← Quay lại trang sách

Chương 449 Cứu người

Cái gì?" Liên Kiểu nghe được khiếp sợ.

Nàng không dám tin nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm ung dung uống trà, huy phất tay: "Không có chuyện gì mà nói, thì lui ra đi. Nhớ kỹ ước định của chúng ta là được."

"Liên gia nhất định tuân thủ hứa hẹn." Lao Tổng quản chắp tay, mang theo Liên Kiểu rời đi.

Cũng không ngẩng đầu lên, Tô Trầm lẩm bẩm một câu: "Cũng không sợ ngươi không tuân thủ."

Lời này thanh âm không lớn, lại vẫn rơi vào trong lỗ tai Lao Tổng quản, hắn nghe được trong lòng run lên, đã hạ quyết định, sau khi trở về lập tức kiểm tra thân thể Liên Kiểu, để ngừa hắn lại làm cái quỷ gì.

Bên này thấy bọn họ rời khỏi, Tô Trầm cầm chén trà lâm vào trong trầm tư.

"Chú thuật..."

Suy nghĩ một hồi lâu, hắn đột nhiên đứng dậy đi vào phòng thí nghiệm của mình.

Điều chế một lọ dược tề, Tô Trầm đổ vào trong khuôn đúc hình người ở bên cạnh. Đợi một hồi lâu sau, một cái mặt nạ hình người đã chế tạo thành công.

Tô Trầm cẩn thận bóc mặt nạ ra, mang ở trên mặt mình, nhìn ngắm trong kính thủy tinh, một lần nữa chải vuốt tóc một chút, lại thay đổi quần áo, lúc này mới đi ra ngoài.

Không có thông báo, cứ như vậy lặng yên biến mất ở trong màn đêm.

——————————————————

Long gia.

Long Khánh Giang ngồi ở bên giường của con, nắm tay con, khuôn mặt u sầu.

Long Thiểu Du thân thể càng ngày càng suy nhược đi, hắc vụ quỷ dị nọ vẫn đang nhe răng cười, đang biến hóa, đang không ngừng rút đi sinh mệnh của Long Thiểu Du như cũ.

Vệ Liên Thành đã chết.

Đã không có hắn, cũng đã không có ai có thể giải chú thuật.

Long Khánh Giang đã hoàn toàn buông tha hy vọng.

Đang ở thời điểm hắn đang đau lòng về con, Tô Cao Dã từ ngoài đi vào:

"Gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến, nói nguyện vì công tử chữa bệnh."

"Mời hắn vào đi." Long Khánh Giang giọng điệu lại không nửa điểm kích động.

Mấy ngày nay hắn mang toàn bộ danh y, Nguyên Sĩ có danh tiếng của Thanh Hà cùng thành huyện khác, đều mời đến, lại một người cũng chưa thấy qua loại chú thuật này, ai cũng không có cách nào.

Hiện tại lại đến một người, chỉ sợ cũng lại là một lang băm lắc đầu nói "thật có lỗi" mà thôi.

Tuy như thế, Long Khánh Giang ôm một phần vạn hy vọng để người ta tiến vào, cung kính lễ ngộ.

Người tới là một nam tử trung niên, làn da đen đúa, xem lên thường thường vô kỳ, phía sau lưng là một hòm thuốc.

"Long Khánh Giang ra mắt tiên sinh, xin hỏi tiên sinh họ gì."

"Không dám, tại hạ họ Trần, tên một chữ Thư." Thầy thuốc nọ một bên đáp, một bên nhìn Long Thiểu Du trên giường, tiếng nói mang chút khàn khàn.

Ánh mắt nhìn không nháy mắt.

Long Khánh Giang thấy hắn như vậy, vội hỏi: "Trần tiên sinh mời vào bên trong."

Trần Thư cũng không khách khí, đi thẳng ngồi xuống bên người Long Thiểu Du, nắm lên một cánh tay Long Thiểu Du bắt mạch cho hắn, đến cũng đơn giản trực tiếp, ngay cả câu dư thừa dong dài cũng không có.

Long Khánh Giang cũng không để ý, ngược lại cảm thấy đại phu này ít nhất làm việc càng thêm thực tế một ít, không giống đại phu trước đây, trước thì nói một đống câu thừa, đến cuối cùng thì cái gì cũng làm không được.

Một lát, Trần đại phu nọ buông cổ tay ra, lại xốc lên mí mắt Long Thiểu Du nhìn nhìn, rồi xem lưỡi, cuối cùng thậm chí ngay cả quần áo đều mở ra, quan sát vùng bụng.

Hành vi trước thì có đại phu đã làm, còn xem bụng thì chưa từng thấy đại phu nào làm như vậy.

Từ đầu xem đến chân, tỉ mỉ xem toàn thân Long Thiểu Du, Trần Thư đại phu nọ mới rốt cuộc thở ra một hơi dài:

"Thì ra là như thế."

"Trần đại phu nhìn ra cái gì?" Long Khánh Giang hưng phấn hỏi.

"Ừm, đây là một loại chú thuật." Trần thư gật đầu nói.

Nghe nói như thế, Long Khánh Giang giống như bị người nghênh diện dội một gáo nước lạnh: "Ta đương nhiên biết đây là chú thuật!"

"Vậy Long gia chủ có biết đây là chú thuật gì không?" Trần thư khàn khàn cổ họng hỏi.

Long Khánh Giang nghẹn lời.

Trần Thư lại nói: "Loại chú thuật này thật ra là mang một loại vật chất đặc dị cực kỳ nhỏ đặt ở trên người đối phương, rồi thông qua bí pháp khống chế nào đó, từ đó tạo thành."

"Vật chất thật nhỏ?"

"Đúng, một loại vật chất kỳ lạ thật nhỏ như hạt bụi, mắt thường không thể nhận ra, có được năng lực độc đáo mà thần kỳ. Ở dưới bí pháp khống chế, có thể xa xa không ngừng cắn nuốt sinh mệnh con người. Long thiếu gia sở dĩ còn có thể còn sống, là vì trong khoảng thời gian này Long gia chủ luôn luôn dùng thuốc đại bổ giữ mạng cho hắn? Sinh cơ sung túc, tự nhiên có thể chống đỡ nhất thời. Nhưng loại chú thuật này là không ngừng hấp thu sinh mệnh mà lớn mạnh, cho nên thời gian càng dài, hiệu quả chú thuật lại càng mãnh liệt. Cuối cùng sẽ có một ngày, dựa vào thuốc bổ cũng bổ sung không được."

"Thì ra là như thế sao." Long Khánh Giang ảm đạm: "Nói như vậy con ta là hoàn toàn không thể cứu."

Trong khoảng thời gian này hắn xác thực luôn luôn dùng các loại dược vật trân quý để giữ mạng cho Long Thiểu Du, mới đầu còn tốt, đến sau hiệu quả lại càng ngày càng kém.

Thì ra nguyên do là ở trong này.

"Vậy cũng chưa chắc." Trần Thư nọ đột nhiên nói.

Giống như một đạo điện xẹt sáng lên ở đáy lòng Long Khánh Giang, hắn gấp nói: "Trần đại phu là nói có biện pháp cứu tiểu nhi?"

"Ừm!" Trần Thư gật đầu: "Biện pháp có hai cái."

Thế mà còn có hai biện pháp?

"Một là từ bản thân chú pháp mà giải cứu. Chỉ cần phá giải bí pháp khống chế, thì chú pháp bất thành lập, loại vật chất đặc dị này không hình thành hợp lực, thì sẽ tán đi. Nhưng bí pháp đa số độc môn, người ngoài rất khó biết được. Cho nên cần người thi chú tự mình đến giải trừ."

Nghe nói như thế, Long Khánh Giang lắc đầu: "Người thi thuật đã chết."

"Vậy cũng chỉ có phương pháp thứ hai. Không cần chú pháp, trực tiếp công kích loại vật chất này."

Long Khánh Giang vội hỏi: "Tiên sinh khả năng làm được?"

"Loại vật chất này ta cũng chưa thấy qua, cần thời gian nghiên cứu chế tạo ra dược vật đối ứng. Nhưng ở trước đó, ta có thể trước thử áp chế nó, ít nhất có thể vì Long công tử tranh thủ nhiều một ít thời gian."

Nói xong Trần Thư đã từ trong hòm thuốc lấy ra ba bình dược tề giao cho Long Khánh Giang: "Bình dược tề này đối với hắn có chút tác dụng, mỗi ngày một muỗng là được, chớ có dùng nhiều. Mỗi bình có thể chống đỡ bảy ngày, hai mươi mốt ngày sau, ta sẽ lại đến."

Long Khánh Giang mừng rỡ, đối với Trần Thư cúi người: "Đa tạ tiên sinh!"

Tuy muốn giữ lại, Trần Thư vẫn lấy cớ tìm phương pháp phá giải mà cáo từ rời đi.

Nếu có thể, Long Khánh Giang rất muốn mang vị Trần đại phu này trực tiếp giam lại, nhưng mà đối phương nói muốn tìm kiếm thuốc để cứu trị, hắn cũng chỉ có thể cho đi.

Lúc gần đi, Long Khánh Giang thịnh tình đưa tiễn, lại vung tay lên, xuất ra trăm lượng vàng ròng đưa tiễn, càng ngàn đinh vạn dặn hai mươi ngày sau nhớ đến, ngầm cũng lại phái người theo dõi.

Chỉ là người theo dõi đi theo một đoạn đường, đã phát hiện người không thấy đâu, chỉ có thể quay về hồi báo, không thiếu được lại là bị Long Khánh Giang tức giận đánh cho một trận.