Chương 416 Cướp đường (Thượng)
Sáng sớm vó ngựa lọc cọc, trên Hán Lạc đại đạo, một chiếc xe ngựa từ phương xa chậm rãi đi đến.
Lái xe là đại hán Nham Tộc, thân hình cao lớn uy mãnh như một tòa núi đá, áp cho xe ngựa kêu lên cọt kẹt.
Ở bên cạnh đại hán Nham Tộc đang ngồi tiểu lão đầu, thời khắc này chỉ về đường phía trước nói:
"Phía trước chính là ngã ba, hai đường trái phải đều thông Khúc Phủ. Đường bên trái ngắn hơn so với đường bên phải gần sáu mươi dặm, nhưng ta đề nghị mọi người đi đường bên phải."
"Vì sao?" Đại hán Nham Tộc ồm ồm hỏi.
"Bên trái đạo phỉ nhiều lắm. Đường bên trái này, phải qua tòa Bài sơn, trộm cướp ở ngọn núi đó là rất nhiều. Đi qua nơi đó, rất nguy hiểm." Lão hán trả lời.
"Đạo phỉ?" Đại hán Nham Tộc trong mắt hiện ra một chút cười cợt.
Hắn quay lại nói: "Chủ nhân, hắn nói đường bên trái đạo phỉ nhiều."
"Thật không, vậy đi bên trái đi." Trong xe ngựa truyền đến tiếng đáp lại thản nhiên.
"Hây!" Xe ngựa chuyển hướng, đi về phía đường bên trái.
"Ai u! Cái này... Đây là làm gì vậy." Lão nhân vừa thấy tư thế này, lập tức nóng nảy, toàn thân run lên như bị sốt rét.
Mành xe ngựa xốc lên, bên trong lộ ra một gương mặt cô gái, da có chút đen, nhưng cũng có vài phần xinh đẹp, nhìn lão hán, cười nói: "Gia gia, người sợ cái gì chứ. Tô công tử là người có bản lĩnh lớn, có người ở đây, không cần lo lắng cái gì. Hơn nữa, chỉ là đại thúc Cương Nham, đã một mình có thể đánh mấy chục rồi."
Nghe thấy tiểu nha đầu kêu mình đại thúc, Cương Nham da mặt co rút lại. Tuổi tác của hắn thật ra cũng tương đương với Tô Trầm, chỉ là nhìn qua có vẻ già dặn chút, đáng giận tiểu nha đầu này đối với chủ nhân mở miệng là công tử, đối với mình lại kêu đại thúc.
Lão hán đã kêu êleen: "Tiểu nha đầu này biết cái gì, ta nhìn ra được Tô công tử cùng Cương Nham huynh đệ đều có chút bản lãnh, nhưng thiên hạ có bản lãnh còn ít sao? Trong đạo phỉ cũng là có cao nhân đó! Toàn bộ việc này, có thể không chọc chuyện thì không chọc chuyện tốt hơn, lấy an toàn là hàng đầu đi!"
"Lời này người nói với Tô công tử đi, nói với cháu cũng vô dụng." Tiểu cô nương nọ nguýt cái rồi lại đi vào.
Lão hán thấy vậy nóng nảy: "Ôi chao, cháu chính là đi đưa nước, sao lại vào rồi không thấy ra? Mau đi ra cho ta, trong đó là cháu có thể ngồi sao?"
Tiểu cô nương ở trong xe kêu lên: "Cháu mới không đó. Cháu ở bên ngoài thì làm sao mà hầu hạ Tô công tử? Hơn nữa, bên ngoài chỗ nhỏ như vậy, đã có Cương đại thúc cùng người rồi, bên trong không gian lớn như vậy, chỉ có Tô công tử ngồi, lãng phí đến chừng nào. Dù sao Tô công tử cho con ngồi mà."
"Cháu... cháu... cháu... Thật sự là tức chết ta, ta cũng không nên đưa cháu đi theo mà!" Hà lão hán tức giận, cũng không thể làm gì cháu gái mình.
Hà lão hán này là chân chạy phụ cận, mười dặm tám hương vùng Định Nguyên, không đường nào mà không biết.
Cháu gái lão kêu Hà Tiểu Thiền, tên là một tú tài năm đó đi ngang qua nơi này lấy cho, ngày thường cũng luôn đi theo Hà lão hán. Hà lão hán dẫn đường, Hà Tiểu Thiền phụ trách bưng trà đưa nước hầu hạ, cũng có thể lấy thêm chút tiền.
Nhưng cháu gái lui tới hầu hạ người, vậy đều là trước biến mình thành bẩn bẩn, để cho an toàn.
Lúc này thì tốt rồi, không những không làm dơ mặt, ngược lại mặc vào một bộ hoa phục ngày thường thích nhất, hiện tại lại ở trong xe ngựa công tử người ta không ta.
Hà lão hán biết, cháu gái đây là nhìn trúng công tử người ta tuấn tú.
Nhưng đó là cháu có thể nhìn trúng sao?
Hà lão hán trong lòng thở dài, lại chung quy cái gì cũng không nói.
Lão là người đi giang hồ đã quen, hai người là là không tệ, tuy không thể phán đoán Tô công tử này thực lực như thế nào, lại ít nhất nhìn ra được Tô công tử này không phải là dạng mặt người dạ thú, cho nên để cháu gái ở trong xe đối phương, bởi vì hắn biết, đó chung quy chỉ là một hồi ảo mộng.
Như vậy, để cho nàng đụng vào vách tường cũng tốt, lão hán trong lòng nghĩ.
Trong xe ngựa, Hà Tiểu Thiền đang chống cằm nhìn người đối diện.
Tô Trầm đang dựa vào thùng xe, đang cầm quyển sách đọc.
"Tô công tử." Hà Tiểu Thiền đột nhiên nói.
"Hả?" Tô Trầm cũng không ngẩng đầu lên lên tiếng.
"Người thực thích đọc sách sao?"
"Ừm."
"Trong sách là đang nói về cái gì vậy?"
"Chỉ là một ít phong thổ về Ô Quận mà thôi."
"Đó là cái gì vậy?" Hà Tiểu Thiền tiếp tục tìm chuyện để nói.
Tô Trầm thở dài, thu hồi sách nói: "Ô Quận hạt có mười sáu châu phủ, ba sông lớn, bốn ngọn núi lớn, phân cách các thành, ở giữa sông suối tung hoành, sơn đạo gập ghềnh, hình thành bố cục địa thế phức tạp đệ nhất trong Long Tang quốc. Bởi vì đường không tiện, cộng thêm bố cục chỗ này là trời cao hoàng đế xa, địa phương thế lớn, hầu như mỗi thành mỗi nơi đều bị phú hộ hào cường cát cứ. Trong đó lại lấy Thanh Hà, Tố Viễn, Hắc Thủy, Bàn Sơn là thịnh. Ở nơi đó, quan thế suy yếu, địa phương kiêu ngạo, làm cho phân tranh không ngừng. Lại có đạo phỉ làm hại, hoành hành liên tục mấy năm."
Một phen nói này vừa nhanh vừa gấp, Hà Tiểu Thiền nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Ta... ta không biết người đang nói cái gì."
"Không biết thì không cần hỏi nhiều như vậy." Tô Trầm thấm thía nói.
Nâng lên sách tiếp tục đọc.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận hô giết.
Một thanh âm tục tằng thô quánh nói: "Thức thời mang tiền giao ra đây..."
Nghe thanh âm này, Tô Trầm ngẩng đầu.
Mành xốc lên, Hà lão hán đầu đã đưa vào, đầy mặt sợ hãi: "Tô công tử, đạo phỉ đến."
Đồng thời ló vào còn có cái đầu cực lớn của Cương Nham: "Chủ nhân, mười hai tên."
Ở cùng Tô Trầm nhiều năm như vậy, Cương Nham hoàn toàn lý giải thói quen của Tô Trầm, nói chuyện là đơn giản rõ ràng nhằm vào chỗ hiểm yếu, thẳng chỉ trung tâm.
"Chỉ có mười hai?" Tô Trầm hơi cảm thấy kinh ngạc.
"Hẳn là đường nhỏ, ngay cả một Dẫn Khí cũng không thấy."
"Như vậy đi." Tô Trầm có chút thất vọng, nghĩ nghĩ nói: "Cho bọn chúng tiền, xem bọn chúng có đi hay không."
"Ừm." Cương Nham biết tâm tư của hắn, tự xuống xe đi giao thiệp.
Một lát, chợt nghe ồn ào lại khởi.
Cách khe hở mành có thể nhìn thấy, một gã đạo phỉ huy đao hô: "Mẹ nó, chỉ chút tiền ấy đã muốn đuổi lão tử đi, lấy ra toàn bộ cho ta!"
Cương Nham cứng rắn trả lời: "Ta nếu không cho thì sao?"
"Vậy chết!" Đạo phỉ nọ hô.
Cương Nham lắc đầu: "Chết cũng không có tiền."
Đầu lĩnh đạo phỉ nọ nhìn nhìn thân thể cao lớn của Cương Nham.
Thật ra hắn khi mới nhìn thấy Cương Nham, trong lòng cũng có điểm bồn chồn, dù sao Cương Nham khổ người quá lớn. Nhưng ngẫm lại bên mình nhiều người, có mấy là Đoán Thể đỉnh phong, cho nên vẫn tráng lá gan đi xuống.
Mà ở sau khi Cương Nham giao ra tiền, dũng khí lập tức lớn hẳn lên, chỉ cảm thấy đối phương bất quá to con, lại ngay cả dũng khí đều không có.
Đây là giang hồ mà, phải là dũng khí đệ nhất, chỉ có khí lực là không đủ.
Nghĩ như vậy, lại nhìn Cương Nham cũng không úy kỵ.