← Quay lại trang sách

Chương 13 TẠI CẢNG STOWE

Mười giờ sáng hôm sau, người qua đường nhìn thấy Thomas Marvel với hình dạng thật bẩn thỉu, đầy những vết bùn dọc đường. Lão ngồi trên một băng ghế ở ngoài cái quán nhỏ ngoại ô cảng Stowe, bên cạnh là những quyển vở được buộc chặt bằng một sợi dây nhỏ. Tay lão thọc sâu vào túi áo. Trông lão rất mệt mỏi, bối rối và bồn chồn. Gói vật dụng đã được bỏ lại ngoài rừng thông khi qua khỏi Bramblehurst theo sự thay đổi kế hoạch của người vô hình. Và mặc dù không bị ai chú ý đến, lão vẫn lo lắng như lên cơn sốt. Thỉnh thoảng lão thọc tay từ túi này sang túi khác mò mẫm với vẻ bối rối thật kỳ lạ.

Ngồi đó được khoảng một giờ, bỗng có một thủy thủ già, trên tay cầm một tờ báo bước ra khỏi quán, đến ngồi bên cạnh lão và bắt chuyện:

- Hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ?

Thomas Marvel liếc nhìn ông ta dường như có ý sợ hãi.

- Đúng, hôm nay trời đẹp! - Lão nói.

- Thời tiết này rất thích hợp cho những chuyến đi biển.

- Đúng vậy! Hoàn toàn thích hợp.

Người thủy thủ lấy ra một que tăm và cẩn thận xỉa răng. Trong khi đó, mắt của ông ta quan sát hình dáng dơ bẩn nhớp nháp của Thomas Marvel và những quyển vở bên cạnh lão. Lúc nãy, khi đến gần Marvel, ông ta nghe tiếng kêu loảng xoảng như âm thanh những đồng tiền bị xáo trộn trong túi. Và lão Marvel đã gây sự chú ý đặc biệt với ông ta ngay, do sự tương phản của hình dạng bên ngoài với tiếng kêu của những đồng tiền trong túi.

- Ông mang theo mấy quyển vở này hả? -Người thủy thủ đột ngột hỏi với giọng ồ ồ vì miệng vẫn đang ngậm cây tăm.

Marvel nhìn những quyển vở và trả lời:

- À, Đúng. Chúng là những quyển vở.

- Trong vở chắc có nhiều điều khác thường. - Người thủy thủ nói.

- Có chứ! - Thomas Marvel trả lời.

- Và ngoài đời cũng có vài việc khác thường không kém!

- Đúng như vậy!

- Ví dụ như những chuyện kỳ lạ vừa đăng trong báo.

- Đang ở đâu vậy?

- Trong tờ báo này nè.

- Vậy sao!

- Có một bài báo, - người thủy thủ nói tiếp, mắt ngó chằm chằm vào lão Marvel. - Một bài viết về người vô hình.

Lão Marvel méo miệng, đưa tay cào gò má và cảm thấy đôi tai nóng bừng lên.

- Chuyện xảy ra ở đâu vậy? - Lão hỏi với giọng mơ hồ. - Ở Áo hay Mỹ châu?

- Không. Chuyện đó xảy ra ở tại đây!

- Trời ơi! - Marvel làm bộ thảng thốt kêu lên.

Và người thủy thủ kể lại cho Thomas Mavel toàn bộ câu chuyện về người vô hình đã đăng trong tờ báo.

- Tôi không ưa chuyện đó. - Thomas Mavel lên tiếng. - Hắn ta có thể ở có mặt ở bất cứ chỗ nào, có thể hắn hiện đang ỏ đây và nghe chúng ta nói chuyện. Thử nghĩ xem, nếu hắn muốn trộm cắp hoặc giết người thì làm cách nào để ngăn cản được?

Suốt thời gian này, lão Marvel cố ý liếc nhìn chung quanh mình, đường như đang cố lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất. Không thấy gì cả, và dường như đã quyết định, lão làm bộ che tay lên miệng để ho. Hắn nhìn chung quanh hắn lần nữa, lắng nghe, rồi cúi mình về người thủy thủ và hạ thấp giọng.

- A! Phải rồi, tình cờ tôi có biết được một số điều về người vô hình.

- Ồ! - Người thủy thủ nói với vẻ quan tâm. - Ông biết hả?

- Phải, chính tôi.

- Thật vậy à? - Người thủy thủ nóivới vẻ không mấy tin tưởng vào lời nói của lão Marvel.

- Câu chuyện bắt đầu xảy ra như thế này nè... - Marvel bắt đầu kể.

Bỗng nhiên thái độ của lão thay đổi một cách kỳ lạ.

- Ôi! - Lão bật dậy, trân mình như thể đang đau đớn.

- Có huyện gì vậy hả? - Người thủy thủ hỏi, tỏ vẻ quan tâm.

- Tôi... Tôi phải đi tiếp thôi!

- Nhưng ông định kể cho tôi nghe chuyện người vô hình mà.

Marvel có vẻ lưỡng lự.

- Nói láo đấy. - Có giọng người nói.

- Nói chơi thôi mà. - Marvel nói.

- Nhưng chuyện đó có trong báo mà!

- Phải! - Marvel nói to. - Nhưng đó là chuyện bịa đặt. Tôi biết rõ người đã bịa ra nó. Thật ra chẳng có người vô hình nào cả.

- Nhưng còn tờ báo này? Ông nghĩ gì khi nói...?

- Trong đó chẳng có một chữ nào là sự thật cả đâu. - Marvel quả quyết.

Người thủy thủ chăm chú nhìn tờ báo đang cầm trong tay. Marvel gượm bỏ đi.

- Đợi một chút đã! - Người thủy thủ kêu lên, nhỏm dậy và chậm rãi nói. - Ông bạn định nói...?

- Đúng vậy!

- Vậy tại sao ông lại để tôi tiếp tục kể cho ông nghe hết toàn bộ câu chuyện này hả? Điều gì đã khiến ông làm cho người khác trở thành một kẻ ngu ngốc như vậy?

- Tiến lên nào! - Một giọng nói thốt lên và Marvel bỗng nhiên quay một vòng rồi bỏ đi với một vẻ không bình thường.

- Đồ ngớ ngẩn. - Người thủy thủ già bực bội nói. Ông ta đứng chống nạnh, dạng hai chân ra, nhìn người đàn ông bé nhỏ bỏ đi. - Tôi sẽ chỉ cho ông thấy, đồ ngốc ạ! Chuyện được đăng rành rành trong báo này.

Người thủy thủ còn đứng sừng sững ở giữa đường cho đến khi chiếc xe của người bán thịt đến chiếm chỗ. Rồi ông ta trở về cảng Stowe.

Nhưng rồi sáng hôm ấy, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra ngay tại đây. Một thủy thủ tình cờ thấy một “nắm tiền” tự chuyển động lang thang dọc theo bức tường ở góc vườn hoa Saint Michael. Anh ta đuổi theo định chộp lấy, liền bị một cú đấm vô hình đánh té ngửa, đến khi anh ta đứng dậy được thì số tiền đã biến mất.

Câu chuyện về tiền bay là hoàn toàn có thật. Rồi khắp tất cả các vùng lân cận, thậm chí từ các ngân hàng, từ các cửa hàng và quán trọ, tiền bạc cứ thế lặng lẽ biến đi. Hàng cọc tiền vàng cứ bồng bềnh trôi dọc theo những bức tường và chỗ khuất. Luồn lách nhanh như biến. Tất cả số tiền ấy, bằng những cách khác nhau, đều chui vào túi của một người đội nón lụa cũ. Lão ta ngồi bên ngoài một quán trọ nhỏ ở ngoại ô cảng Stowe, tay thọc vào túi mân mê những đồng tiền vàng mà cảm thấy bồn chồn, kích thích đến phát rét cả lên.