← Quay lại trang sách

Chương 944 Chấn nhiếp (2)

Sắc mặt Tô Trầm rất nghiêm túc.

Thấy hắn không có động tĩnh, Tô Trầm nhíu mày:

“Ngươi không tới, vậy ta đành phải tới rồi. Ngươi đánh ta một phát, ta cũng trả ngươi một phát, một đổi một, rất công bình. Nhìn kỹ, đây là của ta!”

Nói xong hắn liền ra tay, một chưởng đè tới Dung Tự Hành.

Trên bàn tay bốc lên một phiến hỏa diễm đen ngòm.

Ám Ảnh Quỷ Trảo!

Cũng là một kích tràn ngập năng lượng bóng tối, Dung Tự Hành bản năng ra tay kháng cự, khoảnh khắc hai tay giao xoa, Dung Tự Hành “A” một tiếng, kêu lên, một đoàn hắc hỏa đã thiêu đốt trên tay Dung Tự Hành, khiến người kinh hãi chính là, Dung Tự Hành làm sao cũng không thể dập tắt hỏa diễm này.

Lửa kia càng thiêu càng liệt, dần dần từ tay lan tràn tới cánh tay, sau đó một đường lan tràn khắp toàn thân.

“Tại sao lại như vậy?”

Vân Báo cũng kinh ngạc nhìn Dung Tự Hành.

“Ám Ảnh Quỷ Hỏa là thủ đoạn ta lấy năng lượng bóng tối làm nguyên liệu kết hợp năng lượng hệ hỏa sáng tạo ra, năng lượng bóng tối trong cơ thể hắn rất nhiều, vừa khéo trở thành nguyên liệu cho quỷ hỏa, thế nên có thể cuồn cuộn thiêu đốt không ngừng.”

Tô Trầm trả lời.

Không sai, năng lượng khởi nguồn của Ám Ảnh Chi Xà chính là Hắc Ám nguyên chất, lấy sự quen thuộc của Tô Trầm đối với Hắc Ám nguyên chất, liếc mắt liền nhận ra được.

Sở dĩ chiêu của Dung Tự Hành không tác dụng cũng là bởi Tô Trầm trực tiếp mở ra nguyên lực đạo kiện hấp thu Hắc Ám nguyên chất, một kích kia không những không thể gây tổn thương đến Tô Trầm, trái lại cấp cho Tô Trầm lượng lớn nguyên chất Hắc Ám, trở thành bổ sung cho hắc ám nguyên lực thủ sáo. Ngược lại, Ám Ảnh nguyên kỹ của Tô Trầm, Dung Tự Hành không cách nào chống lại.

Đây chính là sự khác biệt giữa nắm giữ và lý giải, Dung gia dù là gia tộc huyết mạch Ám Ảnh, nhưng về mặt lý giải đối với năng lượng Ám Ảnh thì lại kém xa Tô Trầm.

Đương nhiên đây không phải nói Tô Trầm đối mặt Dung gia liền vô địch, thứ nhất sự hấp thu của hắc ám nguyên lực thủ sáo là có hạn mức, thứ hai bản thân Dung Tự Hành cũng là Diêu Quang cảnh, về mặt cảnh giới không chiếm ưu thế khi so với Tô Trầm, thế nên Tô Trầm mới có thể hóa giải và hấp thu lợi dụng. Nếu là người cảnh giới cao hơn Tô Trầm, như vậy dựa vào một nguyên lực đạo kiện là vẫn chưa đủ.

Tương tự, Ám Ảnh Quỷ Hỏa cũng không phải là vô địch, chỉ cần kịp thời thu lại hắc ám nguyên lực, quỷ hỏa mất đi nguyên liệu liền sẽ biến mất.

Có điều Dung Tự Hành là một tên ngốc, hắn không ý thức được điểm này.

Hắn liều mạng kêu to, hoàn toàn theo bản năng phát huy tất cả lực lượng đến đỉnh điểm, kết quả là quỷ hỏa càng thiêu càng vượng, trực tiếp lan tràn khắp toàn thân.

“Ngươi không có ý cứu hắn ư?”

Nhìn thân thể Dung Tự Hành bị thiêu trong quỷ hỏa, Vân Báo nhìn mà không khỏi lạnh gáy.

Diêu Quang cảnh sinh mệnh lực cường hãn, sẽ không dễ dàng chết đi, cũng chính vì nguyên nhân đó, thống khổ phải chịu sẽ càng dài.

Thời khắc này toàn thân hắn bùng lên ngọn lửa đen ngòm, liều mạng hô hoán, nhìn cực kỳ khủng bố.

Tô Trầm lại chỉ lạnh lùng mà nhìn:

“Hắn muốn giết huynh đệ ta, ta có lý do gì để bỏ qua cho hắn?”

Vân Báo cười, sau đó thổn thức nói:

“Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn không cách nào như ngươi, khiêu chiến vượt cấp. Ta vẫn thích tự mình giải quyết đối thủ hơn.

“Đánh được như vậy đã không dễ dàng.”

Tô Trầm vỗ vỗ Vân Báo, an ủi hắn:

“Tốt xấu cũng là huyết mạch Yêu Hoàng, há là có thể dễ dàng vượt giai. Đừng buồn, sau này ngươi sẽ làm được thôi.”

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Dung Tự Hành đã gào thét thảm thiết, ngã xuống, hắc hỏa xâm thực toàn thân, thiêu tận năng lượng, cuối cùng đốt hắn thành tro. Dù sinh mệnh cường đại thế nào, thủ đoạn cao siêu ra sao, thành tro rồi cũng không sống nổi.

Tô Trầm nhìn hai bên:

“Còn ai muốn ngăn đường?”

Tất cả mọi người đồng loạt lùi ra sau.

Chỉ vừa ra tay liền giết một tên Diêu Quang, khiến những người khác nhìn mà sống lưng lạnh toát, nào còn ai dám ngăn trở hắn.

Thấy không còn ai ngăn đường, Tô Trầm từng bước từng bước đi về phía trước.

Vân Báo Cương Nham và thập nhị kiếm thị theo gót sau lưng.

Đám đông trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng sợ hãi, dồn dập thì thầm.

“Bọn hắn giết Thập Nhị tiên sinh, không thể để bọn hắn rời đi. Bằng không Dung gia nhất định không tha cho chúng ta.”

“Ngươi có bản lĩnh thì ngươi lên.”

“Đúng vậy, Thập Nhị tiên sinh mới một chiêu đã chết, chúng ta lên không phải sẽ chết càng nhanh.”

“Vậy cũng không thể không lên a.”

“Lên cũng chết, không lên cũng chết!”

“Tiên sư nó, liều mạng!”

Không biết là ai quát một tiếng.

Chỉ là có người hô không người đáp, ai cũng hi vọng người khác đi lên trước, ai cũng không hy vọng mình là người đi lên, kết quả chẳng thấy kẻ nào nhúc nhích cả.

Tô Trầm một đường tiến tới, đám đông tự phát tách ra, phảng phất như xếp hàng vây xem, yên lặng nhìn đăm đăm Tô Trầm.

Có kẻ gan lớn ở đằng sau nhìn thấy đám người Tô Trầm tiến tới, cảm thấy mình có thể đánh lén, thế là bèn đột nhiên ra tay. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần mình ra tay, tùy tiện đả thương một người, sau này Dung gia hỏi đến cũng tính có cái để biện hộ. Vì vậy bèn lựa chọn đối thủ mà hắn cho rằng yếu nhất —— kiếm thị.

Xoạt! Một đạo hàn quang bắn về phía đám kiếm thị.

Hàn quang vừa hiện, một tên kiếm thị xoay người chém xuống một kiếm.

Mũi kiếm sắc bén, đánh nát hàn mang phóng đến, kiếm khí tiếp tục vọt tới, chém thẳng về phía người đánh lén.

Nháy mắt, người đánh lén lấy ra một chiếc gương đồng chặn trước người.

Không ngờ kiếm khí này còn biết chuyển hướng, vẽ ra một đạo vòng cung, tránh qua gương đồng chém lên thân người đánh lén, một cánh tay lập tức bay lên.

Người đánh lén hét thảm bay lên, bỏ chạy ra xa, chỉ là không chờ hắn bay xa, chợt thấy trên người đã kết ra tầng tầng băng sương, đông kết lại.

Lúc hắn đông kết chính đang nhảy ở giữa trời, chớp mắt liền đông thành một khối băng cứ thế rơi xuống, rớt xuống đất liền vỡ thành phấn vụn, đến một giọt máu cũng không lưu lại.

Đám đông nhìn mà hoảng hồn.

Người đánh lén cũng là một tên Khai Dương, đánh lén không được còn bị đối thủ giết chết chỉ với một chiêu, đây là khái niệm gì?

Sao thực lực những người này lại mạnh đến thế, ai nấy đều có tu vi Khai Dương, vậy đã không thấp, thế mà đối phó đồng cấp còn như giết gà giết chó, nói giết là giết, thậm chí ngay cả Diêu Quang huyết mạch Yêu Hoàng cũng bị giết như thường.

Người như vậy lại có tận hơn mười!

Đây là khái niệm gì?

Nhất thời ai nấy đều sợ đến độ bắp chân run run đứng không nổi.

Ngược lại tên kiếm thị bên cạnh nhìn một kiếm vừa rồi, nói:

“Băng lực phát tác vẫn chậm mất một nhịp, nếu đụng phải kẻ phản ứng nhanh, sẽ có khả năng kịp thời ngăn trở.”

“Ừ!”

Kiếm thị xuất kiếm cũng nói:

“Pháp tướng Băng Yến của ta vẫn chưa luyện tới hỏa hầu.”

Vậy còn chưa luyện tới hỏa hầu?

Ai nấy đều choáng váng.

Còn nữa, pháp tướng Băng Yến là cái gì?

Đám đông mơ hồ.