← Quay lại trang sách

Màn 2

Cảnh hai bờ sông Ngân Hà. Chức Nữ ngồi bên cạnh khung cửi, than thở:

Buồn chiều buồn cả sang mai

Một ngày đằng đẵng là hai cơn buồn.

Chim xa rừng thương cây nhớ cội

Người xa người tội lắm trời ơi

Chẳng thà không gặp thời thôi

Gặp rồi mỗi đứa mỗi nơi sao đành

Bên kia bờ sông Ngân Hà, Ngưu lang đứng tựa gốc cây liễu bên bờ, buồn bã:

Trúc với mai, mai về trúc nhớ

Nhỡ trúc về, mai nhớ trúc không?

Bây giờ kẻ bắc người đông

Kể sao cho hết tấm lòng tương tư?

Ngồi tựa gốc cây liễu, Ngưu lang ngước mắt nhìn sang bên kia bờ sông, chìm trong mây khói:

Con dế kêu rỉ rả bên mình

Trời ơi!

Nhớ ai đến nỗi thân hình héo hon

Đêm đông thân liễu gầy mòn

Càng nhìn trông thấy nước non càng sầu.

Bởi thương nên ốm, nên gầy

Cơm ăn chẳng đặng gần đầy ba trăng.

Ngó lên sao mọc như giăng

Thấy em có nghiã mấy trăng anh cũng chờ

Ngưu Lang, mắt mơ màng, nhìn lên trời cao. Bên kia bờ sông, Chức Nữ, dừng tay thoi:

Bốn mùa xuân hạ thu đông

Thiếp ngồi dệt vải những trông bóng chàng

Dừa xanh trên bến Tam Quan

Dừa bao nhiêu trái, trông chàng bấy nhiêu.

Lời than thở của Chức Nữ dường như được gió mang theo bờ sông bên kia:

Trời cao biển rộng mênh mông

Ở sao cho trọn tấm lòng phu thê

Trót đà ngọc ước vàng thề

Tình dù cách trở giang khê vẫn nồng

Ai đi ngăn một giòng sông

Cho thuyền xa bến, em không thấy chàng.

Bên kia sông, Ngưu lang vẫn ngồi dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời. Trên cao, vầng trăng tròn lơ lửng.

Trăng lên đỉnh núi trăng nghiêng

Nhớ em, anh những sầu riêng một mình.

Đêm nằm tơ tưởng, tưởng tơ

Chiêm bao thì thấy, dậy sờ chiếu không…

Lời than của Chức Nữ bên kia sông lại vẳng lên:

Trăng lên trăng sáng bờ thềm

Uốn tay cho mềm dệt lụa cho anh

Quần áo anh, em may em cắt

Em nhuộm vàng thắm sắc hoa vông

Bên kia sông,nhớ em không?

Rồi nhìn ra dòng sông, nàng mơ màng:

Ước gì sông rộng một gang

Bắc cầu dãi yếm để chàng sang chơi.

Ngưu Lang dường như nghe được tiếng than thở ước mong của Chức Nữ, cúi nhìn dòng nước lững lờ trôi:

Dưới mặt nước chói lòa yếm đỏ

Trên bầu trời rạng tỏ mây xanh

Tuy rằng xa cách em anh

Nước trời còn đó, ai đành phụ nhau?

Ngưu Lang nhớ lại những lần gặp gỡ Chức Nữ trong lều bên sông, thì thầm nuối tiếc:

Cổ tay em trắng lại tròn

Để cho ai gối đã mòn một bên

Gối chăn, gối chiếu không êm

Gối lụa không mềm bằng gối tay em.

Lời than của Chức Nữ, Ngưu Lang theo gió bay lên cao vút, rồi rơi xuống trần gian. Bọn thợ làm cung điện trên thiên đình bị đuổi xuống hạ giới đều nghe thấy. Cảm động vì những lời than thở của lứa đôi, và cảm thấy họ có một phần trách nhiệm trong chuyện Chức Nữ và Ngưu Lang phải xa nhau, phải sống cách nhau một giòng sông, vì chính họ, những người hạ giới đã mang đến cho hai người biết thế nào là tình yêu đôi lứa. Họ cầu xin Ngọc Hoàng cho họ mỗi năm, vào ngày 7-7 hóa thành qụa, bắc một nhịp cầu nối liền hai bờ sông Ngân Hà, để Chức Nữ và Ngưu Lang được gặp nhau….Cũng trong khoảng này, tiếng ve sầu vang lên khắp nơi dưới hạ giới, chờ đón cuộc hội ngộ của Ngưu Lang, Chức Nữ trên cầu Ô thước.

Tiếng kể chuyện của ông lão dừng, ánh sáng trở lại sân khấu. Những hạt mưa bắt đầu rơi. Cô bé ngẩng lên trời, xoè hai bàn tay hứng nước mưa, reo to lên:

-Ông ơi, mưa Ngâu, mưa Ngâu. Những hạt nước mắt của Ngưu Lang Chức Nữ vì hai người được gặp nhau trên cầu Ô Thước.

Ông lão, nắm tay đứa cháu:

-Không phải là những giọt nước mắt của Ngưu Lang, Chức Nữ, mà đó là những giọt nước mắt của đàn qụa. Những giọt nước mắt sung sướng của đàn qụa vì đã bắc được nhịp cầu cho hai người, với đúng nghiã của con người dưới hạ giới, nghiã là biết yêu thương, hờn ghen, được gặp nhau.

Đâu đó có tiếng qụa vang lên trong mưa, quà quạ, quà quạ…..

Cung Điền

Cuối xuân 2010.