- 2 -
Ông Hai xách cái gà mên đi ra đầu xóm. Ngã ba đầu hẽm là nơi các gánh hàng tập trung rất đông. Bà con trong xóm ông và vài người ở xóm khác, chiếm cứ chỗ nầy từ chiều đến tối để làm nơi bán thức ăn. Người bán món ngọt, kẻ bán món mặn, cháo ta, mì tàu lủ khủ. Còn có một ộng chệt bán chè hột vịt theo kiểu người Hoa nữa.
Lúc sau nầy chiến dịch giải tỏa lòng, lề đường ngày một gắt gao. Mấy ông Công An đem theo xe tải, bố ráp thình lình, tịch thu hàng hóa, phạt tiền...
Bà con dựa vào việc buôn bán để nuôi sống gia đình nên đành phải làm liều. Để chạy cho nhanh, lủi trốn cho lẹ, họ không xài gióng gánh kềnh càng như trước nữa. Họ cho tất cả các đồ đạc vào một cái thùng có gắn bốn bánh xe để dễ dàng di chuyển hơn.
Họ vừa bán vừa dỏng tai, liếc mắt nghe ngóng. Hể nghe "công an tới" là đẩy xe chạy thục mạng, có khi khách ăn cũng bưng tô chạy theo, trông vui đáo để!
Khi ông Hai đến nơi, một cuộc bố ráp vừa xảy ra trước đó. Đường phố như một bãi chiến trường sau một cuộc rút lui vô trật tự. Mấy cái ly bễ còn nằm chình ình ăn vạ; Nguyên một rỗ giá của ai bị hất đổ, rơi tung tóe khắp mặt đường; Hủ tương ớt bị thương nằm sấp mặt xuống đất... vậy là xương phơi, máu chảy không thiếu thứ gì!
Ông Hai ngán ngẩm, định xách gà mên trở về thì Tư Nên đang đẩy chiếc xe mì của y trờ tới. Thấy ông Hai đứng lớ ngớ, y bèn dừng xe lại hỏi:
-Anh Hai đợi ai vậy?
Ông Hai đáp:
-Đợi chú chớ đợi ai! Bộ mới chạy giặc về hả?
Tư Nên gật đầu, mặt mày nhăn nhó:
-Làm cái giống gì mà hổm rày ngày nào họ cũng đi hốt! Kiểu nầy chắc hết vốn phải đi ăn trộm mà sống quá! Anh mua hủ tiếu hay mì?
Đưa cái gà mên cho y, ông Hai nói:
-Bán cho tui một tô mì đi chú Tư.
Tư Nên hỏi kiểu cà rỡn:
-Bộ bữa nay vô mánh hay sao mà ăn sang quá vậy cha?
Ông Hai cười khổ:
-Cái nghề của tui thì mánh mun gì được? Lâu lâu thèm thì mua ăn thôi!
Tư Nên không dừng lại để bán mà đẩy thêm một đổi để đậu đúng bon vị trí cũ của mình.
Y cầm cái gà mên, mở nấp vung cái nồi to đùng có hai ngăn, múc một vá nước trụn, tráng sơ rồi đổ trở lại vô chỗ cũ. Y làm theo thói quen, rất đúng trình tự, thế nhưng ông Hai không biết, tưởng y chê cái gà mên của mình không sạch, nên có phần phật ý!
Ông nói giọng bất bình:
-Cái gà mên nầy tui mượn của chú Năm nó, còn mới tinh mà!
Tư Nên biết ông Hai hiểu lầm liền giải thích:
-Làm vậy đặng mì nóng lâu chớ không phải để cho sạch đâu. Nấu cho ai tui cũng làm giống hệt, kể cả mấy cái tô của tui, tui cũng phải tráng nước sôi rồi mới nấu.
Vừa giũ cái gà mên cho ráo, y vừa hỏi:
-Nấu mấy vắt? Mì lớn hay nhỏ?
Ông Hai đáp:
-Hai vắt mì nhỏ.
Y lại hỏi:
-Tô thường hay đặc biệt?
Ông Hai hỏi lại:
-Thường là bao nhiêu? Còn đặc biệt thì bao nhiêu?
Tư Nên đáp:
-Năm ngàn, đặc biệt thì bảy ngàn. Ăn tô đặc biệt cho sướng cái miệng đi!
Ông Hai gật đầu:
-Cũng được!
Tô mì nấu chưa xong mấy người khách ăn ban nãy đã lục đục kéo về. Một người đàn ông trung niên, đưa cái tô còn chút nước lèo dưới đáy, trả tận tay cho tư Nên rồi nói:
-Chán thấy bà! Ăn mì mà giống như đi ăn cướp! Bao nhiêu vậy cha?
Tư nên nhìn cái tô rồi nói:
-Bảy ngàn!
Ông ta cự nự:
-Mắc vậy! Hồi nãy tui biểu bán năm ngàn mà! Có tính lộn hông đó?
Tư Nên lắc đầu:
-Hổng có lộn đâu ông anh. Tô bông xanh năm ngàn, tô bông đỏ bảy ngàn. Nhìn cái tô là phân biệt được liền.
Y ta móc bóp lấy tiền ra trả, nét mặt quạu đeo.
Chờ y đi khỏi, tư Nên phân bua:
-Cha nội này kỳ lắm! Lần nào trả tiền cũng vậy hết. Tiếc tiền quá thì đừng có ăn!
Nghe y mắng người khách mà ông Hai ngại, liền móc đúng bảy ngàn ra trả một cái rụp liền. Ổng ghé đình lấy cái mền rồi một tay ôm mền, một tay xách gà mên lầm lũi đi.
Về tới nhà thấy cô gái đang ngồi chong ngóc trong mùng, ông hỏi:
-Chưa ngủ hả cháu?
Cô gái đáp:
-Dạ còn sớm quá!
Ông đặt cái gà mên sát vách mùng, nói:
-Cháu ăn mì liền đi cho nóng!
Cô gái cảm động đến ngỡ ngàng, hỏi lại:
-Bộ bác mua cho cháu đó hả?
Ông Hai gật đầu rồi rút đôi đũa với cái muỗng nhôm vắt trên vách đặt vào gà mên. Ông lấy cái mền của mình, để cái đang cắp trong nách xuống, rồi nói:
-Cháu gài cửa lại đi, bác vô đình ngủ. Có ai kêu thì đừng có mở cửa nghe hông?
Sợ cô gái nghe vậy thì lo ngủ không được, ông nói thêm:
-Bác dặn hờ vậy thôi chớ mấy đứa trong xóm nầy hiền khô hà! Chỉ có vài đứa có tánh ba trợn hay thích ghẹo chọc cho vui chớ không có ý gì đâu, cháu đừng có sợ.
Cô gái chưa kịp cám ơn ông đã bỏ đi. Cô ta bèn chui ra gài cửa. Mấy con muỗi đang phục kích bên ngoài liền túa lại. Cô gái lại chui lẹ vô mùng, kéo gà mên vào rồi tấn mùng lại liền.
Tô mì còn nóng hổi, cô vừa ăn vừa hít hà vì nhai trúng miếng ớt. Đây là lần đầu tiên cô được ăn món mì ngon đến vậy. Vừa ăn vừa húp xì xụp, mì hết mà nước lèo vẫn còn nhiều. Cô ước thầm phải chi có một chén cơm nguội thả vô mà ăn cho đã, rồi bưng gà mên lên, kê miệng húp cho đến hết.
Sáng hôm sau ông Hai về nhà. Cô gái vẫn còn ngồi yên trên chiếu, mền mùng đã được xếp lại rất gọn gàng, thế nhưng mái tóc của cô thì rối nùi.
Ông Hai tưởng cô quên nên nhắc:
-Cháu nhớ chải đầu rồi hãy đi nghen!
Cô gái thở dài:
-Cháu không có lược.
Ông Hai ngạc nhiên, nhìn kỹ không thấy túi đồ của cô gái. Trong bụng bắt đầu hồ nghi.
Ông hỏi:
-Bộ cháu không có đồ đạc gì hay sao?
Cô gái tu lên khóc, cô kể:
-Bà chủ đuổi cháu ra khỏi nhà, không cho cháu lấy một món gì theo hết!
Ông Hai ngạc nhiên:
-Chủ gì mà ác nghiệt dữ vậy? Cháu phạm tội gì mà bị bà ta đối xử tàn tệ kiểu đó!
Cô gái cứ nức lên khóc, giọng hết sức nghẹn ngào:
-Ông chủ chui vô mùng cháu bị bà chủ bắt gặp. Bả nói cháu dụ dỗ ổng. Nửa đêm bả xô cháu ra khỏi nhà, hăm cháu mà ở lại là kêu công an tới bắt bỏ tù.
Ông Hai hỏi:
-Phải ông chủ làm cháu có bầu hông?
Cô gái gật đầu. Ông Hai nghe tức đến khó thở, ông trách:
-Sao cháu dại khờ quá vậy? Sao không chịu chống cự, la làng lên cho ổng xấu hổ!
Cô gái khóc:
-Cháu sợ lắm! Ổng nói cháu mà la là ổng bóp cổ cho chết liền.
Ông Hai vừa giậm chân vừa hỏi:
-Tại sao cháu không bỏ trốn?
Cô gái còn khóc tợn:
-Bà chủ giữ hết giấy tờ, chưa trả tiền lương thì làm sao mà đi cho được.
Ông Hai nghiến răng:
-Đồ bất lương!
Suy nghĩ giây lâu ông hỏi:
-Cháu mấy tuổi rổi!
Cô gái trả lời:
-Cháu mười bảy tuổi!
Nhìn gương mặt già trước tuổi của cô gái ông Hai thở dài, trách:
-Sao không ở nhà đi học mà đi làm sớm chi vậy?
Cô gái đáp:
-Nhà cháu nghèo lắm! Cháu tính đi làm có tiền phụ má cho thằng Út ăn học tới nơi, tới chốn, nào dè...
Ông Hai thở dài. Suy nghĩ hồi lâu, ông hỏi:
-Cháu có dám dắt bác tới gặp bà chủ đặng đòi tiền cho cháu hông?
Cô gái hỏi lại:
-Rủi họ kêu công an bắt cháu thì sao hả bác?
Ông Hai lắc đầu trấn an:
-Cháu không có tội gì hết! Có bác đây cháu đừng có sợ!
Cô gái nhìn ông Hai một cách nghi ngờ.
Ông Hai cười, trấn an:
-Nói thật với cháu ngày trước bác có đi học, có hiểu qua pháp luật. Nhờ vậy mà biết chuyện của ông bà chủ đối xử với cháu chẳng những có tội mà còn là tội rất nặng nữa. Nếu thưa ra là ổng ở tù rục xương chớ hổng phải chơi. Tại họ thấy cháu khờ dại nên ăn hiếp. Cháu cứ dắt bác tới gặp họ, mình nói phải quấy trước, họ không nghe thì đi thưa.
Nghe đến đi thưa cô gái thất sắc. Cô ta năn nỉ:
-Đi thưa tốn tiền lắm bác ơi! Cháu nghe người ta nói ai tiền nhiều mới thắng.
Ông Hai lắc đầu:
-Tin bác đi, họ điên mới để mình đi thưa. Cho dù có thưa thì mình không tốn một đồng vẫn thắng.
Thấy cô gái lên cơn rung. Ông Hai giải thích:
-Cháu còn trong tuổi vị thành niên, ông ta cưỡng bức đến nổi cháu mang thai là phạm tội hình sự, án nặng lắm, có khi phải ở tù tới mười mấy, hai chục năm. Bác sẽ buộc họ phải bồi thường thích đáng. Số tiền đó chẳng những giúp cháu sống đàng hoàng cho đến ngày sinh nở, mà còn đủ để cháu nôi con sau nầy nữa.
Rồi ông bảo cô gái:
-Bây giờ bác đi mua mấy bộ đồ. Cháu ở nhà lo tắm gội cho sạch. Bác cháu mình phải ăn mặc tươm tất mới khiến họ nể, họ sợ. Mới có khí thế mà nói chuyện với họ.
Mấy tiếng đồng hồ sau, khi ông Hai quay về, cô gái nhìn ông trân trối. Bộ âu phục và đôi giày tây mang dưới chân khiến ông thay đổi chẳng thể ngờ.
Ông đưa một cái túi cho cô rồi nói:
-Cháu mặc bộ đồ mới nầy nè! Trong đó còn có một cây lược nữa. Cháu chải tóc rồi kẹp lại cho gọn, xong xuôi đi ra ngoài đình mà gặp bác.
Giọng nói của ông Hai hết sức chững chạc. Không hiểu ông cố ý hay vô tình thay đổi để tương thích với hình tượng mới, khiến cô gái kính phục và răm rắp nghe theo.
Ông Hai đi rồi mà cô gái vẫn còn đứng há hốc miệng. Diện mạo mới của ổng làm cổ bàng hoàng.
Cô gái tự hỏi tại sao con người ta có thể thay đổi đến vậy? Tại sao một người có học như ông Hai phải ở cái chỗ như ổ chó nầy và làm cái nghề vớt rác trên sông?