← Quay lại trang sách

Chương 851 Lộng thần trời sinh (Hạ) (1)

“Rống!” Sau khi cái đầu xuyên qua, tiếng kêu cuồng bạo của Khủng Tích càng trở nên rõ ràng.

“Không ổn!” Bên cạnh A Nỗ Bỉ, một tên Bạo tộc Tướng quân trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ khẩn trương.

Không đợi hắn có điều hành động, cái sừng trên đầu Khủng Tích đã bắt đầu sáng lên hào quang.

Ánh sáng lúc này, càng nồng đậm hơn ánh sáng khi trùng kích hai mươi tên giác đấu sĩ.

Oành!

Ngay sau đó, trùng kích cự đại như là thiên ngoại tập kích, đánh vào trên thính phòng, ít nhất hai mươi tên Bạo tộc bị một kích này đánh trúng, về phần sống được mấy tên thì không biết được.

“A!” Giữa sân lập tức bộc phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai, tràng diện nháy mặt đại loạn.

Sự dũng mạnh của Bạo tộc ở trên người những quý tộc này sớm biến mất vô tung, sống một cuộc sống an nhàn nhiều năm làm cho bọn họ trở nên lười nhác và gan nhỏ, đối mắt với trùng kích thình lình xuất hiện, vậy mà lại hoảng sợ không biết làm thế nào cho phải. Số ít Bạo tộc có thực lực phản ứng đầu tiên không phải giết chết Khủng Tích mà là lập tức vây đến bên cạnh A Nỗ Bỉ, bảo hộ Hoàng đế bệ hạ - Tuy lấy thực lực của Hoàng đề, để cho Khủng Tích nó đánh cũng không gây thương tổn gì nhưng mà đây là một cơ hội hiếm thấy để biểu thị lòng trung thành a. Chỉ cần Khủng Tích đụng tới bệ hạ, chẳng quan tâm hắn có bị thương không, đều là thất trách.

Cùng lúc đó, Khủng Tích rốt cuộc từ trong vòng sáng bảo hộ vọt ra ngoài.

Nó rít gào xông lên bậc thang, xông lên dãy ghế quan khán trận chiến, mở ra mồm to đối với một quý tộc nữ tính chưa kịp rời khỏi hung hăng cắn xuống.

Xốp giòn.

Mang theo cả miệng đầy máu tươi, đầu Khủng Tích này tàn sát bừa bãi thính phòng, tùy tiện giảo sát toàn bộ đối thủ tới gần mình.

Giác đấu trang to lớn một mảng khủng hoảng.

Chỉ có A Nỗ Bỉ vẫn như cũ hưng trí dạt dào nhìn một màn này, hoàn toàn không có chút để ý cùng sợ hãi nào.

Trái ngược, có thể nhìn thấy trong mắt hắn hắn là kích động, là hưng phấn điên cuồng.

Hắn nhìn chằm chằm vào tên đại gia hỏa phẫn nộ chạy nhảy khắp nơi kia, trong miệng chậm rãi nói: “Xem ra an bài của ngươi có chút sai lầm, tiểu bằng hữu Long Đồ của ta.”

“Hoàn toàn trái ngược, vĩ đại bệ hạ, tất cả đều nằm trong kế hoạch.” Tô Trầm trấn định tự nhiên đáp.

“Ồ?” A Nỗ Bỉ liếc mắt nhìn Tô Trầm một cái.

“Ngươi làm gì vậy hả?” Khẳng Ốc rống giận đứng dậy bắt lấy cổ áo Tô Trầm.

“Buông hắn ra, Khẳng Ốc.” A Nỗ Bỉ nói.

“Bệ hạ...”

“Ta bảo, buông hắn ra!”

Khẳng Ốc ngẩn ngơ, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.

Lúc này A Nỗ Bỉ mới một lần nữa nhìn Tô Trầm: “Ý ngươi là, ngươi an bài tất cả việc này, để giết hại thần dân của ta, qua đó lấy lòng ta?”

Tô Trầm trả lời: “Không, bệ hạ, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi. Vòng sáng thủ hộ đã dùng trong một thời gian rất lâu. Một ít bộ vị mấu chốt trong đó xuất hiện vấn đề khiến cho vòng sáng thủ hộ không ổn. Khi không kiểm tra thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Khủng Tích được cải tạo có điều khác nhau. Nó được giảm đi rất nhiều cảm giác thống khổ, lại tăng cường lực lượng trên diện rộng. Quan trọng nhất là ở ba ngày trước, nó luôn gặp phải tra tấn, điều này làm cho nó tràn ngập cừu hận Bạo tộc. Cừu hận to lớn thêm vào việc vòng sáng thủ hộ đã có niên kỷ lại ít tu sửa, mới dẫn tới phát sinh tất cả những chuyện này, làm phát sinh bi kịch.”

A Nỗ Bỉ tiếp tục nhìn Khủng Tích đang làm xằng bậy, vài vì Bạo tộc Tướng quân tự mình ra tay, rất nhanh đã trấn áp tên phát cuồng này. Bọn họ tự mình lại đây thỉnh tội, A Nỗ Bỉ không thèm để ý lắc đầu: “Ý ngươi là tất cả việc này không có liên quan gì tới ngươi?”

Tô Trầm trả lời: “Ý ta là, tất cả việc này đều là bất ngờ. Việc ngoài ý muốn có nhiều loại, có bi kịch... cũng có kinh hỉ.”

Có quý tộc đui mù hung tợn nói: “Tên khốn kiếp này ngươi nói cái gì vậy? Cái này có liên quan gì tới kinh hỉ? Ngươi hại chết nhiều quý tộc như vậy, ngươi phải chết!”

“Không!” A Nỗ Bỉ lại ngăn hắn.

Sau đó toàn bộ Bạo tộc nhìn thấy, A Nỗ Bỉ thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Nhìn kỹ, liền phát hiện hắn vậy mà đang cười.

Nhịn cười không được.

Sau đó hắn ngửa đầu cười rộ lên: “Ha ha ha ha, việc này thật sự rất có ý tứ! Một cái ngoài ý muốn! Đúng vậy, việc ngoài ý muốn này thật sự là kinh hỉ! Chẳng lẽ các ngươi không thấy sao?”

Toàn bộ Bạo tộc đồng loạt sợ hãi nói: “Bệ hạ...”

“Câm miệng!” A Nỗ Bỉ rống to: “Ta chịu đủ đám vô năng các ngươi rồi. Toàn bộ đều là an bài tốt, toàn bộ đều là an bài tốt, đều là để lừa gạt ta mà thôi. Các ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Cho rằng ta không nhìn ra những thứ đó đều là an bài tốt trong miệng các ngươi? Cái gì cũng tuần hoàn theo quy củ, theo kế hoạch, có nề có nếp, không hề có thú vui gì cả, một điểm ý tứ đều không có! Ta rất ghét như vậy!”

Hắn rống to, toàn thân bộc phát ra một cỗ năng lượng hùng hồn quét ngang toàn trường, khiến cho tất cả Bạo tộc không ngừng lùi về phía sau, chỉ có Tô Trầm không có chút cảm nhận gì, cứ thế đứng bên người A Nỗ Bỉ, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc với thực lực cường đại của A Nỗ Bỉ.

A Nỗ Bỉ tiếp tục quát: “Kinh hỉ! Ta muốn kinh hỉ! Những gì vượt qua lẽ thường, những nội dung không nằm trong kế hoạch, mới mẻ, tựa như là thịt nướng vừa mới lấy ra từ đống lửa, nóng hầm hập thơm tho ngào ngạt, mới mẻ, kỳ diệu, sáng ý. Nhìn xem, đây mới là...”

Đúng vậy, đây mới là A Nỗ Bỉ thích.

Tô Trầm đã sớm nhìn thấu khẩu vị của Phong Quân bệ hạ này.

Hắn ghét nhất chính là quy củ, những lễ nghi tuần tự phiền phức.

Hắn sở dĩ điên, sở dĩ cuồng, đều là vì hắn chán ghét trói buộc.

Hắn thích những thứ mình không nghĩ ra.

Thích chính là những thứ ngoài ý muốn.

Mặc kệ kết quả là gì.

Ngoài ý muốn!

Vượt qua dự liệu!

Phá vỡ gông xiềng!

Thoát ra trói buộc!

Đây mới là A Nỗ Bỉ muốn, chỉ cần có thể làm được điểm ấy, hắn liền thích.

Tô Trầm nhìn thấu điểm ấy, cho nên an bài bất ngờ này cho A Nỗ Bỉ.

Như sở liệu, A Nỗ Bỉ rất thích cái này.

Có Bạo tộc tiếp lời: “Nhưng mà bệ hạ, đã chết nhiều như vậy...”

“Ta bảo câm miệng!” A Nỗ Bỉ chế trụ đầu Bạo tộc vừa xen mồm: “Chết vài tên quý tộc mà thôi, tính là gì? Ta đề bạt vài cái lên là được. Ngươi còn sợ có người không nguyện ý làm quý tộc sao?”

Nói xong thu tay lại, đầu tên Bạo tộc kia đã bị bóp nát.

A Nỗ Bỉ thu hồi tay, bên cạnh có nô bộc đưa lên vải trắng.

A Bỗ Bỉ chà tay nhìn Tô Trầm: “Ta thích an bài của ngươi, Long Đồ. Nhưng mà...”

“Bệ hạ!”

Phía xa chợt vang lên tiếng quân sĩ đạp giày lên mặt đất, một gã quân nhân Bạo tộc từ nơi xa đi tới, không chút khách khí cắt ngang A Nỗ Bỉ.

Đó là một gã Bạo tộc trung niên rất có vị nam nhân, hắn có một gương mặt qanh tuấn đặc dị không thuộc về chủng tộc này, vẻ mặt cương nghị, đôi mắt phá lệ hữu thần.