← Quay lại trang sách

Chương 367 Nam nhân hứa hẹn (Hạ)

Nguyên năng chi nhãn hỏa lực toàn bộ khai hỏa, vì Tô Trầm tra xét mỗi một bộ phận bị thương trên người Thích Vi Nhạn, phân tích tình trạng vết thương, tìm ra nguồn gốc, cùng với phương pháp giải quyết tương ứng.

Tô Trầm tập trung toàn bộ tinh lực ở trên người Thích Vi Nhạn.

Giờ khắc này, chỉ có bệnh nhân!

Toàn bộ ngoại vật đều là ma chướng!

Tô Trầm nói như thế đối với chính mình.

Tâm rung động dần dần bình phục, hai tay lại càng ngày càng ổn định.

Hắn nhanh chóng làm phẩu thuật cho Thích Vi Nhạn, ngoài miệng vẫn không ngừng nói: "Nhịn xuống, rất nhanh sẽ qua. Biết không, vận khí của tỷ so với lão Bì tốt hơn nhiều, lúc trước khi tôi trị cho hắn, ngay cả thuốc cũng không có."

"Tỷ hỏi tôi thuốc gì? Tỷ đoán."

"Đừng có gấp, thương thế của tỷ tuy nặng, nhưng lại đơn giản. Thời gian có thể sẽ không quá dài, tôi cam đoan sẽ khỏe nhanh thôi... Ít nhất là ngắn hơn so với lão Bì."

Tô Trầm không ngừng nói, an ủi Thích Vi Nhạn.

Thích Vi Nhạn trước mắt hoa lên.

Nàng cảm thấy mình muốn ngất đi.

Nhưng Tô Trầm không cho nàng ngất đi.

Bởi vì hắn sợ Thích Vi Nhạn nhắm mắt lại sẽ không thể tỉnh lại.

Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất của Thích Vi Nhạn, hắn phải điều động toàn bộ lực lượng Thích Vi Nhạn, điều động tinh thần muốn sống của nàng.

Hai tay càng lúc càng vững vàng, rất nhanh xử lý chỗ bị thương của Thích Vi Nhạn, miệng lại không ngừng nói chuyện linh tinh.

Tương phản với khi trị liệu Bì Nguyên Hồng, khi đó là Bì Nguyên Hồng nói nhiều, hiện tại lại là Tô Trầm không ngừng nói chuyện.

Hắn dùng nói chuyện để phân tâm Thích Vi Nhạn, cũng dùng nói chuyện để đánh lừa chính mình, để làm cho hai người bọn họ đều xem nhẹ hiện trạng hiện tại, xem nhẹ phiêu lưu vô tận cùng tất cả đau đớn sau đó.

Thích Vi Nhạn hai mắt càng lúc càng mơ hồ, thế gian vạn vật đều xoay tròn trước mắt nàng, nàng cảm thấy mình đã muốn chống đỡ không được.

Tô Trầm lại cho nàng uống một chai thuốc, liều mạng giữ nàng lại.

Thích Vi Nhạn cảm thấy mình giống nhau linh hồn xuất khiếu vậy.

Lời nói của Tô Trầm như là trên trời truyền đến.

Thống khổ đến mức tận cùng chính là chết lặng.

Nàng dần dần không cảm giác được tất cả, ngay cả thống khổ đều tiêu trừ.

Năng lượng sinh mệnh thấp đến cực hạn, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Lúc này nàng đã không quan tâm giải phẫu chấm dứt hay không, chỉ là nhìn bóng đen trên đỉnh dầu.

Đất trời xoay chuyển, Thích Vi Nhạn dần dần rơi vào hắc ám...

"Thích tỷ!"

"Thích tỷ!"

"Thích tỷ tỉnh lại!"

Giống có cái gì ở phương xa kêu gọi.

Thích Vi Nhạn ý thức lại lần nữa ngưng tụ.

Nàng muốn động, lại đau đến toàn thân vô lực.

Mặt Tô Trầm lắc lư ở trước mắt nàng, tràn ngập lo lắng cùng sầu lo.

"Ta... đã chết sao?" Nàng khe khẽ phát ra tiếng.

"Không, tỷ còn sống! Hơn nữa tỷ còn có thể tiếp tục sống! Thời gian sống rất dài rất lâu!" Tô Trầm nắm tay nàng nói.

Nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của Thích Vi Nhạn, trái tim đang treo lên tới cổ họng của Tô Trầm dần dần buông xuống.

Hắn không có nói cho Thích Vi Nhạn, có một khắc như vậy, Thích Vi Nhạn hầu như thật sự sẽ chết.

Một khắc khi nàng nhắm mắt lại, Tô Trầm gấp đến độ hầu như muốn phát điên lên.

Hắn liều mạng hô lên tên Thích Vi Nhạn, lại thủy chung không nhận được hồi đáp.

Ngay tại thời điểm Tô Trầm hầu như đã tuyệt vọng, Thích Vi Nhạn tỉnh lại.

Từ bên cạnh tử thần đi một vòng, lại lần nữa trở về.

Một khắc nọ, Tô Trầm kích động lệ nóng lưng tròng.

Hắn rất nhanh khâu lại bộ phận cuối cùng trên thân thể Thích Vi Nhạn, cho nàng uống bình thuốc thứ ba, lúc này mới vô lực ngã ngồi ở trên đất.

Một khắc tâm thần thả lỏng, Tô Trầm cảm thấy tay chân xụi lơ, ngay cả đứng cũng đứng không được.

Nằm ở trên giường đá, Thích Vi Nhạn hô hấp không khí mới mẻ.

Nàng nói: "Giải phẫu xong rồi?"

"Ừm!" Tô Trầm ngồi ở trên đất, mơ hồ trả lời.

"Vậy hiện tại có thể nói cho tôi biết, cậu cho tôi uống là thuốc gì?" Tuy khí tức mỏng manh, Thích Vi Nhạn giọng điệu lại vẫn không nhanh không chậm như cũ, hết sức rõ ràng.

Tô Trầm trên mặt liền hiện ra có chút xấu hổ: "Tuy rất muốn phát minh loại thuốc này, nhưng thật đáng tiếc còn chưa có thành công... Tôi cho tỷ uống là sinh mệnh dược tề. Thực xin lỗi đã lừa tỷ, Thích tỷ."

Thích Vi Nhạn cười cười nói: "Tôi cũng đoán được."

Quả nhiên vẫn không lừa qua được, Tô Trầm có chút xấu hổ.

"Nhưng thực dùng được. Cảm giác... thật sự không đau như lão Bì."

Vì thế Tô Trầm nở nụ cười: "Tỷ cũng không trải qua đau của lão Bì."

"Cũng không sai biệt lắm... Nói đến, tôi cũng không phải là không biết lý lẽ, đúng không?" Thích Vi Nhạn cười hì hì nói.

"Ừm!" Tô Trầm dùng sức gật đầu: "Thích tỷ là nữ nhân tao nhã nhất thiên hạ, điểm đau đớn nho nhỏ ấy, sao có khả năng khó được tỷ."

Thích Vi Nhạn nghe liền cười lên.

Quả nhiên cười thực tao nhã, thực tự nhiên.

Nàng nói: "Cậu cũng thực không tệ, Tam đệ. Chúng ta lần này có thể sống trở về bao nhiêu người, liền xem cậu."

Tô Trầm dùng sức gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Thích Vi Nhạn nhìn ánh mắt Tô Trầm, trên mặt liền lộ ra nụ cười yên tâm mà an tường.

Khí tức đột nhiên lại yếu đi vài phần.

Tô Trầm bị dọa giật mình, vội đi qua xem nàng, lúc này mới phát hiện nàng chỉ là quá mệt mỏi, có điểm kiên trì không được muốn ngủ.

Tô Trầm thở ra: "Thích tỷ mệt mỏi, hiện tại tỷ có thể ngủ."

Vì thế Thích Vi Nhạn chậm rãi nhắm mắt lại.

Nặng nề ngủ đi.

Nhìn bộ dáng nàng ngủ, Tô Trầm lại lần nữa cảm thấy một trận toàn thân mệt mỏi.

Có chút hoa mắt.

Đó là quá căng thẳng cùng mệt nhọc mang đến, còn có sự lo lắng áp lực tận đáy lòng.

Sau khi Thích Vi Nhạn thoát khỏi nguy hiểm, sự nóng ruột cùng quan tâm trong lòng cũng không thể giữ lại, không kiêng nể mà bung ra.

Sợ hãi nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân Tô Trầm, làm cho hắn lại một lần nữa lâm vào trong vô lực.

Khinh La!

Nàng ngàn vạn không thể có việc!

Hắn hò hét ở trong lòng.

Đang lo lắng, chợt nghe gian ngoài có tiếng người vang lên.

Là Hạ Nguyên Đông!

Là bọn hắn đã trở lại!

Tô Trầm tinh thần rung lên, từ trong hang đá chạy ra.

Quả nhiên nhìn thấy đám người Hạ Nguyên Đông.

Đám người Hạ Nguyên Đông vẻ mặt cũng sốt ruột.

Một khắc bọn họ nhìn thấy nhau, đồng thời hô:

"Vì Nhạn không có việc gì chứ?"

"Khinh La không có việc gì chứ?"

Sau đó hai người cùng nhau đứng sững ở nơi đó.

Đột nhiên, bọn họ đồng thời đọc hiểu ánh mắt lẫn nhau.

Tô Trầm trả lời: "Không có nhục sứ mệnh!"

Hạ Nguyên Đông nở nụ cười.

Hắn không có trả lời, chỉ là ở phía sau, một bóng người tung bay ra, lao vào lòng Tô Trầm.

Cố Khinh La!

"Nói như vậy, ba tên nọ đánh cũng không đánh, liền bỏ chạy?"

Trên đỉnh núi đá, Tô Trầm ngồi ở trên chỗ cao nhất của một tảng đá, bên cạnh là Cố Khinh La tựa ở trong lòng hắn.

Sau khi trải qua trận sinh tử biệt ly này, hai người cảm tình cũng không trốn trốn tránh tránh không ý nghĩa nữa, mà rõ ràng công khai với mọi người.