Chương 509 Tiêu diệt
Tình thế Thanh Hà bởi vì vậy mà đi vào một giai đoạn vi diệu.
Tô Trầm quật khởi, quý tộc không ngã, hai bên vẫn như xưa ngang mặt đối đầu, có cố kỵ lẫn nhau, cũng có khắc chế lẫn nhau.
Nhưng ở trên thủy trạch, có một số chuyện đã không còn khắc chế nổi nữa.
Trước đó không lâu, Tam Giang quân cùng Ngọc Sơn quân lại xảy ra một hồi đại chiến.
Nói là đánh với Ngọc Sơn quân, thật ra chính là Ngọc Sơn quân thêm một nửa Thanh Xa quân vào - Hắc Hà quân không thể canh chừng Thanh Xa quân, thả một bộ phận Thanh Xa quân đi qua hỗ trợ.
Thế nhưng là Tô Trầm cùng Chu Quyên Giai đều biết, không phải Hắc Hà quân trông không được, mà là bọn hắn cố tình làm như thế, để cấp một chút áp lực cho Tam Giang quân.
Nửa năm trước, Tam Giang quân như Tô Trầm cường thế quật khởi, làm cho rất nhiều người bất an, trong đó bao gồm Hắc Hà quân. Tuy tạm thời nằm trong quan hệ hợp tác với Tam Giang quân, có điều khi Ngọc Sơn quân cùng Thanh Xa quân hai quân xong đời, chỉ sợ ngay sau đó sẽ đến phiên Tam Giang sóng mái với Hắc Hà.
Cho nên Hắc Hà quân cố gắng khơi mào đại chiến giữa Tam Giang cùng Ngọc Sơn, đồng thời cố ý xả nước để Thanh Xa tham chiến, suy yếu thế lực khắp nơi.
Chu Quyên Giai tuy là biết rõ kế này, nhưng vẫn phải tiếp nhận.
Bởi vì bọn họ phải trở về Tiềm Long viện.
Chu Quyên Giai, Đường Minh đều là học viên giới thấp hơn Tô Trầm.
Tô Trầm đến Thanh Hà một năm, Chu Quyên GIai cùng Đường Minh cũng đến thời điểm tốt nghiệp.
Nửa năm trước bọn họ “thực tập” ở Thanh Hà, làm cho họ được một tấm bài thi hoàn mỹ, mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng đã đến thời điểm quay về phục mệnh.
Trước khi hồi viện, Tô Trầm cùng Chu Quyên Giai, Đường Minh bày ra trận chiến này.
Đây là một hồi thủy chiến thảm thiết.
Tam Giang quân cùng Ngọc Sơn, Thanh Xa quân ba phương đại chiến, vô số máu tươi thủy tặc nhiễm đỏ khắp mặt sông, sau cùng, Tam Giang quân có chiến thuyền cường lực, Ma Quỷ Cự Ngạc cùng ngư nhân biến thân đạt được thắng lợi.
Còn chưa kịp thu thập chiến quả, Hắc Hà quân đã ngang nhiên giết ra.
Tam Giang quân vẻ mặt như là bị “trúng kế”, hốt hoảng bại lui, Ma Quỷ Ngạc cản đằng sau.
Trong chiến đấu, Hắc Hà quân thủ lĩnh Sử Đoạn Chương tự tay chém giết Ma Quỷ Ngạc, uy danh đại chấn.
Tam Giang quân trước thắng sau bại, trả giá bằng tử vong của Ma Quỷ Ngạc, “thảm thống” tổn thất, lặng, lẽ ẩn lui... Ngọc Sơn, Thanh Xa hai quân bại vong, quý tộc nổi giận, để cho Hắc Hà quân đến thừa nhận lửa giận của đám quái vật này đi.
Về phần Ma Quỷ Ngạc, sau khi Chu Quyên Giai trở về Tiềm Long viện thì bởi vì hình thể Ma Quỷ Ngạc gần đây lớn đến kinh thế hãi tục, thứ hai là không thiện lục chiến, nhất định không có khả năng mang về, vậy thì không bằng để cho nó anh dũng phát huy, trở thành “trả giá chiến bại”, càng đáng tin cậy hơn giao việc này cho người nào đó.
Vì thế đại chiến Lăng Nguyên thủy trạch, cuối cùng làm cho Ngọc Sơn, Thanh Xa cùng Tam Giang quân ba mũi thủy tặc cường đại xuống dốc, cùng với Hắc Hà quân một chi siêu quần xuất chúng.
Một ngày này, trên đảo Giang Yên, hang ổ Hắc Hà quân, mấy trăm thủy tặc Hắc Hà tề tụ cùng nhau trên trung tâm quảng trường, dấy lên lửa trại, tận tình chè chén.
Nơi cao trên quảng trường, Sử Đoạn Chương ngồi trên ghế dựa da hổ, dùng một cái chén xương trậu tự rót rượu cho mình. Hắn nhìn như là một cái dã nhân đi ra từ thâm sơn cùng cốc, cơ nhục khắp người, râu ria rậm rạp, dưới chân đặt một thanh Cửu Hoàn Đại Khảm Đao, bên người còn có một vị áo lụa mỹ nhân bóp vai cho hắn.
Nhìn đám thủy tặc đang tùy thích cười to ở bên dưới, Sử Đoạn Chương hô:
“Uống thoải mái! Hôm này mọi người không say không dừng!”
Một gã thủy tặc nhân cơ hội hô to lên: “Không say không dừng!”
“Không say không dừng!” Toàn bộ mọi người hô to ứng theo.
“Hắc Hà vạn tuế!”
“Hắc Hà vạn tuế!”
“Thủ lĩnh vô địch!”
“Thủ lĩnh vô địch!”
Mỗi khi bên trên quát một tiếng, phía dưới sẽ lấy rượu đáp lại, trên quảng trường sôi trào một mảnh huyên náo.
“Hắc Hà vạn tuế, thủ lĩnh vô địch... Hắc hắc, đánh thắng một trận, đã đắc ý vênh váo đến bộ dạng này rồi sao?”
Đột nhiên lúc này một thanh âm thản nhiên vang lên.
Thanh âm không lớn, lại rõ rành rành bao trùm toàn bộ tiếng động rầm rĩ trong sân, như là nói nhỏ bên tai mỗi người vậy.
Sử Đoạn Chương biến sắc: “Người nào lén lút? Đi ra!”
“Dám nói lão phu lén lút, được, được lắm, quả nhiên đã lâu không ra mặt, tùy tiện một đám đạo chích đều dám không coi sự tồn tại của ta ra gì.” Một thanh âm già nua từ phía trên truyền đến.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, đã nhìn thấy trong hư không đứng yên một lão giả.
Hắn cứ như vậy đứng ở nơi nó, ám xám bố sam, dung mạo không thâm sâu, nhìn xem mặt mày thậm chí còn mang theo vài phát khí chất đáng khinh.
Thế nhưng là chính một lão nhân dung mạo không thâm sâu như thế, lại làm cho tâm linh của tất cả mọi người rung động mạnh.
“Diêu Quang cảnh!” Sử Đoạn Quang phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Chỉ có Diêu Quang, mới có thể không mượn thủ đoạn gì đứng yên hư không.
Lão nhân kia cứ như vậy đứng trong không trung, mắt lạnh nhìn Sử Đoạn Chương.
Rốt cuộc Sử Đoạn Chương đã ý thức được cái gì: “Tiền bối đừng động thủ, nghe ta một lời...”
Lão nhân kia lẩm bẩm nói: “Có gì để mà nói, đi đi lại lại cũng chỉ là mấy lời bào chữa. Ta khó được ra ngoài một chuyến, không phải để nghe chừng đó. Lăng Nguyên thủy trạch không phải ngươi có thể độc bá, đám các ngươi muốn làm lão đại, lại không chịu quy thuận, vậy liền biến mất đi.”
“Không, lão tổ...”
“Lão tổ tông nhà ngươi là ai, ta biết. Tên tuổi của hắn có thể bảo vệ ngươi không chết, nhưng Hắc Hà quân thì phải vong.”
Lão nhân nói xong, phất phất tay, một cự chưởng từ trên trời giáng xuống, vỗ về phía dưới.
“Chạy mau!” Tất cả mọi người sợ đến mức chật vật chạy trốn
Đương nhiên cũng có người dũng mãnh bất khuất, lúc này vẫn như cũ hò hét: “Nghênh địch!’
Chờ hắn chính là cự chưởng từ trên trời giáng xuống, một kích vỗ thành thịt nát.
Oành đùng đùng đùng!
Trên đảo Giang Yên, tiếng sấm nổi lên.
Như là thiên thần buông xuống vô số cự chưởng, như là lê đình tảo huyệt, nhổ tận gốc thế lực Hắc Hà quân này.
Một nén nhang sau, trên đảo Giang Yên ngoại trừ Sử Đoạn Chương, đã không có tồn tại người sống.
Nơi nơi đều là thi thể vắt ngang, bị vỗ chia năm xẻ bảy.
Tồn tại cao cao tại thượng như vậy, như một tôn thiên thần, đơn giản gạt bỏ hết thảy, hoàn hảo thể hiện cái gì gọi là lực lượng đỉnh cao.
Sau khi lão giả làm xong tất cả liền điềm nhiên rời đi, chỉ còn lại một mình Sử Đoạn Chương.
“Chết hết rồi... Chết hết rồi...” Sử Đoạn Chương kinh ngạc nhìn toàn bộ trước mắt, trong đầu nhớ lại từng nói hùng hồn khi bước ra khỏi nhà.
“Ta không cần mượn lực lượng gia tộc, ta muốn dựa vào chính mình đánh ra thiên hạ to lớn.”
“Hài tử ngốc, ngươi căn bản không rõ được, thế lực đều là hư vô, chỉ có lực lượng mới thật sự là vĩnh hằng. Thế lực tồn tại, chỉ vì thu thập thật nhiều tài nguyên cho chúng ta, tăng lên mình, phục vụ mình. Lấy thế lực tăng thực lực của mình lên mới là chính đạo, ngươi làm, là lẫn lộn đầu đuôi.”