← Quay lại trang sách

Chương 651 Ngả bài

“Việc này sao có khả năng?” Hắc Ám Chi Ma phát ra tiếng rít gào hoảng sợ.

Hắn cảm nhận được, trong cánh tay trái của người này có năng lực rất lớn khắc chế mình. Tựa như sương tuyết gặp nắng gắt.

Lượng lớn hắc ám nguyên chất ùa vào trong Ám Ảnh Thủ Sáo, nguyên lực đạo kiện này lập tức bắt đầu khởi động ra lực lượng mênh mông, bởi vì nó tâm huyết giao hòa với Tô Trầm nên Tô Trầm thậm chí cảm nhận được một cảm giác sung sướng phát ra từ cõi lòng.

Đó là cảm giác hài lòng sau khi ăn no.

Nhưng hiển nhiên, Tô Trầm không định ngừng tay như vậy.

Trước mặt hắn chính là quý danh ám ảnh nguyên chất, nếu bỏ qua thì không khỏi đáng tiếc.

Tô Trầm giơ tay trái lên, vung tới chỗ Hắc Ám Chi Ma.

Xoạt một tiếng, đã kéo ra một mảnh lớn hắc ám sương mù từ trên người Hắc Ám Chi Ma xuống.

Sau đó thủ sáo phát ra sáng bóng nhàn nhạt, nhanh chóng hấp thu hắc ám sương mù sạch sẽ không còn gì.

Ngay sau đó Tô Trầm lại vung tay.

Cứ như là một đầu hươu, một con trâu, Tô Trầm một đao một đao cắt đối phương ra, xơi tái từng miếng thịt của đối phương, lượng lớn ám ảnh nguyên chất ùa vào trong thủ sáo, không ngừng tăng phẩm chất của Ám Ảnh Thủ Sáo lên.

“Không!” Hắc Ám Chi Ma phát ra tiếng kêu hoảng sợ cực kỳ.

Hắn không nghĩ ra đối phương làm bằng cách nào nhưng mà hắn biết mỗi một lần Tô Trầm công kích thì lực lượng của hắn sẽ suy giảm xuống, làm cho hắn trở nên suy yếu không chịu nổi.

Rốt cuộc Hắc Ám Chi Ma sợ, bắt đầu thối lui về phía sau.

“Đừng để cho hắn chạy!” Tô Trầm hô.

Lúc này những người khác đã ý thức được thủ sáo trong tay Tô Trầm hình như có tác dụng khắc chế Hắc Ám Chi Ma nên đều tăng lực công kích, toàn lực cản nó lại.

Hắc Ám Chi Ma kêu thảm, liều mạng muốn thối lui, lúc này hắn đã không còn uy thế lúc trước, nhìn vào như là một đống bùn nhão quái, chỉ có thể phí công leo trèo trong vô vọng ở hành lang, đối mặt là vị đầu bếp Tô Trầm đang điên cuồng cắt xé.

Khi Tô Trầm lại kéo một khối ám ảnh nguyên chất từ trên người nó xuống, vị Hắc Ám Chi Ma này rốt cuộc không thể bảo trì hình thể của mình nữa, toàn diện tan rã đi.

Một trận lớn hắc ám sương mù tản ra rồi trôi đi, chỉ để lại trên đất một ít bột phấn màu xám trắng.

Tô Trầm vê ít bột phấn, ở trên đây vẫn như cũ có tồn tại một lượng lớn ám ảnh nguyên chất. Xem những bột phấn này, Tô Trầm nhớ tới những đầu hắc thạch của mình.

Hắn đã có hơi rõ ràng sự tồn tại của những tảng đá này rồi.

Không muốn lãng phí những bột phấn này, Tô Trầm liền cẩn thận thu hồi nó.

Chúng nó vẫn như cũ có giá trị nghiên cứu phong phú.

Khi đứng dậy, lại cảm thấy ánh mắt chung quanh có hơi khác thường.

Khi đứng dậy, Tô Trầm phát hiện bên cạnh mình đã đứng bốn người.

Chư Bạch Vũ, Chư Tiên Dao, Triệu Cảnh Văn, còn có Ba Liệt Nguyên.

“Các ngươi làm gì?” Tô Trầm hỏi.

“Ngươi không phải Vưu Thiên Dưỡng, đến cùng ngươi là ai?” Triệu Cảnh Văn trầm giọng nói.

Tô Trầm híp mắt nói: “Triệu Cảnh Văn, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Ba Liệt Nguyên ồm ồm nói: “Ta dám khẳng định Vưu gia không có loại thủ sáo có thể khắc chế Hắc Ám Chi Ma này. Hơn nữa ta chưa bao giờ thấy qua Vưu thiếu gia luyện qua tinh thần bí pháp.”

Tô Trầm khinh thường nói: “Ngươi chưa thấy qua không có nghĩa là không có, ngu xuẩn.”

Ba Liệt Nguyên trả lời: “Vưu thiếu gia lại càng không nói chuyện với ta như vậy.”

Tô Trầm cười lạnh: “Khẩu khí của ngươi làm cho ta nghĩ ngươi mới là chủ tử đấy.”

Đến một bước này, Tô Trầm thật ra đã biết mình bại lộ rồi cho nên ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng bắt đầu thay đổi, có điều hắn vẫn mang bộ dạng của Vưu Thiên Dưỡng chỉ là ngoài miệng vẫn như trước không chịu nhận.

Chư Bạch Vũ nói: “Đủ rồi, thật ra trước khi ngươi tiến vào ta đã biết ngươi không phải Vưu Thiên Dưỡng.”

“Ồ? Vậy ngươi có chứng cớ gì?” Tô Trầm hỏi lại.

“Chứng cớ là mấy khỏa nguyên tinh kia.” Chư Bạch Vũ chỉ vào đai lưng Tô Trầm rồi nói.

“Nguyên tinh? Nguyên tinh làm sao vậy? Chẳng lẽ ta không thể có một khỏa nguyên tinh à?”

“Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi không nên sử dụng qua ba bình Tỉnh Thần Dược Tề rồi mới lấy nó ra.” Chư Bạch Vũ cười lạnh nói: “Phải biết rằng Tỉnh Thần Dược Tề là đồ tiêu hao, uống xong sẽ không còn nữa, nguyên tinh lại có thể sử dụng nhiều lần. Ở trong tình huống đó, một người có đầu óc bình thường trước tiên sẽ xài nguyên tinh, sau khi xác nhận đã tiêu hao tài nguyên không có tính tiêu hao mà vẫn không thể mở ra bí tàng thì mới tiến tới bước tiếp theo sử dụng quyển trục cùng dược tề là đồ tiêu hao. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đầu tiên là sử dụng dược tề, dưới tình huống phát hiện dược tề cũng không đủ mới lấy nguyên tinh ra. Mà ngươi sở dĩ làm như vậy là vì ngay từ đầu ngươi không định bại lộ chuyện mình có tinh thần nguyên tinh. Bởi vì ngươi rất rõ ràng, ngươi bại lộ những càng nhiều những năng lực mà Vưu Thiên Dưỡng không nên có thì ngươi sẽ càng gặp nhiều phong hiểm dẫn tới bại lộ.”

“Quả nhiên, lúc đó vẫn có người hoài nghi ta.” Tô Trầm mỉm cười: “Nói thật thì ta cũng không kỳ quái cho lắm, từ khi ta quyết định thay thế Chư Tiên Dao mở bí tàng thì đã biết không thể tránh khỏi hoài nghi rồi.”

“Nhưng ngươi vẫn làm như thế.”

“Đúng. Không có biện pháp, mặc kệ như thế nào bí táng mở ra chỉ có một. Nếu lúc ấy ta không động thân ra mặt thì chúng ta thậm chí không thể tiến vào căn đây.”

“Nói như vậy ngươi không phủ nhận mình không phải là Thiên Dưỡng nói?” Chư Tiên Dao cưỡng chế hỏa khí nói.

Tô Trầm mỉm cười: “Đương nhiên không phải, xem ra ngươi không thích đáp án này nhỉ? Ồ, đúng rồi, vừa rồi hôn... ngươi là cho Vưu Thiên Dưỡng, đúng không?”

Tô Trầm nói xong vươn đầu lưỡi hơi liếm môi, cúi đầu cười ra tiếng.

“Khốn kiếp!” Chư Tiên Dao hầu như muốn điên rồi.

Ngay lúc nàng bắt đầu thích Vưu Thiên Dưỡng thì lại phát hiện Vưu Thiên Dưỡng vậy mà không phải là hàng thật, điều này làm cho nàng làm sao mà không vội cho được.

Nhất là nụ hôn kia là tình chủng của nàng, làm cho nàng phải chung tinh với đối phương.

Nhưng bây giờ, nàng phát hiện ngay cả đối tượng chung tình là ai cũng không biết!

Chuyện này làm cho nàng làm sao mà không phát điên cho được.

“Ta làm thịt ngươi!” Nàng hô to đánh ra một chưởng.

“Ta nghĩ, kỳ thật việc cấp bách của các ngươi không phải là ta.” Tô Trầm trở tay đánh ra một chưởng, tiếp một chưởng này xong không tiến mà lui, nhưng lại đánh về Chư Tiên Dao.

“Lớn mật!” Chư Bạch Vũ hô một tiếng, đang muốn lên tiếng đã nghe một thanh âm vang lên: “Chư Bạch Vũ, đối thủ của ngươi là ta!”

Không trung chợt hiện ra rất nhiều giọt nước mưa, cứ như vậy ngưng tụ trong không trung, nó theo gió hiện ra phiêu bay lả tả rơi xuống.

Giọt mưa nhìn như đơn giản lại khiến cho Chư Bạch Vũ như lâm đại địch, ngạnh sanh thu hồi tay đang đánh hướng Tô Trầm, gào thét kích phát ra khí kình toàn thân, nó sôi trào như vòi rồng bức những giọt mưa này không thể rơi xuống.

“Thạch Minh Phong!” Hắn hô to.

“Đúng là ta.” Thạch Minh Phong mỉm cười hiện thân, một trận mưa bụi bay xuống mang theo mát mẻ nhập lòng người, nhưng cũng làm cho trái tim của Chư Bạch Vũ trở nên khủng hoảng.