- 15 . 16 - -
Chị Vú thở dài:
- Hai thầy đã mất công tới tận đây … trời mưa gió như vậy … tôi xin cám ơn … Mong hai thầy hiểu cho … tôi không muốn cho người lạ gặp Cậu Hai tôi lúc cậu đang … mệt … vì mỗi lần gặp người lạ, Cậu Hai tôi lại càng khó chịu … Các thầy có hỏi gì … Cậu Hai tôi cũng không trả lời được đâu … Cậu như người quên hết cả chuyện cũ … Thiệt kỳ … Cả năm nay rồi, bao nhiêu thuốc cũng chẳng thấy đỡ chút nào …
Buổi chiều mùa mưa, trời tối sớm, khu vực này im vắng một cách lạ lùng.
Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, trên những vòm cây … Đột nhiên, giữa cái im vắng ấy, một tiếng rú rùng rợn vang lên.
Tiếng rú ấy trở thành tiếng rên rỉ, như người thốt ra tiếng đó đang đau đớn lắm … Tiếng rên kéo dài. Huy và tôi cùng ngừng lại sau chị Vú. Chị quay lại nhìn chúng ta như muốn nói: “Tôi đâu có nói dối các thầy …”
Tôi như nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn bà đó long lanh ngấn lệ.
Như đột ngột có một quyết định, chị Vú nói:
- Hai thầy nhìn qua cửa sổ vào phòng thôi nghen … Khi đang lên cơn có khi cậu tôi dữ tợn lắm … Hai thầy chịu vậy không?
Huy đưa mắt nhìn tôi.
Chúng ta tới đây với mục đích hỏi chuyện một người, về một người, nhưng người chúng ta định hỏi lại mắc bệnh điên … Hỏi người điên là một việc làm ngu xuẩn vì người điên thì còn biết gì, còn nhớ gì nữa. Hơn nữa đó là một việc làm tàn nhẫn, vô nhân đạo, chúng ta không thể nào làm được cái việc tàn nhẫn đó.
Huy quay lại chị Vú gật đầu.
Tôi đồng ý với Huy mà không cần nói ra.
Tiếng rên rỉ lại biến thành gào thét. Qua khung cửa sổ mục nát có những chấn song han rỉ tòa nhà này được làm lên chắc đã gần 100 năm, chúng ta nhìn vào một căn phòng lạnh lẽo, trơ trọi cái giường ngủ.
Phòng không có cả lấy cái bàn nhỏ.
Robert Nguyễn, hoặc Công Tử Bốp, nằm trên chiếc giường sắt đó.
Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy Bốp và tôi cảm thấy thương hại Y như Y và tôi đã quen biết nhau từ lâu, như Y là một người bạn tôi và tôi đã biết Y từ những ngày Y còn mạnh khỏe, cho đến bây giờ …
Robert Nguyễn mang chứng bệnh điên. Rõ ràng, không ai còn có thể điên hơn Y được nữa. Y nằm lăn lộn trên giường, mặt lúc ngửa nhìn lên trần nhà, lúc thì úp xuống nệm. Răng Y nhe ra, cắn cái gối, cắn vào bàn tay Y. Y gầy còm, xương xẩu, không thể đoán chắc được Y bao nhiêu tuổi vì râu ria Y xồm xoàm và tóc Y dài xuống đến vai. Có lúc cả người Y run lên như bị điện giựt …
Đúng lúc đó, trời lại đổ mưa nặng hạt … Chỗ chúng ta đứng bị mưa hắt … Rồi một tiếng sét nổ … Dường như những tiếng động bất ngờ, và nhất là tiếng sấm sét, có ảnh hưởng lớn đến tâm trí những người bị loạn thần kinh … Sau tiếng sét ấy, Bốp quay nhìn về phía cửa sổ có Huy và tôi đứng cùng với chị Vú nhìn vào … Đôi mắt Y đỏ ngầu, Y chồm về phía chúng ta, hai bàn tay xương xẩu vồ ra như muốn xiết cổ một trong hai ta.
Có lẽ Bốp không biết là giữa Y và chúng ta đứng ngoài phòng có những chấn song sắt … Y đập mạnh mặt vào chấn song và ngã xuống … Tiếng rú hộc lên …
Chị Vú rên lên như chính chị bị đập mặt vào tường vậy:
- Đó … Đó … tội nghiệp chưa … Tôi đã nói mà … Thấy người lạ tới là cậu ấy càng thêm điên … Thôi đi đi … Hai thầy này đi đi … Định giết con nhà người ta hay sao mà còn đứng đó …?
Khi đã đi xa tòa nhà bi thảm đó, tai tôi như vẫn còn nghe rõ tiếng rú thê thảm của kẻ mất trí …
– 16 –Chúng ta vào xe đi trở về Sàigòn. Trời vẫn mưa lớn. Cơn mưa thật lớn và dài. Dài và lớn không kém gì cơn mưa tôi đã chịu hôm tôi đi lang thang một mình trong các phố Sàigòn và lạc vào nhà anh Thầy Bói Sáng.
Suốt đường về, Huy và tôi không nói với nhau một lời. Huy chăm chú lái xe còn tôi, tôi ngồi rũ như một đống giẻ rách.
Cái cảnh thê thảm vừa qua làm cho tôi xúc động quá sức.
Tôi không ngờ tôi lại còn có thể xúc động nhiều đến như thế vì cảnh khổ đau của người khác. Tôi tưởng rằng vì tôi đang khổ đau, những cảnh khổ của người khác sẽ làm cho tôi dửng dưng, nhưng sự thật đã xẩy ra không như tôi nghĩ. Vì tôi khổ nên tôi đã khổ đau thêm khi thấy cảnh khổ của người khác. Những gì đau đớn mà tôi thấy càng làm tăng nỗi đau đớn trong lòng tôi.
Từ khi nghe nói đến tên Công Tử Bốp, tôi có ác cảm với Y. Tôi ghét Y cũng như tôi ghét tên Paul Văn bất lương vậy. Vì hai tên này đã biết vợ tôi trước tôi, chúng đã làm xấu xa, dơ bẩn cuộc đời con gái của vợ tôi … Nhưng bây giờ, khi thấy Y đau đớn rên la, điên loạn, tôi không còn thù ghét Bốp chút nào nữa, tôi lại thấy thương hại Y. Thương thật tình. Vì cái cảnh Bốp điên loạn đó, tôi tạm quên Ngọc trong một khoảng thời gian thật lâu.
Đây có thể nói là lần đầu tiên từ giây phút đặt chân xuống Sàigòn, tôi quên vợ tôi để nghĩ đến một người khác.
Tám giờ tối chúng ta mới về tới Đakao. Huy đưa tôi vào một tiệm ăn cơm Tây mà người chủ Tây quen biết với Huy tại đây. Khi chúng ta đã ngồi trong căn phòng tương đối ấm áp, sáng sủa, Huy chợt hỏi tôi:
- Nếu chúng ta bị chúng bầy ra cái cảnh điên dại ấy để đánh lừa thì sao?
Thú thật tôi chưa từng bao giờ nghĩ như thế. Vì vậy lời nói của Huy làm cho tôi sững sờ … Rồi tôi cũng thấy là giả thuyết của Huy đưa ra có thể là sự thật và cần phải thảo luận. Chúng ta nói nhiều với nhau về thái độ của Robert Nguyễn – Y có thể nào giả điên để đánh lừa chúng ta, để khỏi phải tiết lộ điều gì về tên Paul Văn, bạn cũ của hắn và đến bây giờ, có thể không còn là bạn nữa nhưng Y vẫn sợ hãi hoặc không muốn nói đến chăng??
Trong tiệm ăn đó, buổi tối trời mưa gió đó, tôi lại muốn kể cho Huy nghe về cô Vân Hà và những chuyện cô ta đã nói với tôi, nhưng một lần nữa, tôi lại im lặng.
Tôi thật là ngu đần.
Nhưng sau cuộc đi thăm Công Tử Bốp trở về và cuộc nói chuyện của chúng ta, nhiều điểm trước đó rắc rối nay trở thành rõ rệt.
Có hai trường hợp có thể xẩy ra:
Một là Ngọc biết rằng Robert Nguyễn là người biết nhiều về bọn bắt cóc nàng, bọn bắt nàng phải đi theo chúng vì một lý do nào đó, và nàng tin là y có thể cho nhà chức trách biết nơi trú ẩn của bọn gian manh đã bắt nàng.
Hai là Ngọc không biết rằng Robert Nguyễn đã mắc chứng điên …
Nếu Robert Nguyễn không điên, có thể y giả vờ như vậy hoặc y bị bọn Paul Văn bắt buộc phải giả vờ như vậy, để y khỏi phải tiếp những kẻ đi tìm dấu vết của Paul Văn, tức là đi tìm Ngọc.
Điều này chỉ có Vân Hà mới có thể biết.
Tức là chỉ có Vân Hà mới có thể nói cho chúng ta biết rằng Công Tử Bốp có điên thật hay là không, và nếu Y điên, Y mắc bệnh đó từ bao giờ??
Khi về đến khách sạn, tôi tìm tấm thiếp có ghi một số điện thoại của Vân Hà. Nàng cho tôi số điện thoại này hôm nàng gặp tôi với lời dặn rằng nàng rất ít có mặt tại đây, nếu cần gặp nàng gấp, tôi có thể gọi lại đây nhờ người ta nhắn lại với nàng.
Tôi gọi đến số điện thoại đó và ngạc nhiên khi thấy Vân Hà trả lời ngay.
- Cô Vân Hà? Tôi là Tuấn đây, Hoàng Tuấn đây …
- Chi vậy?? – Nàng nói như thì thào − … Tôi không thể nói chuyện nhiều với anh được đâu …
- Có việc cần gấp lắm … Cô Vân Hà này … cô phải nghe tôi … từ hôm gặp cô đến giờ tôi tìm được nhiều chuyện lắm … Có cả chuyện dính líu đến cô …
- Đến tôi à? Tôi thì làm gì có chuyện gì?
- Tôi vừa gặp Robert Nguyễn … người mà cô gọi là Bốp đó!!
Giọng nói của Vân Hà qua máy điện thoại cho tôi nghĩ rằng nàng có vẻ hoảng hốt:
- Bốp à? Anh tìm thấy hắn đấy à?
- Cô nói sao? Bộ hắn cũng mất tích hay sao?
- Gần như vậy … Khó nói quá … Tôi không thể nói nhiều với anh qua máy điện thoại …
- Tại sao?? Tôi cần gặp cô để hỏi cô vài điều …
- Ngay bây giờ thì không thể được …
- Cô hẹn cho tôi gặp cô ở chỗ nào … Việc cần lắm … Không có cô giúp không xong.
- Tôi đang bị kiểm soát …
- Kiểm soát?? Ai kiểm soát cô …? Không phải là cảnh sát chứ?
- Tôi sẽ giải thích với anh sau … Được rồi … để tôi nghĩ coi tôi có thể gặp anh ở nơi nào ngày mai … Tôi cũng bị lôi thôi về vụ của anh … Vụ Như Ngọc mất tích thì đúng hơn … Không ngờ lôi thôi đến vậy … Chắc anh chưa biết … Mai tôi nói cho anh biết … Khi anh biết chắc anh sẽ ngạc nhiên lắm …
Tuy nói là không tiện nói chuyện với tôi qua máy điện thoại, Vân Hà cũng vẫn có thì giờ để thốt ra mấy tiếng cười khan và vô duyên:
- Có thể anh sẽ không tin tôi ngay đâu … Nhưng sự thật như vậy, rồi anh cũng phải tin … Chính tôi cũng không ngờ … Vụ mất tích của Như Ngọc … anh tưởng là quan trọng … thật ra rất thường, khôi hài nữa … Há … Ha … Mai tôi mới nói …
Nghe Vân Hà nói như vậy, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm.
Tuy chỉ mới gặp và nói chuyện với người thiếu phụ ấy có một lần – nhưng chỉ cần một lần cũng đủ để chúng ta biết rõ về tính nết của một người đàn bà mà chúng ta chưa quen biết – tôi cũng biết rằng Vân Hà là một người đàn bà hay nói, thích tỏ ra mình quan trọng. Vì vậy, tôi không náo nức lắm về lời hứa sẽ nói cho tôi biết “… một chuyện khôi hài …” của nàng. Tôi nghĩ rằng rất có thể khi gặp tôi ngày mai, nàng đã quên hết những gì nàng hứa với tôi đêm nay. Hoặc nàng sẽ nói với tôi một chuyện lẩm cẩm không đầu, không đuôi. Nhưng tôi cần gặp nàng để hỏi nàng về chuyện Robert Nguyễn chứ không phải là để nghe chuyện nàng kể.
Tôi dục nàng:
- Mai cô cho tôi gặp ở đâu nào?
Giọng nói của nàng bỗng trở lại sợ hãi:
- Để coi … Tôi bị họ theo dõi … Họ có thể làm hại tôi vì anh … Tôi phải cẩn thận đề phòng lắm mới được …
- Ai làm hại cô?? Cô nói họ là ai?
- Họ … là người mà anh không thể nào ngờ …
- Dù là ai đi nữa … Tôi cũng bảo vệ được cho cô. Cô vì tôi mà … Tôi chờ cô ở …
- Anh chờ tôi ở … ở …
Nàng đột ngột quyết định:
- … Nhà ga xe lửa Chí Hòa …
- Sao xa quá vậy? Chúng ta không thể gặp nhau ở Sàigòn sao??
- Không. Tôi đã nói là tôi cũng bị họ theo dõi mà. Lại còn chồng tôi nữa … Anh quên là ổng ghen khủng khiếp lắm sao?? Tối mai … 7 giờ … anh chờ tôi ở ga Chí Hòa … Nơi đó vắng vẻ … chúng ta tha hồ nói chuyện. Anh tin tôi đi, tối mai anh sẽ ngạc nhiên nhiều.
Không để cho tôi nói thêm lời nào, Vân Hà cắt ngang cuộc điện đàm.
Tôi chẳng còn làm gì khác hơn việc chờ đến tối hôm sau và đến nhà ga Chí Hòa.