Chương 516 Hoang (1)
Tô Trầm khinh thường nói: “Ấn tượng không tốt, cần gì trân quý giữ lại? Thời gian có thể hòa tan ký ức, đồng dạng có thể hòa tan ấn tượng xấu. Bây giờ nàng đã đánh cái nhãn mác yếu đuối lên người ngươi, nếu đổi thành ta thì đã hận sao nàng không quên ta đi rồi, đợi một ngày thay đổi hình dạng, ta lại lần nữa đến tìm nàng. Về phần có người thừa dịp trống trãi mà vào... Tin tưởng ta, lấy tính tình Cơ Hàn Yến, trong khoảng thời gian ngắn không có người nào có thể chinh phục nàng đâu. Thứ hai, nếu thật có người thừa dịp trống trãi mà vào thì ngươi ở hay không ở chưa chắc gì đã khác nhau, thậm chí ngươi ở bên cạnh nàng có đôi khi còn dẫn đến tác dụng ngược.”
Giang Tích Thủy rụt rè: “Không có bết bát như vậy chứ?”
“Người đáng sợ nhất là rõ ràng đã sắp ngã chết, còn không cảm giác được mình gặp nguy hiểm... Giang huynh, ngươi hoàn toàn thiếu khái niệm đối với tình cảnh của mình.”
“...” Giang Tích Thủy chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì thứ hai?”
“Đi làm đại sự, làm một kiện đại sự mà ngươi cảm nhận là nó sẽ thay đổi ấn tượng của mình trong lòng nàng. Đi thành danh lập vạn, đi dương danh hải nội, đi bày ra một mặt của nam nhân! Giang huynh, ta tin ngươi là một người có giàu trí tuệ cùng dũng khí, ngươi chỉ là bị cảm tình với Cơ Hàn Yến áp chế tài hoa của mình đi mà thôi. Rời khỏi Cơ Hàn Yến, đi đến không gian càng to lớn hơn để thực chiến sự tài hoa của mình, như vậy ngươi mới có thể chân chính nở rộ hào quang, chân chính để Cơ Hàn Yến nhìn thấy sự bất phàm của ngươi.”
“Nhưng ngươi biết xuất thân của ta rồi đó, nếu ta làm việc rêu rao, chỉ sợ...” Giang Tích Thủy do dự.
“Vậy thì phải xem thế nào là rêu rao. Bọn họ không sợ ngươi có dã tâm tranh vị hay sao? Nếu ngươi không làm chuyện bất lợi với chuyện tranh đoạt quyền vị, ngược lại làm chuyện tổn hại, vậy ngươi càng rêu rao, bọn họ càng cao hứng.”
“Vậy ý của ngươi là...”
“Đi làm thủy tặc!” Tô Trầm trả lời.
Cho đến bước này, Tô Trầm giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc lộ ra.
Đúng vậy, Tô Trầm nói nhiều như vậy là muốn lừa Giang Tích Thủy đi Tam Giang quân làm đầu lĩnh.
Bây giờ tình thế ở Lăng Nguyên thủy trạch rất phức tạp.
Sau đại chiến Lăng Nguyên thủy trạch, các đại thế lực thủy tặc gặp phải trọng thương, chỉ có Tam Giang quân là nguyên khí chưa mất, chính là thời cơ tốt để tẩy bài.
Nhưng Tô Trầm cũng không dám cho Tam Giang quân nổi lên quá sớm, ngược lại sẽ tiếp tục giả vờ thành bộ dáng bị thương trầm trọng, bởi vì hắn cố kỵ những vị cường giả Diêu Quang của quý tộc Thanh Hà kia. Diêu Quang cảnh có thể không quan tâm một chút tổn thất của gia tộc, nhưng ai muốn động vào mệnh căn của bọn họ, tuyệt đối sẽ không nhận chút dễ chịu gì.
Lăng Nguyên thủy trạch liên quan đến vận chuyển đường thủy, dù cho Thanh Hà quý tộc không thể nắm giữ toàn bộ, cũng sẽ không để cho nó hoàn toàn thoát ly khỏi lòng bàn tay.
Dưới tình huống như vậy, Tô Trầm chỉ có thể nhìn khối thịt heo Lăng Nguyên thủy trạch này mà không thể ăn.
Một mặt khác, đám người Đường Minh rời đi làm cho thực lực Tam Giang quân giảm đi.
Tuy còn có Ngô Hiểu, nhưng chung quy một cây chẳng chống được nhà.
Nếu Giang Tích Thủy ra mặt, thì tất cả sẽ khác.
Đừng nhìn người này khúm núm trước mặt Cơ Hàn Yến, thật sự hắn không phải người yếu đuối gì, chỉ là bị lực lượng ái tình áp đảo hết thảy, cản trở sự thông minh tài trí của hắn mà thôi. Nếu rời khỏi Cơ Hàn Yến, tiến vào Tam Giang quân, thì hắn trời sinh hậu duệ quý tộc, có năng lực thiên bẩm để chỉ huy bộ hạ. Hơn nữa cũng làm cho gia tộc sau lưng hắn an tâm, biết Giang Tích Thủy quả thật không thể về nước tranh đoạt quyền vị.
Cuối cùng lấy lực lượng huyết mạch của Giang Tích Thủy, lại chiến đấu trên sông, cho dù là Diêu Quang cảnh đến, không cách biệt lắm là có thể đối kháng một hồi, là người hiếm thấy không sợ Diêu Quang.
Tổng hợp tất cả những suy tính này lại, cho dù là khi Giang Tích Thủy chưa đến, Tô Trầm cũng đã tính kế dẫn hắn vào, chỉ chờ giờ phút này nói chuyện mà thôi.
Giờ phút này nghe Tô Trầm giảng chuyện Tam Giang quân cho mình, Giang Tích Thủy cũng ngửi được chút gì, chỉ chỉ Tô Trầm: “Thì ra Lăng Nguyên thủy tặc có một phần là của ngươi? Ngươi đó, thì ra đã sớm tính kế lôi ta vào, muốn ta làm tráng đinh giúp ngươi thay thế Đường Minh hả?”
Tô Trầm cười nói: “Coi kìa, không ở bên cạnh Cơ Hàn Yến, thì không phải trí thông minh của ngươi liền tăng lên không phanh đó sao? Lấy trí thông minh của ngươi bây giờ, ngươi hẳn nên rõ đề nghị của ta dành cho ngươi là tốt hay xấu.”
“Đương nhiên ta biết tốt hay xấu. Vấn đề là chuyện này ngươi vốn phải thỉnh năm thỉnh ba, lấy ra thật nhiều tiền để ta làm lễ nhậm chức, nhưng ngươi làm như vậy, sao ta lại có cảm giác mình làm không công vậy?”
Tô Trầm kinh hãi, tốc độ hồi phục trí thông minh của tên này thật có chút kinh người.
Ngoài miệng lại tiếp tục không mặn không nhạt nói: “Nếu ngươi không nguyện ý thì quên đi. Ngươi đó, tiếp tục quay về truy Cơ Hàn Yến của ngươi, Tam Giang quân cũng không cần ngươi ra tay.”
“Đừng!” Nghe nói như vậy, Giang Tích Thủy vội nói: “Đây không phải là ta đang muốn một số chỗ tốt thôi sao. Ngươi không cho thì không cho, ta đi là được rồi chứ?”
Quả nhiên nhắc tới Cơ Hàn Yến để uy hiếp hắn, hắn liền mềm.
Tô Trầm cũng vô lại nói: “Đi Tam Giang quân, ngươi muốn cái gì mà chả có, đừng tận thu ta chứ?”
“Nhưng không có giống, có vài thứ thật sự phải tìm ngươi mới được.”
“Cái gì?”
“Vài ngày trước Hàn Yến khiêu chiến Tổng bộ Ba Châu, kết quả là thua, một mạch rầu rĩ không vui. Ta nghĩ không phải ngươi có thể tự nghĩ ra nguyên kỹ hay sao, cho nên nghĩ muốn ngươi giúp Hàn Yến sáng tạo một loại nguyên kỹ thích hợp với nàng...”
Tô Trầm nghe tức không chỗ phát tiết: “Cút, lại là vì nàng, ngươi có thể ít lo lắng cho nàng một chút, lo lắng cho mình nhiều một xíu không, sớm muộn gì Cơ Hàn Yến cũng là của ngươi, có hiểu hay không? Có nhiều lúc ngươi càng trả giá cao, thì càng không thu được gì hết!”
Đánh một cái vào đầu Giang Tích Thủy, hắn muốn triệt để đánh tỉnh tên đầu đất cuồng si vì tình này.
Giang Thủy Tích mau lẹ né tránh, Tô Trầm dời bước truy kích, hai người cứ như vậy giao thủ trong hoa viên.
Tiếng đánh nhau rầm rầm rầm rầm dẫn Vân Báo cùng Cơ Hàn Yến đế, hai người đi đến nhìn một chút, Cơ Hàn Yến kinh ngạc: “Sao lại đánh nhau rồi? Mau ngừng tay!”
Tô Trầm cười nói: “Lâu rồi không gặp, luận bàn một chút.”
Hai tay đã huyễn hóa ra vạn quang ảnh, chụp vào Giang Tích Thủy.
Giang Tích Thủy vung chiết phiết, một trận gió vô hình đẩy bàn tay Tô Trầm ra, đang muốn làm gì, lại nghe Tô Trầm cúi đầu nói lại: “Đừng yếu thế!”
Giang Tích Thủy chấn động trong lòng, vội nói: “Hàn Yến cô đừng có quản, ngày hôm nay ta không giáo huấn tên này là không được!”
Cơ Hàn Yến ngẩn ngơ.
Từ lúc Giang Tích Thủy theo đuổi nàng cho đến này, lần đầu tiên nàng nghe được hắn nói qua câu “cô đừng quản” này, chẳng lẽ uống vào một chút rượu nên dũng khí tăng lên?