Chương 518 Lạc Du
Vì nguyên nhân này, Thất Quốc Vương tộc là Vương tộc danh xứng với thực, bởi vì thân thể bọn họ đang chảy huyết mạch Hoang thú, tiếp cận huyết mạch Nguyên thú.
Nếu không như vậy, thì lấy Nguyên thú uy năm đó, người thường hoàn toàn không có tư cách lật đổ bọn họ.
Chỉ là Vân Báo không ngờ đến, Giang Tích Thủy sẽ là huyết mạch Hoang thú.
Suy nghĩ hắn họ Giang, tất nhiên không phải hậu nhân Lâm gia, cho nên Vân Báo vừa nghĩ đã hiểu được, kêu lên: “Thì ra ngươi là người Thủy Trạch!”
Thất Đỉnh Tộc kiến quốc, Lâm gia Lâm Tiện Ngư dựng Long Tang, Tang gia Giang Tĩnh Triều dựng Thủy Trạch, kinh đô tại Mộng Hương, huyết mạch này chính là huyết mạch hồng hoang cự thú Lạc Du.
Lạc Du, viễn cổ hồng hoang cự thú, thân dài ngàn dặm, lực lớn vô cùng, thao túng thiên hạ thủy linh, biến hóa vô phương.
Tân Tinh Kỷ năm tám ngàn bốn trăm, Lạc Du từ thâm hải mà đến, một đường tới trung bộ Nguyên Hoang, bởi vì hình thể khổng lồ, kết quả lật sông nghiêng biển, cho dù là hít thở, cũng dẫn đến phong bạo lôi đình, dẫn động thiên tượng, biến hóa ngàn vạn.
Nghe nói Lạc Du bản tính ôn hòa, nhưng bởi vì quá mức cường đại, cho dù không có làm gì, vẫn làm cho trung bộ Nguyên Hoang hóa thành một vùng ngập lụt.
Vì đối kháng Lạc Du uy hiếp, Quang Huy Thần Triều liên thủ với Hải tộc, Vũ tộc tổng công Lạc Du. Khi đó hoàng đế đời thứ ba của Quang Huy Thần Triều, Diệu Thiên Minh Đế Đế Cố Đình tự mình ra tay, chém giết Lạc Du trên bờ Lạc Thủy, vì vậy thú được gọi là Lạc Du. Huyết mạch Lạc Du cũng do Giang Định Đào lúc ấy xuất lực nhiều nhất, một nhà bảy huynh đệ hầu như chết sạch đoạt được.
Bởi vì Lạc Du quá mức khổng lồ, bởi vậy Giang Tích Thủy hiện hình huyết mạch thậm chí không thể huyễn hóa toàn bộ nó ra ngoài, mà chỉ hiển ra một con mắt của nó, một chút hô hấp của nó mà thôi.
Nhưng mà chính một cái liếc mắt, một cái hô hấp này đã dẫn đến uy thế kinh người, Vân Báo không thể tưởng tượng được, nếu chân chính là Lạc Du, thì khủng bố tới cỡ nào.
Bởi vậy càng biết được, con đường truy cầu của Tô Trầm, là con đường gian nan mà xa xôi đến thế nào.
Tuy đường có gian nan, nhưng Tô Trầm chưa bao giờ từ bỏ.
Giời phút này lăn lộn rơi xuống, Tô Trầm thấy ngực ngòn ngọt, oa phun ra máu tươi.
“Tô huynh!” Giang Tích Thủy muốn đi qua.
Tô Trầm nhấc tay một cái: “Không cần ngươi đỡ!”
Hắn nhìn Giang Tích Thủy, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn: “Đây là lực lượng của Hoang thú sao? Được, quả nhiên đủ mạnh! Mạnh hơn Yêu Hoàng huyết mạch không biết bao nhiêu lần!”
Tô Trầm từng giao thủ với Đường Minh, sau cùng chứng thực thực lực hai bên sàn sàn nhau.
Mặc dù Tô Trầm vận dụng Ám Diễm Cự Nhân, cũng chưa chắc có thể thắng Đường Minh, có thể thấy được sự mạnh mẽ của huyết mạch Yêu Hoàng.
Đương nhiên, là một người không có huyết mạch, có thể đánh ngang với Yêu Hoàng huyết mạch, chuyện này thật ra đã là chuyện có thể để cho vô số người trợn mắt mà xem rồi, so với lần đó Tô Trầm bại Khai Dương càng làm người ta kinh hãi.
Nhưng mà bây giờ đối mặt Giang Tích Thủy, một khắc khi Giang Tích Thủy hiện hình Lạc Du, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không có lực chống cự nào.
Chênh lệch giữa hai người, như là đối mặt với tồn tại cấp bậc Diêu Quang.
“Chuyện này không kỳ quái gì cả, Hoang thú cùng yêu thú, vốn là rất khác biệt.” Cơ Hàn Yến đứng dậy nói.
Nàng chịu thương nhẹ hơn Tô Trầm một chút, không phải thực lực nàng mạnh hơn Tô Trầm, mà là Giang Tích Thủy theo bản năng chiếu cố nàng, không muốn dùng nhiều lực với nàng.
Nguyên thú, Hoang thú, Yêu thú, Hung thú là bốn cấp độ khác nhau của Thú tộc. Yêu Hoàng tuy mạnh, lại chỉ xưng tôn trong Yêu, còn kém hồng hoang cự thú một khoảng dài.
Bây giờ Giang Tích Thủy bày ra thực lực chính là lực lượng một phần vạn của hồng hoang cự thú, vậy cũng đã đủ đi ngang thành Thanh Hà.
Đó là chỗ cường đại của huyết mạch đỉnh cấp.
Thế nhưng là đối mặt với loại cường đại này, Tô Trầm không lùi bước, ngược lại càng phát ra nhiều hưng phấn hơn: “Giang huynh, có chuyện sợ là phải nhờ ngươi hỗ trợ.”
“Cái gì?” Giang Tích Thủy còn không có phản ứng kịp.
“Mượn máu dùng một chút!” Cơ Hàn Yến cùng Vân Báo đã cùng lúc nói ra miệng, sau đó cùng nhau cười ha ha.
Giang Tích Thủy ngạc nhiên, lúc này mới nhớ đến phương diện “ác danh rõ ràng” của Tô Trầm ở Tiềm Long Viện, hầu như tất cả mọi người đều bị hắn rút máu qua mấy lần.
Không khỏi cười khổ: “Ngươi lấy thì có lợi ích gì, nghiên cứu cũng không được gì.”
Lời này có chút đâm vào vết thương của Tô Trầm rồi.
Đừng nhìn Tô Trầm làm ra Dung Huyết Đồ Đằng rất trâu bò, nhưng hắn đã nghiên cứu vài năm trên phương diện huyết mạch mà vẫn chưa có gì tiến triển. Tuy cũng sáng tạo ra được nguyên kỹ cường đại như là Ám Diễm Cự Nhân, có điều cũng không có thông qua huyết mạch để nghiên cứu làm ra mà mượn dùng hắc thạch nguyên chất cùng thành phần nguyên lực để phát minh.
Bị Giang Tích Thủy một tiếng làm nghẹn, Tô Trầm cũng không nổi giận, chỉ cười nói: “Làm nghiên cứu chính là như vậy, có lúc giống như ngươi gieo hạt giống, một mạch ném loạn khắp nơi, ngươi không biết hạt giống nào, được gieo xuống từ lúc nào, sẽ đột nhiên nẩy mầm, trưởng thành rồi kết quả. Nhưng có thể khẳng định, nếu ngươi không làm, không trải qua thất bại, thì nhất định không có thành quả.”
“Được rồi, dù sao cũng chỉ là bình máu thôi mà, ngươi muốn ta cho ngươi là được. Nhưng ta muốn cầu một chuyện...” Giang Tích Thủy kéo dài ngữ điệu.
Tô Trầm dựng thẳng hai ngón tay lên: “Hai loại, bảo đảm ngươi hài lòng.”
Lúc trước Giang Tích Thủy yêu cầu hắn vì Cơ Hàn Yến sáng tạo một loại nguyên kỹ cường đại mới tinh, bây giờ được một lọ máu, cho nên Tô Trầm rất hào phóng giúp đỡ Cơ Hàn Yến tạo ra hai loại nguyên kỹ.
Đã gạt được Giang Tích Thủy vào trận doanh nhà mình, nếu không cho chút chỗ tốt thì đúng là hết nói.
Sau khi đạt được máu của Giang Tích Thủy, Tô Trầm lại lần ngâm mình trong phòng thí nghiệm của mình.
Lần này hắn đi vào chính là ba mươi ngày.
Thời gian ba mươi ngày, nghiên cứu gần như không ăn không uống, chỉ chống đỡ bằng thể chất siêu cuờng của Nguyên Sĩ Phí Huyết, lại tiêu hao tài nguyên vô số kể. May mắn Thanh Hà chính là khu tài nguyên khoáng sản, may mắn Tô Trầm có cách thu thập tài nguyên riêng của mình, may mắn Tô Trầm có đủ tiền, nếu không ba mươi ngày thực nghiệm này, nhiều gia tộc nhỏ sợ là sẽ phá sản.
“Phí Huyết dung môi, ba giọt.”
Trong phòng thí nghiệm, tiếng của Tô Trầm đã có chút khàn khàn, nhưng vẫn như trước kia hữu lực rõ ràng, tràn đầy tự tin.
Hai tay của hắn mở ra như đang ôm thứ gì đó, giữa lòng bàn tay là một đám chất lửng màu đỏ đang lơ lửng, nhìn hẳn là một quả cầu đỏ, dưới sự khống chế của Tô Trầm vững vàng lơ lửng trong không khung.
Cương Nham cầm ống tiêm lên, cẩn thân nhỏ ba giọt chất lỏng màu xanh vào trong chất lỏng màu đỏ.
Phí Huyết dung môi được nhỏ vào, đột nhiên chất lỏng màu đỏ sôi trào lên, như là nước sôi không ngừng sôi trào.