- 23 . 24 - -
Tập tự truyện của Hoàng Tuấn do chính tay Hoàng Tuấn viết lại, tới đây là ngừng.
Nhưng TRẦN HUY, người bạn thân nhất đời của Hoàng Tuấn, người mà Hoàng Tuấn có ý viết lại tập tự truyện này để lại cho đọc, biết rõ từng chi tiết tất cả những gì đã xẩy ra sau đó. Giờ đây, khi hồi tưởng lại những chuyện đó, đôi mắt của Huy mờ lệ.
Trần Huy là ngưoơi bình thản, trầm tĩnh, nhiều tham vọng và tàn nhẫn, ít khi xúc động, chưa bao giờ thương xót ai, chưa bao giờ khóc … Nhưng giờ đây khi đọc lại những dòng chữ này, khi nhớ lại những gì đã xẩy ra, chàng đã phải xúc động đến nghẹn ngào, đến khóc …
Chàng nhớ lại những việc oan nghiệt đã xẩy ra đêm hôm đó.
Đêm đó là một đêm chàng thức trắng …
Bốn giờ sáng, chàng về đến nhà. Từ trên chiếc xe hơi dừng lại trong vườn vi la của chàng, Huy ngạc nhiên khi thấy trong nhà chàng đèn điện vẫn còn sáng khắp nhà. Mọi đêm, quen lệ − Huy sống độc thân, chàng có thể đi ngủ sớm hoặc là đi chơi suốt đêm, không có thời dụng biểu nhất định trong đời chàng cũng như trong đời tất cả những người trai độc thân, có tiền, có địa vị khác sống ở Thủ đô có nhiều nơi giải trí và tiêu thì giờ này − người đầy tớ già và trung tín của chàng tắt đèn, đóng cửa vào lúc 11 giờ và đi ngủ, Huy có chìa khóa riêng mở cửa. Không mấy khi chàng cần đến người hầu ban đêm.
Anh Tám, người hầu của Huy, chờ chàng bên cửa.
Huy bước vào nhà, anh nói ngay:
- Thưa cậu … Có ông Tuấn tới tìm cậu. Ổng vừa đi khỏi …
- Ổng có nói gì không?
- Thưa có … Coi bộ ổng có chuyện gì nghiêm trọng lắm … Ổng tới nói ổng cần gập cậu ngay và hỏi tôi làm sao tìm được cậu … Tôi có nói ổng ngồi chờ cậu ở nhà, chắc cậu sẽ về nhà ngủ … Nhưng ổng không ngồi lại được. Ổng nói ổng có gọi điện thoại tới nhưng tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại …
Huy không lấy làm lạ vì chàng biết người hầu của chàng đã có tuổi, nặng tai, nghễnh ngãng.
- … Ổng tới đập cửa … Tôi tưởng cậu về, cậu quên chìa khóa nên ra mở. Ông Tuấn có vẻ buồn bực nhiều khi thấy cậu không ngủ nhà và không biết làm sao có thể tìm được cậu ngay … Ổng nói ổng phải tới khách sạn Mỹ Ngọc Cung trong Chợ Lớn ngay đêm nay …
- Mỹ Ngọc Cung …? Anh nghe rõ ổng nói tên khách sạn đó chứ?
- Dạ rõ. Ổng còn dặn tôi là cứ nói khách sạn trong Chợ Lớn là cậu biết. Ổng bảo tôi đưa cho ổng mượn khẩu súng của cậu … Tôi sợ không dám đưa nhưng thấy ổng khẩn khoản quá và nhất là tôi thấy ổng nói ổng cần có võ khí để tự vệ vì nơi ổng tới rất nguy hiểm, tôi lấy khẩu súng của cậu trong ngăn kéo bàn ngủ của cậu đưa cho ổng mượn … Thưa … tôi làm vậy có phải không ạ??
Huy gật đầu:
- Anh đưa súng cho ổng là phải.
- Ổng còn đưa cho tôi một quyển sách, ổng dặn kỹ tôi là trao sách đó tận tay cậu và trao cho cậu ngay khi cậu về tới nhà. Thưa tôi để sách trên bàn trong phòng giấy của cậu.
- Tốt. Ông Tuấn ra khỏi nhà ta đã lâu chưa?
- Thưa … ổng vừa đi khỏi được chừng năm phút …
Trần Huy do dự chừng vài giây.
Một sức mạnh vô hình thúc đẩy chàng ra khỏi nhà mặc dầu chàng mệt mỏi rã rời. Vào giờ khuya này, Tuấn không thể tìm được xe tắc xi ngay trong năm phút. Chỉ cần một chút may mắn, Huy có thể đến đó trước Tuấn.
Chàng gượng tỉnh để ngồi vào lái xe. Có thể vì chàng quá mệt nên mở máy không đúng cách, có thể vì máy xe của chàng trục trặc, chàng phải mất đến vài phút mà xe vẫn chưa chuyển bánh được.
Nhưng rồi sau cùng, xe cũng chạy. Bốn giờ sáng, đường phố vắng. Xe chạy từ Sàigòn vào Chợ Lớn không mất mấy phút nhưng những con đường quanh khu có khách sạn Mỹ Ngọc Cung lại quá giống nhau. Trong cơn bối rối, xe Huy đi lạc vào những con phố một chiều. Chàng bắt buộc phải chạy lòng vòng mãi … Kim đồng hồ tay chỉ 4 giờ 30 phút, Huy vẫn chưa tới được khách sạn mà chàng định tới và hy vọng tới trước bạn.
Chàng ân hận: nếu đêm nay chàng về thẳng nhà, việc này có thể đã không xẩy ra. Nếu chàng về ngay nhà từ lúc hai giờ sáng, Tuấn đã tìm thấy chàng ở nhà và chàng có thể thuyết phục được Tuấn đừng tới đây ngay đêm nay.
Nhưng chuyện mà chàng kinh sợ đã xẩy ra …
Một nỗi lo âu kinh hoàng, khủng khiếp bóp chặt tim Huy. Chàng muốn nghĩ rằng chàng là người đứng ngoài thảm kịch này − tấn thảm kịch của vợ chồng bạn chàng − chàng không có trách nhiệm gì trong vụ này, chàng có quyền không tới đó, nhưng cùng lúc ấy, chàng lại thấy “chàng phải tới đó, không tới không được” …
Trong cơn bối rối, vội vã, Huy lại để xe chàng đụng vào một chiếc tắc xi.
Người tài xế tắc xi đang ngủ gật choàng dậy, rất tỉnh táo khi đòi bồi thường. Xe bị đụng chỉ móp chút xíu nhưng người tài xế tắc xi, dường như biết là Huy bận đi, vòi tiền bằng cách nhất định không chịu điều đình, chờ gọi cảnh sát tới.
Sau khi trả năm trăm đồng, Huy mới lại lái xe đi và chàng tới được trước cửa khách sạn Mỹ Ngọc Cung vào lúc 5 giờ kém mười phút.
Tòa nhà khách sạn một tầng lầu tối đen, cửa đóng kín mít, không một ánh đèn, không có một tiếng động từ bên trong vẳng ra. Tòa nhà tối đen đầy đe dọa và như nhà bỏ hoang.
Huy xuống xe, chàng tới đẩy nhẹ cánh cửa ngoài. Rất may cửa không có khóa. Có lẽ có kẻ nào đó đã mở khóa trước chàng hoặc theo lệ, khách sạn này không khóa cửa ngoài ban đêm, để cho khách trọ tự do ra vô. Nhưng tất cả những cửa phòng bên trong đều khóa chặt.
Chàng bước nhẹ vào hành lang và lần lên cầu thang, chàng muốn lên lầu nhưng vòm thang tối như mực, chàng không trông rõ cả bàn tay chàng dơ trước mặt chàng. Ban ngày, thang lầu này lúc nào cũng có đèn, nhưng ban đêm, có lẽ vì tiết kiệm, đèn điện bị tắt đi. Huy có mang quẹt máy theo nhưng chàng lại không muốn đánh lửa cho người khác biết là có người lên lầu.
Lên đến nửa chừng, Huy đứng lại lắng nghe.
Dường như ở đâu đó trên con đường trước mặt chàng cũng có người đang lần đi như chàng vậy … Chàng như nghe rõ tiếng chân người đó lê nhẹ trên mặt gỗ và tiếng người đó thở …
Chàng dừng lại nghe và nín thở. Chàng phải làm gì bây giờ??
Đi theo hay là đứng lại đây chờ đợi?
Huy rất thính tai. Trong giây phút ấy, thính giác của chàng lại càng thêm bén nhọn. Chàng nghe thấy tiếng chân của hai người … Chàng biết là quanh chàng có hai người chứ không phải là một …
Một trong số hai người đó là Hoàng Tuấn, bạn chàng …
Người kia chắc chắn là kẻ muốn hại Hoàng Tuấn.
Những tiếng chân đi mất dần nơi từng trên.
Rồi một cánh cửa mở khẽ. Tiếng cửa mở nghe như một tiếng thở dài, một tiếng rên rỉ … Tiếp đó là tiếng khung cửa sổ mở ra màn đêm.
Người lạnh giá, Huy đành đứng ngây trong bóng tối, lắng tai chờ đợi …
Nhưng khi chàng nghe thấy tiếng người kêu, chàng hiểu mọi can thiệp của chàng đã trở thành quá muộn … Một tiếng kêu kinh sợ, tuyệt vọng − tiếng kêu không có gì giống với tiếng kêu của loài người. Tiếng kêu gào thét trong màn đêm như tiếng rít của một con quái vật …
Và tiếng động vang lên sau tiếng kêu khủng khiếp ấy còn đáng sợ hơn nữa.
Đó là tiếng một thân xác người rơi bịch từ trên lầu cao xuống vỉa hè.
– 24 –Huy vội chạy ra đường …
Đêm đen và sâu nhưng chàng cũng không thể không nhìn rõ “cái vật” nằm trên vỉa hè ngay trước cửa khách sạn. Đó là “vật” vừa rớt từ cửa sổ trên lầu xuống.
Hai chân Huy mềm ra như cao su, chàng phải cố gắng lắm mới đi được hết quãng đường ngắn từ trong khách sạn ra tới nơi xác người nọ nằm.
Chàng quì gối bên xác người nằm bất động, đưa tay ra sờ nắn xác người. Đến lúc đó, chàng vẫn còn hy vọng một cách hão huyền và tuyệt vọng rằng người nằm đó không phải là Hoàng Tuấn, bạn chàng.
Nhưng trong thâm tâm, Huy biết chắc người đó là Hoàng Tuấn.
Không phải lật xác người lên để nhìn mặt, Huy cũng tưởng tượng được nét mặt của người chết. Chàng biết rằng nét mặt đó sẽ ám ảnh chàng đến suốt đời. Dù chàng có trốn đi đâu, dù chàng có làm gì, có sống với ai, nét mặt đó cũng theo dõi chàng mãi mãi …
Trời càng sắp sáng càng tối đen. Huy chợt nhớ là chàng tới đây bằng xe hơi và xe của chàng đậu ngay ở đây, đèn pha chắc là chiếu thẳng vào xác người này …
Chàng loạng choạng đi tới xe nhấn nút đèn pha. Ánh đèn chiếu sáng rực đúng vào chỗ người nằm. Trong vừng ánh sáng rực đó, xác người trông giống một đống giẻ rách.
Đúng mái tóc của Hoàng Tuấn, mặt Tuấn nghiêng nghiêng. Huy trông thấy rõ cái miệng vẫn còn như cười của bạn.
Người nằm đó chính là Hoàng Tuấn. Huy đã đến quá muộn.
Những cánh cửa sổ hàng phố mở ra, nhiều ánh đèn chiếu qua những khung cửa sổ ra đường. Nhưng khách sạn Mỹ Ngọc Cung vẫn tối om và câm nín như nó từ chối mọi trách nhiệm về cái chết này. Có thể nào Hoàng Tuấn đã rớt từ khung cửa sổ kia xuống đây và đã chết được không?
Vài giây đồng hồ sau đã có nhiều người xúm quanh Huy và xác chết, tiếng người nói xôn xao tứ phía, một người đàn bà la thét lên sau khi nhìn tận mặt người chết nhưng Huy vẫn cứ quì gối đó không thể nào cử động được.
Ông già Tầu có râu bạc nói tiếng đầu tiên:
- Phải kêu cảnh sát …
Cảnh sát …! Hai tiếng đó như có sức mạnh làm cho Trần Huy đứng bật dậy. Người ta chặn chàng lại, người ta hỏi chàng cả trăm câu, người ta muốn biết về nạn nhân nhưng chàng vẫn ngây ra không thể trả lời được ai. Ông già Tầu lại giúp chàng lần nữa:
- Nhà tôi có điện thoại … Thầy nên kêu cảnh sát bằng điện thoại.
Huy đi theo Ông Tầu Già vào một kho hàng. Bên trong có máy điện thoại. Đến trước máy, chàng có vài giây đồng hồ do dự … Nhưng sau cùng chàng quyết định đi tới cùng, chàng không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Thời gian trôi qua sau đó thật dài …
Huy có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua đời chàng kể từ lúc chàng gọi điện thoại cho đến lúc xe cảnh sát tới.
Rồi lại một thế kỷ nữa trôi qua từ lúc cảnh sát tới cho đến lúc cảnh sát mang theo xác chết đi. Cuộc trả lời các cảnh sát viên điều tra về cái chết của Hoàng Tuấn là một thế kỷ thứ ba đối với Trần Huy.
Sau đó Huy được trở về nhà. Lúc đó đã là 8 giờ nhưng Huy đã quên hết cả khái niệm về thời gian. Chàng cũng quên mất cả đường về, chàng chỉ về được nhà vì thói quen.
Chàng vào nhà như một người máy. Anh hầu của chàng có lẽ vì thức chờ chủ suốt đêm giờ này đã ngủ vùi. Phòng khách vẫn còn sáng đèn, ngọn đèn thắp từ đêm qua. Huy tắt đèn, khép cửa và đi về phòng ngủ.
Chàng đẩy cửa bước vào căn phòng ngủ và dừng lại, ngây nhìn …
Một thiếu phụ ngồi lên chiếc ghế bên giường, nàng đang cúi xuống xem mấy tờ tuần báo Pháp. Ánh nắng ban mai từ cửa sổ tràn vào làm cho mái tóc nàng óng ánh như có hào quang.
Nàng có cái vẻ mệt mỏi của người thức suốt đêm nhưng vẻ mệt mỏi đó chỉ làm cho nhan sắc của nàng thêm quyến rũ. Nàng dơ tay lên vuốt mái tóc và nhìn lên khi Huy bước vào.
Nàng mỉm cười với chàng.