Chương 393 Đoàn chiến (Hạ) (2)
Tên dũng sĩ thánh điện kia rốt cuộc đã biết không đúng, sau khi lại phun ra một ngụm máu lớn, hắn xoay chân hướng phía sau chạy đi.
Vân Báo toàn lực đuổi theo. Chiến đấu đánh đến bây giờ, trận hình đã dần dần tán loạn, hai bên đều bắt đầu lệch khỏi vị trí vốn có của mình, Vân Báo cũng hoàn toàn buông tha trọng trách phòng thủ, không để ý tất cả chỉ muốn giết chết đối phương.
Hạ Nguyên Đông tìm tới là tên dũng sĩ thánh điện cùng Đường Minh đối chiến kia.
Lấy lực một người cứng rắn kháng tên dũng sĩ thánh điện kia nửa ngày, Đường Minh cũng áp lực rất lớn. Cuối cùng Hạ Nguyên Đông kịp thời tiếp nhận, làm cho hắn có thể giải thoát.
Rầm rầm rầm rầm!
Hạ Nguyên Đông vừa mới đi lên đã đánh ra sí diễm quyền của hắn, mỗi một quyền kính ra đều cuốn theo sóng lửa trùng trùng, uy không thể đỡ.
Dũng sĩ thánh điện trên gương mặt hung bạo hiện ra vẻ dữ tợn, hắn ngửa mặt lên trời phát ra rống giận như sấm sét, quyền chấn hư không, quét ra một mảng lốc xoáy không khí.
Mang theo khí diễm ngông cuồng không ai bì nổi, dũng sĩ thánh điện nọ oanh kích ra lực triều chấn nát tất cả.
Đột nhiên tay trái vung lên một vầng sáng lấp lánh, chém về phía cổ Hạ Nguyên Đông.
Lưu quang tràn đầy màu sắc, bốc lên hào quang chói mắt.
Hạ Nguyên Đông song chưởng giãn ra, huyết mạch Sí Dương Liệt Diễm Thú thôi phát đến mức tận cùng, như một mặt trời đỏ phóng xuất ra ánh sáng chói lòa.
Luồng sáng kia đã trảm không xuống được.
Lúc này mới nhìn thấy, thứ nắm ở trong tay đối phương, là một thanh chiến đao mỏng như tờ giấy lập lòe lưu quang.
Hạ Nguyên Đông thật không ngờ, Bạo tộc luôn luôn dữ dằn điên cuồng, thế mà cũng có lúc sử dụng vũ khí âm hiểm như thế.
Chiến đao chỉ đình trệ ngắn ngủi, tiếp theo liền lóe lên như ánh mặt trời chiều tà, trảm trúng trên người Hạ Nguyên Đông.
Phác!
Hoa máu bắn lên, giống như một luồng cầu vồng.
Ánh mắt lạnh như băng lóe lên sát ý màu máu, chiến đao lại vung lên lưu quang, đâm về phía trái tim Hạ Nguyên Đông.
Trong lửa nóng vô tận, một điển ánh sáng lạnh trí mạng mà âm độc này điểm tới, Hạ Nguyên Đông lại không thể né tránh.
Hắn khởi lên khí lực toàn thân, khép song chưởng lại.
Bốp!
Kẹp lấy chiến đao, mũi nhọn chiến đao dừng lại ở chỗ một tấc trước ngực Hạ Nguyên Đông.
Ngay sau đó dũng sĩ thánh điện nọ đồ đằng văn toàn thân sáng lên, một cỗ lực triều mãnh liệt chợt dâng lên, dũng sĩ thánh điện nọ song chưởng đột nhiên thô to lên một tầng.
Lực lượng chợt tăng mạnh làm cho Hạ Nguyên Đông không kịp trở tay.
Phác!
Mũi nhọn đã đâm vào trong cơ thể Hạ Nguyên Đông.
"Ngao!" Hạ Nguyên Đông phát ra tiếng rú như xé cả đất trời, mang toàn bộ lực lượng đều tập trung ở song chưởng.
Nhưng mà chiến đao nọ vẫn từng chút một đâm tới, chậm rãi bức tới trái tim hắn.
"Ngươi chết chắc rồi!" Dũng sĩ thánh điện nọ phát ra tiếng cuồng hô đắc ý tới cùng cực.
Ngay tại thời điểm hắn muốn dùng chiến đao hoàn toàn đâm thủng trái tim Hạ Nguyên Đông.
Oành!
Một đạo trường long trắng như tuyết chợt đánh ở trên mặt hắn, mang hắn hung hăng đập bay đi. Một cái tuyết long này công kích là hung ác như thế, mang cả khuôn mặt hắn đều nổ cho nở hoa.
Hạ Nguyên Đông lui lại, thanh lưu quang chiến đao này đã bay lên, Hạ Nguyên Đông trước ngực bắn ra một đạo huyết tuyền. Hạ Nguyên Đông nhìn cũng không nhìn, một tay bắt lấy đao, bổ mạnh xuống.
Xoát!
Dũng sĩ thánh điện nọ thân thể lảo đảo, rốt cuộc chia làm hai nửa ngã xuống.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Minh đang nhìn mình.
Hắn ngạo nghễ nói: "Không cần cảm tạ ta."
"Tiểu tử rắm thối." Hạ Nguyên Đông bất đắc dĩ lắc đầu.
Chân mềm nhũn, đã ôm ngực vô lực ngồi xuống.
So sánh với Hạ Nguyên Đông, Phong Dị Cốt, Vân Báo chống lại đều là dũng sĩ thánh điện, cường giả trong Bạo tộc, huynh đệ Trầm thị thì ngược lại hoàn toàn.
Hai huynh đệ này rõ ràng thực lực mạnh mẽ, lại chuyên tìm kẻ yếu xuống tay, còn chuyên môn tìm lạc đàn khi dễ, quả thực chính là điển phạm vô sỉ.
Một gã Bạo tộc vừa xông lại đây, trước mắt hoa lên, đã thấy hai bóng người hiện lên.
Còn chưa có phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, người đã bay lên.
Hai bàn tay đặt ở trên ngực hắn, lực lượng vốn có đã nhân lên gấp bội, tương đương với bốn lần lực lượng, lại là đồng thời thừa nhận hai lần, đương trường đánh cho Bạo tộc nọ đứt gân gãy xương.
Bạo tộc nọ điên cuồng hét lên vung chiến phủ bổ tới, đây cũng là một lần ra tay duy nhất của hắn. Hai huynh đệ xẹt sát qua chiến phủ như quỷ mỵ, lại là một người một chưởng đặt ở sau đầu Bạo tộc.
Răng rắc.
Đầu Bạo tộc nọ đã vỡ, ngay cả óc đều chảy ra.
Hai kích lấy mạng!
Thu tay lại, hai huynh đệ đã rất nhanh đi tìm mục tiêu lạc đàn kế tiếp.
Loại chiến pháp này tuy vô sỉ, lại không thể nghi ngờ là hiệu suất cao nhất. Chỉ một lát sau, Bạo tộc chết ở trong tay hai huynh đệ đã tới bốn tên. Nếu không có hai gã Bạo tộc thực lực không kém liều chết cuốn lấy hai huynh đệ, bọn họ còn tiếp tục giết nữa. Nhưng cho dù như thế, hai gã Bạo tộc này mạng cũng không duy trì được lâu.
Theo năm tổ dược tề vận dụng, một phương Nhân tộc có thể nói nháy mắt chiếm cứ ưu thế thật lớn.
Ba gã thánh điện bị áp chế, Trầm thị huynh đệ lại liên tục đắc thủ, so sánh hai bên, Nhân tộc rốt cuộc thành lập ưu thế, kế tiếp cần phải làm là mang ưu thế chuyển hóa thành thắng thế.
Nhưng mà Tô Trầm trong mắt lại nhìn không thấy một tia đắc ý nào.
Hắn vẫn đang nhìn chung quanh, đang tìm cái gì.
Đan Ba!
Trong Bạo tộc xông lên, không có Đan Ba.
Dũng sĩ Bạo tộc đã thành công tính kế Tô Trầm một lần này từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện.
Điều này làm cho Tô Trầm cảm thấy một trận tim đập nhanh không hiểu.
Hắn không biết Đan Ba đang làm cái gì, nhưng chỉ cần hắn không xuất hiện, Tô Trầm sẽ không cho rằng mình đã thắng lợi.
Ánh mắt hắn tuần tra chung quanh, hy vọng có thể tìm được bóng dáng Đan Ba.
Đột nhiên Tô Trầm cảm nhận được cái gì.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một người đang đứng ở trước cửa phòng thí nghiệm, mắt lạnh nhìn mình.
Ánh mắt hắn nhìn Tô Trầm, lạnh như băng, tĩnh mịch, càng mang theo cừu hận nồng đậm.
Tô Trầm đột nhiên ý thức được cái gì, hô to lên: "Không!"
Đan Ba đã quay người đối với phòng thí nghiệm đánh ra một quyền!
Oành!
Năng lượng mãnh liệt nở rộ ra màu sắc kinh người nhất.
Khắp bầu trời ở giờ khắc này chiết xạ ra hào quang đủ mọi màu sắc, giống như cầu vồng đang lấp lánh.
Sau đó Tô Trầm nhìn thấy đất trời đang xoay chuyển.
Thế giới đang lay động.
Giống như có cái gì đang duỗi thân, đang thư giãn, đang kéo giãn ra.
Đây là núi lớn đang bành trướng, không gian đang kéo dài, như một người khổng lồ ngủ say đã lâu giãn ra hai tay của mình, bày biện ra kỳ cảnh trước nay chưa từng có.
Diệp Kỳ Mệnh đánh vào mặt một gã Bạo tộc, mắt thấy đã muốn đánh trúng đối phương, lại phát hiện một quyền này thế nào cũng không đến được đối thủ. Rõ ràng khoảng cách gang tấc, lại giống như đánh vào trong biển sâu vô tận...