Lệ, anh cũng chỉnói một câu: “Tan vỡ rồi, còn gì đáng nói, anh không nhớ nữa, quên cả rồi.”

Triệu Thành Tuấn cũng hy vọng mình quên được, nhưng có một số điều anh khôngthể quên, anh còn không thể nói ra như Chương Kiến Phi, cũng không thể nói đượcgì. May mà anh vẫn có thể dồn hết tâm sức vào công việc. Hai năm nay, được hậuthuẫn của nhà đầu tư họ Dương, tập đoàn Bác Vũ không chỉ nhanh chóng nổi tiếngở Nam Á, còn thâm nhập thành công vào tập đoàn Hồng Hải của Chương thị trởthành cổ đông lớn thứ ba sau Tô Nhiếp Nhĩ, hơn nữa luôn có khả năng thay thế TôNhiếp Nhĩ trở thành cổ đông lớn thứ hai, tiến thẳng tới mục tiêu cuối cùng -buộc Hồng Hải đổi chủ.

Vậy là Tô Nhiếp Nhĩ ngày càng cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, bởi ngoài nănglực tự thân và thủ đoạn sắt đá đối với đối thủ cạnh tranh, Triệu Thành Tuấn cơhồ có một ông chủ hải ngoại thế lực cực lớn đứng sau. Bác Vũ hiện giờ đã pháttriển rất nhanh, nghiệp vụ không chỉ liên quan đến tiền tệ, mà đã mở rộng sangcác lĩnh vực mậu dịch đường biển, bất động sản, khách sạn, hơn nữa thành tíchkhông tồi, thậm chí giới doanh nhân thành phố Penang không ai dám coi thường.

Tuy nhiên có lẽ thiên hạ chỉ nhìn thấy vẻ hào quang bên ngoài của anh, còn conngười thực bên trong hầu như không ai biết, dù đứng giữa vạn người, cô đơn nhấtchắc chắn là anh.

Ngoài nỗi buồn riêng không nói với ai, bệnh tật cũng là nỗi giày vò không nhỏvới anh. Thời gian định kỳ, ít là một tháng, nhiều là ba tháng, Triệu ThànhTuấn phải đi gặp Henson, bác sĩ riêng của mình, hai năm qua hầu như không giánđoạn. Lúc đầu anh chỉ đến khám đơn thuần, về sau dần dần Henson trở thành ngườibạn, đi kiểm tra sức khỏe lại giống như đi thăm bạn. Henson nhỏ nhẹ, tính ônhòa, biết lắng nghe, vì vậy anh coi Henson là người có thể nói chuyện tâm tình.

Mặt khác, bệnh viện tư của Henson có trang thiết bị, cảnh quan môi trường đềuđạt hạng nhất nên rất nổi tiếng ở thành phố Penang. Bệnh viện của anh vừa là cơsở điều trị vừa là cơ quan nghiên cứu, thực chất chính là cơ quan nghiên cứumang tính chất điều trị. Bản thân Henson cũng có học vị tiến sỹ, phòng làm việccủa anh rộng tới hai trăm mét vuông, phong cách trang trí cổ điển lãng mạn vớinhững món đồ gỗ cực kỳ quý hiếm, dàn âm thanh thượng hạng, liệu pháp âm nhạc làchuyên đề nghiên cứu quan trọng của anh. Cho nên mỗi lần Triệu Thành Tuấn đếnđây, Henson đều mở cho anh nghe những bản nhạc êm ái du dương, có tác dụng thưgiãn rất tốt. Nằm trên ghế xích đu nhìn ra thế giới màu xanh tràn trề sinh khíbên ngoài và ánh mặt trời vàng nhảy múa trên tấm thảm, cả người Triệu ThànhTuấn dần dần thư giãn.

Henson từng nói với anh: “Anh phải vui lên, con người ta khi vui sẽ rất tốt,bệnh tật cũng khỏi nhanh. Anh cứ ủ rũ như thế rất dễ mắc chứng trầm cảm.”

Lần gặp đó, Henson lại khuyên, Triệu Thành Tuấn cười: “Lẽ nào tôi không muốnvui, nhưng tôi không sao vui lên được, thần kinh tôi mỗi ngày đều căng thẳng,đầu óc không lúc nào thảnh thơi, chỉ cần hơi lơ đãng là có khả năng bị đối thủhạ bệ.”

Henson lắc đầu: “Anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đủ tiêu là được, hà rấtphải hành hạ thân xác như thế. Nghe nhạc đi, muốn nghe bài gì?” Nói đoạn anhbắt đầu điều chỉnh âm lượng.

Triệu Thành Tuấn thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, hoàn toàn thư giãn, nói:“Bài gì cũng được.”

“Thở đều, khiến đầu óc dần dần yên tĩnh, không nghĩ gì hết.”

“Tôi đã yên tĩnh rồi, yên tĩnh nữa tôi sẽ ngủ mất. Henson, anh ngày càng lắmđiều đấy.”

“Được! Được! Tôi lắm điều. Anh muốn ngủ cứ ngủ, trông anh có vẻ rất mệt.”

Anh bật cười: “Henson, tôi đã trả anh không ít phí điều trị rồi nhỉ? Tôi trảanh nhiều tiền như vậy là để đến đây ngủ hay sao?”

“Tôi chỉ muốn anh thấy dễ chịu hơn.” Henson điều chỉnh âm lượng, mở một ca khúctiếng Anh giai điệu chậm, bài Forever At You Feet. Một giọng nữ trầm chậm rãi,không khí trong phòng lập tức yên ắng. “Ca khúc này thế nào?”

Anh tĩnh trí lắng nghe, bản nhạc cơ hồ có tiếng mưa rơi. “Please take me homemy long to leave, Forever at you feet...” tí tách tí tách, giọng ca buồn trầmlắng dường như đưa người ta vào khu rừng trong mưa, gột hết bụi đường, xoa dịutru phiền, tâm trạng phiền loạn dần dần tĩnh lại... Anh nhắm mắt, khẽ gật đầu:“Rất hay!”

Henson ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn anh nói: “Ca khúc này tôi lựa chọn mãiđấy, vừa đúng hôm nay có mưa, rất hợp cảnh.”

Triệu Thành Tuấn thở một hơi dài: “Henson, nói thật với anh, chẳng qua lòng tôiđầy ẩn khúc cho nên không vui lên được, tôi cũng không muốn mình buồn như thế.”

“Brant, đời người khổ đoản, những gì có thể từ bỏ hãy từ bỏ đi.” Khi nói câuđó, Henson đang cúi đầu nhìn các chỉ số vừa hiện ra, anh cau mày, sắc mặt chợttối.

Triệu Thành Tuấn không chú ý tới vẻ mặt Henson, anh đang mải nhìn lá cây bênngoài được mưa xối rửa, có xanh thẫm như mực, có xanh non mỡ màng, đều căngtràn nhựa sống. Anh lẩm bẩm như nói thầm: “Henson, thực ra tôi vẫn muốn nóithật với anh một chuyện, chính là ẩn khúc trong lòng mà tôi không gạt bỏ được,thực ra liên quan đến một người, một cô gái.”

Henson ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Anh tưởng tôi suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, lòng băng giá, không tình cảm,không ước vọng? Anh tưởng tôi loại bỏ nhiều đối thủ như vậy là trở nên máu lạnhbất nhân? Anh tưởng tôi suốt ngày làm bạn với tiền, trong mắt chỉ có lợi nhuậnkhông có tim? Không, Henson anh không biết đâu, anh không biết tôi thực sự cầngì.”

“Brant, anh nghe tôi nói, bất luận anh cần gì, chỉ cần anh muốn anh đều có thểđạt được. Bất luận là sự nghiệp hay tình yêu, anh đều có thể theo đuổi, đừngcâu nệ kết quả, đừng câu nệ cảm nhận của người khác, hãy yêu đi, hãy thực sựyêu một lần!”

Trong phòng yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Triệu Thành Tuấn chăm chú nhìn Henson không nói gì, cuối cùng lại một tiếng thởdài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian sau đó, Triệu Thành Tuấn liên tục tăng cường mua cổ phiếu của HồngHải, có vẻ như quyết diệt Hồng Hải. Đương kim chủ tịch hội đồng quản trị HồngHải Chương Thế Đức chủ động yêu cầu đàm phán với anh nhưng bị anh cương quyếttừ chối. Chương Thế Đức bất lực, đành phải nhờ cậy Chương Kiến Phi. Chương KiếnPhi hồi đó đang làm một dự án từ thiện, rất bận rộn, mặc dù anh có chức vụ ởHồng Hải, nhưng ít khi đi làm. Anh và Triệu Thành Tuấn mỗi người đều bận việccủa mình, thực ra đã lâu không gặp, cuộc chiến giữa Hồng Hải và Bác Vũ anhđương nhiên không thể không biết, hai bên đã lâm vào thế một mất một còn, lầnnày không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy là đồng ý đứng ra hòa giải, hẹn TriệuThành Tuấn đi ăn.

“Hôm nay sao lại rỗi rãi mời em đi ăn, dạo này chẳng phải anh đang rất bận?”Triệu Thành Tuấn thừa biết, nhưng giả bộ không hay.

Chương Kiến Phi vui vẻ rót rượu cho Triệu Thành Tuấn: “Em biết, A Tuấn.”

“Em chẳng biết gì hết.”

“A Tuấn!” Chương Kiến Phi hít một hơi dài, chầm chậm buông một câu: “Được rồiđấy.”

Huynh đệ tình thâm, nghiêm trọng nhất anh cũng chi nói ba chữ đó.

Triệu Thành Tuấn đến ăn bữa cơm này, đương nhiên đã có chuẩn bị, mỉm cười: “Thếnào, Chương Thế Đức nhờ anh làm thuyết khách ư? Anh đã nói không can thiệp cơmà, đổi ý rồi chăng?”

“A Tuấn, câu này tổn thương tình cảm rồi. Anh chỉ không muốn quan hệ giữa haingười trở nên căng thẳng như vậy...”

“Căng thẳng?” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Kiến Phi, anh dùng từ không thỏađáng, quan hệ giữa tôi và Chương Thế Đức chỉ là căng thẳng thôi sao? Chúng tôikhông đội trời chung, không thể cùng tồn tại, thủy hỏa bất tương dung, điều nàyanh cũng biết.”

“Nhưng em đã là cổ đông lớn thứ ba, hội đồng quản trị không ai dám coi thườngem.”

“Tôi bất cần mấy vị trong cái hội đồng đó coi trọng tôi! Kiến Phi, tốt nhất anhđừng nhúng tay vào, bởi vì tôi không muốn anh em bất hòa, cho dù tôi máu lạnhbao nhiêu, đối với anh, tôi luôn thật lòng.”

“Điều này anh biết. A Tuấn, cho nên hôm nay anh đến tìm em, thực ra anh cũngrất mâu thuẫn.” Chương Kiến Phi buồn rầu nhìn cậu em thân thiết từ nhỏ, mắtthâm buồn: “Anh biết lòng em oán hận, Chương gia quả thực nợ em, anh cũng rấtbuồn vì những đau khổ em phải chịu đựng. Hôm trước anh đã mắng Gia Minh mộttrận, chính anh ta đã châm mồi lửa nên mới dẫn tới tai họa hôm nay, nhưng ATuấn, những gì có thể bỏ qua, nên bỏ...”

Triệu Thành Tuấn lạnh lùng ngắt lời: “Anh cho là tôi hẹp hòi không bỏ qua chongười khác? Anh cho là thế phải không?”

“Kiến Phi, hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, anh đừng nghĩ tôi làm thế là muốncướp gia sản nhà anh, nói thực tôi không thiếu tiền, tiền của tôi có lẽ cả đờitiêu không hết, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thứ tôi cần là một câu nói!Đừng hy vọng tôi bỏ qua cho các người, những gì tôi đã chịu, tôi có thể bỏ qua,nhưng những đau khổ mẹ tôi phải chịu tôi sẽ không bỏ qua, nếu Chương Thế Đức,ông ta không đến trước mộ mẹ tôi lấy cái chết để tạ tội, chuyện này chưa xong!”

“Nhưng A Tuấn, anh không muốn em ngày càng sa lầy, anh không thể bó tay đứngnhìn!” Con người Chương Kiến Phi vốn cảm tính, nói mấy câu mắt đã đỏ hoe.

Triệu Thành Tuấn nhìn anh giây lát, đột nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi quên mất, anhcũng họ Chương, anh là người của Chương gia, thấy Chương gia sắp sụp đổ, cuốicùng anh cũng không kìm được, đúng không? Kiến Phi, anh thế nào tôi cũng khôngtrách anh, nói thật từ khi thành lập Bác Vũ đến nay, tôi chưa từng gặp đối thủthực sự, nếu như đời này có thể cùng anh giao chiến một phen, tôi chết cũng camlòng. Bởi vì tôi biết, anh rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng hơntôi, tôi nỗ lực thế nào, cố đuổi theo thế nào cuối cùng vẫn kém một chút. Nóithực tôi rất không cam lòng, rất muốn so tài với anh, tôi không tin tôi thực sựkhông thắng được anh.”

“A Tuấn!”

Chương Kiến Phi quả nhiên xuất chiến, không còn cách nào khác, nếu anh không lộdiện, Hồng Hải rất lọt vào tay Triệu Thành Tuấn, mà cho dù thâu tóm được HồngHải, anh biết, Triệu Thành Tuấn cũng sẽ không dừng lại. Để tránh xảy ra càngnhiều xung đột khó lường, anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc do Chương Thế Đứctrao cho. Chức vụ này vốn là của Chương Gia Minh, để cứu vãn Hồng Hải, ChươngThế Đức đành “vì nghĩa diệt thân”, trong cuộc họp hội đồng quản trị tuyên bốbãi chức tổng giám đốc của Chương Gia Minh, đẩy Chương Kiến Phi vào đầu sóngngọn gió, bởi vì ông ta biết, Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn tình cảm sâuđậm, có Chương Kiến Phi đứng ra làm bia đỡ đạn, Hồng Hải tạm thời có thể kê caogối ngủ yên.

Nhưng Chương Thế Đức đã tính nhầm, Chương Kiến Phi lên nhậm chức, quyết tâmtiêu diệt Hồng Hải của Triệu Thành Tuấn vẫn không hề tiêu tan, trái lại càngtấn công quyết liệt. Đầu tiên anh đàm phán với Tô Nhiếp Nhĩ, hy vọng Tô NhiếpNhĩ nhượng lại cổ phần của anh ta ở Hồng Hải cho anh, với cam kết không để tậpđoàn Duy La Phan thiệt thòi về giá cả. Triệu Thành Tuấn biết rõ chỉ cần có đượccổ phần của Tô Nhiếp Nhĩ, lập tức Bác Vũ sẽ là cổ đông lớn nhất của Hồng Hải,Chương Thế Đức rất phải bật khỏi chức chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên trongcuộc chiến này Tô Nhiếp Nhĩ có vai trò mấu chốt. Nhưng thái độ Tô Nhiếp Nhĩ rấtmập mờ, không đồng ý cũng không từ chối. Điều kiện Triệu Thành Tuấn đưa ra rấtưu ái, nhưng trước sau anh ta vẫn không chịu tỏ thái độ chính thức, điều đókhiến Triệu Thành Tuấn bất an, không biết Tô Nhiếp Nhĩ có ý đồ gì. Hôm đó anhhẹn Tô Nhiếp Nhĩ đi chơi golf, một lần nữa nhắc lại chuyện đó, Tô Nhiếp Nhĩcuối cùng lộ ra con bài, mỉm cười nói: “Anh lẩm cẩm hay giả bộ lẩm cẩm, anhkhông biết tôi luôn theo đuổi em gái anh? Lúc nào anh gả em gái cho tôi, lúc đótôi sẽ nhượng cho anh cổ phẩn ở Hồng Hải, coi như sính lễ, thế nào?”

Sự thể cuối cùng đã trượt đến bờ vực không thể không chế, Triệu Thành Tuấn thựcra chưa tỏ thái độ, dù anh muốn trả thù bao nhiêu cũng không thể bằng cách đánhcuộc hanh phúc cả đời của em gái, nhưng không hiểu vì sao Tiểu Mai biết chuyện,cãi nhau một trận kịch liệt với anh, rồi chạy đến khóc với Chương Kiến Phi.Ngày hôm sau Chương Kiến Phi đã đến gõ cửa, sắc mặt rất kém, hỏi dồn anh: “Nghenói em định gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ?”

“Anh nghe ai nói?”

“Ai nói không quan trọng. A Tuấn, em trừng phạt Chương gia thế nào, anh biếtanh không có tư cách phản đối, nhưng nếu em định đưa Tiểu Mai ra làm vật traođổi với Tô Nhiếp Nhĩ, anh không đồng ý!”

“Tô Nhiếp Nhĩ kém gì?” Triệu Thành Tuấn vừa từ chỗ Henson trở về, đứng trướcmặt anh, mặt lạnh lùng: “Ở thành phố này không biết bao cô gái muốn lấy TôNhiếp Nhĩ, ai chẳng biết anh ta là anh tài nhất nhì đất này? Tốt nghiệp trườngCambridge, không có thói xấu, con người củng được, gia giáo lễ nghĩa đều khôngkém. Bây giờ tôi lại thấy nếu anh ta lấy Tiểu Mai lại là chuyện tốt, Tô NhiếpNhĩ theo đuổi Tiểu Mai đã lâu, chứng tỏ anh ta là người chung tình, cũng nhưanh.”

“A Tuấn! vấn đề là Tiểu Mai có yêu anh ta không?”

“Tiểu Mai yêu anh, anh có lấy nó không?”

Triệu Thành Tuấn vốn vẫn do dự, bởi vì Tô Nhiếp Nhĩ mặc dù rất ưu tú, nhưng hônnhân cần tình yêu, Tiểu Mai không yêu Tô Nhiếp Nhĩ, anh không thể ép em gái.Nhưng Chương Kiến Phi có vẻ rất nôn nóng, sau đó nhiều lần gọi điện đến, nóithẳng quan điểm, nếu Triệu Thành Tuấn bất chấp gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ,anh sẽ cưới Tiểu Mai, anh không đồng ý Triệu Thành Tuấn hy sinh hạnh phúc củaem gái để chổng lại Hồng Hải. Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, lập tức gọiđiện cho Tô Nhiếp Nhĩ: “Tôi đồng ý gả em gái cho anh, chuẩn bị tiến hành hônlễ.”

Tin vừa lan ra, Tiểu Mai dứt khoát đoạn tuyệt với anh trai, ngay đêm đó rờikhỏi ngôi nhà sang trọng của hai anh em ở Wamington chuyển đến sống trong biệtthự riêng của Chương Kiến Phi ở gần núi Bukit Bendera. Triệu Thành Tuấn cũngkhông ngăn cản, chỉ ra một thông điệp cuối cùng, nếu Tiểu Mai nhất quyết hànhđộng theo ý mình, sẽ cắt đứt tình anh em với cô.

Hai ngày sau, Chương Kiến Phi tuyên bố kết hôn với Tiểu Mai.

Không còn cách nào khác, Chương Kiến Phi đã bị ép tới bờ vực, anh vừa không thểkhiến Triệu Thành Tuấn đổi ý, vừa không thể khiến Tiểu Mai nguội lòng, nhìnthấy sự việc đã bị đẩy đến sát mép vực, anh không thể bàng quan đứng nhìn.Huống hồ sự việc lại liên quan đến Tiểu Mai vô tội, anh lại một lần nữa mềmlòng. Nhưng có thể hình dung, đưa ra lựa chọn này anh đau khổ thế nào, mặc dùTiểu Mai trẻ trung xinh đẹp, nhưng Chương Kiến Phi luôn coi cô là em gái, từanh em biến thành vợ chồng, bất luận tâm lý hay sinh lý đối với anh đều là sựgiày vò đau khổ, hơn nữa điều đó cũng có nghĩa anh hoàn toàn đoạn tuyệt với hônnhân trong quá khứ, tình nguyện đem nửa đời còn lại hóa giải mối cừu hận vàcuộc đấu giữa hai gia tộc.

Một người dù tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ bản thân để đi cứu ngườikhác, nếu không rất có thể được không bằng mất. Chương Kiến Phi biết đạo lý đó,nhưng không muốn suy nghĩ nhiều.

Con người anh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vào những lúc quan trọng lại thườnghành sự theo tình cảm, anh đã từng can đảm, nhưng trong cốt cách lại là ngườiôn hòa nhẫn nhịn, có lúc anh cũng cứng lòng, cũng cương quyết, nhưng hành độngtheo tình cảm luôn ảnh hưởng đến phán đoán của anh, từ đó khiến anh không thểnhìn nhận chính xác tình hình, vừa nóng mắt là không còn cân nhắc gì nữa, cuốicùng luôn chịu thua chính mình.

Ngày trước Mao Lệ từng nói với anh: “Kiến Phi, con người anh cái gì cũng tốt,anh quả thực là người tốt, nhưng anh quá tự cho là mình đúng, luôn nghĩ chỉ cầnmình hết lòng hy sinh là có thể khiến mọi người đều yên ổn, tình yêu không nhưvậy, hôn nhân càng không, anh có biết sự chịu đựng và hy sinh vô điều kiện củaanh khiến người khác bị áp lực thế nào? Anh luôn

khiến những ngườixung quanh cảm thấy họ mắc nợ anh nhưng lại không thể đền đáp tình cảm tươngxứng cho anh, một cái ao nước vốn trong, anh lại khuấy đảo thành đục, sự việcvốn rất rõ ràng đến cuối cùng hai người đều trở nên hồ đồ, anh xem, có phải tựchuốc vạ vào thân?”

Chương Kiến Phi rõ ràng lại đi vào vết xe đổ, anh không hề suy nghĩ sự hy sinhlần này của anh cho dù có thể hóa giải hận thù, nhưng liệu có mang lại hạnhphúc cho Tiểu Mai hay không. Anh chỉ nghĩ, cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại làdo Mao Lệ không yêu anh, vậy lần này Tiểu Mai yêu anh, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn,còn anh có yêu Tiểu Mai hay không can hệ gì, chỉ cần Tiểu Mai hạnh phúc, bảnthân anh hạnh phúc hay không hoàn toàn không quan trọng... Một lần nữa anh đivào ngõ cụt!

Trước lễ cưới, Triệu Thành Tuấn hẹn gặp anh ở núi Bukit Bendera. Tiểu Mai cuốicùng vẫn là em gái anh, cô có làm anh đau lòng bao nhiêu cũng không thể dứttình máu mủ, có một số điều anh nhất định phải nói với Kiến Phi. Lúc đó là buổitối, trời mưa nhỏ, núi Bukit đầy sương mù, Triệu Thành Tuấn không che ô, haitay chắp sau lưng nhìn biển đèn lờ mờ dưới chân, nói: “Kiến Phi, sự đã đến nướcnày, tôi thực sự bất lực. Tôi không ngờ hai người cùng hợp lực đối phó với tôi,Tiểu Mai không lý trí đã đành, anh lại cũng hùa theo nó... Được thôi, đã vậytôi đành tác thành cho hai người, nhưng anh hãy nhớ, anh đã lấy em tôi anh nhấtđịnh một lòng một dạ đối tốt với nó, nếu để nó phải chịu một chút tủi thân, tôisẽ không tha cho anh. Vì tình anh em, tôi đã bỏ qua hận thù, cũng ngầm cho phépanh lấy em tôi, tôi đã làm hết những gì có thể, không còn bất cứ đường lùi nàonữa. Cho nên anh hãy nghe cho rõ, nếu sau này Tiểu Mai không hạnh phúc, hoặc bịngười của Chương gia làm tổn thương, tôi sẽ băm từng người họ Chương thành trămmảnh, kể cả anh! Tính tôi anh đã biết, khi đã hận là bất chấp thủ đoạn, việc gìtôi cũng có thể làm, lời tôi đã cạn, anh hãy đi đi.”

“A Tuấn, xin lỗi...” Chương Kiến Phi thực ra trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì,lấy Triệu Mai chỉ là để ngăn cản bi kịch hận thù, nhưng hôn nhân không tình yêucó lẽ là bi kịch lớn nhất, không phải anh chưa trải qua bi kịch đó, bình tĩnhnghĩ kỹ, lòng anh lại đầy phiền muộn, có thể một lần nữa anh lại đi vào vết xeđổ.

Gió trên núi rất lớn, bóng Triệu Thành Tuấn trong làn mưa xiên ngang trông càngyếu ớt cô đơn, ánh đèn thành phố dưới chân mập mờ trong màn mưa giăng, dường nhưđất trời chỉ còn mình anh. Anh quả thật đã lạnh lòng, thở dài: “Anh có lỗi vớitôi hay không không hề gì, chỉ cần đừng có lỗi với em gái tôi.”

Đó là điều cốt lõi anh giao cho Chương Kiến Phi.

“Kiến Phi, tôi mong anh hiểu những lời tôi nói. Mặc dù bản thân tôi hoài nghirất cả, không tin bất cứ ai, nhưng tôi tin tình thân và tình bạn có thể xóa bỏhận thù, tôi không có bao nhiêu lòng tin, nhưng tôi quả thực không muốn mấtanh. Tôi có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, giết người phóng hỏa tôi đều có thểlàm, duy nhất với anh và Tiểu Mai tôi không thể rắn lòng, có người cho tôi làđộng vật máu lạnh, tôi không phủ định, nếu trong huyết quản của tôi còn có mộtchút hơi ấm, nhất định là dành cho anh và Tiểu Mai, hai người là báu vật quýgiá nhất với tôi. Kiến Phi, tôi thực sự chẳng có gì cho anh, chỉ có một chúthơi ấm trong dòng máu lạnh...”

“A Tuấn...”

“Tôi không thông minh bằng anh, nhưng tôi đáng thương hơn anh, Kiến Phi.” Giọnganh nghẹn lại, bất luận anh từng mạnh mẽ thế nào, lúc này yếu đuối đến tộinghiệp.

Chương Kiến Phi bước lên mấy bước, nhìn anh: “A Tuấn, em sao thế?”

“Không sao, chỉ buồn thôi.” Triệu Thành Tuấn xốc lại áo khoác che giấu tâm tư,hai tay khoanh trước ngực, ngửa mặt nhìn bầu trời lờ mờ trong mưa: “Lâu lắm rồitôi không nhìn sao, không biết có phải do tuổi tác, nhìn gì cũng lờ mờ như quabức màn, sau khi anh và Tiểu Mai kết hôn, tôi cũng nên có cuộc sống của mình,có điều càng tới gần mục tiêu tôi càng e ngại, dường như đó là điểm cuối cuộcđời, đến chỗ đó là kết thúc cuộc sống, rốt cuộc tôi có nên đi?”

“Thực ra em định nói gì? A Tuấn, em có tâm sự chăng?” Chương Kiến Phi cảm thấyTriệu Thành Tuấn rất bất thường.

Triệu Thành Tuấn ngoảnh đi, khuôn mặt ướt đẫm, tóc đọng nước mưa, thần sắc đờđẫn: “Anh có biết tôi định đi đâu không?”

“Em định đi đâu?”

“Không nói.”

Ngày hôm sau Chương Kiến Phi gọi điện không liên lạc được với Triệu Thành Tuấn,thư ký A Mạc cho biết anh ra nước ngoài nghỉ phép, còn đi đâu, A Mạc cũng khôngbiết.

Có nghĩa là, Triệu Thành Tuấn sẽ không tham dự hôn lễ của Chương Kiến Phi vàTriệu Mai, anh cố tình tránh.

Tâm trạng của Chương Kiến Phi khỏi nói cũng biết, hôn lễ như vậy anh vui saođược, anh biết lần này anh thực sự làm tổn thương Triệu Thành Tuấn, nếu bảnthân anh bị phản bội như vậy, có lẽ anh còn đau lòng hơn. Lòng day dứt khôngyên, tân hôn với anh trở thành sự chịu đựng ghê gớm. Sau hôn lễ không lâu, hộiđồng quản trị Bác Vũ tuyên bố ngừng mua cổ phiếu của Hồng Hải, tuyên bố với bênngoài, Bác Vũ sắp có điều chỉnh vốn nội bộ cho nên tạm thời dừng mọi mua bánvới bên ngoài, đây rõ ràng là chủ ý của Triệu Thành Tuấn, nói cách khác, anh đãbỏ qua cho Hồng Hải. Điều này khiến Hồng Hải thở phào, ngay giới truyền thôngcũng biết, điều chỉnh vốn chẳng qua là cái cớ, tổng giám đốc Hồng Hải kết hônvới em gái tổng giám đốc Bác Vũ là mấu chốt giải quyết bất hòa, Triệu ThànhTuấn cho dù lạnh mặt vô tình đến đâu cũng không thể không nhường nhịn em rể.

Nhưng Triệu Thành Tuấn trước sau vẫn không công khai lộ diện, mọi thông tinchính thức liên quan đến vận hành công ty đều do phó tổng và các quản lý caocâp của công ty tuyên bố, trong một số trường hợp quan trọng cũng không thấybóng anh. Thòi gian này hình như anh không có ở thành phố Penang, không ai biếtanh đi đâu. Duy nhất liên hệ được với anh chỉ có Chương Kiến Phi, nhưng chỉ quahai lần điện thoại, người cụ thể ở đâu, làm gì, Chương Kiến Phi cũng không rõ.Hỏi anh anh chỉ nói đi nghi, qua loa vài câu rồi cúp máy.

Về sự phản bội của em gái, trước sau anh vẫn không thể tha thứ.

Anh là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng lại thất bại trong tay cô em, suy cho cùngvẫn là do tình máu mủ. Tiểu Mai vì một người đàn ông có thể từ bỏ cả anh trai,anh không thể dứt tình ruột thịt, nhưng cô em ruột thịt lại từ bỏ anh trước,điều này với anh không đơn thuần là phản bội, mà là một đòn tổn thương nặng nề.

Ba tháng sau Bác Vũ họp hội đồng quản trị, đột nhiên tuyên bố thành lập chinhánh ở Trung Quốc, từ đó triển khai hoạt động kinh doanh đến hải cảng của nướcnày, đây là kế hoạch lớn nhất hai năm gần đây của Triệu Thành Tuấn, cho nên việcđiều chỉnh vốn của Bác Vũ không chỉ là cái cớ như người ngoài vẫn nghĩ, mụcđích sắp xếp lại vốn là để tiến vào thị trường này. Chỉ có điều Triệu ThànhTuấn lựa chọn đặt văn phòng chi nhánh ở Nam Ninh khiến cả phòng ào lên. Anh chỉvào vòng tròn ở góc phía nam bản đồ Trung Quôc mà anh vừa dùng bút đỏ khoanhlại, nói:

“Bến cảng phía Thâm Quyến mặc dù rất phát triển, nhưng cạnh tranh quá gay gắt,thị trường cũng gần bão hòa, nhưng Nam Ninh Quảng Tây lại khác, là nơi diễn rahội nghị ASEAN, thường xuyên giao lưu kinh tế với Đông Nam Á nên có tiền đổphát triển rất tốt, hơn nữa chính quyền địa phương đang tập trung phát triểnkinh tế vùng Vịnh Bắc Bộ, đây là cơ hội rất lớn với chúng ta. Chúng ta sẽ thamgia công trình S&T xây dụng cảng Phòng Thành, một thương cảng trọng yếutrong khu vực, tiểm lực rất lớn. “

“Theo tôi biết, công trình xây đựng bến càng S&T vốn dự tính cũng lên tớimấy tỷ, chúng ta không có lượng vốn lưu động lớn như vậy. Các vị đại cổ đôngquả nhiên cẩn trọng, lập tức phản bác.

Triệu Thành Tuấn không trả lời, anh rõ ràng đã có chuẩn bị trước, cười trả lời:

“Cho nên chúng ta mới liên kết với Duy La Phan cùng đấu thầu, do hai nhà chúngta cùng liên kết xây dựng công trình này, như vậy có thể giảm được rất nhiềurủi ro.”

Ngay lập tức có người lên tiếng:

“Cho dù Duy La Phan đồng ý liên kết với chúng ta, ngân hàng cũng không thể chochúng ta vay nhiều vốn như vậy, mấy tỷ cơ mà, rủi ro quá lớn.”

“Rủi ro lớn thì lợi nhuận lớn, huống hồ... vay vốn của chúng ta đã được Duy LaPhan đứng ra bảo lãnh. Chính là cường cường liên thủ, cùng có lợi, sao lạikhông thể?”

Hội nghị tranh luận rất sôi nổi, cuối cùng vẫn nhất trí chọn Nam Ninh, các ủyviên hội đồng rất hiểu tính cách Triệu Thành Tuấn, nhìn chung ít khi tuyên bố,một khi tuyên bố chứng tỏ anh đã quyết định, hơn nữa không dễ thay đổi. Dù lắmrủi ro, dù tương lai khó lường, Triệu Thành Tuấn cũng kiên quyết nghênh chiến,vô số lần phải đưa ra những quyết định sinh tử thôn tính đối thủ anh cảm thấytrên đời khó có gì làm anh gục ngã, cũng chẳng có gì khiến anh sợ hãi. Anh làngười đã chết vài lần, còn có gì đáng sợ!

Nhưng, đời anh có thực sự viên mãn như vậy?

Sau khi tan họp, Triệu Thành Tuấn ngồi hút thuốc một mình trong phòng, mắt nhìnvào vòng tròn đỏ trên bản đồ trước mặt, ngơ ngẩn. Chỉ có anh biết, anh thực sựmuốn gì, có lẽ cái anh cần chỉ là một lý do. Vòng tròn đỏ kia trong mắt anhhình như là khởi điểm của một hải trình, hoặc là điểm cuối cuộc đời anh, anhhướng về thành phố đó như hướng về một giấc mơ đẹp, anh không kìm được nỗi nhớ,mọi nỗ lực ý chí của anh đều không xóa được nụ cười xa xăm trong giấc mơ đó,nhớ quá lâu, quá lâu, anh sợ mình không chờ được nữa...

Nếunăm xưa anh đủ can đảm

Mao Lệ rất ngạc nhiên, vì cô vừa bất ngờ nhận đượcđiện thoại của Dung Nhược Thành. Ông hỏi thăm tình hình cuộc gặp Trương Phan,cô ấp úng, nói là vẫn đang cố gắng. Thực ra cô nói dối, việc đó hoàn toàn đã bịcô quăng sang một bên, sau khi chạy khỏi văn phòng của anh ta, cô chẳng buồnliên lạc lại, biết là không hoàn thành nhiệm vụ, cô dứt khoát gác sang một bên,cùng lắm thì xin thôi việc, chứ biết làm sao.

Giọng Dung Nhược Thành thân thiết nhỏ nhẹ, lại dặn dò nhớ mặc đủ ấm, Thượng Hảirất lạnh.

Ồ, đây là giọng sếp Dung vốn nổi tiếng nghiêm khắc ngày xưa ư? Lẽ nào đúng nhưBạch Hiền Đức nói: “Tình yêu! Chỉ có tình yêu mới có thể thay đổi một conngười!”

Mao Lệ sợ nhất lại nói tới chuyện này, cô vâng dạ vài câu không biết nói gì.Sau khi Dung Nhược Thành cúp máy, cô tiếp tục lang thang trên phố, lòng nônnao. Từ sau buổi tối đó, người cô luôn trong trạng thái chới với lâng lâng,không thể nào tập trung vào bất cứ công việc gì, vừa thấp thỏm, hoang mang, lạivừa như hồi hộp đợi chờ.

Cô đợi chờ điều gì?

Mấy ngày nay Triệu Thành Tuấn không gọi điện, cũng không nhắn tin, giống nhưbuổi tối đó không hề xảy ra chuyện gì, Mao Lệ đương nhiên có một chút bănkhoăn, anh ta đang quan sát cô, chờ cô chủ động liên lạc, hay là hoàn toànkhông bận tâm đến chuyện xảy ra tối hôm đó? Đương nhiên, chuyện buổi tối hôm đóquả thực chẳng là gì hết, chỉ là nhất thời đầu óc bốc hỏa cùng anh ta hôn mộtcái, cô cũng không bảo thủ đến mức đó. Tuy vậy dường như cô không hiểu đượcngười đàn ông này, anh ta tiếp cận cô rốt cuộc với ý đồ gì? Thậm chí cô hoàntoàn không biết chút nào về anh ta, luôn cảm thấy trong thần thái thờ ơ bàng bạc,đôi mắt như vực sâu không đáy, khi nhìn cô, ánh mắt như từ một khe tối xa xămlọt ra, cái “khe” đó nối quá khứ với hiện tại, cả con người anh ta toát ra mộtvẻ bí hiểm khó nói, anh ta không phải ở trong cuộc sống của cô, anh ta xuấthiện là muốn đưa cô quay về quá khứ.

Nhưng Mao Lệ rất sợ, cô không muốn quay trở về quá khứ với những mảnh vụn củađổ vỡ và chia ly mà cô chỉ muốn suốt đời không chạm đến nó, vậy cô chờ đợi điềugì? Cô biết mình nên tránh xa người đàn ông bí hiểm đó, nhưng biết là một chuyện,làm được hay không lại là chuyện khác, bởi vì anh ta quá cuốn hút, cảm giác khiở bên anh ta quá đặc biệt, cảm giác đó giống như hai hành tinh va vào nhau, bắnra những chùm lửa sáng lóa, ánh sáng đó chưa từng xuất hiện trong cuộc đời quákhứ của cô.

Sự xuất hiện của Triệu Thành Tuấn rõ ràng là một vì sao sáng chói, tỏa hàoquang rực rỡ, anh ta không hề che đậy ý đồ đối với Mao Lệ, nhưng không đeo bámdai dẳng như những người đàn ông khác, rất biết kiềm chế, hình như không vộivàng muốn đạt được thứ gì, ung dung nhẫn nại xoay quanh Mao Lệ, cho cô sự tôntrọng đầy đủ, nhưng không quỵ lụy hạ mình, anh ta không quá nôn nóng liên lạcvới cô, luôn duy trì lòng kiêu hãnh của mình, nhưng cũng không làm cao, rấtđường hoàng nghiêm chỉnh nhưng thỉnh thoảng cũng nói đùa vài câu không hề khiếmnhã, khôn ngoan lặng lẽ mai phục, gây ấn tượng rất sâu với cô. Mao Lệ lần nàycoi như kỳ phùng địch thủ! Mà chính cảm giác kỳ phùng địch thủ đó khiến côkhông thể nào bỏ qua người đàn ông đó, cô cảm thấy cô và Triệu Thành Tuấn làhai vật thể tương đồng trong vũ trụ, không biết trải qua bao nhiêu năm ánh sángmới tương ngộ ở hành tinh trái đất. Đáng buồn là, bây giờ mặc dù cô đã tìm đượcvật thể tương đồng nhưng không phải ở trên trái đất, bởi vì ánh mắt của NghiêmBình Bình bên cạnh nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Dạo phố với Nghiêm Bình Bình còn tẻ nhạt hơn đi một mình, không biết tại sao côta sợ cô đến thế, khúm núm rụt rè theo sau, không dám nói to.

Đang đi di động vang lên bài hát vui vẻ, Mao Lệ cầm di động ngước nhìn bầu trờimây xám dày đặc: “A lô! Ai đấy?”

“Tôi, đương nhiên là tôi.” Một giọng đàn ông đã quen vang lên trong máy, côthầm lẩm bẩm, không biết đây có phải là trái đất? Cô cảm thấy toàn thân nổi dagà, miệng lắp băp: “Trương... Trương Phan?”

“Gọi tôi là giáo sư!”

Mười mấy phút sau, Trương Phan dẫn cô vào phòng làm việc, mời cô ngồi lên bộsalon mềm mại vô cùng dễ chịu, còn pha cho cô cốc cà phê đặc, sau đó ngồi đốidiện cô, vắt chân chữ ngũ, chậm rãi phán: “Bản thảo đó rất tiếc, tôi đã ký hợpđổng với người khác rồi.”

“Ký rồi?”

“Phải, ký rồi.”

“Thật đáng tiếc...” Mao Lệ chán ngán dựa vào salon thở dài. Trương Phan giũ giũvạt áo choàng nói: “Tôi nói như vậy nhất định cô bị tổn thương, rất tiếc, đâykhông phải là ý của tôi, quả thực là do cô đã từng làm tôi bị tổn thương sâusắc, mà tác phẩm của tôi lại ưu tú như vậy, cho nên tôi đành phải mang trái timtan nát đi nhờ cậy người khác. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của cô, là một ngườiđàn ông trách nhiệm và có tình thương, tôi vô cùng đau lòng, mặc dù cô khôngmuốn gặp tôi, thậm chí coi thường tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô là một cô gáiưu tú, trong hệ giá trị của tôi, cô là cô gái tuyệt vời đến mức gần như hoànmỹ.”

“Ồ? Thật sao?” Bất cứ ai cũng thích khen, dẫu là lời khen của một người có vẻtâm thần, Mao Lệ cũng thấy vui.

“Đúng thế tôi cho là cô rất được, luôn nói thực lòng, không màu mè diệu vợi,nhất là dáng điệu e dè của cô, có một vẻ bẽn lẽn thuần phác cổ điển, vô cùngquyến rũ! Hay hơn nhiều những cô gái đang hư hỏng bởi nền giáo dục hiện đại,cho nên tôi rất thích cô.”

Mao Lệ cười thầm, mình cũng có lúc e dè bẽn lẽn ư? Xem ra vị giáo sư này cũngcó lúc mắt nhìn không chuẩn.

Cô tươi cười, nói: “Giáo sư, tôi quả thật không uổng công đến đây, mặc dù khônglấy lại được bản thảo đó của giáo sư nhưng nhận được lời khen của giáo sư, thậtlà ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

“Những việc ngoài sức tưởng tượng của con người còn rất nhiều.” Trương Phancười, khuôn mặt điển trai của anh ta trông càng đẹp, anh ta lôi từ gầm bàn ramột túi giấy lớn, vỗ vỗ lên đó như vỗ đứa con của mình: “Cho cô.”

Mao Lệ trố mắt: “Đây là...”

“Bản thảo lần trước quả thực đã ký hợp đồng với nhà xuất bản khác, nhưng bảnnày thì chưa, nếu các vị ưng, xin trao cho các vị. Đây là sáng tác của tôi hồiđi du học, thuộc đề tài thám hiểm, là bộ sách tổng cộng tám cuốn... Hơi dài mộtchút, có điều tôi vẫn hy vọng các vị xuất bản, hơn nữa phải giao cho người đượctôi tín nhiệm...”

Mao Lệ ngạc nhiên đến mức khó tin, Trương Phan lại giũ giũ chiếc áo choàng caocấp của anh ta, lại đẩy gọng kính đắt tiền trên mũi, nói vẻ nghiêm túc: “Biểuhiện của cô nói với tôi, cô không tin đây là tác phẩm do con người viết ra, rấtđáng tiếc đây chính là tự tay tôi viết! Một thiên tài trác tuyệt như tôi khôngđể bụng mấy chuyện người ta nghi ngờ mình, tôi có thể hiểu, nhìn theo góc độkhác đó là khen ngợi.”

“Khen ngợi! Khen ngợi! Chính là khen ngợi!” Lần này Mao Lệ bật cười thànhtiếng.

Từ phòng làm việc của Trương Phan đi ra, trời đã muộn, lại có mưa, mùa đôngThượng Hải luôn có mưa dai dẳng, gió mang theo mưa lạnh hắt vào mặt lại giốngnhư vỗ về. Đường phố bắt đầu lên đèn, thành phố này vẫn náo nhiệt như xưa, dòngxe cuồn cuộn như nước. Đèn màu lần lượt bật sáng, trong không trung ánh sángmuốn màu bắt đầu rực lên lấp lánh, trong màn mưa càng huyền ảo. Mao Lệ đi trênđường, lòng lâng lâng chỉ muốn hát vang, đầu óc minh mẫn, tinh thẩn sảng khoái,không khí hít thở cũng dễ chịu, cô đang định vẫy tắc xi về nhà thì điện thoạiđổ chuông, nhìn cái tên nhảy múa trên màn hình, tìm cô bất chợt đập nhanh.

“Cô ở đâu?” Giọng anh trong điện thoại như đang cười.

“Tôi ở Thượng Hải.”

“Còn chưa chuẩn bị về Nam Ninh sao?”

“Có lẽ hai ngày nữa sẽ về, còn anh?” Mao Lệ bất chợt thấy lâng lâng, lòng xốnxang ngọt ngào, cô đứng trên đường trong mưa bụi lành lạnh đưa mắt nhìn quanh,đột nhiên thấy tờ áp phích quảng cáo bộ phim nào đó trên tường trạm xe buýt bênkia đường, nhìn kỹ chính là bộ phim cô rất muốn xem, vậy là buột miệng: “À, nếutôi nay anh rỗi, có thể đưa tôi đi xem phim không?”

“Xem phim? Có thể, tôi không bận!” Triệu Thành Tuấn trả lời ngay không suynghĩ, nhân tiện tiến thêm một bước: “Hay là tối nay chúng ta cùng đi ăn, ănxong đi xem phim?”

Mao Lệ cười khanh khách: “Điều đó không nằm trong kế hoạch, tôi chỉ mời anh đixem phim, anh đã mời tôi đi ăn, anh không sợ lỗ vỗn sao?”

Triệu Thành Tuấn cười: “Cái đó gọi là đầu tư.”

“Nhưng tôi không đảm bảo có thể báo đáp, cẩn thận không lỗ vốn.”

Triệu Thành Tuấn cũng cười: “Đầu tư cũng có đầu tư ngắn hạn và đầu tư dài hạn,tôi đã xác định cô không phải là đầu tư ngắn hạn, suốt cả đời, có đủ để tôiđược báo đáp không?”

Ám chỉ này quá rõ, Mao Lệ đưa tay nghịch tóc, lòng bắt đầu rối loạn, chống chế:“Vậy còn phải xem là báo đáp gì. Hơn nữa... Triệu tiên sinh, chúng ta mới quennhau chưa bao lâu!”

Đầu bên kia im bặt, lát sau, Triệu Thành Tuấn thở dài: “Mao Lệ, rốt cuộc cô vẫnkhông tin tôi.” Nói xong truyền đến tiếng “tu tu”, anh đã cúp máy.

Mao Lệ ngây người hồi lâu, không hiểu mình nói sai điều gì?

Triệu Thành Tuấn không giận, anh chỉ hơi buồn. Nhưng bất luận thế nào, bây giờcó thể coi là sự khởi đầu rất tốt, mặc dù đã nhiều năm anh không xem phim,nhưng Mao Lệ đã mời, một cơ hội hiếm hoi như vậy, anh không thể bỏ lỡ.

Lát sau, anh gửi tin nhắn cho cô: “Bây giờ cô ở đâu tôi đến đón?”

Mao Lệ ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu tại sao cô bất chợt rủ Triệu ThànhTuấn đi xem phim, ở Thượng Hải không phải cô không có đàn ông ngưỡng mộ, tạisao lại chọn anh ta? Có phải vì nụ hôn tôi hôm đó?

Mao Lệ thấy giận chính mình, mới chỉ vì một nụ hôn mà đã không giữ được thăng bằng,quả thực không giống phong cách Mao Lệ chút nào, nhưng từ ngày ly hôn, cô cóhôn người đàn ông nào khác không? Mặc dù bề ngoài cô có vẻ thoải mái vô tư,nhưng đã bao giờ cô thoát khỏi vỏ bọc, tiến thêm một bước?

Không phải cô không có lựa chọn, chỉ có điều trái tìm đã lặng như mặt hồ nướcđọng.

Triệu Thành Tuấn liệu có là ngoại lệ, Mao Lệ cũng không muốn nghĩ, một sốchuyện nghĩ quá nhiều càng thêm đau đầu, quá tỉnh táo có khi dễ bị thương, tùycơ định liệu là phương thức xử thế Mao Lệ học được mấy năm nay. Đã quyết địnhđoạn tuyệt với quá khứ, nếu có một khởi đầu mới cũng chưa hẳn không hay. Chỉ làcô vẫn có cảm giác mông lung kỳ lạ, cô cảm thấy Triệu Thành Tuấn như từ một quákhứ nào đó của cô đi ra, có phải họ đã từng gặp nhau? Nhưng mãi cô vẫn khôngthể nhớ ra đã gặp ở đâu, lẽ nào đó chính là sự kỳ ngộ “như đã từng quen’” đầyrẫy trong các tiểu thuyết tình cảm?

Triệu Thành Tuấn đột nhiên cúp máy khiến Mao Lệ hơi phật ý, anh chàng này quákiêu ngạo, buồn vui bất thường, cô thề không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưnglát sau Triệu Thành Tuấn nhắn tin bảo đến đón cô, lòng cô lại bừng sáng như cóánh nắng, vậy là lại tự nhủ, không phải anh ta kiêu ngạo, mà do cô quá coitrọng anh ta, ngoài mối tình đầu là gã đê tiện Ngô Kiến Ba, cô đã bao giờ quantâm đến ai như vậy?

Sau khi gặp nhau, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đến một nhà hàng châu Âu trênđường Hoành Sơn, đây là một ngôi nhà kiến trúc theo kiểu châu Âu được cải tạolại, âm nhạc dìu dặt ánh đèn màu cam ấm áp, bộ đồ ăn, những bức ảnh trên tườngvà chùm đèn trần, tất cả đểu xưa cũ, cảnh trí cổ kính nhuốm màu thời gian.Triệu Thành Tuấn ngồi ở phía khuất ánh đèn lặng lẽ cắt bít tết, dáng e dè, MaoLệ cũng cúi đầu húp từng thìa canh cá tầm, không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìnanh, cảm thấy anh chàng thật kỳ quặc, chẳng lẽ một câu nói đùa cũng để bụng,chẳng lẽ hẹp hòi đến thế?

“Cô không vui sao?” Triệu Thành Tuấn hỏi Mao Lệ.

“Còn anh có tâm sự gì chăng?”

Triệu Thành Tuấn nhìn cô giây lát, cười xởi lởi: “Tiểu thư, chính cô luôn cúiđầu không nhìn tôi, tôi lại không biết có chỗ nào đắc tội với cô, đang thầmnghĩ có phải tại cô không vui.”

Mao Lệ đăm chiêu: “Không phải tôi không vui, mà do tôi đang mải nghĩ đến bộphim tối nay.”

“Phim gì?”

“Khôngchân thành, xin đừng đến của đạo diễnPhùng Tiểu Cương.”

Triệu Thành Tuấn đương nhiên không biết Phùng Tiểu Cương là ai, anh chỉ suynghĩ về tên phim Khôngchân thành, xin đừng đến.

Quan hệ giữa hai người khác giới quả thật diệu kỳ, cho dù Mao Lệ bề ngoài có vẻbạo dạn, cũng muốn giữ hình ảnh thục nữ trước mặt đàn ông, xem xong phim, khiTriệu Thành Tuấn đưa cô đến tầng trệt khu chung cư, rõ ràng rất lưu luyến,nhưng cô vẫn dằn lòng kiên quyết xuống xe, diễn trọn vai thục nữ. Triệu ThànhTuấn lại là bậc quân tử, nền giáo dục thượng lưu dạy anh, nếu phụ nữ không cóám hiệu, người quân tử không nên miễn cưỡng, nên dịu dàng hôn tạm biệt và chúcngủ ngon. Nhưng nền giáo dục ưu tú đó gặp trục trặc khi tiếp xúc với Mao Lệ.Lúc lái xe ngoặt vào đường Phân Dương chỗ đầu ngã tư, anh phải dừng lại, cảmthấy không thể ra về, anh mở ô cửa trên đỉnh xe, ngửa mặt nhìn lên, bầu trờiđêm sau mưa lung linh màu tím thẫm, sao lác đác, nhấp nháy, gió đêm lạnh buốtcứa vào mặt cũng không thấy đau. Một đêm đẹp như thế, anh thực sự không muốnmột mình, cho dù ngồi bên nhau nói vài câu không đầu không cuối, cũng mãnnguyện.

Còn Mao Lệ trở về nhà tắm xong cũng không thể ngủ, đầu tiên gọi điện tán gẫuvới Bạch Hiền Đức, nhưng mới được mấy câu bà chị đã buồn ngủ díu mắt, ngáp dàituyên bố phải đi ngủ. Mao Lệ bất lực, đành cúp máy nằm đọc sách, nhưng đọckhông vào, vậy là trở dậy đi đi lại lại trong phòng, lòng xốn xang. Đang quẩnquanh như thế, chợt ngoài cửa sổ có tiếng còi xe hơi, cô thầm nghĩ, nửa đêm rồiai còn bấm còi không sợ người ta la mắng.

Mao Lệ kéo rèm cửa nhìn ra, trố mắt, xe của Triệu Thành Tuấn đã quay lại từ lúcnào, dừng cạnh cột đèn đường trước cửa vườn hoa, anh đã xuống xe, đứng tựathành xe, áo khoác ngoài đã cởi, hai tay khoanh trước ngực, ngửa mặt nhìn côcười. Mặc dù ban đêm nhưng dưới ánh đèn đường khuôn mặt anh hiện ra sáng rỡ nhưảo mộng. Mao Lệ nhìn rõ anh nháy mắt với cô, gian tà như dụ dỗ con gái nhàlành.

Bất ngờ anh rút điện thoại chỉ vào đó. Mao Lệ phản ứng rất nhanh, vội quay vàolấy điện thoại dưới gối, có một tin nhắn gửi đến lúc cô đang tắm, cô chưa đọc,chỉ có một câu: “Đêm nay muốn cùng em bỏ trốn.”

Khi Triệu Thành Tuấn lái xe quay lại, thực ra cũng đã nghĩ đến khả năng bị từchối, nhưng anh vẫn muốn thử, bởi vì ít nhiều anh cũng có niềm tin. Sau khi lênxe, Mao Lệ hỏi anh tại sao lại biết cô sẽ đi với anh, anh cười: “Bởi vì tôiđoán cô không thể diễn tốt vai thục nữ.”

Mao Lệ phật ý: “Thực tế đúng là tôi muốn làm thục nữ gái ngoan.”

“Đi với tôi, em không làm nổi gái ngoan đâu.” Triệu Thành Tuấn giơ tay kéo côvào lòng. Hôn thật sâu. Nụ hôn mãnh liệt và gấp gáp, anh dán chặt vào cô, dườngnhư muốn ép cô tan vào cơ thể mình, cái bờ đê lý trí cuốỉ cùng không chịu nổicơn sóng cuồng ham muốn. Làn môi cô có mùi hương thanh khiết khác thường, cơthể tỏa mùi thơm phảng phất như say, bị anh ghì chặt như vậy, cô không còn chỗlùi, họ đều không còn chỗ lùi, chỉ quấn chặt nhau một cách tuyệt vọng, khôngmuốn rời, không thể rời. Anh cảm thấy đây là giây phút thần tiên, cô cảm thấyanh là thân xác tái sinh của cô, cô muốn tái sinh, cô không cần quá khứ, côvĩnh viễn không cần trở về quá khứ.

Rất lâu rất lâu, hai ngươi mới rời nhau, anh mỉm cười hỏi cô: “Sau đây em muốnlàm gì?”

“Còn anh, muốn làm gì?”

“Em muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.”

“…”

Mặt Mao Lệ hơi nóng, đối với một người đàn ông và một người đàn bà, lời đối đápthẳng thắn như thế quả thực quá nóng, cho dù cả hai đều muốn làm chuyện đó,nhưng vẫn còn một chút e ngại bởi họ chưa thật quen nhau, nói chính xác là nửaquen nửa lạ, muốn vượt qua bước đó còn khó khăn hơn nếu hai người hoàn toàn xalạ. Mao Lệ xưa nay không tự cho mình trong sáng bao nhiêu, lần này vẫn khôngnén bật cười: “Nói đi, như thế mới là người lịch thiệp.”

Triệu Thành Tuấn nghiêm túc gật đầu: “Đúng, khúc dạo đầu, không nên quá vội.”

Mao Lệ bĩu môi: “Vị tiên sinh này gian quá, tư tưởng nên trong sáng một chút,đừng có chỉ nghĩ đến chuyện xấu xa. Tôi thấy hình như tiên sinh làm nhiềuchuyện xấu quen rồi.”

Triệu Thành Tuấn liếc cô: “Sao cô biết tôi làm chuyện xấu? Có chứng cứ không?”

“Anh khéo giả bộ!”

“Vậy chúng ta không giả bộ nữa, mệt lắm.” Anh giơ tay quàng vai cô, đôi mắt sâulóng lánh như biển dưới ánh sao, dịu dàng nhấn chìm cô: “Như thế này thậttuyệt, Mao Lệ, được ở bên em, dù không làm gì tôi cũng mãn nguyện. Tôi biếtchúng ta quen nhau chưa lâu, em vẫn chưa hiểu tôi, nhưng xin em hãy tin vàothành ý của tôi, tôi không dám tham vọng mang lại cho em hạnh phúc như em mongmuốn, nhưng ít nhất tôi sẽ khiến em hiểu rằng tôi... tôi...” Lời tiếp theo anhkhông biết nói thế nào, trông anh vô cùng căng thẳng, chưa bao giờ anh căngthẳng như thế.

Mao Lệ ngắt lời anh: “Anh đừng nói gì nữa, em hiểu cả rồi! Thật mà, đừng nói gìhết, có những điều nói quá rõ lại không hay, em thích đơn giản, không thíchphức tạp, hơn nữa Brant, em cảm thấy...”

“Gọi tôi là A Tuấn.”

“A Tuấn, em thấy chúng ta đều cần thêm thời gian, không phải sao?” Nói đến đócô hơi vếch chiếc cằm nhọn xinh xắn nhìn anh, gió thổi rối tung tóc cô, khuônmặt như vầng trăng trong ngần dưới ánh đèn đêm đẹp đến hư ảo, có gì lay động tựđáy lòng, dâng lên, dâng mãi, sống mũi cay cay, đáy mắt ăm ắp sóng sánh như sắptràn nước.

Triệu Thành Tuấn nghiêm trang trả lời: “Mao Lệ, tôi có thời gian cả cuộc đời,tất cả cho em, có đủ không?”

“Nhưng em không dám hứa gì với anh, bản thân em còn chưa chắc chắn, bởi vì emthường phạm sai lầm, làm tổn thương bản thân, cũng làm tổn thương người khác,em không dễ tin vào tình yêu như trước, em rất sợ, em sẽ làm tổn thương anh.”

“Tôi dùng thời gian cả cuộc đòi còn chưa đủ khiến em tin vào tình yêu ư?” GiọngTriệu Thành Tuấn trở nên khàn tắc, rõ ràng lời rất dịu dàng nhung nói ra khônghiểu sao hơi lạnh lùng: “Mao Lệ, rất nhiều chuyện bây giờ tôi không thể nói hếtvới em, tôi cũng không biết làm gì mới có thể khiến em tin thành ý của tôi. Tôichỉ có một trái tim, dựa vào trái tim đó hôm nay tôi mới có can đảm đứng trướcmặt em... Em cũng đừng hỏi tại sao, trên đời có rất nhiều điều không cần hỏitại sao, giống như mặt trời mọc từ hướng đông, như cá có thể thở trong nước, emcó thể biết tại sao không? Em chỉ cần biết chúng vẫn luôn như thế, vốn đã nhưthế, là bản năng, cũng là số mệnh. Giống như tôi và em, bắt đầu từ lúc nhìnthấy em, tôi đã không thoát khỏi số mệnh đó.”

Một khung cảnh như thế, những lời bộc bạch như vậy, không thể nói là không cảmđộng, nước mắt tích tụ đã lâu trong mắt Mao Lệ bỗng túa ra, cô không biết trảlời anh thế nào, gió ngoài đường rất lớn, mũi cô đỏ ửng, không phải vì buồn màvì hạnh phúc, nhìn cô lúc này rất giống trẻ con: “Được rồi, tối nay em chẳngmuốn làm gì nữa, em muốn uống rượu!”

Triệu Thành Tuấn do dự một lát, mỉm cười: “Được, tôi sẽ uống cùng em, chúng tađi đâu?”

“Đi theo em.”

Mao Lệ dẫn Triệu Thành Tuấn đến phường Điền Tử nổi tiếng, cô thành thạo bướcvào quán rượu như vào một chỗ quen, chủ quán là một cô gái xinh xắn tuổi cũngtrạc Mao Lệ, tên là Phi Phi. Nhận ra người quen, cô ta nhanh miệng: “Mao Lệ,con quỷ, vẫn còn nhớ chỗ này hả!” Liếc nhìn người đàn ông đi sau, cô ngạc nhiêntrố mắt: “Ôi chà, minh tinh ở đâu thế này, đẹp trai thế, chưa gặp bao giờ...”

“Thôi thôi, được rồi, còn chỗ trống nào mau phục vụ đi, vị tiên sinh này rấtlắm tiền, cậu nên tranh thủ cơ hội.”

“Ôi chà, người ta có tiền hay không lại còn cần cậu quảng cáo, tôi vừa liếc mắtlà biết ngay không phải loại đi Audi.”

“Vậy đi loại gì?”

“Ít nhất cũng BMW.”

“Mắt cậu lệch rồi.”

“Vậy thì Mercedes, Bentley, hay là Wombat?”

“Anh ta đi máy kéo!” Mao Lệ nhìn tầng một đã hết chỗ trống, dẫn Triệu ThànhTuấn lên thẳng tầng trên, bà chủ đi sau, không nén nổi tò mò, bắt đầu điều traTriệu Thành Tuấn: “Tiên sinh quý danh gì? Lần đầu đến phải không? Có phải làbạn trai của Mao Lệ? Cô nàng đổi khẩu vị rồi...” Câu cuối khiến Triệu ThànhTuấn chú ý, anh ngoái lại, hứng thú hỏi: “Khẩu vị trước đây của cô ấy là gì?”

“Phi Phi, tối nay không định bán hàng sao?” Mao Lệ đi phía trước nói.

“Ôi chà! Có vụ làm ăn sao lại không làm, đúng không tiên sinh?” Cô chủ nở nụcười mê hồn, dẫn hai người đến chiếc bàn sát cửa sổ tầng hai, chỗ này vừa maycó thể nhìn xuống cả khuôn viên bên dưới, tầm nhìn tuyệt vời.

Do ban ngày trời mưa, khách buổi tối không đông, khi khách cũ lục tục ra về,tầng hai chỉ còn Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn, lúc này Mao Lệ đã chếnh choángsay, cô không che giấu tửu lượng của mình, uống hết ly này đến ly khác, hoàntoàn bộc lộ con người thật, Triệu Thành Tuấn ngăn không được, rượu là một thứhết sức thần kỳ, đại não con người một khi bị nó làm tê liệt, mọi ý thức đềphòng, mọi điều kiêng kị, mọi điều khó nói... tất cả đều từ miệng Mao Lệ tuônra.

Triệu Thành Tuấn lấy cớ bị bệnh dạ dày không uống nhiều, đa phần chỉ ngồi nhìnMao Lệ uống, anh cũng không xen lời, chỉ lắng nghe cô nói. Mao Lệ nói rấtnhiều, cả những chuyện xa xưa từ hồi nhỏ, Triệu Thành Tuấn yên lặng lắng nghe,đó chính là quá khứ của cô, anh từng dùng thời gian bảy năm, bao lần trong tâmtrí hình dung quá khứ của cô!

Trong lúc đầu óc bốc lửa Mao Lệ cũng nói về mối tình đầu, đã lâu rồi, nhắc đếnNgô Kiến Ba lòng cô vẫn đau đớn không nguôi. Cô đau khổ, căm ghét, kinh tởm,nguyền rủa chính mình, rõ ràng rất thông minh, không biết ma xui quỷ khiến thếnào để bản thân phải chịu nỗi nhục cả đời rửa không hết.

“Lúc đó em thật ngốc, tất cả mọi người đều nhận ra hắn là người thế nào, chỉ cóem không nhìn thấy. Thực ra, có lẽ em cũng biết con người hắn là thế nào, nhưngtại em quá gan lì, không chịu thừa nhận mình thua, rõ ràng biết phía trước làngõ cụt vẫn cố lao vào, vậy là vỡ đầu chảy máu. Vì thế em không ngần ngại làmtổn thương những người yêu em chân thành, kể c?