← Quay lại trang sách

Chương 836 Lẻn ra (1)

Yêu cầu của Tô Trầm cũng không phải là chuyện đơn giản gì.

Nhưng mà một khắc này, Đan Ba nhìn Tô Trầm, sau cùng gật đầu đồng ý.

Hắn biết rõ, hôm nay mình chỉ có thể tiếp tục đi xuống, con đường này sớm đã không thể quay đầu rồi.

Tô Trầm yêu cầu rất khó khăn, nhưng hắn phải giải quyết.

——————————————————

Trời còn chưa sáng, vài tên Bạo tộc say khướt đi vào trước cửa thánh điện.

Hai gã thủ hộ giả ngăn đối phương lại: “Nguyên Năng Thánh Điện không được xông loạn.”

“Hắc, gia hỏa, nhìn cho kỹ, ta là tới tiếp thụ tẩy lễ.” Một gã Bạo tộc lấy ra một khối cốt phù kêu lên.

Loại lệnh phù này chính là bằng chứng tẩy lễ, trên lệnh phù có viết thời gian. Thủ hộ giả có năng lực đặc thù có thể cảm nhận được phù thiệt hay giả, bất luận kẻ nào đều không thể giả mạo đi qua được.

Giờ phút này hai gã thủ hộ giả sau khi xác nhận lệnh phù là thật thì gật gật đầu: “Ngươi có thể đi vào, những người khác thỉnh rời khỏi.”

“Xin nhờ, huynh đệ tốt nhất của ta phải đi đối mặt với thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, ta muốn ở đây chờ hắn, trước tiên cảm nhận sự may mắn cùng cường đại của hắn.” Bạo tộc bên cạnh nói.

Có thể nói ra lời như vậy, tự nhiên chính là Đan Ba.

Khi nói chuyện, Đan Ba đã từ trong tay đưa qua một thanh nguyên thạch: “Chúng ta chỉ ở đây, không đi đâu cả.”

Bạo tộc lỗ mãng, xúc động, vụng vệ, nhưng không có nghĩa là không tham lam.

Hai gã thủ hộ giả nhìn nhau, ăn ý tiếp nhận nguyên thạch.

Trong đó một gã nói: “Chỉ ở đây thôi, đừng đi đâu cả.”

“Đương nhiên.” Đan Ba cười hì hì trả lời.

Ngay khi bọn họ nói chuyện, tên nô bộc vệ sinh trong thánh điện cũng tiến hành rời đi.

“Hắc, Mộng Khắc, phải đi rồi.” Một gã nô bộc nói với Tô Trầm. Mông Khắc là tên giả ở Bạo tộc của hắn.

Tô Trầm vừa chuyển đầu nhìn về phía tên nô bộc kia: “Ta rời đi cùng ngươi.”

Mấy tên Bạo tộc nô bộc kia đồng thời ngẩn ra, gật gật đầu xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, một đạo bóng đen hiện ra ở bên ngoài Nguyên Năng Thánh Điện, phóng thẳng vào trong Nguyên Năng Thánh Điện.

“Cẩn thận!” Đan Ba kêu một tiếng, giơ tay lên một đạo hào quang đánh về phía bóng đen kia.

“Không cần!” Hai gã thủ hộ giả đồng thời kêu ra tiếng.

Chỉ thấy bóng đen kia lăng không vừa chuyển, đã tránh thoát công kích của Đan Ba, phản kích đánh tới Đan Ba.

“Người nào dám xông Nguyên Năng Thánh... Thất... Thất Hồn Giả đại nhân?” Đan Ba đầy mặt hoảng sở, giống như là gặp phải đại nhân vật nên không dám ra tay, chỉ là không ngừng lùi về sau tránh né.

Bóng đen kia đúng là thủ vệ linh hồn của Bạo tộc, Thất Hồn Giả.

Nguyên Năng Thánh Điện là thánh địa Bạo tộc, mặc kệ Bạo tộc binh sĩ có qua loa cỡ nào, trong biên chế vẫn tuyệt đối là đầy đủ. Trừ bỏ người thủ hộ bên ngoài, còn có chuyên môn Thất Hồn Giả, dùng để phòng bị tất cả kẻ địch am hiểu thủ đoạn linh hồn muốn lẻn vào.

Đối với Tô Trầm có năng lực ngụy trang cùng ảo thuật mà nói, Thất Hồn Giả là đúng là phiền toái lớn nhất của hắn.

Mà Đan Ba ở đây ý nghĩa là phải ngăn Thất Hồn Giả lại.

Tuy Thất Hồn Giả có năng lực cảm ứng cường đại với tất cả dao động linh hồn, nhưng bản năng phòng ngự làm cho bọn họ không có khả năng ra tay với mục tiêu trước, mục tiêu công kích bọn họ trước sẽ trở thành kẻ địch, lúc này bọn họ liền tiến hành phản kích.

Đan Ba chính là lợi dụng điểm này cố ý công kích Thất Hồn Giả, dời lực chú ý của hắn lên trên người mình.

Nhưng ngay sau đó, hai gã thủ hộ giả đã ngăn lại Thất Hồn Giả.

Sau khi nhìn thấy Đan Ba không ra tay với mình, lực chú ý của Thất Hồn Giả một lần nữa tập trung vào Nguyên Năng Thánh Điện.

Có điều vừa rồi cảm ứng được dao động linh hồn giờ này vậy mà biến mất, chỉ còn lại một chút dao động linh hồn còn sót lại mà thôi.

Thất Hồn Giả theo dao động linh hồn nhìn lại, ánh mắt dừng trên người một gã nô địch đi ra.

Ngay sau đó thân hình hắn chợt lóe, đã đi tới bên cạnh nô bộc kia, dương tay chính là một trảo chộp vào đỉnh đầu nô bộc kia, nô địch kia tại chỗ tử vong.

“Sao lại như vậy?”

Động tĩnh của Thất Hồn Giả đã dẫn tới những Bạo tộc thủ vệ khác.

Lại nhìn tên nô bộc trên đất kia, chỉ thấy hắn đổ người trên đất, trên người văng ra một khối ngọc bội màu xanh.

“Ồ?” Một gã Tế Tự nghe tiếng chạy tới nhặt ngọc bội màu xanh lên, nhìn kỹ, nói: “Lại là một khối nguyên khí tàn phá có được tàn hồn của Bích Mục Yêu, thoạt nhìn có chút niên đại. Ồ, xem bộ dáng bề ngoài, thật là giống bảo bối khai quật trên Quỷ Thị. Chắc là tiểu tử này gặp may, đào được bảo bối này trên Quỷ Thị. Nhưng cũng là vận xui của hắn, thế mà vào Nguyên Năng Thánh Điện. Hắc hắc, khó trách Thất Hồn Giả sẽ ra tay, xem ra là một lần đoán nhầm, không có việc gì, tản ra hết đi.”

Lão Tế Tự tự cho là đúng phân tích, lại không biết đã lọt vào trong tính toán của Tô Trầm cùng Đan Ba.

Mượn dùng sự ngăn cản của Đan Ba, còn có ngọc bội màu xanh dời đi lực chú ý, thành công khiến cho Thất Hồn Giả mất đi mục tiêu.

Lúc này đại môn Nguyên Năng Thánh Điện mà tên Bạo tộc trước kia vừa đi vào dưới sự khống chế được đóng lại, kế hoạch đến tận đây xem như thành công một nửa.

Đóng đại môn lại, Bạo tộc kia nói với Tô Trầm: “Theo mệnh lệnh của Tù Trưởng, kế tiếp Mặc Lặc sẽ nghe tiên sinh.”

Tô Trầm gật gật đầu: “Chuyện ta muốn ngươi làm rất đơn giản, không cần lo cho ta, tiếp thụ nguyên năng tẩy lễ là được. Trong lúc đó, ta có lẽ sẽ có chỗ muốn ngươi giúp, hy vọng ngươi có thể nghe theo cũng như làm được. Đương nhiên ta sẽ tận lực cam đoan ngươi tẩy lễ thành công.”

Bạo tộc kia gật đầu một cái đã đi vào trung ương đại điện.

Trung ương đại điện là một hồ kim loại thật lớn, trong hồ giờ phút này đã tràn đầy chất lỏng màu trắng ngà.

Chung quanh hồ kim loại là rất nhiều nguyên cấm lấy nó làm trung tâm để triển khai, một đường kéo dài đến vách tường bốn phía điện.

Bạo tộc kia thoát ly toàn bộ quần áo tiến vào trong hồ, cứ như vậy trần trụi đứng ở trong hồ, dược thủy màu trắng dâng tới bụng của hắn.

Hắn giang hai tay, bắt lấy một thanh thiết côn trước người, đồng thời một thanh khóa sắt thô to bò lên trên người hắn, gắt gao khóa hắn lại.

Cùng lúc đó, trên Nguyên Năng Thánh Điện, dụng cụ tụ nguyên bắt đầu chuyển động, rất nhiều nguyên năng đã được tụ tập sẵn như là điện quang bắt đầu chạy như điên trên thánh điện, liên tục tải, sau đó một đường vọt theo ống dẫn nguyên cấm vọt xuống dưới, sau cùng oành một cái vọt tới trên người Bạo tộc tên là Mặc Lặc kia.

“A!” Mặc Lặc ngửa đầu phát ra tiếng kêu thống khổ tới cực điểm, ngay cả tóc rối tung đều dựng thẳng lên.

Nguyên năng như cuồng điện giã vào trên người hắn, ùa vào điên cuồng, chỉ thấy thân thể Mặc Lặc từng tấc tạc liệt, máu tươi tuôn tào ra ngoài.

Cho dù không dùng Vi Sát Chi Nhãn, Tô Trầm đều nhìn ra được năng lượng sinh mệnh của Mặc Lặc khi bị nguyên năng khủng bố trùng kích đang trôi đi rất nhanh.

Tựa như là cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa hắn có thể sẽ chết.