← Quay lại trang sách

Chương 340 Tắm thuốc (2)

Trên Hồi quang thạch không biết từ khi nào đã đào một cái ao, trong ao tràn đầy nước bùn màu đen.

Thạch Khai Hoang mang Tô Trầm đưa vào trong ao: "Ngươi có thể ở trong này đến mặt trời lặn, nắm chặt thời gian, lo mà hấp thu đi."

Tô Trầm lúc này mới phát hiện, bùn này thì ra đều là bùn thuốc, dược tính cường đại.

Tô Trầm nguyên bản học chính là Tiến oa hấp nạp thuật, thời khắc này vận hành, lập tức cảm giác được lượng lớn dược lực theo lỗ chân lông trên người tiến vào trong cơ thể, từng chút một nuôi dưỡng thân thể hắn.

Hắn là dược tề sư, thoáng cảm thụ một chút đã biết trong bùn thuốc này ít nhất có hơn ba trăm loại linh dược quý hiếm, dược lực cường đại, lấy để nhập nguyên, có thể tăng lên nguyên lực tu vi, lấy để đoán thể, có thể tăng cường khí lực.

Tô Trầm có nguyên năng chi nhãn, vĩnh viễn không vội tăng lên tu vi, cho nên không do dự, toàn lực hấp thu dược lực, cũng mang tác dụng đưa ra bên ngoài thân, lấy chi đoán thể, vì không lãng phí cơ hội, thậm chí ngay cả khôi phục thương thế cũng không nguyện dùng đến thuốc này.

Thời gian qua nhanh, dần dần, bên cạnh Tô Trầm có tiếng người, đó là có học viên khác cũng được vào.

Tô Trầm không có để ý, chỉ là toàn lực vận chuyển Tiến oa hấp nạp thuật của hắn, hấp thu dược lực trong ao này.

Người trong ao càng ngày càng nhiều, theo nhân số gia tăng, dược tính cũng dần dần trở thành nhạt.

Tô Trầm càng cố gắng hấp thu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mới nghe được một thanh âm: "Tốt rồi, người ở bên trong đều đi ra đi."

Tô Trầm lúc này mới mở mắt ra, nhìn thấy ngồi cùng hắn trong ao đại khái có hơn mười người, trong đó rõ ràng có Vân Báo.

Về phần bùn thuốc trong ao, không biết từ khi nào đã hóa thành sắc xám trắng, càng mất đi tính dính, cầm lên, thì thấy đã khô cong.

Tô Trầm biết, đây là nguyên nhân dược đã tính bị hoàn toàn hấp thu.

Ngoài ao còn có một số học viên, có đang nghỉ ngơi, cũng có đang thừa nhận lôi hình.

Có sáu người thảm nhất.

Bọn họ bị treo ở trên cây, đang bị hung ác quất roi, lôi hỏa hình đều đủ.

Tô Trầm nhìn thấy Vương Đấu Sơn ngay ở cách đó không xa, đi qua, dùng tay chỉ chỉ sáu người bị treo ở trên cây: "Mấy người nọ phạm chuyện gì?"

Vương Đấu Sơn trả lời: "Sáu tên rác rưởi, thời điểm trốn chạy, vì mạng sống, mang đồng bạn bên người giao cho hung thú."

Nói xong phun một ngụm nước bọt ra đất.

Nghe là mang người một nhà đưa vào miệng yêu thú, Tô Trầm cũng không có tâm đồng tình, lại hỏi: "Chuẩn bị xử lý như thế nào?"

"Chịu hình ba ngày, trục xuất học viện."

"Bên kia chịu hình thì sao?" Tô Trầm lại hỏi mấy người đơn thuần là chịu lôi hình nho nhỏ.

"Bỏ lại người một nhà chạy trốn." Vương Đấu Sơn trả lời.

Tô Trầm gật gật đầu, đoán cũng là chuyện như vậy.

"Vậy các cậu không thưởng không phạt chính là biểu hiện không phạm sai lầm gì lớn, cũng không lập công lao gì?" Tô Trầm hỏi.

"Sao mà giống cậu được, vì gái mà mạng cũng giao ra, ngược lại tiện nghi cho cậu."

Tô Trầm nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Báo tử nọ thì sao? Hắn vì ai mà liều mạng vậy?"

"Hắn đâu có giống cậu. Có thể đi vào ao cũng không phải tất cả đều là vì người khác mà vào sinh ra tử. Hắn là dẫn theo mọi người chạy thắng yêu thú."

"Chạy thắng yêu thú?" Tô Trầm trừng to mắt.

Sau khi biết yêu thú nơi này thật ra cũng không có uống thuốc, bảo trì thực lực đầy đủ, Tô Trầm sẽ không trông cậy còn ai có thể thắng qua yêu thú —— nhiệm vụ này ngay từ đầu chính là một cái thử nghiệm, cho nên sẽ không tính để cho ai có thể trốn qua được.

Nhưng Vân Báo thế mà có thể làm cho con yêu thú nọ đuổi không kịp hắn, thực rất làm cho người ta chấn kinh.

Trải qua Vương Đấu Sơn giải thích, Tô Trầm mới rõ ràng. Thì ra Vân Báo mạng tốt được phân với ba đồng bạn thực lực không tệ, hơn nữa ba người này ai cũng có sở trường riêng. Bọn họ một am hiểu nguyên cấm, một am hiểu thảo dược, còn một càng tốt, thế mà có được một loại nguyên kỹ độc đáo, có thể thêm vào tốc độ cho mọi người. Cộng thêm Vân Báo thiện quan sát, có thể biết trước hướng đi của yêu thú, bốn người thân mình lại đều tốc độ không chậm, kết quả chính là một đường mai phục hạ bẫy, đồng thời bản thân điên cuồng mà chạy.

Con yêu thú nọ tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng bản thân lại không là loại hình tốc độ, hơn nữa một đường đi tới từng bước cạm bẫy, bước đi khó khăn, đối phương lại lẩn như chạch, khắp nơi dự tính bố trí, kết quả chính là một ngày trôi qua, vẫn không có thể đuổi theo tiểu tổ này.

Đây cũng là tiểu tổ duy nhất không có bị đuổi kịp, thành công dựa vào chính mình hoàn thành nhiệm vụ đào vong, cho nên tuy không có làm chuyện xả thân cứu người gì, nhưng cũng được thưởng cho nhập ao tắm thuốc.

Nghe được là như thế này, Tô Trầm cũng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Có thể ở trước mặt yêu thú chơi chơi trốn tìm, mấy người này quả nhiên trình độ không tệ.

Nhưng Tô Trầm càng quan tâm là Cố Khinh La.

Hắn nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc ở trước một doanh trướng vừa mới dựng nhìn thấy Cố Khinh La.

Cố Khinh La cũng đang nhìn hắn.

Ánh mắt phức tạp.

Màn đêm buông xuống, bầu trời lóe lên đầy những ngôi sao.

Một ngày mệt nhọc các học viên đã tiến nhập ngủ say.

Cố Khinh La lại ngủ không được.

Nàng ở trong doanh trướng lăn qua lộn lại, trong đầu lại tràn đầy Tô Trầm quyết tuyệt khi vì nàng dẫn đi Bích Mục Vân Du Thú.

Nữ nhi tâm non mềm nhất, nghĩ đến Tô Trầm vì mình xả thân chịu chết, Cố Khinh La tâm tình liền phiền muộn hẳn lên.

Nàng không ngủ tiếp được, khoác áo đứng dậy, đi ra doanh trướng.

Đi vào một góc Hồi quang thạch, ôm hai đầu gối, đem cằm chống ở trên đầu gối, ngơ ngác địa nhìn ra phương xa, trong đầu hiện lên một màn lại một màn tình cảnh cùng Tô Trầm, nghĩ đến cả người đều ngây ngốc.

"Ngủ không được?" Một thanh âm đột nhiên vang lên ở sau lưng.

Là Tô Trầm!

Cố Khinh La bị dọa giật mình, suýt nữa từ trên tảng đá ngã xuống.

Một bàn tay đã đưa lại, giữ lấy Cố Khinh La.

Cố Khinh La ngạc nhiên ngẩng đầu, Tô Trầm mặt cùng mình gần trong gang tấc, dưới ánh trăng sáng tỏ, càng có vẻ rõ ràng.

Nâng Cố Khinh La dậy, Tô Trầm mỉm cười nói: "Cẩn thận chút."

Sau đó hắn đi tới bên cạnh Cố Khinh La ngồi xuống: "Vừa lúc anh cũng ngủ không được, không bằng cùng nhau trò chuyện?"

Cố Khinh La khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, xoay qua không nhìn hắn, miệng lại nói: "Chuyện ban ngày, cảm ơn anh."

"Không có gì, dù sao cũng đều là giả. Cho dù không có anh, yêu thú nọ cũng sẽ không giết chết mọi người." Tô Trầm trả lời.

"Nhưng anh lúc ấy cũng không biết."

"Không sai, như vậy sau đó thì sao? Em sẽ vì vậy mà cảm thấy thiếu anh một mạng sao?" Tô Trầm hỏi.

Cố Khinh La ngạc nhiên.

Nàng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Nàng xác thực muốn cảm ơn, rồi sau đó tiếp tục mang quan hệ giữa hai người kéo giãn ra, nhưng Tô Trầm lại hiển nhiên càng nguyện ý mượn cơ hội này kéo gần, vì thế hắn giống như đã không từ thủ đoạn?