Chương 757 Công thành (Thượng)
Tô Trầm quay đầu nhìn Thạch Khai Hoang: “Đạo sư!”
Thạch Khai Hoang thở dài: “Hắn là Quân Chủ, đây là quân quy, ta không phản bác được.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của Lý Sùng Sơn, lại nhìn bộ dáng trộm cười ở bên cạnh của đám người Lâm Thiếu Hiên, Sở Anh Uyển, Tô Trầm biết mình thật chạy không thoát rồi.
Thờ dài: “Được, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, thì đã quyết việc chẳng từ nan rồi.”
Sở Anh Uyển cười nói: “Biết ngươi không quan tâm quân sự, nhưng ngươi đừng sầu muộn, Phó Trấn Chủ này là một cái chức suông, ngươi muốn quản liền quản, không muốn quản cũng không ai bức ngươi, không có phiền toái gì cả. Nhưng mà chỗ tốt nên có, tự nhiên sẽ không thiếu ngươi. Quân Chủ giao nó cho ngươi, cũng nhọc lòng lắm đó.”
Nghe nói như vậy, Tô Trầm gật gật đầu: “Lần này nghe có chút được này.”
“Vậy thì cái kia ra sao? Cho cái chủ ý đi? Đánh chỗ nào trước?”
Tô Trầm nghĩ ngợi, đáp: “Xích Quân Lĩnh.”
Xích Quân Lĩnh, Cực Quang thành.
Vùng này nằm ở phía tây Đống Thổ giao nguyên, lệ thuộc Lẫm Đông bộ lạc.
Lẫm Đông bộ lạc từng là bộ lạc xưng bá giao nguyên, ở thời kì huy hoàng này, thậm chí từng có lực tranh đoạt vương tọa Thiết Huyết Quốc. Tuy bọn họ chưa từng ngồi trên vương tọa, nhưng mà trong lịch sử vạn năm của Bạo tộc, đại bộ phận thời gian đều được xếp vào danh sách những bộ lạc mạnh mẽ.
Cho dù là hiện tại, cũng là bộ lạc mạnh nhất Đống Thổ giao nguyên.
Mà Cực Quang Thành là hang ổ của Lẫm Đông bộ lạc.
Ở trong kế hoạch của Tô Trầm, Cực Quang Thành là một cửa ải phải đánh, bởi vì Băng Lang Nguyên Tinh Thạch ở chỗ này là một loại tài nguyên quan trọng để vượt qua hố tuyệt địa.
Mà sở dĩ lựa chọn ưu tiên tấn công nơi này, nguyên nhân thứ nhất là nơi này khó đối phó nhất.
Trước khó rồi mới tới dễ, trước khi Bạo tộc có điều phòng bị, việc đầu tiên mọi người cần làm là gặm xuống phần xương cứng nhất, nếu không chờ cho đối phương gia tăng phòng ngự thì sẽ khó giải quyết hơn.
Nguyên nhân thứ hai là vùng này làm hang ổ của Lẫm Đông bộ lạc, có quân đội cường đại đồng thời cũng có Thần Miếu của Lẫm Đông bộ lạc. Tô Trầm sở dĩ chọn nơi này là Thần Miếu là nơi tập trung tri thức của Bạo tộc. Chiếm được Thần Miếu chẳng khác gì có được tri thức của bọn họ, có thể cho bọn hắn đỡ phải thí nghiệm đi rất nhiều con đường tắt. Hơn nữa Dung Huyết Đồ Đằng là diễn biến từ đồ đằng của Bạo tộc, cho nên có thể đạt được rất nhiều tài liệu chế tác đồ đằng ở trong Thần Miếu, qua đó tăng chiến lực lên Thiên Uy Quân.
Đêm thâm trầm.
Ngôi sao đầy trời.
Đầu tường Cực Quang Thành, một đám Bạo tộc binh sĩ đang uống rượu, ăn thịt, ở giữa hai gã Bạo tộc đang vây quanh một khối băng thạch, hai tay chéo nhau tiến hành đấu sức.
“Lên!”
“Lên!”
“Lên!”
“Lên!”
“Lên!”
Trong đám người không ngừng truyền ra tiếng hô to.
Hai gã Bạo tộc binh sĩ trừng muốn tuột con mắt ra ngoài, trán nổi gân xanh.
Rốt cuộc một binh sĩ dần chống cự không được, cánh tay từ từ bị ép xuống.
Ngay khi mu bàn tay sắp chạm vào băng thạch.
“Rống!”
Một ít Bạo tộc binh sĩ hoan hô lên.
“Làm đẹp lắm, Cách Nhĩ, không hỗ là Hồng Long Cách Nhĩ của chúng ta, ta biết áp ngươi không sai mà!”
“Ta lại thắng!”
“Làm đẹp lắm!”
“Hu!” Bạo tộc giành chiến thắng vung hai tay cùng đồng bạn chúc mừng, một ít Bạo tộc sinh sĩ thì vung bó lớn tiền hoan hô.
Đối lập với sự vui sướng của bọn họ, một số khác Bạo tộc thì ủ rũ.
“Trát Hãn chết tiệt, ngươi nói ngươi thắng được hắn mà.”
“Ta sẽ không tin tên khốn kiếp này nữa.”
“Đồ vô dụng này, tin hắn vậy là sai lầm lớn nhất của chúng ta.”
Bạo tộc thua cuộc bực bội nên phát tiết ra bất mãn của mình.
Bạo tộc chiến sĩ được xưng là Hồng Long giơ cao hai tay mình lên: “Còn ai không?”
Không ai để ý tới.
Xem ra là tất cả mọi người đã bỏ ý định khiêu chiến rồi.
Lúc này không có người chú ý tới ở bên ngoài thành có một trận hắc vụ đang lặng lẽ không một tiếng động lan lại đây.
Ở dưới hắc ám, một mũi quân đội đang lặng lẽ tiếp cận.
Hắc ám che dấu hành tung của quân đội, nhưng vừa vặn tối nay có sao, khiến cho bọn họ trong hắc ám tựa như một cái bia bắn - Đó là nếu như những binh sĩ kia không sơ ý như vậy.
Không thể trách bọn họ, dù sao nơi này cũng là hậu phương, các binh sĩ còn không quen chiến tranh.
Nhưng lý do không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Hắc ám nhanh chóng áp sát, không ngừng kéo gần khoảng cách cùng tường thành.
Các binh sĩ trên đầu tường vẫn đang ầm ĩ, mồm to uống rượu, xô đẩy nhau, khiêu khích nhau, nói toàn những lời nhàm chán.
Rốt cuộc có một binh sĩ tách khỏi đám người.
Có lẽ là do uống nhiều rượu nên hắn loạng choạng đi tới tường thành, đứng ở một góc khuất định cởi quần đi tiểu.
Đúng lúc này, hắn rốt cuộc thấy được ở đằng xa không ổn.
Đằng kia vậy mà bắt đầu nổi lên hắc ám.
Hắn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vuốt nhẹ mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn lầm thì trước tiên không có tiến lại đó mà là hô lên với một tên binh sĩ cách đó không xa: “Đồ Nhĩ, ngươi đến nhìn coi đây là gì vậy? Ta hoa mắt sao?”
Binh sĩ gọi là Đồ Nhĩ đi tới, hắn uống cũng không ít, nhìn ra ngoài thành thấy khác thường nhưng sau đó lại đồng dạng không biết được xảy ra chuyện gì, nói: “Không rõ, chắc là sương mù thôi.”
Binh sĩ lúc trước ngơ ngác nói: “Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên gọi thủ lĩnh đến nhìn, hoặc là sử dụng Ưng Nhãn.”
“Đừng nói ngu, chỉ là một đám khói mà thôi, có gì không ổn.” Đồ Nhĩ khinh thường nói, hắn cúi đầu nhìn, sau đó nói: “Lão nhị ngươi đang đông cứng kìa.”
“Ồ.” Bấy giờ tên binh sĩ mới nhớ tới lão nhị mình vẫn còn đang ở ngoài, bắt đầu đi tiểu.
Hắc vụ đã sắp đến dưới thành, nước tiểu bay ra ngoài thành tường rơi vào trong hắc vụ.
Binh sĩ phát ra tiếng cười đắc ý.
Sau đó một màn kinh người hiện ra trước mắt.
Hắc vụ lan tràn theo đầu gió, một gương mặt mơ hồ xuất hiện trước mặt.
“Đây là...”
Hai gã Bạo tộc đồng thời phát ra tiếng hô kinh ngạc, sau đó bọn họ mới phản ứng lại.
Nhân tộc!
Nhân tộc ngay dưới mí mắt bọn họ.
Ngay tại lúc muốn hô lên.
Xoát!
Ánh đao hiện lên, hai khỏa đầu lâu bay lên cao.
Khi hai tia máu này chảy ra, một gã tướng lĩnh toàn thân khôi giáp cầm cương đao trong tay xuất hiện ở đầu tường Cực Quang.
Trên đầu hắn còn dính nhiều giọt nước đang rơi tí tích, chính là nước tiểu của tên Bạo tộc vừa rồi.
Phẫn nộ cùng sát khí đồng thời ngưng tụ trên mặt, dung hợp thành một loại tình cảm khó nói thành lời, tên tướng lĩnh kia vung chiến đao trong tay: “Sát!”
Cùng với tiếng la này là từng gã từng gã binh sĩ nhảy lên đầu tướng, phóng tới chỗ những tên Bạo tộc đang mua vui.
Lúc này Bạo tộc rốt cuộc tỉnh ngộ lại.
“Địch tập!”
Bắt đầu la lên tiếng kêu bén nhọn, chỉ là tiếng kêu chưa vang xa đã bị người ta một đau cứa cổ. Tên Bạo tộc kia ôm vết thương ở cổ nhưng vẫn không ngã, lại một ánh đao lóe lên, chém bay cả đầu hắn lên, hoàn toàn hoàn làm tắt tiếng la của hắn.
Nhưng mà càng nhiều binh sĩ phát ra tiếng la.
"Địch tập!"
"Địch tập!"
“Có địch đột kích!”