Chương 5
Người đời thường vặn hỏi đến cùng, để thờigian trôi qua vô vị, mùa đông lo mùa hạ đến chậm, mùa hạ lo mùa đông sắp về,cho nên các người không ngừng lang thang, mải miết đi tìm một chốn xa vời phithực bốn mùa đều nắng hạ, tôi không hâm mộ.
__“Nghệ sĩ dương cầm trên biển” __
Từbỏ cũng là yêu
Đúng như Chương Kiến Phi dự đoán, buổi tối ngay sauhôm anh và Triệu Thành Tuấn chơi golf với nhau, phía Kuala Lumpur báo tin, giácổ phiếu của Hồng Hải bất ngờ giảm mạnh chỉ trong vòng một ngày, tin TriệuThành Tuấn và Chương Kiến Phi vốn mâu thuẫn giờ lại liên minh đối phó với HồngHải lan ra như quả bom bùng nổ, nghe nói xuất hiện trên trang nhất các báo ởPenang, không chi nội bộ Hồng Hải đại loạn, ngay tập đoàn Duy La Phan cũngchâín động. Buổi trưa, giám đốc điều hành Tô Nhiếp Nhĩ gọi điện cho Chương KiếnPhi định giảng hòa chuyện cũ, Chương Kiến Phi rất khách khí nhắc anh ta: “Đâylà chuyện nhà của họ Chương chúng tôi, không liên quan đến người ngoài các anh,hơn nữa vì mối quan hệ lâu năm, tôi vẫn khuyên anh hành sự thận trọng, bởi vìmột khi đại đao buông xuống tôi không dám đảm bảo không làm tổn thương người vôtội.”
Câu đó ngầm bảo Tô Nhiếp Nhĩ nên rút khỏi Hồng Hải, nếu không khó tránh cùngchìm với Hồng Hải.
Thực chất đó là mưu kế của Chương Kiến Phi, anh muốn đẩy Duy La Phan ra khỏiHồng Hải, bởi vì hai năm nay sở dĩ Hồng Hải còn giương giương tự đắc là do cóDuy La Phan làm chỗ dựa, nhiều dự án đều có Duy La Phan tham dự. Trong thờigian đương chức ở Hồng Hải, Chương Kiến Phi nhiều lần nhắc nhở Chương Thế Đứckhông thể để Duy La Phan nhúng quá sâu vào Hồng Hải, nếu không sau này có sựcố, Hồng Hải sẽ bị cô lập, nhưng Chương Thế Đức không bỏ vào tai, trái lại tinrằng Duy La Phan tham gia càng sâu vào kinh doanh của Hồng Hải, càng có thểkhống chế đối phương: “Chúng ta chìm họ cũng không được lợi gì, cùng trên mộtcon thuyền, chết cùng chết.”
Chương Kiến Phi không thuyết phục được Chương Thế Đức, chỉ nhắc ông ta: “Coi họlà phao cứu mạng, một khi họ qua cầu rút ván, người chết trước tiên là chúngta.”
Trên thực tế, Chương Thế Đức nửa đời lăn lộn trên thương trường không phảikhông nhìn ra hậu quả đó, có điều ông ta vô kế khả thi, Duy La Phan cũng là mộtcon sói, đâu phải ông ta không biết?
Còn Chương Kiến Phi biết rõ tử huyệt của Hồng Hải, chỉ cần đẩy được Duy La Phanra, Hồng Hải mất chỗ dựa tức khắc không đánh cũng sập. Vì vậy, công ty Nirvanacủa anh không chỉ ra sức thu mua cổ phiếu của Hồng Hải mà còn cướp nhiều dự ánquan trọng trong tay Duy La Phan, đẩy Duy La Phan khỏi dự án khai thác khu dulịch đảo Huy Châu là ví dụ điển hình nhổ bớt nanh cọp. Thâm hiểm nhất là, thôngqua nhân viên nội bộ của tập đoàn Duy La Phan, anh tung tin Duy La Phan có liênquan đến những vụ giao dịch đen trên thị trường cổ phiếu và hối lộ quan chứcchính quyền. Tin này lập tức gây sóng gió ở Penang, nhiều quan chức bị điềutra, Duy La Phan nhất thời bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió, người cầm chèo TôNhiếp Nhĩ đứng ngồi không yên. Do giá cổ phiếu của Hồng Hải sụt mạnh nên vốncủa Duy La Phan cũng bị giảm không ít, không chỉ bị cơ quan hữu trách điều tramà còn mất đi khá nhiều dự án, anh ta nhất định phải thận trọng.
Lúc này đến lượt Bác Vũ ra tay, Triệu Thành Tuấn ở Nam Ninh vẫn theo dõi cuộcchiến, nhìn lửa cháy gần tàn liền mỉm cười cho thêm củi, tuyên bố lập tức kýhợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Nirvana, bán toàn bộ cổ phần của Hồng Hảidưới tên Bác Vũ cho Nirvana. Tin vừa lan ra, Kuala Lumpur và thành phố Penangtức thì náo loạn, bởi vì một khi chuyển nhượng thành công, Nirvana có khả năngcùng với Duy La Phan trở thành cổ đông lớn thứ hai của Hồng Hải, chỉ cần muathêm khoảng 14% cổ phần nữa là trở thành cổ đông lớn nhất, lúc đó Hồng Hải sẽđổi chủ, Chương Thế Đức chỉ có thể về vườn.
Đúng như Chương Kiến Phi từng nói thẳng vào mặt Chương Thế Đức: “Hôm nay tôirời khỏi cương vị đó, sau này khi tôi lại ngồi vào đây nhất định không có chỗcho ông.”
Đây thực ra là lời Chương Kiến Phi nói lúc tức giận, ý đồ thực sự thu mua HồngHải của anh chắc Chương Thế Đức nắm rõ, cho nên Chương Thế Đức tỏ thái độ bàngquan. Ông già thông minh đương nhiên hiểu, để Hồng Hải rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩthì thà để rơi vào tay Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, bác cháu đâu đá mộtsống một chết, thực ra đều hiểu ngầm ước đó. Hơn nữa, ông ta tuổi đã cao, ngàyrút lui cũng không còn bao xa, rút đi để Hồng Hải có một tương lai tốt, ông tacũng không xấu hổ lúc đi gặp tổ tiên, còn với đứa con trai bất tài Chương GiaMinh, ông ta chưa bao giờ kỳ vọng, nếu trao Hồng Hải vào tay nó, ông ta biết,sớm muộn cũng bị nó phá tan.
Tuy nhiên, Chương Kiến Phi đã nghĩ quá đơn giản, anh quên Chương Gia Minh cũnglà người thừa kế hợp pháp của Hồng Hải. Thấy địa vị thừa kế của mình bị lunglay, Chương Gia Minh đâu chịu ngồi chờ chết như cha. Cho dù không tiếp quảnđược Hồng Hải, anh ta cũng phải kiếm món hời, cho nên Chương Gia Minh gửi thưcho Chương Kiến Phi, nói trong tay anh ta có 15% cổ phần của Hồng Hải, nếu bọnhọ không tỏ thành ý, anh ta sẽ nhượng lại cho Tô Nhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phiphát hoảng, tìm Triệu Thành Tuấn bàn bạc, Triệu Thành Tuấn nhận trách nhiệm điđàm phán với Chương Gia Minh, kết quả anh ta đưa ra một cái giá trên trời, cònnêu hàng loạt điều kiện phi lý. Chương Kiến Phi rất bực, chưa biết làm thế nào,hai ngày sau, đột nhiên từ Penang có tin báo, Chương Gia Minh gặp tai nạn xehơi bất ngờ, bị thương rất nặng, dự đoán cho dù cứu được cũng sẽ thành ngườithực vật, chuyện này khiến Chương gia vốn đã sóng gió càng thêm đại loạn.
Chương Kiến Phi lập tức gọi điện cho Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, cậu làm phảikhông?” Đang là buổi sáng, giọng Triệu Thành Tuấn uể oải, chắc vừa ngủ dậy:“Tôi làm gì?”
“Chương Gia Minh bị tai nạn!”
Triệu Thành Tuấn thản nhiên “Ồ” một tiếng: “Anh ta bị tai nạn?”
“A Tuấn, có phải cậu làm không?”
“Anh đã nhận định là tôi làm, sao còn phải gọi điện làm gì? Tôi nói không phảitôi làm, anh có tin không?” Triệu Thành Tuấn còn ngáp: “Thế nào, Chương Thế Đứctìm anh tính sổ chăng?”
“A Tuấn, cậu ác quá! Cho dù anh ta không bán cổ phần cho chúng ta, cậu cũngkhông cần phải...” Chương Kiến Phi giận dữ, anh không ngờ sự thế lại thành rathế này, Chương Gia Minh rốt cuộc vẫn là anh em họ của anh, vẫn cùng huyếtthống, anh vốn vẫn coi trọng huyết thống, trong lòng dù hận Chương Gia Minhcũng không muốn lấy mạng anh ta.
Triệu Thành Tuấn đặc biệt lạnh lùng: “Chương Kiến Phi, anh lại nổi lòng nhân từBồ Tát phải không? Trước hết khoan nói có phải tôi làm hay không, tôi chỉ muốnnói với anh, nếu cổ phần của anh ta rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩ thật, chúng ta sẽthua thảm hại! Tên cặn bã Chương Gia Minh đó, thiếu gì người muốn tính sổ vớihắn, anh cũng không có chứng cứ là do tôi gây ra, tôi nói là trùng hợp chắc anhkhông tin, cho nên tôi không muốn phí lời giải thích. Nghe đây, hợp đồng chuyểnnhượng cổ phần vẫn ký bình thường, hiểu không?”
Đầu óc Chương Kiến Phi hoàn toàn rối loạn, giọng nghẹn ngào: “Anh không ký nữa,Chương Gia Minh đã thành ra như vậy, bác sĩ nói cho dù cứu sống được cũng trởthành người thực vật, anh làm sao ký được!”
“Có thể, anh có thể không ký, vậy thì nói cho anh biết, nếu anh dám không ký,tôi sẽ biến anh ta từ người thực vật thành người chết hẳn.” Triệu Thành Tuấncười khẩy: “Anh đã nhận định là tôi làm, tôi làm thêm tí nữa cũng chẳng sao,tốt nhất anh nên thu lại lòng nhân từ quỷ tha ma bắt của anh đi! Có lẽ hắn hoàntoàn không có số cổ phần đó, chẳng qua hắn muốn kiếm của anh một món, hắn biếtanh sẽ không bỏ qua, anh thông minh như vậy, IQ còn cao hơn tôi, sao đến lúc quantrọng đầu óc lại thiếu minh mẫn như thế?”
Chương Kiến Phi không đối lại được, anh biết lời Triệu Thành Tuấn không phảikhông có lý, nhưng thấy Chương Gia Minh rơi vào cảnh đó, anh lại không hề cảmthấy may mắn, trong lòng vô cùng áy náy. Anh là người lương thiện, quen nhườngnhịn và ẩn nhẫn, nếu Chương Thế Đức không ép anh, sẽ không có chuyện anh rờikhỏi Hồng Hải, cả đời anh không hề có ý nghĩ làm hại ai. Sự tuyệt tình củaTriệu Thành Tuấn khiến anh lo sợ.
Bởi vì không biết sau đó Triệu Thành Tuấn sẽ còn làm những chuyện tuyệt tìnhthế nào, anh chỉ có thể trì hoãn hợp tác với Bác Vũ. Triệu Thành Tuấn năm lầnbảy lượt gọi điện giục không kết quả, nổi giận đùng đùng trong điện thoại: “Anhtrì hoãn, anh cứ việc trì hoãn, hoãn đến lúc Hồng Hải đổi chủ anh khóc cũngkhông kịp! Duy La Phan chỉ mong chúng ta lục đục, bọn họ đã bắt đầu có độngtĩnh!”
“A Tuấn, anh không phải không hợp tác, chỉ muốn thêm thời gian suy nghĩ.”Chương Kiến Phi đành chống chế nhưng anh không ngờ, sự việc xảy ra ngay sau đónghiệm chứng dự đoán của Triệu Thành Tuấn, không lâu sau khi Chương Gia Minh bịtai nạn vào viện, trước khi Nirvana và Bác Vũ ký hợp đồng chuyển nhượng cổphẩn, có tin báo từ Penang, Hồng Hải đột nhiên bầu hội đồng quản trị mới,Chương Thế Đức thoái vị, Tô Nhiếp Nhĩ trở thành chủ tịch điều hành mới của tậpđoàn Hồng Hải!
Khi phó tổng giám đốc Mã Tiên Dũng từ Kuala Lumpur gọi điện báo tin, ChươngKiến Phi sững sờ chết đứng, đang là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vàophòng sáng trưng, nhưng trước mắt anh tối sầm, những chóp nhà nhấp nhô cao thấpngoài cửa sổ như chao đảo. Anh thở khó khăn, run đến nỗi không cầm nổi điệnthoại: “Tin... có chính xác không?”
“Chính xác, mười giờ sáng nay bọn họ tổ chức họp báo.”
Thì ra, đúng như Triệu Thành Tuấn dự đoán, Chương Gia Minh tham lam bất tài,một mặt đưa ra cái giá chót vót với Chương Kiến Phi, một mặt bí mật gặp gỡ TôNhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phi chẳng qua chỉ do dự hai ngày nhưng Tô Nhiếp Nhĩ đãnhanh tay hơn, cướp được 15% cổ phần cực kỳ quan trọng đó của Hồng Hải trongtay Chương Gia Minh. Tâm huyết mấy thế hệ của họ Chương hoàn toàn bị chôn vùitrong tay gã phá gia chi tử đó. Có câu, giặc trong nhà khó tránh, lão giàChương Thế Đức nằm mơ cũng không thể ngờ, gia nghiệp lão ta lao tâm khổ tứ giữgìn, phút chốc bị thằng con trai phá tan, tập đoàn Duy La Phan đã thành côngnắm quyền điều hành Hồng Hải, thay hội đồng quản trị mới, Tô Nhiếp Nhĩ trởthành chủ nhân mới của Hồng Hải.
Khỏi nói Chương Kiến Phi, ngay Triệu Thành Tuấn cũng bất ngờ, Tô Nhiếp Nhĩtuyệt nhiên không thể xem thường, hắn tuyên bố sự việc trước Chương Kiến Phi vàTriệu Thành Tuấn, không ngoài ý đồ muốn giành quyền chủ động tuyệt đối, việcnhà binh cốt ở thần tốc, lần này hắn thắng, hơn nữa một mũi tên trúng hai đích,thắng cả Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, chắc hắn đang đắc ý.
Trong phòng làm việc của Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi đứng ngồi không yên:“Anh quá sơ suất! Cứ nghĩ cổ phần trong tay Tô Nhiếp Nhĩ không đủ khống chếHồng Hải, không ngờ hắn đã lôi được Chương Gia Minh vào cuộc!”
“Tất cả đều tại anh! Nếu anh không chần chừ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần,Hồng Hải bây giờ đã là của chúng ta!” Triệu Thành Tuấn tức phát điên: “Bây giờanh hối hận chưa? Hối hận có ích gì?”
Chương Kiến Phi cúi đầu ủ rũ: “Anh tập trung chú ý vào Chương Gia Minh, khôngngờ Tô Nhiếp Nhĩ ra tay nhanh thế.” Anh lắc đầu thở dài: “Hắn đã nhắm số cổphần đó từ lâu, còn chúng ta đều bị che mắt! Chẳng trách dạo trước cổ phiếu củaHồng Hải sụt mạnh như thế, Duy La Phan không những không bán cổ phiếu mà cònngầm thu mua, anh đã sơ suất, thật quá sơ suất, bây giờ phải làm sao? Gia sảnmấy thế hệ của họ Chương sắp bị Duy La Phan cướp mất...”
“Không liên quan đến tôi!” Triệu Thành Tuấn tựa vào đi văng, vắt chân cườikhẩy: “Tôi không phải người họ Chương, tôi rất vui thấy Hồng Hải sụp đổ, TôNhiếp Nhĩ đã thay tôi tính sổ với Chương Thế Đức, tôi cũng chẳng có gì phànnàn. Ha ha, rất thú vị, bây giờ tôi rất muốn biết lão già Chương Thế Đức nêncười hay nên khóc, tôi và anh không có được Hồng Hải, ông ta đã chặn được chúngta ở ngoài cửa Chương gia, nhưng lại để mất Hồng Hải, đế Tô Nhiếp Nhĩ chiếm vịtrí của mình, anh xem ông ta khóc hay cười?”
“A Tuấn!”
Buổi tối Triệu Thành Tuấn ở văn phòng giải quyết nốt công việc ban ngày chưahoàn thành, sau khi chia tay với Mao Lệ, ngày nào anh cũng ở lại văn phòng rấtmuộn mới về nhà, nhất định phải làm đến kiệt sức, trở về tắm xong lăn lêngiường là ngủ, buổi sáng thức dậy giống như cải tử hoàn sinh, lại bắt đầu mộtngày mới. Công việc luôn bận làm không hết, thực ra anh rất sợ mình rỗi rãi.
Anh hạ bớt ánh sáng đèn văn phòng, như vậy càng nhìn rõ ánh đèn thành phố ngoàicửa sổ, anh rất thích đứng trên cao ngước nhìn bầu trời. Anh thích đứng trêncao nhìn xuống vạn trượng hồng trần bên dưới, không có nguyên do, chỉ muốn gầnbầu trời một chút, gần thiên đường một chút, gần Thượng đế một chút. Mà thế sựnhư bàn cờ, số mệnh khôn lường như mây bay gió cuốn, sức mạnh của con người quábé nhỏ, đứng trên cao một chút, liệu có thể nhìn thấu thế giới này hơn không?Bây giờ nghĩ lại sao mà ấu trĩ, ngay nỗi lòng người con gái mình yêu anh cũngnhìn không thấu, anh có thể nhìn thấu gì đây?
Điện thoại nội bộ réo gấp, trong căn phòng yên tĩnh càng đặc biệt chói tai.
“Tổng giám đốc, Chương Thế Đức tiên sinh muốn gặp anh.” A Mạc nói.
Chương Thế Đức? Anh hơi sững người: “Ông ta tìm tôi làm gì?”
“Em không biết, ông ta bảo muốn nói chuyện với anh.”
“Nối máy cho tôi.”
“Vâng.”
Sau khi đường dây đã thông, có đến nửa phút hai bên đều không lên tiếng, anhbiết Chương Thế Đức định nói gì, dứt khoát chờ ông ta mở miệng. Rất lâu sau,giọng già nua và khàn đặc của Chương Thế Đức từ Penang xa xôi vọng đến: “Cậu ratay quá ác!”
Ngữ khí hình như khá bình thường, không gầm lên như anh tưởng.
Triệu Thành Tuấn vô cùng điềm tĩnh: “Sao chủ tịch Chương lại nói thế?”
“Sự đã đến nước này, cậu còn gì không dám thừa nhận?” Đầu dây bên kia dừng lại,giọng càng khàn: “Tôi vẫn biết cậu đủ nhẫn tâm ra tay tuyệt tình, đâu ngờ cậucòn ác hơn tôi tưởng tượng. Gia Minh cố nhiên bất tài, nhưng hai đứa lớn lênbên nhau, mặc dù không mấy hòa hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, lòngcậu dù oán thù cũng không đến mức khiến nó thành ra như bây giờ. Đáng lẽ cậunên làm nó chết đi, chết là xong, cùng lắm là ta đích thân chôn nó! Bây giờ nóthành ra vô tri vô giác, một ngày nào đó ta nhắm mắt, Gia Minh không có ngườidọn xác... A Tuấn, ta nhìn cậu lớn lên, cậu trở nên ác độc như vậy từ bao giờ?Cha mẹ cậu đều là người lương thiện, rốt cuộc cậu giống ai mà lòng lang dạ sóinhư thế”
Nói xong, Chương Thế Đức bật khóc trong điện thoại.
Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nghe ông ta nói hết, thở dài: “Chủ tịch Chương, chuyệncủa Chương Gia Minh tôi cũng vừa mới biết, mặc dù tôi thường nguyền rủa anh ta,nhưng chuyện này quả thực tôi không liên quan, ông không thể vì tôi có hiềmkhích với anh ta mà đổ tội lên đầu tôi, ra tòa cũng cần chứng cứ.”
“Cậu đừng dài dòng ba chuyện đó, nếu để cho cảnh sát tìm ra chứng cứ cậu đãkhông phải là Triệu Thành Tuấn! Hôm nay tôi gọi cú điện này không phải để hỏitội, nói thực tôi đã bất lực với cậu, cậu vốn thông minh, ra tay tuyệt tình,tôi già rồi, đấu sao được với cậu? Đúng như cậu nói, tôi không có chứng cứchứng minh cậu làm chuyện đó, tôi chỉ muốn nhắc cậu, sự đã đến nước này, bấtluận ngày trước Chương Gia Minh đã làm gì với cậu, đến đây đều chấm dứt, nó đã phảitrả giá cho việc nó làm, ân oán của quá khứ nên kết thúc ở đây...”
“Thôi đi, Chủ tịch Chương, tội ác của cha con ông vẫn còn ít sao? Đừng diễn tròmùi mẫn với tôi, tôi không mảy may động lòng đâu, bởi vì sự việc quả thực tôikhông làm, điều này chỉ có thể coi là ác giả ác báo.”
“Phải, ác giả ác báo! Kể cả cậu!” Chương Thế Đức trở nên xúc động: “Dù gì tôicũng là người gần nằm trong quan tài, sau khi tôi chết mọi thứ của Chương giachung quy vẫn là của các cậu, đường đời của cậu và Kiến Phi còn dài, tôi khôngmuốn các cậu đi vào con đường cũ của tôi.”
“Tôi không phải là người họ Chương, ông đừng kéo tôi vào!” Triệu Thành Tuấnkhông thể giữ bình tĩnh.
“Nhưng cậu lớn lên bằng cơm của Chương gia, đó là điều cậu vĩnh viễn không thểphủ định, nếu ngày xưa cha Chương Kiến Phi không cưu mang, cậu và em gái đãchết đói từ lâu.”
“Tôi thà chết đói! Ăn cơm của Chương gia các người là nỗi nhục lớn nhất đờitôi!”
“Cậu thật không biết điều, tôi đã có lòng tốt nghĩ cho cậu, nhưng cậu vẫn vôtình, Gia Minh đã thành ra như vậy, Chương gia còn hy vọng vào ai, nếu khôngphải là cậu và Kiến Phi? Tôi dù già cũng chưa đến mức lú lẫn, chỉ mong cậu đừngchìm mãi trong oán thù của quá khứ, cậu phải từ bỏ oán thù, mới có thể đi tốtnửa đời sau.”
“Ông hy vọng vào Kiến Phi còn được, đừng hy vọng vào tôi, tôi không có liênquan gì với Chương gia các người! Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải họChương, tôi không liên quan đến các người! Đừng mong tôi tha thứ cho các người!Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho ông và Chương Gia Minh! Vĩnh viễn!” Nói xonganh dập máy đánh “cạch”, chưa hả giận lại vớ điện thoại ném lên tường, sau đólà giấy tờ ống bút, khung ảnh, tượng trên bàn đều gạt phăng xuống đất, mộttiếng động lớn trong phòng làm việc khiến A Mạc phòng thư ký bên ngoài giậtmình, cô mở cửa, còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Thành Tuấn đã thét lên: “Đira!”
A Mạc sợ hãi vội vàng đóng cửa.
Lát sau, Triệu Thành Tuấn từ trong phòng xông ra, mặt vẫn hầm hầm phẫn nộ,không nhìn A Mạc, sập cửa bỏ đi. A Mạc đuổi theo run run tiễn anh vào thangmáy, mãi vẫn không hết run. Cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến thế. Cô hơihối hận đã chuyển cho anh cú điện thoại đó, anh và Chương Thế Đức có mối thùkhông đội trời chung, cô biết, nhưng lại không suy nghĩ hậu quả, đã quấy rầyanh. Giá như lúc đó cô không nối máy cho anh, mặc dù được anh đồng ý. Ông chủtức giận đập phá văn phòng, người thu dọn tàn cuộc cuối cùng vẫn là cô.
Văn phòng bừa bãi, khắp nền là mảnh kính vỡ và giấy tờ, A Mạc một mình thu dọn,cô chưa ăn tối, đói hoa mắt, bụng âm ỉ đau.
Dạo này tối nào ông chủ cũng bận đến khuya, ông chủ chưa đi, là thư ký gần gũinhất, cô đương nhiên cũng không thể đi. Mặc dù nhiều lần anh nói cô không cần ởlại, nhưng A Mạc không dám, không đơn thuần chỉ để xứng với đồng lương, mà thựcsự cô cũng thích “hưởng thụ” buổi tối một mình cùng anh, mọi người về hết, chìcòn lại anh và cô, cách một tấm cửa, côthấy lòng tràn ngập ấm áp. Có lúc ông chủ còn gọi cô cùng đi ra ngoài ăn đêm,sau đó lái xe đi qua những con đường ảm đạm đưa cô về nhà, mặc dù anh ít nói, ánhmắt dừng ở cô không quá ba giây, nhưng với cô đã đủ ngọt ngào suốt mấy ngày. Cólúc cô cũng cảm thấy coi thường bản thân, nhưng không biết làm sao.
Khi thu dọn gần xong, cửa đột nhiên mở. Cô giật mình, ngoái lại, là Peter, anhcầm một túi ni lông có vẻ rất ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
Peter mang bữa tối đến cho A Mạc, thực ra phải bữa ăn đêm mới đúng, anh giảithích, lái xe qua đây thấy văn phòng vẫn sáng đèn đoán là cô chưa ăn tối, vậylà mua đồ đưa đến. Còn chuyện ông chủ phẫn nộ bỏ đi anh không bất ngờ: “Mấyngày nay tâm trạng ông chủ không tốt, cô không có việc đừng động đến anh ta,nếu không phải việc quá khẩn cấp không nên nối máy.”
“Chia tay với bạn gái sao?” A Mạc quả thực rất đói, ăn ngấu nghiên chẳng giữ ý,cô cũng rất cảm động Peter mua đồ ăn cho cô.
“Rất nhiều vấn đề, không chỉ chuyện đó.” Trong khi A Mạc ăn, Peter thu dọn nốt,anh nhặt lên chiếc khung ảnh, hỏi A Mạc: “Cái này có giữ lại không?”
A Mạc liếc nhìn, miệng đầy trứng rán, nói: “Có, chắc chắn có!”
Thực ra đó là bức ảnh chụp phong cảnh hải đảo nào đó, có lẽ là từ trên vách đáven biển chụp xuống, dưới chân vách đá là sóng biển nhấp nhô và bãi cát trắng,trên mặt biển phía xa có một chiếc thuyền cá, cảnh tượng rất yên tĩnh. Peterngắm nghía bức ảnh, không thấy có gì đặc biệt: “Bức ảnh này cũng giữ lại?”
“Anh không biết đâu, bức ảnh này ông chủ luôn mang theo người, trụ sở vănphòng ở Penang cũng có một bức, cũng là cảnh này, ông chủ rất trân trọng, hìnhnền máy tính xách tay cũng là bức ảnh này.”
“Đây là đâu?” Peter cảm thấy nó chẳng có gì đáng lưu giữ.
“Không biết, có lẽ là một nơi nào đó anh ấy từng qua.”
“Đảo kiểu này Mã Lai thiếu gì, tôi thấy để ảnh bạn gái còn có lý, sao lại đểbức phong cảnh này, thật không hiểu anh ta.” Peter lại đặt lên bàn: “Ngày maicô thay giúp khung kính khác, anh ta đã mang theo người, nhất định là có ýnghĩa đặc biệt.”
“Phải, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt, anh ấy cũng chỉ mang theo hai bức ảnh bênngười, ngoài bức này còn bức chân dung mẹ anh ấy. À, ở đây.” A Mạc chỉ choPeter, cả chiếc bàn rộng chỉ còn khung ảnh này vẫn nguyên vẹn, trong ảnh là mộtphụ nữ chừng ngoài bốn mươi, miệng mỉm cười mắt nhìn thẳng, đẹp mê hồn, khíchất cao quý, mặc dù miệng cười, vầng trán vẫn thoáng ưu tư, khuôn mặt TriệuThành Tuấn hầu hết được kế thừa của mẹ, bao gồm cả nét buồn.
“Đẹp thật!” Peter trầm trồ.
A Mạc nhún vai: “Đương nhiên, hai anh em họ đều rất đẹp, đều di truyền từ mẹ.”Vừa nói xong, di động đổ chuông, A Mạc nhìn mã số, là Triệu Mai gọi.
“Lại sao thế Chương phu nhân?” A Mạc nghĩ muộn thế này Triệu Mai còn gọi, chắcchắn không phải chuyện hay.
Quả nhiên, Triệu Mai khóc tấm tức trong điện thoại: “A Mạc, tớ muốn gặp cậu.”
“Có chuyện gì?”
“Gặp rồi nói.”
Thực ra chuyện cũng đơn giản, buổi chiều Chương Kiến Phi đưa cô đi đảo Mộng muatúi xách, gặp Mao Lệ ở đó, nhưng cô ta không nhìn thấy họ. Chương Kiến Phi nhìnthấy Mao Lệ trước, Triệu Mai chọn xong bảo anh trả tiền, gọi hai câu anh khôngphản ứng, đang định kéo anh, phát hiện anh nhìn ra ngoài cửa, Triệu Mai nhìntheo, lập tức hiểu ra, mắt tối sầm, nếu không ở chỗ đông người chắc chắn cô đãnổi điên.
Trở về nhà hai người cãi một trận kịch liệt, đến nỗi cả hai không được ăn tối,người giúp việc làm một bàn thức ăn bị Triệu Mai hất đổ, cuối cùng Chương KiếnPhi bỏ đi, để lại mình Triệu Mai trong nhà, khóc lóc ầm trời.
Những cuộc cãi vã như vậy gần đây đặc biệt nhiều, lẽ ra hai người sống ở NamNinh phải rất yên ổn, nhưng Triệu Mai lại luôn cho rằng Chương Kiến Phi cố tìnhđến Nam Ninh, cố tình lập công ty ở đây là vì không thể xa Mao Lệ, dù anh chegiấu, một mực nói là do yêu cầu công việc, Triệu Mai cũng không tin, đó chínhlà nguồn gốc mâu thuẫn của họ.
Ở đâu chẳng lập được nghiệp, sao nhất định là Nam Ninh? Nhất là Mao Lệ và TriệuThành Tuấn đã chia tay, bây giờ Mao Lệ lại độc thân, Chương Kiến Phi quanh quẩnở thành phố này, mục đích đã quá rõ ràng. Con người ta sợ nhất đi vào ngõ cụt,sau khi mất đứa con, tinh thần Triệu Mai hơi khác thường, trở nên mẫn cảm và đanghi, bất luận Chương Kiến Phi giải thích thế nào cô cũng một mực cho rằng anhvì Mao Lệ mới ở lại đây, Chương Kiến Phi có trăm miệng cũng không giải thíchđược, càng giải thích Triệu Mai càng nghi ngờ, cãi nhau triền miên, luôn ầm nhàầm cửa.
Đương nhiên còn một chuyện khác càng khiến Triệu Mai hiểu lầm, Chương Kiến Phitừ chối sinh con. Mặc dù anh nói tạm thời chưa sinh vì nghĩ đến sức khỏe củacô, nhưng Triệu Mai lại cho là anh có toan tính khác, rõ ràng anh không muốnvướng bận con cái, không có con, sau này anh rút lui càng dễ, như vậy càngkhiến ý muốn có con của Triệu Mai thêm mãnh liệt.
Sự bất đồng vợ chồng xung quanh chuyện đó trực tiếp dẫn đến những cuộc xô xáttriền miên. Từ sau khi Triệu Mai sinh non, Chương Kiến Phi hết sức dè đặt trongsinh hoạt vợ chồng, luôn cẩn thận sử dụng biện pháp, khiến Triệu Mai cảm thấyanh không những không muốn có con, mà rõ ràng còn có ý định bỏ cô, hai ngườiđêm đêm thường cãi nhau, cuối cùng Chương Kiến Phi đành vào ngủ trong phòngsách, còn Triệu Mai khóc suốt đêm, cả hai đều kiệt sức.
Trong một quán cà phê ở Hamaton, nghe Triệu Mai khóc lóc kể lể xong, A Mạc thựctình không biết nói gì, nói nặng lại sợ Triệu Mai càng bị kích động, không nóigì nhất định cô càng nói dai.
“Cậu bảo tôi nên nói gì với cậu đây? Tiểu Mai, tôi cứ nghĩ sau khi tái hợp vớiChương tiên sinh cậu đã suy nghĩ thông suốt, sao vẫn quanh quẩn trong con ngõcụt đó? Chẳng phải cũng chỉ tình cờ gặp Mao Lệ mà thôi? Sống cùng thành phố,sao tránh khỏi gặp nhau, có lẽ cậu chuyện bé xé to rồi?”
“Đúng, tôi chuyện bé xé to, nhưng tại sao tôi với anh ta nhất định phải sống ởthành phố này? Tại sao chúng tôi không quay về Penang? Đó mới là nhà của chúngtôi! Anh ta ở lại đây không phải vì người đàn bà đó ư! Anh ta không có được côta, vậy là ở lì lại đây, si mê đến thế là cùng! Các người đều trách tôi gây sựvô lý, nhưng tôi không ngốc, tôi có cảm giác riêng, tôi ghét thành phố có ngườiđàn bà đó, tôi ghét cảm giác đó, tôi chỉ muốn xa người đàn bà đó một chút khôngđược sao?”
Triệu Mai mắt mọng đỏ, nhất định lòng cô đau đớn tột cùng cho nên có thể khócto như thế bất chấp chỗ đông người, mặt nhăn nhúm, tuyệt vọng. A Mạc chưa baogiờ chứng kiến, không biết an ủi bạn thế nào, đành để cho cô khóc. Khóc mãi mệtlử, cô lại đòi uống rượu, A Mạc không ngăn được, thấy cô gào lên giữa quán càphê, quá chướng mắt, đành gọi một chai sâm panh.
Chưa uống hết chai, Triệu Mai đã gục trên bàn ngủ thiếp.
A Mạc không lay được cô, đành gọi điện cho Chương Kiến Phi nói rõ, Chương KiếnPhi lập tức đến đưa cô về. A Mạc tiễn ra lề đường, giúp anh mở cửa xe: “Cảm ơn,phiền cô quá.” Chương Kiến Phi đặt Triệu Mai vào ghế, thắt dây an toàn, quayngười nhã nhặn cảm ơn A Mạc.
“Không có gì, tôi chỉ lo với tình trạng tinh thần như hiện nay của Tiểu Mai,rất khó khuyên giải.”
“Cô ấy không nghe cũng đành vậy.” Dưới ánh đèn đường, Chương Kiến Phi dáng điệuvô cùng mệt mỏi, giọng khàn đặc: “Tôi đã cố gắng hết mức, rất cả tại tôi tự làmtự chịu, không trách được ai.” Nói xong anh lên xe, lẳng lặng lái đi.
Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình, ban đầu Chương Kiến Philựa chọn cuộc hôn nhân này không hề nghĩ rất có thể anh lại giẫm lên vết xe cũ.Nhưng cuộc sống thực tế còn tồi tệ hơn anh tưởng tượng, hôn nhân rối ren vôphương cứu chữa. Triệu Mai còn khó sống hơn Mao Lệ trước kia, Mao Lệ nhiều nhấtcũng chỉ ngang bướng, cô không yêu anh nên cũng không quan tâm đến anh, cònTriệu Mai quá yêu anh nên u mê lú lẫn không thể phân biệt trắng đen, cô tự giàyvò bản thân cũng như giày vò anh đến chết, người giày vò anh vì vậy cũng tróichặt tim anh, mâu thuẫn của hai người có lẽ chính ở đó.
Chương Kiến Phi biết, cho dù trở về Penang Triệu Mai cũng vẫn như thế, chỉ cầnMao Lệ còn sống trên đời, một khắc cô cũng không buông lơi cảnh giác, cô đãhoàn toàn đi lệch đường. Cho dù họ lên sao Hỏa cũng không giải quyết được vấnđề, cô vẫn cho rằng lòng anh vẫn còn Mao Lệ, cô muốn anh phải móc tim ra, phảicắt nát hai chữ Mao Lệ trong lòng, cô mới yên tâm, mặc anh máu chảy như suối,chết đi sống lại. Cô chỉ cần lòng anh có cô, cô yêu cầu anh yêu cô! Anh nhấtthiết phải yêu cô! Nhưng chuyện đó hoàn toàn không thể, cho dù moi tim ra, anhcũng không yêu cô, trước kia anh còn có thể thương cô như em gái, nhưng bướcvào cuộc sống hôn nhân, tình thương đó cạn dần theo từng trận xô xát hàng ngày,anh đã mệt, tâm lực đều mỏi mòn.
Chương Kiến Phi quả thực mệt mỏi, lại thêm thiếu ngủ triền miên, tinh thần căngthẳng, công việc quá tải, cơ thể bằng thép cũng không trụ được, ngày thứ haisau cuộc cãi cọ với Triệu Mai, anh ngã gục ở văn phòng...
Triệu Thành Tuấn có lẽ ghét nhất là bệnh viện, chỉ muốn cả đời không phải đặtchân đến nơi ấy, nhưng nghe nói Chương Kiến Phi bị ngất phải nhập viện, là đốitác làm ăn, anh không thể không đi thăm. Chương Kiến Phi bị viêm màng phổi docảm mạo không chữa trị dứt điểm, bệnh cũng không nghiêm trọng, nhưng cần nằmviện ít ngày, phần lớn thời gian anh đều ngủ, Triệu Mai lo lắng nhìn anh ngủ libì không tỉnh. Những năm qua cô quen được anh chăm sóc, bây giờ đến lượt côchăm sóc chồng, cô không biết làm thế nào. Hơn nữa, không ngờ lại gặp anh traiở bệnh viện.
Anh em quá lâu không gặp, mặc dù sống cùng thành phố, nhưng Triệu Thành Tuấnluôn từ chối gặp em gái, Chương Kiến Phi từng nhiều lần đứng ra hòa giải nhưngvô ích.
Đây là phòng VIP, hành lang rất vắng và yên tĩnh, Triệu Thành Tuấn từ phòngbệnh đi ra, Triệu Mai cầm cặp lồng cháo ra khỏi thang máy, hai người bất ngờnhìn thấy nhau, ở khoảng cách mấy mét, Triệu Mai vẫn cảm thấy người anh traitỏa ra hàn khí đáng sợ, ánh mắt như gai, đâm khắp người cô.
“Anh... anh cũng đến.” Triệu Mai làm mình làm mẩy với Chương Kiến Phi nhưngtrước mặt Triệu Thành Tuấn lại khác hẳn, cô từ nhỏ đã sợ anh, nói to cũng khôngdám.
Triệu Thành Tuấn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, tức đỏ mặt:“Đúng là không biết điều, ở Penang làm loạn chưa đủ, đến đây vẫn chứng nào tậtấy, đã không sống được với anh ta sao lúc đầu còn lấy?”
Triệu Mai cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám mở miệng.
“Làm loạn như thế có dễ chịu hơn không?” Triệu Thành Tuấn hỏi dồn, chứng tỏ anhbiết tình hình của cô, không gặp nhau, nhung chắc chắn anh có nguồn tin biếtmâu thuẫn giữa cô và Chương Kiến Phi. Bản thân cô cũng biết, Chương Kiến Phisức khỏe vốn rất tốt, đột nhiên ngã bệnh, đa phần là tại cô, không phải côkhông áy náy, bây giờ bị anh trai trách mắng, càng tủi thân, nước mắt trào ra.
“Khóc? Vẫn còn mặt mũi để khóc!” Mặt anh rắn lạnh như đá, giọng không cao,nhưng thần sắc rất đáng sợ: “Nếu không sống được với nhau thì dứt khoát ly hônđi, ầm ĩ làm gì? Tôi bị cô làm mất mặt đủ rồi!”
Triệu Thành Tuấn quả thực không để đâu hết giận, từ nhỏ nuông chiều cô em, đểnó làm gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không hề biết chia sẻ cảm thông, mới chịutủi thân một chút đã cảm thấy cả thế giới nợ mình. Triệu Thành Tuấn tức giận,cũng chẳng buồn nói nhiều, nói vài câu, lập tức bỏ đi không muốn nhìn nữa.
Vừa rồi trong phòng bệnh, Chương Kiến Phi lòng đầy bức xúc cuối cùng đã bộc lộtâm tư, kể với Triệu Thành Tuấn về sự bất lực của mình với cuộc hôn nhân này:“A Tuấn, cậu cứ trách mắng, anh tự chuốc lấy, không trách ai. Có điều anh khôngbiết nên tiếp tục cuộc hôn nhân này thế nào, anh không thể moi gan cho Tiểu Maixem, nhưng không hề hài lòng với cô ấy, anh thực bụng muốn cùng cô ấy làm lạitừ đầu, nhưng Tiểu Mai không chịu, sống chết cho rằng anh ở lại Nam Ninh là vìMao Lệ, giải thích thế nào cô ấy cũng không nghe. A Tuấn, anh phải làm gì? Cậunói xem anh phải làm thế nào? Anh đã làm hết mức có thể cho Tiểu Mai, anh chưamuốn sinh con là vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bác sĩ đã nói với anh, cô ấykhông nên có thai ngay sau khi bình phục, nếu không có thể suốt đời không thểsinh con, anh đã nói với Tiểu Mai như vậy, nhưng cô ấy không tin...”
“Đáng đời!” Triệu Thành Tuấn chỉ nói có vậy.
“Anh đáng bị như thế, anh biết, nhưng A Tuấn, hãy nói thật với anh, nếu anhkhông sống được với Tiểu Mai, cậu có càng hận anh? Anh không biết mình còn cóthể trụ được bao lâu, anh đã đến nước này...”
“Hai người ly hôn đi.” Triệu Thành Tuấn ngắt lời anh, không do dự: “Đã khôngsống tiếp được thì nên chia tay cho xong, để tôi nhìn thấy khỏi bận lòng, tôiđã biết hai người không sống được với nhau, kết thúc sớm càng sớm giải thoát!”
Chương Kiến Phi sững người: “Cậu không trách anh?”
“Tôi trách anh bao giờ? Trách anh có ích gì? Tôi còn muốn thấy hai người nhưthế này!”
Chương Kiến Phi không nói gì, trở nên tư lự. Có lẽ anh đang nghĩ nên kết thúccuộc hôn nhân thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Mai không điên thì anhcũng phát điên.
“Nếu anh ly hôn, lòng vẫn còn lưu luyến Mao Lệ, có thế theo đuổi cô ta, tôikhông có ý kiến gì.” Khi Triệu Thành Tuấn nói câu đó, Chương Kiến Phi quá đỗikinh ngạc.
Triệu Thành Tuấn lại điềm tĩnh khác thường, nói dửng dưng: “Có lẽ đó là kết cụctốt nhất, xoay một vòng, mọi người lại trở về chỗ cũ.” Anh nhún vai: “Trái đấttròn mà, từ đoạn cuối trở về đoạn đầu chưa hẳn là không thể.”
“A Tuấn...”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
Có thật mình nghĩ vậy không? Trong thang máy, Triệu Thành Tuấn cũng ngạc nhiên,bởi vì những lời anh vừa nói với Chương Kiến Phi không phải đã được chuẩn bị,có lẽ trong tiềm thức anh từng nghĩ như thế, nhưng khi nói thẳng ra vẫn thấykinh ngạc. Anh thầm nghĩ, nói ra lời đó có lẽ chứng tỏ anh từ bỏ thật, cáikhông thuộc về mình, gắng mãi cũng không được, giống như Tiểu Mai với ChươngKiến Phi, con bé này dù có đưa cả tính mạng ra cũng chưa hẳn có được tình yêucủa Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi chiều chuộng nhẫn nhịn cô không phải vìyêu mà vì trách nhiệm và bản tính lương thiện của anh ta, điểm này bản thânChương Kiến Phi cũng hiểu.
Tình cảm là thứ không thể nói rạch ròi, một sợi chỉ đỏ một đầu chỉ có thể buộcđược một người, người thừa ra nên rút lui. Triệu Thành Tuấn cảm thấy mình là“người thừa” đó, anh không thể cho Mao Lệ hạnh phúc cô cần.
Buông tay cũng là yêu, không phải sao?
Nhưng tiếc là Triệu Mai không ngộ ra điều đó, con bé hoàn toàn rơi vào ngõ cụt,trừ phi bản thân nó tỉnh ngộ tự thoát ra, nếu không, chẳng ai giúp được, TriệuThành Tuấn hầu như không hy vọng gì về chuyện đó.
Ra khỏi thang máy, ở tầng một tòa nhà chính của bệnh viện rõ ràng cảnh tượngkhác hẳn, người qua lại, bệnh nhân, y tá hộ lý đi lại tấp nập, Triệu Thành Tuấncau mày, anh vốn không ưa chỗ đông người.
Đang đi nhanh ra phía cổng, ánh mắt anh bất ngờ chạm vào một bóng người quen,mái tóc dài, chiếc váy mùa hè nhẹ xốp màu cánh sen, từ cổng đi vào.
Cô tươi trẻ tựa đóa sen mới nở còn đọng sương, dáng thướt tha, có lẽ do cô quágầy, lại thêm tà váy bay nhẹ, bước phiêu diêu như đi trong mây.
Chia tay mấy tháng, đây là lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô. Có phải thần giaocách cảm? Vừa nhắc đến cô với Chương Kiến Phi, mới đi ra lại gặp cô. Cô luônnổi bật, trong biển người, anh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận sự tồn tại của cô.Lúc nhỏ đọc sách giáo khoa sinh học thấy nói, nhiều loài động vật, dựa vào mùicơ thể để tìm bạn tình, anh dựa vào gì?
Mao Lệ hiển nhiên nhận ra anh, nhưng ngây ra mãi không phản ứng được.
“Ô, đã lâu không gặp, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn không thể giả bộ không quenbiết, anh mỉm cười bước đến, chìa tay ra: “Chào em.”
Mao Lệ bối rối giơ tay, khẽ chạm vào bàn tay anh: “Chào anh, thật trùng hợp,sao anh lại đến đây?”
“Đi thăm một người bạn, còn em?”
“Em cũng thế.”
Người ta bảo những cặp tình nhân đã chia tay, khi gặp lại không thể là bạn bè,Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn hình như không đến nỗi thế, có lẽ cả hai đều làngười thẳng thắn, cũng chẳng có hận thù, vả lại cũng từng có tình cảm. Gặp lạimặc dụ khó nói vẫn là “bạn” nhưng cũng không phải là người lạ, chào hỏi, nóivài câu, có sao.
Hôm đó đúng là Mao Lệ đên thăm bệnh nhân, một đồng nghiệp cùng phòng phải phẫuthuật, mọi người đều đã lần lượt đên thăm, cô do bận, trì hoãn đến hôm nay,không ngờ lại gặp Triệu Thành Tuấn. Thế giới này rốt cuộc quá nhỏ. Mao Lệ xemra khá bình tĩnh, nhưng tâm trí rối loạn, cảm giác nụ cười trên môi cứng đờ,hai người nói mấy câu rồi cáo biệt. Mao Lệ đang vội, Triệu Thành Tuấn hình nhưcũng bận, nhưng vào thang máy, cô mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi, ý nghĩlộn xộn trong đầu, hình như nghĩ rất nhiều, lại hình như chẳng nghĩ gì, thangmáy đầy người, ồn ào, cô cũng không nhận ra.
“Tiểu thư, cô lên tầng mấy?”
Thang máy đã lên tới tầng tám, mọi người ra gần hết, Mao Lệ không biết mình cầnđến tầng mấy, người phụ trách thang máy nhìn cô, có lẽ tưởng cô mộng du.
Cô lắp bắp: “Xin hỏi... khoa nội ở tầng mấy?”
“Tầng sáu, cô đi quá rồi.”
“Ồ, xin lỗi, phiền anh nhấn giúp tầng sáu.”
Xuống tầng sáu thăm bạn đi ra, đầu óc Mao Lệ vẫn u u mê mê, vừa nói những gìcũng không nhớ. Thật chẳng ra sao! Cô thầm nguyền rủa bản thân.
Xuống tầng một, qua căn phòng lớn rộng thênh thang, Mao Lệ đi thẳng ra bãi lấyxe.
Do hồn vía đang ở đâu đâu, chẳng nhìn thấy gì, Triệu Thành Tuấn đi theo cô mộtđoạn trong vườn hoa cũng không biết, cuối cùng bị anh vỗ vai từ phía sau mới từtừ ngoái lại.
“Anh... sao anh lại ở đây?” Vẻ giật mình luống cuống của cô rất buồn cười.
Anh cười hòa nhã: “Đợi em.”
Hai người ngồi nói chuyện dưới giàn nho trong vườn hoa bệnh viện. Anh mặt trờichiếu qua tán lá dày lọt xuống, lung linh nhảy múa trên người họ, như vuốt vean ủi, trong không khí thoảng mùi hương, hương hoa hay mùi nước hoa, anh cũngkhông rõ.
Nói chuyện chẳng đâu vào đâu... dạo này em thế nào, em rất tốt, còn anh, anhcũng tốt, vân vân... Một điều khiến Triệu Thành Tuấn hơi bất ngờ là, có lẽ MaoLệ đã trấn tĩnh, thái độ cởi mở hơn hẳn, chủ động nói cười với anh, hỏi rấtnhiều chuyện, cả những vấn đề trong công việc trước đây không hỏi nhiều, giờcũng nhiệt tình quan tâm, còn nói đùa, mấy lần cô đến tòa nhà Địa Vương ăn cơm,định ghé thăm anh, lại e ngại, sợ anh từ chốỉ.
Triệu Thành Tuấn lúc này lòng chộn rộn bao cảm xúc: “Sao anh có thể từ chối em?Chúng ta vẫn là bạn, không phải ư?”
“Đúng, chúng ta là bạn, ha ha!” Mao Lệ cười hồn nhiên, xem ra cô còn xúc độnghơn anh, có lẽ qua một thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cách nhìn nhận của cô đãkhác, chẳng hạn cô cảm thấy quả thực Triệu Thành Tuấn không hề nợ cô, cô chorằng anh lợi dụng cô để trả thù Chương Kiến Phi cũng không hẳn đúng, bởi vìnghe nói bây giờ hai người đang hợp tác, có lẽ cô đã hiểu lầm anh. Lúc đầu khichia tay, cô không muốn nghe bất kỳ giải thích nào của anh, anh cũng không giảithích, cô yêu cầu chia tay, anh tôn trọng. Mao Lệ cảm thấy cô vẫn hiểu anh, conngười này kiêu ngạo từ trong máu thịt thâm căn cố đế đầy tự tin, không thèm nóidối, trong lôgic của anh, nếu có được thứ gì đó bằng nói dối, thì thật khôngđáng, người không có nhân cách mới hành động như vậy, anh không làm được chuyệnđó.
Cho nên Mao Lệ bắt đầu nhìn nhận lại chính mình, anh đã không chịu giải thíchchứng tỏ không có gì khuất tất. Anh quá kiêu ngạo, cô hiểu lầm anh cũng khônggiải thích, anh không hạ mình cầu xin cô quay lại, ngay việc đó anh cũng làmđược.
Hai người nói một lát, rồi cùng đi ra bãi đỗ xe.
Mao Lệ lên xe trước, nhưng lúc quay xe gặp khó khăn, quay đi quay lại cuối cùngbị tắc ở lối ra, xung quanh toàn xe, cô không thể nào quay được đầu xe củamình, cô biết, mấy năm lái xe, trình độ cũng không đến nỗi như vậy, chắc là dođầu óc rối loạn. Triệu Thành Tuấn đã lên xe của mình, thấy thế bước xuống, đếngõ cửa xe cô: “Để anh.”
Anh thành thạo nhanh chóng đưa chiếc xe của cô ra khỏi bãi đỗ, dừng lại dướibóng cây trong vườn hoa, Mao Lệ ngồi ở ghế bên ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt vuốtve từng đường nét trên mặt anh, ánh mắt anh vẫn sâu như biển trong đêm, cặp môimím lại kiên nghị, những nếp gấp nhỏ trên đó quá đỗi quen thuộc, và cảm giácmềm mại khi chạm vào, hương bạc hà thoang thoảng... Đầu cô choáng váng, đườnggân thớ thịt run run, mặt hình như nóng ran, lòng cũng nóng ran, vội vàng quayđi nhìn ra cửa sổ. Triệu Thành Tuấn vẫn không xuống xe, anh quay sang nhìn cô,cô ngoảnh đi chứng tỏ đang lúng túng, vành tai cũng đỏ, mê hồn nhất là khi côđỏ tai, anh vô cùng quen thuộc từng xúc cảm trên mỗi tấc da thịt đó...
Bầu không khí trong xe trở nên kỳ dị, hai người đều không nói, không phải dobối rối mà do... không thể nào chịu nổi. Triệu Thành Tuấn chỉ cảm thấy toànthân như đang bị nung nóng, không thể chịu nổi, dòng điện kỳ diệu giữa hai ngườibắt đầu lan ra, anh từ từ áp lại gần cô, sau khi giơ tay vén mấy sợi tóc maivào bên tai, không kìm được anh hôn lên đó. Mao Lệ run bắn, cảm giác đê mê từvành tai lan nhanh như dòng điện trên toàn cơ thể, cô quay mặt lại, khoảng cáchquá gần, hai mũi chạm nhau. Cô nhắm mắt theo bản năng, cũng dán môi vào đó theobản năng, anh ngẩn ra nửa giây rồi nhanh chóng hưởng ứng nụ hôn của cô, nụ hôncuống quýt không thể kiềm chế, quen thuộc như vậy, dường như họ chưa từng chiaxa, họ chỉ kéo dài cuộc vui đêm trước.
Hai người hôn nhau rất lâu trong xe, có lẽ ý thức được đây không phải là chỗ âuyếm, anh thở dốc buông cô ra, lái xe rời bệnh viện. “Xe của anh vẫn còn ở bãiđỗ.” Mao Lệ mặt đỏ lựng nhìn anh. Triệu Thành Tuấn một tay xoay vô lăng, mộttay vuốt tóc cô: “Mặc kệ.”
Đúng, mặc kệ, mặc kệ rất cả. Dù anh biết như thế vô trách nhiệm với cô, nhưnganh vẫn không thể kiềm chế, lòng anh, cơ thể anh, đều cháy bỏng khao khát cô.
Những ngày chia tay, anh lao vào công việc để quên nỗi nhớ, ban ngày bận rộncòn được, nhưng mỗi khi đêm xuống, một mình đi lại trong nhà, nhìn chiếc gối bỏtrống, lòng anh héo hắt.
Mỗi tối anh đều xem lại đĩa phim Hiệu ảnh Tháng Tám mà cô để quên, mỗi tìnhtiết, lời thoại đều đã thuộc, anh xem rất hứng thú, có lúc vừa xem vừa ngủthiếp trên đi văng. Tỉnh lại, ngoài cửa sổ luôn là tang tảng sáng, căn phòngtoàn đầy sinh khí nhưng lại trống rỗng ảm đạm như đã lâu không có người ở, tỏamùi hoang phế. Anh thường nằm trên đi văng, bất động nhìn trời sáng dần bênngoài, cảm giác cuộc sống của mình đang mòn mỏi một cách vô nghĩa, làm việc cậtlực, nhưng không biết vì sao mình tồn tại, yêu hết lòng, lại không được đền đápnhư ý, anh đang dần dần hoang phế cùng với căn nhà.
Chìa khóa căn hộ anh để trên xe, không vào được nhà, đành đến căn hộ của MaoLệ. Hai người xuống xe, hôn từ thang máy đến cửa phòng, lại từ cửa phòng vàosofa phòng khách, quần áo quăng đầy trên sàn, đó là cách âu yếm quen thuộc củahọ, đau khổ và cuồng nhiệt, nếu đây cũng là một sự tiêu hao sinh mạng, anhnguyện chết vì nó, chết trong mê đắm. Mao Lệ muốn hưởng ứng anh, nhưng lạiluống cuống không biết thế nào, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, từ từ đi vào trạngthái tốt nhất.
Sofa phòng khách không rộng lắm, hai người lăn xuống thảm, Triệu Thành Tuấn ưasạch sẽ, cơ hồ không muốn làm chuyện đó trên nền, vậy là bế xốc cơ thể trầntrụi đó đi vào phòng ngủ. Anh cũng từng đến căn hộ của cô, nhưng chỉ ở lại mộtlát, chưa bao giờ vào đó. Về mặt này hình như anh có một tâm lý hơi đặc biệt,nhất định chuyện đó phải diễn ra trên địa bàn của mình, ít nhất là nơi mình cóthể chủ đạo, anh mới có thể hoàn toàn thoải mái. Mà phòng của Mao Lệ bài trírất nữ tính, tường giấy có hoa văn theo phong cách điền viên, mặc dù ấm ápnhưng nhìn không quen, chiếc giường lộng lẫy như giường công chúa, mềm như nằmtrên bông, cũng chẳng sao, nhưng trên cột giường treo bức màn sa màu tím và đầugiường chất đầy các loại chuột Mickey bằng nhung khiến anh bối rối, không hoàntoàn thoải mái.
Kết thúc hơi vội vàng, Triệu Thành Tuấn vào nhà tắm chỉnh sửa rổi bước ra, MaoLệ đã mặc xong váy áo đang thu dọn tàn cuộc. Hai người chung sống không phảimột hai ngày, nhưng chưa bao giờ bối rối như thế.
Triệu Thành Tuấn ra phòng khách ngồi trên sofa, bỗng hỏi: “Có nước không?”
“Có, để em lấy.” Mao Lệ vội rót nước cho anh.
Anh uống hết nửa cốc nước mới trở lại bình thường, còn Mao Lệ nghiêm trang ngồiđối diện, nhìn nhau, giống như hai người xa lạ lần đầu gặp gỡ, không thể hìnhdung nửa giờ trước còn âu yếm mãnh liệt trên giường.
“Xin lỗi, anh quá xúc động!” Anh bất ngờ nói ra câu đó, rút hộp thuốc, lại nhớra không phải nhà mình, hỏi cô: “Có thể không?”
“Anh hút đi, không sao.” Mao Lệ đẩy chiếc gạt tàn lại.
Anh châm lửa, cúi đầu, lại tỏ ra bối rốỉ như lúc ở bệnh viện: “Anh không nênnhư thế, nhưng không thể kiềm chế. Xin lỗi, sau này không thể nữa.”
Anh rất mâu thuẫn, lòng rối ren, Mao Lệ hoàn toàn không biết.
“Anh nói thế nghĩa là gì?” Mao Lệ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu người đàn ôngvừa rồi còn hòa nhập xác thịt vào cô sao phút chốc trở nên xa lạ như vậy.
“Em không yêu anh, không phải sao?” Câu nói này làm cô hiểu ra. Anh ngẩng lênnhìn cô, lặng lẽ nhả khói thuốc: “Biết rõ em không yêu anh, vẫn xúc phạm em nhưthế, anh thật xấu hổ.” Lời của anh thực ra còn có ý nghĩa khác, ý anh là, biếtrõ không thể cho em kết quả vẫn gần gũi em, không chỉ đáng xấu hổ mà còn íchkỷ.
Hai mắt cô long lanh, cô hoàn toàn hiểu lầm ý anh, môi run lên: “Em không cảmthấy anh xúc phạm em, em tự nguyện, anh nói như vậy chẳng phải nói thẳng emđáng xấu hổ, không yêu anh nhưng vẫn lên giường với anh, chắc em là hạng đàn bàvô liêm sỉ nhất, có phải thế không?”
“Anh không nói thế.”
“A Tuấn, em biết, em không nên viết những lời như thế nếu làm tổn thương anh,em rất xin lỗi.”
“Không, em không cần xin lỗi, tốt nhất em đừng yêu anh, tốt nhất không nên yêuanh, như thế mới tốt cho mọi người, thật đấy!” Anh nhanh chóng hút hết nửa điếuthuốc, búng tàn thuốc, nói: “Đương nhiên cả hai chúng ta đều thích, hai bêncùng hấp dẫn nhau, đó là chắc chắn, đàn ông và đàn bà chưa hẳn có tình yêu mớicùng nhau, anh không phản đối lối sống đó, ý anh nói, nếu em bằng lòng.”
Mao Lệ đứng bật dậy: “Ý anh là gì? Có phải anh nói, đằng nào giữa chúng ta cũngkhông có tình yêu, hai bên cùng thích nhau, lên giường cũng chẳng là gì, chúngta có thể là bạn tình của nhau, cho nên anh không phản đối lối sống đó? TriệuThành Tuấn, tôi biết tôi chai mặt, chia tay rồi vẫn lên giường với anh, nhưngtôi cũng không đến nỗi chai mặt như anh nói.”
“Em quá xúc động, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nhìn cô.
“Anh lập tức ra khỏi nhà này, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Mao Lệ ngườirun bắn không thể tự chủ, nước mắt ứa ra.
Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ đứng lên rakhỏi phòng.
Mao Lệ nhào lên sofa khóc vật vã. Cô không biết vấn đề xảy ra ở đâu, rõ ràng vừarồi hai người còn tốt như vậy, dường như có dấu hiệu tình xưa lại cháy, vậy màchớp mắt anh đã trở mặt. Là anh quá tàn nhẫn hay là cô hiểu lầm ý anh?
Không biết khóc bao lâu, Bạch Hiền Đức gọi điện đến, hét lên trong máy: “A lô,Mao Lệ, cô đi thăm người ốm mà đi suốt buổi sáng, bây giờ đã là ba giờ chiều,đang làm gì vậy?”
“Em đến ngay.”
Mao Lệ rửa mặt, mắt vẫn hơi sưng, lấy đá chườm vẫn không hết. Không biết làmthế nào, đành đi làm với bộ dạng đó, Bạch Hiền Đức mắt sắc, Mao Lệ vừa bước vàophòng nhận thấy ngay, hỏi: “Cô sao thế?”
“Không sao, vào bệnh viện thấy cảnh buồn.” Trên đường đi, Mao Lệ nghĩ ra cớ đó.
“Người chết à?”
Cô chỉ ậm ừ.
Bạch Hiền Đức lắc đầu: “Một người chết ở bệnh viện mà làm cô khóc đến thế này,người quen à?”
“Vâng, quen.”
“Cô nhìn thấy người ta tắt thở?”
“Không, tôi cảm thấy người tắt thở là tôi, tôi mong người tắt thở là tôi.”
Bạch Hiền Đức ngơ ngác: “Làm việc đi.”
Mao Lệ thầm nguyên rủa bản thân, đã chia tay, nên giữ thể diện, đường ai nấyđi, ai ngờ cuối cùng vẫn dính vào nhau, vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Mao Lệ nghĩmãi không ra, cô đã hạ mình, do mẩu giấy viết trong lúc bức xúc, cô cũng đã xinlỗi anh, tại sao anh vẫn để bụng? Cô nhớ lại mọi chi tiết từ khi gặp lại TriệuThành Tuấn, khẳng định lúc đầu rất tốt, mặc dù sau cơn xúc động không kiềm chếđược, có hơi bối rối, nhưng vừa chạm đến chủ đề đó anh liền trở mặt.
Tại sao anh để bụng cô yêu hay không yêu anh? Mao Lệ cảm thấy có lẽ anh yêu cô,khi ôm cô, người anh run lên, giống như ngày mai là tận thế, anh sắp phải vĩnhbiệt cô, nhưng sao anh lại nói ra những lời như thế, rõ ràng anh cố ý, cô nhìnrõ ánh mắt đầy do dự dằn vặt của anh, từ khi lên giường đến lúc bỏ đi, anh luôndo dự đắn đo, anh đắn đo điều gì? Mao Lệ rất hận bản thân, anh đã đối xử với cônhư vậy, cô vẫn không thể ghét anh, nhưng bởi vì dựa vào trực cảm cô thấy, anhkhông cố ý tàn nhẫn như vậy, nhất định là có việc gì khiến anh khổ tâm, muốngần cô nhưng e ngại.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tầng chín nhà xuất bản là phòng họp, các cuộc họp phổ biến kế hoạch và công táctrong tháng nhìn chung không được vắng mặt, cho nên trong phòng họp, ngoài giámđốc, tổng biên tập, các trưởng phòng ban đều có mặt đông đủ. Buổi chiều BạchHiền Đức phải gọi cho Mao Lệ là bởi vì cuộc họp sắp bắt đầu. Cô rất ghét họphành, mỗi lần họp, những người hút thuốc tụ tập với nhau nhả khói mù mịt, phòngđầy chướng khí, cô đã chọn vị trí ngồi bên cửa sổ vẫn bị sặc khói, phát ho.Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Mao Lệ quên cả khói thuốc, có vẻ nghiêm túc, nhưngánh mắt vô định, rõ ràng không để tâm, giám đốc gọi tên cô mấy lần cô vẫn nhưkhông nghe thấy.
Vội vàng nhìn quanh, giám đốc đại nhân ngồi đối diện, ngước mắt nhìn cô, rõràng sự phân tâm của cô khiến ông không hài lòng, cô chợt lúng túng đỏ mặt.“Chuyện... chuyện gì ạ?”
Giám đốc đại nhân nói: “Không, có lẽ tôi nên hỏi cô, vừa rồi tôi nói gì?”
Mao Lệ ôm đầu, xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn.
“Mao Lệ, ngồi họp phải tập trung chú ý!” Dung Nhược Thành cũng nghiêm mặt, rõràng phê bình, thực ra là gỡ bí cho cô. Giám đốc lập tức quay mũi giáo vào DungNhược Thành: “Anh Dung, gỡ bí cho nhân viên hình như là sở trường của anh.”
Dung Nhược Thành luống cuống: “Tôi... tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.”
Giám đốc nghiêm túc gật gật đầu: “Ờ, về gọi cô ta đến văn phòng nhắc nhở cẩnthận, phải viết một bản kiểm điểm thật tỉ mỉ sâu sắc.”
Nói tới hai chữ “kiểm điểm” cả phòng họp cười vỡ trời.
Mặc dù chuyện đã qua một năm, nhưng sao bọn họ nhớ dai đến thế ai cũng biếtchuyện gán ghép Dung Nhược Thành và Mao Lệ xuất phát từ bản kiểm điểm Mao Lệnhờ Vương Cần viết hộ.
Thực ra cuộc họp đã gần kết thúc, giám đốc vốn nghiêm túc, nhưng muốn thay đổikhông khí nên ông đùa một chút, mọi người cười vui vẻ nhưng Mao Lệ lại khôngchịu được, chuồn vào nhà vệ sinh trước khi cuộc họp kết thúc.
“Ấy, Mao Lệ đừng chạy.”
“Bản kiểm điểm vẫn phải viết, sếp Dung sẽ đích thân đọc.”
“Ha ha ha...”
Bọn người đáng ghét, Mao Lệ t