← Quay lại trang sách

Chương 512 Oai Diêu Quang (2)

Nhân tộc Nguyên Sĩ tu vi tăng lên, không phải dựa vào con số để tiến hành, ma thông qua tu hành tiến hành cải tạo tự thân, tiến hành một loại phương thức tiến hóa. Tuy Diêu Quang chỉ là một cảnh giới, nhưng cũng là một đột phá cực đại trên trình tự sinh mạng, chênh lệch với Khai Dương nhiều hơn chênh lệch của ba đẳng cấp trước đó nhiều.

Vì lý do này mà Tô Trầm mới hoàn toàn không có hy vọng thắng Diêu Quang. Đừng nói hiện tại không có hy vọng, cho dù tương lai hắn có thành tựu Khai Dương cảnh, đối mặt Diêu Quang vẫn như thế không đơn giản muốn vượt là vượt qua được.

Giờ phút này hai gã Diêu Quang cảnh giao thủ, toàn bộ thành Thanh Hà đều bị oanh động thật lớn, cùng nhau gào thét, ưng bay chó chạy, toàn bộ Thanh Hà lâm vào trong hỗn loạn.

“Người nào dám gây chiến trong thành Thanh Hà? Không biết Nguyên Chiến Cấm Luật hay sao?” Một thanh âm phẫn nộ vang lên trên thành Thanh Hà, chính là An Tự Nguyên.

Ở giữa không trung, An Tự Nguyên bày ra cái đầu lớn bóng lưỡng, như là một cự nhân đỉnh thiên lập địa, tức giận nhìn hai người.

Nguyên Chiến Cấm Luật do tổ chức trí tuệ các tộc soạn ra, yêu cầu tồn tại đã ngoài Diêu Quang, không được đánh nhau ở chốn đông người, cho dù muốn đánh, cũng phải khống chế phạm vi ra tay. Năm đó đám người Thập Nhất Thúc chiến đấu chính là như vậy, không chỉ có ngưng tụ lực lượng, cũng phải chưởng khống ảnh hưởng liên quan. Nhưng trước mắt hai người này hoàn toàn không cố kỵ, tùy tiện ra tay, khó trách An Tự Nguyên lại tức giận.

Vừa nói, An Tự Nguyên đã quét một quyền ra ngoài.

So sánh với uy thế kinh thiên của hai người, An Tự Nguyên ra tay có uy thế yếu hơn nhiều, nhưng trên thực tế uy lực chỉ có hơn chứ không kém. Một quyền này đánh thẳng hướng Sử Trọng Lâm, Sử lão nhân biết không hay, chợt tản hắc vụ cự nhân, lại biến hóa thành một mặt quỷ thủ cự thuẫn, đỡ một kích này, thất thanh la lên: “Ta đến báo thù cho tôn nhi của ta!”

Mặc kệ ngươi báo thù cho ai, đều phải tuân thủ quy củ thành Thanh Hà ta, dám phá hỏng quy củ, dù ngươi có qua một cửa này của Bản thành chủ, chẳng lẽ còn có thể qua một cửa của Long Tang quốc này hay sao?” Tiếng của An Tự Nguyên ù ù, như sấm bên tai, xuyên vào trong tai bọn họ, đánh thẳng vào trong tai mỗi người.

Cái này là điểm cao minh của thành chủ hắn, cho dù dân trong thành bị dọa hư, cũng có thể làm cho bọn họ biết được, ở thế giới này vẫn còn có pháp trị, còn có người có thể cho bọn họ chỗ dựa, không phải những người kia có thể tùy tiện động chạm.

Quả nhiên, nghe được từ Long Tang quốc này, Sử Trọng Lâm trì trệ một chút, sau đó mới la lên: “Lão phu hận tên kia! Họ Thân, chúng ta không để yên đâu!”

Nói xong liền tự mình bay ra phía ngoài.

“Ngươi nghĩ hay nhỉ, ta còn chưa có buông tha cho ngươi mà!” Thân Nguyên Hồng rống to.

Hắn không phải không nghe Sử Trọng Lâm nói báo thù cho tôn tử mình, trong lòng biết quá nửa là lúc trước mình tha cho Sử Đoạn Chương nên xảy ra vấn đề. Nhưng dù sao hiện tại đang ở trước công chúng, trước mặt bọn họ cãi là không phải mình giết, không nghi ngờ gì chính mà thế cúi đầu. Huống chi Sử Trọng Lâm ra tay mạnh mẽ, đầu tiên đã giết chết không ít đệ tử trong gia tộc. Chẳng lẽ bọn họ cứ vậy chết đi?

Từ một khắc Sử Trọng Lâm ra tay đả thương người, thì giải thích hay không giải thích đã không quan trọng, quan trọng là nợ máu phải trả bằng máu.

Giờ phút này thấy Sử Trọng Lâm bay đi, Thân Nguyên Hồng kêu to đuổi theo, hai cái bóng người ngươi truy ta đuổi trên bầu trời, cùng hướng về phương xa mà đi, nhìn ra là muốn tìm đất hoang tái chiến.

Ở đằng xa. Tô Trầm nhìn hai người biến mất, bước một bước đi xuống hòn non bộ, như có điều suy nghĩ.

“Chủ nhân?” Cương Nham đi tới thân thiết hỏi.

Tô Trầm thấy bộ dáng sầu lo của hắn, biết tâm ý của hắn, cười nói: “Ngươi cho rằng ta sợ bọn họ sao?”

Cương Nham bị kiềm hãm.

Vừa rồi cảnh tượng hai đại Diêu Quang giao thủ, có thể nói là diêu thiên hám địa, hoàn toàn đảo điên nhận biết của Cương Nham. Tô Trầm sợ hay không sợ hắn không biết, chỉ biết là bản thân hắn đã bị dọa cho giật mình.

Tô Trầm lại từ từ nói: “Đạo sư của ta chính là Diêu Quang cảnh, sao ta có khả năng không biết thực lực Diêu Quang. Chỉ bằng nhiêu đó uy thế đã nghĩ dọa ngã ta rồi? Còn kém nhiều lắm. Ta vừa rồi là suy nghĩ, Thân Nguyên Hồng đã truy ra ngoài, như vậy hiện tại Thân gia coi như là chỗ không người, chúng ta có nên thừa dịp lúc này xử lý Thân gia?”

Cái gì?

Cương Nham bị lời nói của Tô Trầm dọa cho giật mình.

Cũng may là ngay sau đó Tô Trầm tự lắc đầu nói: “Quên đi, Thân Nguyên Hồng vị tất chết, hiện tại không phải là lúc đối kháng đám quý tộc này, lưu bọn họ lại, còn có tác dụng lớn hơn.”

Cương Nham nghe vậy thì cái trán đã thấm đầy mồ hôi.

Tô Trầm tự quay về phong thí nghiệm, tiếp tục thực nghiệm của hắn.

Buổi sáng khi Tô Trầm còn đang thực nghiệm, thì nghe được một tin tức hắn đã đợi từ lâu.

Cơ Hàn Yến đến đây.

Trong phòng khách Tô phủ, Cơ Hàn Yến mặc y phục tuần bổ, đạp phi vân ngoa, lưng thắt Liệp Vân Đao, nhìn kỹ tư thế hiên ngang oai hùng, uy phong lẫm lẫm.

Ở đằng sau nàng còn đứng một người, chính là Giang Tích Thủy.

“Các ngươi cũng đến rồi, ba mươi ngày trước ta chợt nghe các ngươi muốn tới, nhưng kết quả là chờ một tháng, cái này cũng quá chậm rồi.” Để Minh Thư dâng trà cho hai người, Tô Trầm cười nói.

“Công môn bận rộn, làm sao nhàn nhã như Tô Đô Ti nhà ngươi được.” Cơ Hàn Yến đáp.

“Ồ? Ngươi đây đang bảo là ta ngồi không ăn bám sao?”

Cơ Hàn Yến hừ lạnh: “Vốn là như vậy.”

Trả lời thật là không khách khí chút nào.

Tô Trầm bất đắc dĩ cười khổ: “Quả nhiên ngươi một chút cũng không thay đổi. Đúng rồi, Giang huynh gần đây như thế nào?”

Giang Tích Thủy phe phẩy chiết phiến, thở dài nói: “Ngươi còn là ngồi không ăn bám, ta còn có thể có kết quả tốt gì? Tự nhiên là không việc gì làm, chơi bời lêu lổng, làm việc không đàng hoàng, hoàn khố phế vật tối ngày chỉ biết du sơn ngoạn thủy.”

Tô Trầm nghe cười ha ha.

Ba người tán gẫu náo loạn một trận, vẫn là Cơ Hàn Yến kéo câu chuyện về đề tài chính.

“Lần này lại đây, chủ yếu muốn bắt một người, có một số việc, muốn hỏi ngươi một chút.”

“Ta biết mà, ngươi sẽ không tốt như vậy đến đây thăm ta.” Tô Trầm thở dài: “Nói gì, muốn ta hỗ trợ cái gì?”

“Ta nghe nói gian nhà này của ngươi, xảy ra chuyện tà quỷ tống anh?”

Nghe nói như vậy, vẻ mặt Tô Trầm ngưng trọng hẳn lên.

Nhìn thấy ánh mắt của Cơ Hàn Yến cũng dần trở nên hơi nghiêm túc: “Ngươi đừng có nói cho ta biết là, ở Tam Châu cũng xuất hiện chuyện tương tự?”

“Khác nhau, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Ước chừng ba năm trước đây, Tam Châu liên tục xuất hiện án tử nữ tử mất tích. Mới đầu, coi nó chỉ là một vụ án nữ tử bị bắt đi bình thường rồi điều tra mà thôi, nhưng không có kết quả gì cả. Thẳng đến hai năm trước, trong lúc tra xét, một gã Bộ đầu vô ý phát hiện một cái sơn động. Trong động kia, hắn tìm được mấy chục bộ nữ thi, toàn bộ đều là nữ tính mất tích ở một năm trước.”