← Quay lại trang sách

Chương 531 Truy bắt (3b)

Nhưng hiển nhiên những người khác đã sắp mất kiên nhẫn.

Có người nói: “Mẹ nó, đồng loạt ra tay, không tin tên kia có thể ngăn cản tất cả mọi người được.”

Rầm rầm oành!

Vài tên thành vệ đồng loạt oanh kích về thủy tinh tường ở bốn phía.

Có thể trở thành thành vệ thì đa phần là có tài thật sự, cuồng phong sắc bén hung ác bổ vào thủy tinh tường, dưới tình huống bình thường là không cách nào chịu được.

Tô Trầm lại lắc lắc đầu nói: “Vô dụng.”

Chỉ thấy trên thủy tinh tường ở bốn phía đột nhiên nổi lên một trận ánh sáng lạnh lẽo.

Ánh sáng kim loại lãnh liệt vẫy ra ngoài, che đậy thủy tinh tường lại, vì thể toàn bộ công kích đều bị hấp thu hết.

Trên kim loại sáng bóng phản chiếu ra mặt người, Thủy Tinh Mê Cung vẫn như cũ kiên trì được.

Đây là cơ chế tự bảo vệ của Thủy Tinh Mê Cung, nếu không chỉ bị hai ba người đánh đã rớt xuống thì cũng không khỏi quá dễ đối phó rồi, xấu hổ cho nó là huyễn thuật cao đẳng.

Ngay tại lúc mấy người đồng loạt ra tay, Mặc nói: “Ta chán ghét hành vi không hữu hảo như vậy, xem ra không cho các ngươi chút giáo huấn thì không được rồi.”

Hắn nói xong phất tay, trong không khí tự động sinh ra một đám viên cầu trong suốt.

Tô Trầm biến sắc: “Cẩn thận, đây là đạn không khí!”

Đạn không khí tự thân nó không phải là một loại huyễn thuật có sức công kích cường đại cùng hiệu quả, nhưng phối hợp với Không Khí Niêm Dịch thì lại có thể phát ra uy lực khủng bố.

Tựa như là sự khác nhau giữa việc dùng súng nước bắn người với dùng súng có đạn kim loại bắn người vậy, khi không khí bị ngưng tụ, thật ra nó đang trong vô hình tăng chất lượng của mình lên, sát thương sẽ tăng cường. Tuy loại tăng lên này vẫn không thể so sánh được với công kích bằng thực thể, nhưng đạn không khí thắng ở cái là nó nhanh và tiện hơn, số lượng rất nhiều, giờ phút này nó động, chỉ thấy một rừng đạn không khí vậy mà sinh ra, sau đó gào thét phóng tới chỗ người vừa ra tay.

Đạn không khí sinh ra do không khí sền sệt đọng lại này uy lực mạnh hơn đạn không khí bình thường gấp mười lần, mưa rền gió dữ xông lại, cho dù là mấy tên thành vệ liều mạng đối kháng thì vẫn bị đập bay ngay tại chỗ.

Cũng may An Tự Nguyên ra tay đúng lúc, một bàn tay cách không nhấn một cái, đạn không khí rậm rạp liền đình trệ trong không trung.

An Tự Nguyên âm u nói: “Có Bản Thành chủ ở đây, ngươi có thể giương oai được sao?”

Tay trảo một trảo, vô số đạn không khí đã bị hắn trảo vỡ nát.

Lúc này ba người mới nhẹ nhàng thở ra.

Mặc lại lắc đầu: “Bọn họ phải chết!”

“A!”

Chợt vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.

An Tự Nguyên cả kinh trong lòng, quay đầu nhìn lại thì đã thấy một trong ba tên thành vệ, trên ngực không biết từ khi nào bất ngờ xuất hiện một cái lỗ lớn, trái tim đã bị lấy ra ngoài.

Phát động công kích lúc nào vậy?

Mọi người hoảng sợ.

Mặc chậm rãi giơ bàn tay đỏ như máu lên, máu tươi đang được hắn hóa thành năng lượng rút đi: “Đây là cái gì? Tiểu tử kia ngươi biết không?”

“Hư Không Chi Thủ? Ám Xà Chi Xúc? U Linh Quỷ Trảo?” Tô Trầm liên tục nói ra vài loại Thượng Cổ huyễn thuật.

“Chậc chậc, hắc hắc, kiến thức của ngươi làm cho ta thật thán phục, nhưng hiển nhiên ngươi vẫn còn hơi non một chút.” Mặc lắc đầu: “Đã đám người các ngươi không mang theo mục đích hòa bình tới thì ta cũng chỉ có thể ban khiển trách cho các ngươi. Liền bắt đầu từ những người công kích ta đi.”

Hắn nói xong, đưa tay ra rồi trầm xuống, như là đâm vào hư vô rồi biến mất vậy, kế tiếp là một tiếng hét thảm “A”, lại là một tên thành vệ công kích hắn bị một trảo móc tim.

Tuy trước kia Tô Trầm có sử dụng Tu Di Chi Không, nhưng hiển nhiên tu vi kém Mặc một đoạn cho nên không thể chặn Mặc ra tay được.

Trên thực tế hắn thậm chí còn không thể xác định được thủ đoạn Mặc đang dùng, dù sao tình huống bây giờ chỉ giống ở vẻ ngoài so với vài loại mà Tô Trầm biết được mà thôi.

Nếu không phải thủ đoạn loại không gian, vậy thì Tu Di Chi Không sẽ càng không thể phát huy ra tác dụng.

“Khốn kiếp!” Nhìn một gã thủ hạ lại chết đi, Lỗ Thanh Quang phẫn nộ kêu lên: “Mọi người cùng xông lên!”

Nếu ở ngay lúc đầu thì mọi người có thể giảng chút phong độ, trao đổi vài câu, như vậy thì kể từ khi có hai người tử vong, tất cả phong độ đều không còn ý nghĩa gì nữa, mặt nạ dối trá bị lấy xuống, còn lại chỉ là giết chóc máu chảy đầm đìa.

“Giết!” Toàn bộ mọi người cùng hô to xông lên.

Ngay cả đã hạ quyết tâm co đầu rút cổ đằng sau không cho An Tự Nguyên thừa cơ hội nào là Trần Văn Huy cũng ra tay - Mặc kệ tên Linh tộc này có quỷ dị bao nhiêu, hay là rất cường đại thì chung quy chỉ là một tên Linh tộc hạ đẳng, không có khả năng là đối thủ của nhiều người như vậy.

Nguyên lực mãnh liệt như cuồng triều hãi lãng dũng mãnh hướng về bốn phía, lực lượng cường đại trùng kích đủ để cam đoan cho dù là Thủy Tinh Mê Cung có được kim loại gia cố vững chắc đến cỡ nào cũng nhất định bị phá hủy.

Đến khi đó, sẽ là ngày tận thế của Mặc.

Nhưng trước lúc đó, Mặc có thể tùy ý đối phó kẻ địch của mình.

Phác!

Lại một gã thành vệ ngã vào trong vũng máu.

Ba gã thành vệ trước đó ra tay cứ như vậy đã chết hết.

Mặc phát ra tiếng cười khặc khặc đầy quái dị: “Một đám ngu xuẩn, ta sẽ giết hết tất cả các ngươi, hãy cảm thụ nổi sợ hãi của tử vong đi!”

Theo tiếng nói chuyện của hắn, người thứ tư ngã xuống.

Lần này là một gã tuần bổ.

Tiếp theo đó Mặc tiện tay chỉ một cái: “Kế tiếp, ta giết ngươi.”

Hắn chỉ một gã thủ hạ của Cơ Hàn Yến.

Tuần bổ kia vẻ mặt đại biến, Cơ Hàn Yến phi thân lại: “Bảo vệ hắn!”

Một mảnh băng sương hàn quang che lại bốn phía tên tuần bổ kia.

Nhưng mà cách này lại không có cọng lông tác dụng gì cả, Mặc lại xuất quỷ nhập thần công kích xuyên thủng qua người mục tiêu, một thủ trảo chợt xuất hiện trước ngực hắn, lóe qua một cái rồi lưu lại một cái lỗ trống rỗng thật lớn.

Tuần bộ hộc máu, nhìn thân thể của mình, lại nhìn Cơ Hàn Yến, muốn nói cái gì, lại chỉ có thể vô lực ngã xuốn.

Thấy tình hình như vậy, tất cả mọi người nóng nảy lên.

“Đại nhân!”

Lỗ Thanh Quang hô với An Tự Nguyên.

Giờ này phút này, chỉ có một cái Diêu Quang như An Tự Nguyên mới có thể đối phó tên Linh tộc này.

Rốt cuộc An Tự Nguyên nổi giận.

Thân là Thành chủ, hắn có tôn nghiêm của hắn, chỉ cần thủ hạ ra tay là có thể giải quyết được chuyện rồi, hắn không dễ dàng gì mà ra tay.

Nhưng bây giờ tình huống rõ ràng đã mất khống chế, một lát công phu mà thôi bên ta đã chết mất bốn người, còn Mặc kia ngay cả da lông cũng chưa bị sờ.

Trận chiến lớn như vậy, người đông như thế, cũng không phải chỉ để đưa đầu cho Mặc, cấp đủ vốn cho hắn trước khi hắn chết.

Chết mỗi một người, thật ra đều là một loại sỉ nhục đối với tôn nghiêm của An Tự Nguyên.

Cho nên dù Lỗ Thanh Quang không nói ra câu kia thì hắn cũng sẽ ra tay.