Chương 962 Nghiên cứu (Thượng)
Không nói những cái khác, chỉ riêng tinh thần lực trên ngàn, liệu mấy người có thể làm được?
Nếu không có Vô Cấu tâm pháp, lại mấy người có thể đạt đến nguyên lực gấp bảy?
Chính trên nền tất cả những cơ sở đó, con đường trùng kích Nhiên Linh của Tô Trầm mới thoáng chốc trở nên bằng phẳng rộng rãi.
“Nói cách khác, chỉ cần truyền ra Chân Linh Bí Giải và Vô Cấu tâm pháp, vấn đề vô huyết trùng kích Nhiên Linh liền được giải quyết hơn phân nửa?
Tô Trầm tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra nụ cười khoái ý.
Đây quả thực là một tin tức tốt.
Đương nhiên sự tình hiển nhiên không kết thúc đơn giản như vậy.
Bất kể nói thế nào, vẫn còn hai bước nữa chưa được hoàn thành.
Hai bước trước là cơ sở, hai bước sau là kỹ xảo, cũng là điểm thể hiện ra sự khác biệt của các pháp môn khác nhau.
Tô Trầm có được bí pháp trùng kích của Chư gia, ngoài ra hắn còn có bí phá trùng kích của Lý Sùng Sơn, của Dung gia cùng với ba pháp môn trùng kích phổ thông mua được ở thế giới Mộng.
Bất kỳ loại pháp môn nào cũng đều phứ tạp dị thường, cần có lực lượng huyết mạch phụ trợ, đồng thời hiệu quả xây dựng thần cung cũng có sự khác biệt, mà trong đó, bí pháp của Chư gia và Dung gia là thần diệu nhất, chỉ tiếc bởi nguyên nhân huyết mạch, dù biết cũng không thể dễ dàng sử dụng.
Vào lúc ấy, Tô Trầm đột nhiên có một ý tưởng, liệu có thể dung hợp lại mấy loại pháp môn này, đánh vỡ hạn chế huyết mạch, thành tựu bí pháp càng tốt hơn?
Hắn là người yêu thích đánh vỡ thường quy, tự mở ra con đường riêng, rõ ràng con đường trùng kích Nhiên Linh đã được mở ra, nhưng Tô Trầm vẫn chưa hài lòng. Đằng sau “từ không đến có” chính là “từ có đến ưu”, nếu tình cảnh mình là đã tự nhiên giải quyết được vấn đề có hay không, vậy đằng nào cũng là nhàn rỗi, liền tiến một bước giải quyết vấn đề ưu khuyết đi.
Thế là Tô Trầm vùi đầu vào trong nghiên cứu mới.
Lần này, lục lão Dung gia lại tao tương.
Thay đổi đầu tiên trong việc thử nghiệm giải quyết vấn đề ưu khuyết của Tô Trầm chính là giảm thiểu vận dụng đối với Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Nguyên Cốt Quyền Trượng chỉ cho kết quả, không cho quá trình.
Lúc trước Tô Trầm chỉ cần kết quả, hắn đề ra thiết tưởng, quyền trượng cho đáp án.
Nhưng giờ thứ hắn cần là quá trình, cái đó quyền trượng rất khó đưa ra, hoặc đưa ra cũng không mấy ý nghĩa, bởi vì đây không phải vấn đề có hay không mà là vấn đề ưu khuyết, đồng nghĩa Tô Trầm phải không ngừng tuyển chọn, tìm kiếm ra kết quả tốt nhất, đồng nghĩa Tô Trầm cần hết thảy đáp án và quá trình, đây là thứ Nguyên Cốt Quyền Trượng không cho được, thế nên Tô Trầm phải tự mình từng bước từng bước thử nghiệm.
Kết quả đường đường là lục lão Dung gia, lần này lại thực sự trở thành vật thí nghiệm cho Tô Trầm.
Nghĩ đến chuyện sứ giả Đại Đô không bao lâu nữa sẽ tới, lúc sử dụng sáu vị đại lão Tô Trầm không có chút ý thức giữ gìn nào, hết thảy đều nhằm mục đích cho ra kết quả nhanh nhất.
Thí nghiệm nhân thể có lẽ rất ác độc, nhưng kết quả lại bởi vậy mà sản sinh ra ân huệ cho khắp chúng sinh. Chuyện thiên hạ đại thể đều như vậy, rất nhiều thứ hạnh phúc tốt đẹp đều được xây dựng trên cơ sở âm u tàn ác, chính như không có bùn đất mục nát bốc mùi, thì không có dinh dưỡng cho đại thụ che trời.
Đối với Tô Trầm mà nói, việc duy nhất hắn có thể làm chính là để mặt hắc ám này khống chế lên thân đối thủ tà ác —— Lục lão Dung gia bán đứng Nhân tộc, giải phẫu bọn hắn Tô Trầm không có nửa điểm chướng ngại tâm lý.
Vì vậy tiếp sau đó chính là các loại thí nghiệm không thể tưởng tượng nổi.
Cái gì mà thí nghiệm dược tề, thí nghiệm tái sinh, thí nghiệm các loại nguyên chất phản ứng, trắc thí nguyên kỹ cùng với thí nghiệm nguyên lực vận hành …vân vân. Thí nghiệm của Tô Trầm từ lâu không hạn chế ở nghiên cứu đối với thần cung Nhiên Linh, mà đã vươn dài ra bao gồm làm sao chế tạo độc dược có thể độc chết cường giả Nhiên Linh, làm sao ẩn hình dưới thăm dò tinh thần của Nhiên Linh, làm sao chống đỡ trùng kích tinh thần cấp bậc Nhiên Linh, làm sao nhìn thấu nguyên lực vận hành của cường giả Nhiên Linh, tiến một bước khai phá lực lượng huyết mạch Ám Ảnh… vân vân.
Tùy theo thực lực và trải nghiệm được tăng cường, tầm kiến thức của Tô Trầm cũng càng lúc càng cao, thủ đoạn và phương pháp làm việc cũng càng chính xác.
Ngày hôm nay Tô Trầm như thường lệ, chính đang làm thí nghiệm, Cương Nham từ bên ngoài đi vào.
“Chủ nhân, sứ giả từ Đại Đô đến rồi.”
“Cuối cùng đã đến rồi à?”
Tô Trầm thở dài một tiếng.
Từ khi bắt được Dung gia đến bây giờ, tính ra đã qua mười ngày, đấy còn là nhờ Chư gia nỗ lực kéo dài, nhưng đối với Tô Trầm mà nói, thời gian như thế vẫn quá ngắn ngủi. Dù cho mười ngày này hắn đã thí nghiệm gần như không ngủ không nghỉ.
Nhưng thế vẫn là quá ngắn, hắn còn có rất nhiều ý tưởng chưa kịp thực hiện, rất nhiều sáng tạo chưa được nghiệm chứng.
Mỗi một cảnh giới liền như một thế giới mới, khi cửa lớn được mở ra, thứ đập vào mắt chính là cảnh sắc tốt đẹp vô hạn.
Đáng tiếc Tô Trầm chưa thể thu hết cảnh sắc vào đáy mắt thì đã phải đóng cửa lại rồi.
Dù cho hắn đã dùng hết khả năng tận sức bảo lưu lại nhiều số liệu nhất có thể, thời khắc này vẫn cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Làm gian tế bán đứng Nhân tộc, Dung gia nhất định phải giao cho Đại Đô, điểm ấy không có dư địa để thương thảo. Xế chiều hôm đó, lục lão Dung gia liền bị giao vào tay sứ giả Đại Đô.
Trong lúc bàn giao xảy ra một khúc đệm nhỏ, chính là cảnh lục lão cắn ngược mà sứ giả vẫn lo lắng lại không hề diễn ra, ngược lại sau khi nhìn thấy sứ giả bọn họ liền gấp gáp thừa nhận tội trạng, ai nấy đều hận sứ giả không thể mau mau dẫn mình đi.
Cảnh đó khiến đám sứ giả đến từ Đại Đô chấn kinh không thôi.
Thấy vậy, Chư Vân Nhan cũng nhìn nhìn Tô Trầm:
“Nhìn bộ dạng có vẻ bị ngươi dày vò không nhẹ.”
Tô Trầm buông tay:
“Không đến nỗi, ta đã hứa sẽ giao bọn hắn nguyên vẹn cho sứ giả, ngài xem, đây không phải tay chân còn đủ cả sao?”
Chư Vân Nhan liền hắc hắc cười lạnh một tiếng.
Năng lực tái sinh của Nhiên Linh cảnh rất mạnh, cái gọi là tay chân đủ cả này không biết là lần mọc ra thứ mấy rồi.
Chư Vân Nhan đoán chắc linh kiện lục lão mà Tô Trầm dự trữ bên kia hẳn đủ để tạo thành mười hai lão.
Chẳng qua chuyện như vậy Chư Vân Nhan sẽ không nói thẳng.
Mất đi lục lão Dung gia, khiến Tô Trầm vốn đang bận rộn lại trở nên nhàn rỗi.
Nếu đã nhàn, vậy phải cố gắng bồi Chư Tiên Dao một lát.
Đi tới Bình Thiên thành nhiều ngày như vậy, Tô Trầm vẫn chưa thực sự dạo qua tòa thành thị này lần nào. Ngày đầu tiên tính là đã đi một lượt, nhưng cũng là một đường sát cơ.
Vì vậy những ngày kế tiếp, Chư Tiên Dao liền dẫn hắn ngắm cảnh chung quanh, rảnh rỗi thì cùng nhau làm chút chuyện không biết xấu hổ —— bây giờ đối với hắn Chư gia đã triệt để thả ra.
Điều này khiến Chư Tiên Dao sung sướng như chim sẻ được sổ lồng.
Ngày hôm nay lại là một ngày điên cuồng phóng túng.