← Quay lại trang sách

- 9 . 10 -

Huy ơi, chắc là Huy cho tôi lầm lẫn nhiều khi tôi một mình đi tìm cô Vân Hà và hỏi thăm lẩm cẩm về đời tư của Ngọc như tôi đã làm. Nếu tôi gặp Huy trước khi gặp Vân Hà và nói cho Huy biết là tôi sắp đi gặp Vân Hà, chắc chắn là Huy đã ngăn tôi, Huy sẽ làm cho tôi tin rằng những lời nói của một người đàn bà như Vân Hà không đáng để cho chúng ta tin và không đáng cho chúng ta nghe. Và nếu Huy nói như thế, chắc chắn là tôi đã tin Huy, đã nghe Huy và không đi gặp Vân Hà.

Chắc chắn là bây giờ đọc lại những lời tôi viết theo lời kể của Vân Hà về đời tư và dĩ vãng của Ngọc, Huy không tin đâu. Tôi biết là HUY không tin. Huy vẫn nghĩ đẹp về Ngọc, tôi cũng vậy. Nhưng chính là Vân Hà đã nói về Ngọc như vậy và lời kể đó phù hợp với những gì mà cảnh sát có hồ sơ về vụ chiếc xe mất trộm có Ngọc ngồi trong. Tôi chỉ ghi lại đây đúng những lời Vân Hà đã nói.

Việc đầu tiên của tôi đêm hôm đó, sau khi tôi rời Vân Hà ra về, là trở về khách sạn, gọi điện thoại tới nhà HUY. Tôi cần gặp Huy, cần nói chuyện với Huy, cần nghe Huy với vài câu chí lý, đầy sáng suốt và vô tư, đánh đổ tất cả những gì Vân Hà đã nói về Ngọc, làm cho tôi thấy ngay là Vân Hà đã nói sai về Ngọc.

Nhưng người nhà Huy trả lời tôi là Huy đi ăn cơm khách chưa về. Dường như là Huy đi chủ tọa một cuộc nói chuyện nào đó do Hội có Huy làm hội viên, ROTARY CLUB hoặc là LIONS CLUB gì đó, tổ chức.

Đêm đó tôi lại không được gặp Huy. Tôi bắt buộc phải nằm một mình thao thức suốt đêm “gậm nhấm” lại tất cả những lời Vân Hà đã nói, những chuyện Vân Hà đã kể.

Tôi bị bắt buộc phải nhớ lại, dù rằng tôi không muốn.

Tôi không thể nào – dù rằng tôi yêu Ngọc đến đâu chăng nữa – coi rằng tất cả những gì Vân Hà nói về nàng đều là bịa đặt.

Có thể có một vài chi tiết Vân Hà nói sai, nói quá. Có thể là Vân Hà nhận xét lầm một vài chuyện … Đúng … Nhưng từ đó nói rằng tất cả những gì Vân Hà kể đều là bịa đặt thì không thể được …

Vân Hà bịa đặt, dựng đứng chuyện xấu về Ngọc để đánh lừa tôi ư? Y thị có lợi gì đâu? Đàn bà có thể nói xấu nhau vì ghen ghét, vì thấy bạn tốt số hơn mình. Chuyện đó có. Nhưng riêng về những chuyện do Vân Hà kể lại, tôi tin rằng y không bịa đặt hoàn toàn.

Tôi tin một phần nhưng tôi vẫn không vì biết rõ được sự thật về đời tư cũ của Ngọc mà bớt yêu nàng.

Nhưng tôi phải làm những gì và tôi có thể làm được những gì bây giờ?

Từ trước tới nay, vẫn tin tôi, phải nói tôi vẫn coi rằng Ngọc là một người hoàn toàn thuộc về tôi. Ngọc là một vật sở hữu của tôi, và tôi đã biết rõ tất cả về nàng.

Giờ đây, sự mất tích đột ngột của nàng, những sự việc kỳ dị bao quanh nàng, làm cho tôi phải có một cảm nghĩ khác về nàng.

Tôi không vì vậy mà giảm yêu thương nàng. Song, tôi phải nghĩ khác về nàng, NGỌC không còn là người thiếu nữ, là người thiếu phụ mà tôi tưởng nữa … Thật là vô lý nhưng đó là sự thật. Tôi vẫn tưởng nàng là một người hoàn toàn trong trắng, ngoan … hiền, con nhà gia giáo, không hề ăn chơi sa đọa, không biết người đàn ông nào khác trước tôi …

Trước khi gặp tôi, nàng đã gặp nhiều người đàn ông khác, đã biết thế nào là sợ hãi, nghi ngờ, đề phòng, đã làm quen với cám dỗ … và rất có thể, đã biết Tình Yêu.

Những chuyện đó, tuy nhiên, vẫn còn mơ hồ. Chỉ có một điều tôi biết chắc rằng tôi vẫn còn yêu Ngọc. Tình yêu có thể thay đổi, nhưng vẫn còn yêu. Bây giờ tôi yêu nàng theo một cách khác. Tôi bỗng thấy người mà tôi tưởng là rất can đảm và có cuộc đời tư hoàn toàn trong trắng ấy thật sự là một người đàn bà rất yếu, rất dễ bị người ta tấn công.

Vì cuộc đời cũ của nàng có những giai đoạn bê bối như vậy nên giờ đây rất có thể là nàng đã bị rơi vào vòng kiềm tỏa của một bọn người vô lương tâm … Có thể nào tôi lại bỏ rơi nàng trong lúc nàng đang gặp nạn như vầy …?

Không. Ngàn lần không. Hơn bao giờ hết tôi phải yêu nàng nhiều hơn, phải làm hết sức tôi để bảo vệ nàng … Và lạ lùng thay, đến lúc này tôi thấy rõ rằng mối tình tôi yêu Ngọc không giảm đi chút nào vì những điều tôi nghe được về cuộc đời cũ của nàng mà còn trái lại nữa, tình yêu đó như lớn hơn, như trưởng thành hơn, mạnh hơn nhiều. Như bây giờ tôi mới thật là yêu nàng … Còn trước kia, tình yêu của tôi chỉ là một sự thán phục, chỉ là ích kỷ …

Nếu tôi cứu được nàng, nếu tôi có thể giúp nàng ra thoát được vụ khốn quẫn này nhất định tôi sẽ không nói một lời nào để trách cứ nàng, tôi cũng sẽ không nói gì hết về chuyện tôi đã biết một vài đoạn trong cuộc đời tư cũ của nàng, nhưng tôi sẽ lấy hết thiện chí, sẽ làm tất cả mọi cách tôi có thể làm được để thông cảm nàng, để hiểu nàng, để làm cho nàng quên đi những vết tích của cái dĩ vãng không mấy đẹp ấy.

Chính vì quyết định như vậy tôi mới không nói gì cho Huy biết, cũng như tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết hết, kể cả Ngọc, về những chuyện Vân Hà nói với tôi. Tôi hiểu nếu Ngọc không nói cho tôi biết gì về những chuyện đó chính là vì nàng thấy những chuyện đó không hay, không nên nói, những chuyện đó làm cho nàng mất vui. Nàng không muốn làm cho tôi, chồng nàng buồn phiền, vậy thôi … Thật dễ hiểu … Cuộc điều tra của Cò Trịnh và Quản Bái sẽ đưa ra ánh sáng một phần nào cuộc đời cũ ấy của nàng, nhưng mặc họ, đó là việc của Cảnh sát. Chắc là Ngọc sẽ buồn nhiều khi nàng thấy tôi biết về đời cũ của nàng. Nàng sẽ còn buồn nhiều nữa, và có thể là đau đớn, nếu nàng thấy rằng tôi tiết lộ những chuyện ấy cho Huy biết.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện Vân Hà cho tôi biết đó không phải là điều vô ích. Tôi có thể cho Cò Trịnh biết những chuyện đó để ông ta làm những dấu vết đi tìm người mất tích chứ …?? Nên lắm. Sao không??

Tôi suy nghĩ những chuyện này, tôi cân nhắc, suy đoán một mình trong lúc tôi ngồi trong phòng ăn vắng tanh của Khách sạn Continental. Trước mặt tôi có một ly la-ve 33. Tôi hoàn toàn thản nhiên với đám đông người đi lại trên hè đường trước mặt. Họ có những vấn đề riêng tư của họ và tôi có những vấn đề riêng của tôi.

Kể cũng hay, cũng lạ … Mới 24 tiếng đồng hồ trước, tôi chán đời đến nỗi muốn tự tử … Thế rồi tôi được biết một lô chuyện không đẹp về đời tư của vợ tôi, của người tôi yêu mến nhất đời, và hôm nay, tôi vẫn ngồi tỉnh táo uống rượu, hút thuốc lá, tỉnh trí tính chuyện nên nói những gì cho một ông Cò cảnh sát biết về đời tư của vợ mình, nên dấu đi những chuyện gì …

Lúc ấy, máy Vô Tuyến Truyền Hình, một trò mới lạ với dân chúng Saigon, đặt sau Bar Rượu của Nhà Hàng có tôi ngồi, đang trực tiếp truyền hình một trận đá banh Quốc Tế trên sân Cộng Hòa … Vì phòng ăn lúc đó còn vắng nên mấy chú bồi tha hồ chú ý theo dõi trận đá banh. Tôi chẳng buồn nhìn tới máy TiVi.

Chợt … tôi bị một xúc động mạnh … Tôi như một khán giả banh tròn hâm mộ cầu thủ banh tròn nhất đời, trận đá nào cũng có mặt, đang ngồi phây phây trên khán đài coi đá banh bỗng bị một trái banh từ dưới “sút” lên bắn trúng ngay giữa mặt …

Trong một giây đồng hồ, tôi trông thấy Ngọc …

Nàng hiện ra ngay trước mặt tôi. Gần quá, tôi chỉ cần đi tới một bước là chạm được vào mình nàng. Và Ngọc đang nhìn tôi …

Nàng đang nhìn tôi và mỉm cười, mái tóc nhung huyền xõa trên vai …

Màn ảnh TiVi vừa ngừng truyền hình về trận đá banh. Và màn ảnh đó đang chiếu hình Ngọc, vợ tôi …

Tiếng xướng ngôn viên nói những lời này kèm theo tấm hình đang chiếu:

- … Hình người thiếu phụ mà quí vị đang nhìn thấy trên màn ảnh Đài chúng tôi đây là hình của bà … Hoàng Tuấn … nhũ danh Đỗ Thị Như Ngọc … Bà Hoàng Tuấn đã mất tích vào ngày thứ sáu … khi xuống phi cơ tại phi trường Tân Sơn Nhất … Bà Hoàng Tuấn cùng chồng cư ngụ tại Nam Vang và mới về Saigon vào ngày nói trên … Xin quí vị hãy chú ý nhìn kỹ hình bà Hoàng Tuấn … Tất cả những vị nào đã gặp, hoặc trông thấy Bà Hoàng Tuấn ở đâu từ ngày thứ sáu … đó tới nay làm ơn tiếp xúc ngay với Sở Truy Tầm … Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia hoặc với Ty Cảnh Sát gần nhất … Xin chú ý … chúng tôi nhắc lại …

Tôi phải cố tự chủ để khỏi kêu lên thành tiếng …

Nhưng có gì lạ đâu nhỉ …?? Việc truyền hình người mất tích lên màn ảnh TiVi chỉ là một việc rất thường … Thiếu tá Trịnh đã nói trước cho tôi biết về việc này rồi mà …

Bức hình Ngọc đang được truyền trên màn ảnh TiVi kia chính là bức hình do tôi đưa cho Thiếu tá Trịnh.

Nhưng bức hình đó khi được chiếu lên màn ảnh TiVi, trở thành xa lạ với tôi, người thiếu phụ đó không chỉ còn là vợ tôi mà thôi, nàng đã là một thiếu phụ mất tích … Nàng đã trở thành một nhân vật chung của tất cả mọi người coi TiVi giây phút này …

Tôi chưa hết xúc động thì phút truyền hình người mất tích đã chấm dứt, màn ảnh TiVi lại tiếp tục truyền hình về trận đá banh … Và tôi thấy rằng chẳng có ai chú ý đến lời yêu cầu của Cảnh sát hết … Mọi người đều mải bàn tán về kết quả của trận cầu … Người ta lợi dụng phút ngừng truyền hình để đi tiểu, đi uống nước, đi mua thuốc lá … Và người ta trở lại khi TiVi lại phát hình đá banh.

Tôi dám nói chắc rằng ngoài tôi ra, tất cả mọi người trong phòng ăn này chẳng có ai chú ý nhìn mặt người thiếu phụ mất tích vừa được chiếu.

Không biết ở khắp các nơi có ai chú ý đến bà Hoàng Tuấn, nhũ danh Đỗ Thị Như Ngọc hay không?? Việc làm này của Thiếu tá Trịnh không biết có đem lại một kết quả nào không??

Tôi nhớ lại những lời cô Vân Hà nói với tôi về một vài sự kiện đã xẩy ra trong đời tư của vợ tôi, nhưng đó là những chuyện đã xẩy ra từ quá lâu rồi … Chưa chắc chúng đã giúp ích gì được cho cảnh sát.

Tuy nhiên, nếu tôi cho cảnh sát biết tên những người đó, như chủ quán Sơn Ca, như tên Ê Min nào đó là bạn của Paul văn. Tên Ê Min này, theo lời Vân Hà nói, hiện đang ở Sàigòn. Cảnh sát có thể tìm những người này và bắt họ phải khai ra những gì liên can đến tên Paul Văn nếu quả thật Paul Văn đã tổ chức bắt cóc vợ tôi để trả thù …

Bỗng nhiên tôi lại có một quyết định mới: Tôi sẽ khoan không nói gì cho Thiếu tá Trịnh biết về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Vân Hà.

Tôi sẽ tự tôi và đích thân tới quán Sơn Ca để làm một cuộc điều tra.

Ngày mai tôi sẽ tìm tới đó. Tôi cũng có thể bắt những người biết về vợ tôi ở đó nói về vợ tôi. Có thể tôi sẽ gặp nguy hiểm ở đó, nhưng tôi bất chấp hiểm nguy.

Tôi chỉ cần một điều: nguy hiểm càng nhiều càng tốt, miễn là sau cùng tôi tìm được vợ tôi. Nếu gặp nguy hiểm, tôi càng có nhiều hy vọng tìm ra Như Ngọc. Vì nguy hiểm và đe dọa cho tôi biết rõ, và biết chắc là tôi đã đi đúng đường …

– 10 –

Tôi tới quán Sơn Ca vào một buổi chiều ngày thứ ba.

Trưa hôm đó chúng ta ăn cơm trưa với nhau HUY nhớ chứ?? Trong bữa ăn, với vẻ vui tươi tự nhiên, thường lệ của HUY – lúc nào HUY cũng vui, cái vui thật là hồn nhiên, thành thật – HUY kể cho tôi nghe cuộc đi chơi cuối tuần vừa qua của HUY. Tôi nghe HUY kể chuyện và tôi như người mơ mộng, tôi được HUY đưa vào thế giới của tưởng tượng, tôi thấy như tôi cùng sống với HUY trong những ngày đẹp ấy. Suốt một tiếng đồng hồ liền, HUY đã làm cho tôi quên cái hiện tại đầy đen tối và u buồn của tôi. Đó là món quà quí giá nhất mà HUY đã đem lại cho tôi trong những ngày thê thảm nhất mà tôi đã sống.

Về phần tôi, như tôi đã tự hứa và quyết định từ trước, tôi không nói gì với HUY hết về cuộc gặp gỡ của tôi và cô Vân Hà.

Tôi không nói gì cho HUY biết hết về những chuyện tôi đã nghe được về đời tư cũ của Như Ngọc, người mà cả tôi và HUY cùng coi như một người đàn bà đẹp và trong trắng cả về vật chất lẫn tinh thần.

Chúng ta chia tay nhau vào lúc hai giờ. Tôi còn quá thừa thì giờ để tới quán Sơn Ca.

Qua những lời nói chuyện của Vân Hà, tôi lờ mờ biết quán Sơn Ca ở Khánh Hội. Nhưng tôi không hỏi rõ quán đó nằm ở đường nào. Bây giờ tôi cứ đi sang Khánh Hội, hy vọng qua đó hỏi thăm và người ta sẽ chỉ cho tôi.

Tôi qua Khánh Hội từ lúc năm giờ chiều. Cho tới tối mịt, nhìn đồng hồ tay đã 6 giờ 30 tối, tôi vẫn chưa tìm thấy Quán Sơn Ca ở khu nào của Khánh Hội.

Sau cùng tôi lại phải nhờ đến tài xế tắc xi.

Ở Thủ đô nào cũng vậy, tài xế tắc xi là những người dẫn đường thành thạo nhất, Sàigòn cũng không thoát khỏi cái thông lệ đó.

Quán Sơn Ca trình bầy khá đẹp bên ngoài. Có một con chim bằng sắt, hoặc tôn treo trên hiên nhà trước. Vân Hà nói đúng, nhìn bề ngoài, người ta không thấy có vẻ gì khả nghi trong cái quán ăn có nhẩy đầm này. Vào giờ tôi đến, tuy vẫn còn sớm nhưng trước cửa quán đã có mấy cái xe xích lô đạp đậu chờ khách. Một chú bồi bé con đứng chờ mở cửa cho khách và coi xe.

Tôi vào nhà và đúng như tôi nghĩ, nhà hàng chưa có người khách nào hết.

Tôi là người khách đầu tiên của Nhà Hàng Sơn Ca đêm nay. Một ông khách tới không phải là để ăn chơi mà là để tìm tông tích một người.

Ánh sáng trong Bar mờ mờ và có mầu xanh nhiều hơn mầu vàng. Chủ nhân có vẻ muốn trang hoàng theo Tây Phương, tôi thấy có mấy cái vỏ chai rượu được cắt ngang làm thành những chụp đèn. Những chai Vat, Courvoisier … Do những vỏ chai rượu đó ánh sáng trong Bar có mầu xanh.

Các anh bồi bàn chắc còn đang sửa soạn. Tôi chỉ thấy sau Bar rượu có một cô bán rượu đang ngồi sửa móng tay. Tôi tới ngồi trước Bar trên một cái ghế đẩu và gọi Martini. Cô gái ngước mắt nhìn tôi. Cô ta không đến nỗi nào xấu lắm tuy không thể nói là đẹp. Tôi nghĩ cô ta phải là con cháu của chủ nhân. Nàng có cái vẻ lương thiện mà những cô gái bán Bar nhà nghề không thể có. Không người đàn bà nào mới sinh ra đời đã là gái bán Bar, người ta chỉ vì bán Bar quá lâu nên bị đời sống xô bồ, hỗn tạp, đàng điếm trong Bar làm cho thay đổi. Cô gái này chưa như vậy nhưng nhìn cặp mắt của nàng, tôi biết là nàng sắp thay đổi, ngày nàng trở thành gái bán Bar thực thụ sẽ không còn xa mấy nữa.

Nàng rót rượu cho tôi rồi không nói một lời, lấy một tờ tuần báo phụ nữ có nhiều truyện bằng hình do đào kép cải lương đóng để ở dưới Bar lên đọc.

Trước sau gì tôi cũng gợi chuyện hỏi dò chi bằng tôi hỏi luôn cô gái này. Tôi nghĩ rằng hỏi chuyện đàn bà bao giờ cũng dễ hơn là hỏi dò chuyện đàn ông. Đàn ông ít khi nói đến chuyện người khác.

Tôi hắng giọng:

- Nhà hàng này có cái tên hay quá. Sơn Ca. Nhà hàng này mở đã lâu chưa cô?

Nàng nhìn tôi nghi ngờ:

- Bộ ông không biết hay sao? Không biết tiếng nhà hàng này tại sao ông lại tới đây?

Nơi đây có lẽ chỉ có toàn là khách quen. Phố lại vắng, người nào tới đây là cố tình tới chứ không thể nói là tình cờ đi qua tạt vào được. Tôi đã mở đầu một cách vụng dại. Song, tôi không vì vậy mà chịu thua ngay không hỏi nữa:

- Tôi mời cô dùng một ly với tôi, cô nhận lời chứ??

Tôi cố lấy vẻ tình tứ để nói câu đó. Tôi cần cho cô gái hiểu lầm rằng tôi nói chuyện với nàng là để tán tỉnh nàng.

Nét mặt quạu cọ của nàng dịu đi, nàng liếc nhìn về phía cánh cửa bên tay trái nàng. Đó là cánh cửa đi lên lầu:

- Ông chủ không bằng lòng cho chúng tôi uống rượu với khách hàng nhưng tối nay ông đi vắng, tôi có thể … làm trái lời ổng được …

May mắn quá sự mong ước. Nàng cũng rót một ly Martini. Dơ ly rượu lên ngang mắt, nàng mỉm cười:

- À votre santé …

Có lẽ nhà hàng này có nhiều khách ngoại quốc: những thủy thủ ở các tầu biển ghé bến Sàigòn lên chơi, nên cô gái bán Bar này quen miệng nói tiếng Pháp. Lại một cô Vân Hà thứ hai, tôi cũng nói ngay:

- À votre santé …

Tôi nhìn nàng kỹ hơn, mái tóc nàng cắt ngắn theo kiểu Audrey Hepburn, một Audrey đẹp tuyệt vời trong phim Vacance Romaine. Quả thực nàng còn trẻ quá. Chắc chắn là những năm trước đây, khi bọn Paul Văn, Ê Min, Vân Hà, Công Tử Bốp còn lui tới chơi bời ở đây, nàng chưa có mặt. Có lẽ nàng chẳng giúp gì tôi được mấy.

Tôi hỏi:

- Cô tới làm ở đây đã lâu chưa?

- Ông hỏi làm chi vậy?

Tuy nàng vẫn còn từ chối không trả lời nhưng giọng nói và vẻ mặt của nàng đã nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.

Với một người như cô gái bán Bar này, tôi quyết định nói thật:

- Tôi muốn biết một vài chuyện xẩy ra ở đây, tôi muốn hỏi thăm vài người vẫn thường lui tới đây thì đúng hơn. Cô có thể cho tôi hỏi thăm …

Tôi lại vụng về một lần nữa rồi.

Bộ mặt vừa mới tươi lên và bắt đầu cởi mở của cô gái lại tràn đầy nghi ngờ và như khép chặt lại:

- Cảnh sát hả??

Đôi môi mỏng của nàng mím chặt lại. Cô gái này chắc chắn là có nhiều ác cảm với những người đồng nghiệp của Thiếu tá Trịnh và Thượng sĩ Bái.

Phản ứng của tôi đến thật nhanh, có lẽ nàng tin rằng nàng đã nghi lầm:

- Nếu ông không phải là cảnh sát thì ông hỏi dò làm gì dữ vậy??

Nàng vẫn cố tình giữ không tiết lộ điều gì với tôi hết. Tôi nghĩ rằng chắc cái nhà hàng ăn có cái tên đẹp này vẫn còn nhiều vụ làm ăn phạm pháp nên người con gái này mới tỏ ra đa nghi và sợ cảnh sát đến thế.

Nàng nói nhỏ như sợ có ai nghe tiếng mặc dầu trong nhà lúc đó vẫn chỉ có tôi và nàng:

- Tôi cho ông biết tôi cóc sợ cảnh sát đâu. Tôi chẳng làm gì bậy hết … Nhưng tôi không muốn nói là vì đó không phải là việc của tôi. Ông chủ tôi lại không ưa người làm nói chuyện vớ vẩn về nhà hàng với người lạ. Nếu ông không phải là cảnh sát thì ông đừng nên hỏi. Ông chủ mà thấy ông hỏi lẩm cẩm như vậy ông ấy sẽ tống ông ra khỏi đây ngay …

- Dữ vậy … Bộ nhà hàng này không cần khách sao? Tôi muốn hỏi thăm mấy người bạn tôi vẫn đến đây chơi mà?? Làm gì mà bí mật quá vậy?? Để tôi chờ ông chủ của cô về tôi hỏi coi ổng có làm gì tôi không.

Mặt cô gái lại càng nặng ra:

- Cái đó tùy ông. Còn tôi, tôi đã báo trước cho ông biết rồi đấy.

Tôi cười:

- Lúc này ông chủ của cô đang đi vắng, tôi nói chuyện với cô vậy. Bộ gặp người có cảm tình với mình, mình muốn nói chuyện cũng cấm nữa sao?? Chúng ta hãy còn sống ở phần đất tự do mà?? Đây đâu có phải là đất Cộng sản mà người gặp nhau không được nói chuyện với nhau.

Đàn bà thật lạ. Có nhiều câu nói cốt ý để lấy lòng thì lại bị chê, ghét. Khi người ta nói khơi khơi thì đàn bà lại bằng lòng. Câu nói ngang phè của tôi lại có mãnh lực làm cho cô gái tươi lại:

- Nói gì thì nói, đâu có ngán ai …

- Để tôi tự giới thiệu … tôi là … Vinh … còn cô?

Tôi chờ đợi nàng nói một cái tên Đầm. Đúng như tôi nghĩ, nàng đáp:

- Lucie …

- Mấy giờ Lucie ở đây về?

- Mười hai giờ đêm. Có khi hơn …

- Nhà gần đây không?

- Chợ Quán …

Những lời trao đổi của chúng tôi đúng hệt như cuộc đối thoại của một ông khách uống rượu không biết làm gì hơn là nói chuyện lẩm cẩm với cô gái bán Bar.

- Ở với ai?

- Ở với Má.

- Lucie có chồng chưa?

Nàng lắc đầu.

- Chắc có bồ chứ? Người yêu thì phải có chứ?

Nàng gật gật đầu.

- Hắn làm gì?

- Đi lính.

Như sợ tôi nghĩ đến người tình của nàng là một anh binh nhì, nàng nói tiếp ngay:

- Đang học khóa sĩ quan Đà Lạt. Ảnh là Thượng sĩ rồi được đặc biệt theo học trường Đà Lạt …

- Ảnh có biết cô đi bán như vầy không?

- Biết chứ.

- Ảnh bằng lòng không??

- Đời nào. Cho đi bán như vầy ảnh cũng đau lòng lắm chứ, nhưng vì bắt buộc. Lucie còn có má và đứa em phải nuôi. Qua năm thằng em của Lucie thi tú tài. Đậu hay trật nó cũng thôi học, ra đi làm … Lúc đó ảnh sẽ là sĩ quan rồi, đủ tiền nuôi vợ … Lucie sẽ không đi làm nữa. Ở nhà nấu ăn, nuôi con …

Tôi vốn ghét nói chuyện lăng nhăng với đàn bà, vậy mà vì bắt buộc, tôi phải nói chuyện với Lucie. Và tôi ngạc nhiên khi thấy mình nói dễ dàng, trơn tru về những chuyện mà từ trước tới giờ tôi chúa ghét. Tôi nói dễ dàng như một người rất quen nói chuyện lẩm cẩm, vớ vẩn với gái bán Bar, hàng nước.

- Đúng rồi. Như vậy mới là người thật lòng thương Lucie. Nếu cứ cho Lucie đi bán như vậy tức là không thật lòng thương Lucie đâu. Chẳng có người đàn ông nào biết tự trọng lại bằng lòng cho vợ mình đi bán Bar.

- Lucie biết chứ.

Đôi mắt nàng thoáng hiện vẻ mơ màng. Người đàn bà nào, dù có kém nhan sắc tới đâu đi chăng nữa, khi nghĩ đến tình yêu, đến người yêu, cặp mắt cũng mơ màng. Có lẽ những người đàn bà kém nhan sắc lại là những người mơ màng nhiều hơn ai hết. Lucie không phải là người đẹp, nhưng nàng cũng không xấu. Tôi thấy nàng có thể trở thành người vợ hiền nếu nàng có dịp sớm bước chân ra khỏi cái hộp đêm này, sớm ngưng làm cái nghề này, nếu nàng lấy được một người chồng lương thiện, thương yêu nàng. Thương ít thôi, không cần nhiều lắm.

Hạnh phúc của cả một đời người không cần nhiều điều kiện: người con gái cần có một người chồng lương thiện, thương yêu mình. Không cần thương yêu nhiều lắm chỉ cần có thương là đủ. Nhưng cần chồng lương thiện, người đàn bà không thể khá được nếu chẳng may lấy phải anh chồng bất lương, lưu manh.

Tôi nghĩ ra được cái điều rất thường ấy khi nói chuyện với cô gái bán Bar không xấu, không đẹp có cái tên rất đầm là Lucie. Lucie không cần có chồng làm lớn, tôi thấy nàng chỉ cần có chồng lương thiện là đời nàng đủ hạnh phúc rồi.

- Lucie có họ hàng, bà con gì với Ông Chủ đây không?

Nàng lắc đầu:

- Không. Ổng là người quen của bà cô Lucie. Bà cô Lucie giới thiệu Lucie.

- Hồi này Sàigòn đông khách Mỹ lắm mà? Ở đây có nhiều khách Mỹ không?

- Ít thôi. Ông chủ của Lucie dường như không ưa người Mỹ …

- Ổng khoái Tây, phải không?

Tôi đoán liều vậy mà trúng. Ở Saigon này còn có nhiều người thương mến những ông Tây thuộc địa bụng phệ ngày xưa. Họ cho là người Pháp xài bảnh hơn, có tình hơn. Những người này không bỏ qua một dịp nào để kể xấu người Mỹ, những người mà họ cho là đã hất cẳng người Pháp ở đất nước này.

Lucie gật đầu:

- Đúng đấy. Ổng là dân Tây mà … Ông có gặp Ông Chủ đây lần nào chưa??

- Chưa.

Nàng hạ giọng:

- Ổng khó tánh lắm. Lucie ngán ổng lắm.

Tôi đưa dần câu chuyện trở lại những vấn đề mà tôi muốn hỏi dò Lucie:

- Lucie làm ở đây có hay gặp người bạn của tôi, Ông Paul Văn đó, tới đây thường không??

Lucie lại thay đổi hẳn sắc diện, đang cầm ly rượu trong tay nàng đặt ngay ly xuống bàn. Nàng nhìn tôi kỹ hơn:

- Ông này nữa??

Tôi cũng ngạc nhiên:

- Tôi làm sao?? Cô muốn nói là trước tôi đã có người đến hỏi thăm ông Paul Văn ư??

Nàng lại hạ giọng thấp hơn:

- Cách đây mới có năm ngày có một người đến hỏi thăm ông Paul Văn … Ông chủ không bằng lòng nghe ai nói đến cái tên Paul Văn ở đây. Dường như ông Paul Văn với ông chủ đây có thù hằn gì nhau lớn lắm. Tôi khuyên ông đừng nói đến tên ông đó ở đây. Tôi nghĩ là ông chủ đây có thể … giết được ông Paul Văn nếu hai người gặp nhau. Tôi không biết hai người thù nhau vì chuyện gì nhưng chắc chắn là thù lớn …

- Như vậy có nghĩa là Lucie chưa bao giờ thấy ông Paul Văn tới đây??

- Chưa bao giờ …

Tôi chợt rùng mình khi nghe nàng nói:

- Người bữa nọ tới đây hỏi thăm ông Paul là một bà …

Lucie cũng chợt rùng mình, nàng nói ngay:

- … Ông cho hai trăm đồng …

Tôi quay lại. Gã đàn ông đứng sau lưng tôi to lớn như một võ sĩ Quyền Anh hạng nặng. Chắc Y phải cân nặng tới 100 ký lô. Trông Y đã dữ tợn, con chó mà Y dắt theo trông cũng dữ tợn không kém. Vật nào chủ ấy. Người như Y phải dắt theo con chó như vậy mới xứng. Đó là một con bẹc-dê to như con bê, có bờm xù lên như bờm sư tử. Mồm con vật cũng vuông như quai hàm chủ nó.

Người và vật đứng sững giữa phòng. Cả hai cùng nhìn tôi bằng hai đôi mắt đầy những ác cảm.

Tôi ngước mắt lên để nhìn kỹ hơn. Mặt gã đàn ông vuông, đôi mắt Y trố dưới đôi lông mày rậm như chổi xể.

Trong giây phút đó thiếu chút nữa thì tôi làm một chuyện liều lĩnh và dại dột vô ích. Vì thấy cô gái quá sợ hãi lão chủ của nàng, vì thấy nàng nói rằng lão chủ nàng rất bực khi ai nhắc đến cái tên Paul Văn trước mặt Y, tôi muốn chọc tức Y chơi, tôi đã định đứng lên, hỏi thẳng Y về Paul Văn, tự nhận Paul Văn là bạn thân của tôi và Paul Văn hẹn tôi tới đây chơi và gặp hắn ở đây, coi lão chủ dở trò gì, có phản ứng ra sao … Khi người ta nóng giận, người ta thường không còn giữ gìn được ý tứ và người ta sẽ có nhiều sơ hở.

Tôi hy vọng lão chủ nhân Sơn Ca sẽ để lộ cho tôi biết nhiều chuyện khi lão nóng giận.

Nhất là tôi muốn biết rõ người đàn bà mà Lucie vừa tiết lộ là tới đây tìm Paul Văn là người nào, hình dáng ra làm sao. Tôi muốn biết rõ người đàn bà đó có phải là vợ tôi hay không.

Nhưng số mệnh đã quyết định những sự việc phải xẩy ra một cách khác …

Đúng lúc ấy thì một bọn khách trẻ, chừng năm sáu cặp nam nữ thanh niên ăn bận theo lối đầu tóc bù xù Beatles, mặc quần chật ống, đi giầy cao cổ thắt những cái thắt lưng to bản, rầm rộ dắt nhau vào quán. Họ làm cho bầu không khí đang nhàm chán, u buồn trong quán nhộn nhịp hẳn lên. Lão chủ Sơn Ca trừng mắt nhìn Lucie như để cảnh cáo rồi dắt chó đi vào nhà trong. Lucie bận rộn tiếp khách. Tôi ngồi lại, nán đợi nàng rảnh tay để hỏi tiếp nhưng nàng cố tình tránh tôi, nàng không dám đến gần chỗ tôi ngồi.

Tôi không để ý tới cái máy hát của quán này khi tôi mới bước chân vào hồi nẫy, nhưng bây giờ thì tôi phải chú ý đến nó. Vì bọn khách trẻ vừa vào quán là xáp ngay tới đút “jeton” vào máy. Họ lựa cho hát những bài ca ồn ào nhất. Người ca toàn là Elvis Presley, Johnny Hallyday và Beatles.

Lời ca, tiếng nhạc đã gào thét như xé màng tai, đám thính giả quanh tôi còn làm cho tiếng náo động tăng thêm bằng cách hát theo và vỗ nhịp tay.

Quán náo động như một nhà thương điên đang giờ các bệnh nhân nổi cơn la hét. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Tôi đành ra về, định tâm sẽ trở lại ngày mai. Hoặc tôi sẽ đón Lucie ở ngoài đường, khi nàng đi làm về, để hỏi thăm nàng về người đàn bà mà nàng thấy tới đó hỏi thăm Paul Văn cách đây mới có năm ngày.

Tôi còn định nói chuyện về quán Sơn Ca với Thiếu tá Trịnh.

Nhưng tôi không làm cả hai việc đó.

Nghĩa là tôi không nói gì về quán Sơn Ca với Thiếu tá Trịnh và tôi cũng không trở lại đó nữa.