Chương 976 Cái chết của Tô Trầm (2)
Mạt Đặc Lạc Khắc lại không để ý lắm:
“Một bộ di hài ngủ say vạn năm, ta không cho là còn có thể có gì nguy hiểm.”
“Có hay không, thử mới biết. Nguyên Cốt Quyền Trượng, triển hiện tương lai sau khi ta tiến vào không gian?”
Tô Trầm dâng lên một viên nguyên tinh thượng phẩm.
Hắn chỉ dự đoán về mình, nhưng ngoài dự liệu, lần tiên đoán này lại thất bại.
Tô Trầm ngẩn ngơ, lần nữa dâng lên một viên nguyên tinh Lĩnh Chủ.
Nhưng kết quả vẫn là thất bại.
“Đây là chuyện gì?”
Mạt Đặc Lạc Khắc cũng kinh ngạc.
Nét mặt Tô Trầm thoáng hiện vẻ trầm trọng.
Căn cứ thí nghiệm của hắn, lúc chỉ dự đoán kết quả hành vi của mình mà không liên quan đến người khác thì đại giá hẳn sẽ rất ít.
Dưới tình hình như vậy mà tiên đoán còn thất bại, chỉ có một khả năng, chính là bên trong có lực lượng nào đó cường đại đến đáng sợ.
Hắn lùi ra sau mấy bước:
“Vậy thì chỉ tiên đoán sống chết của ta sau khi tiến vào không gian kia.”
Hình ảnh xuất hiện, Tô Trầm nhìn thấy một phiến hồng triều đỏ rực tràn ngập tầm nhìn.
Sau đó là một bộ thi thể lơ lửng giữa trời.
Tô Trầm!
Cảnh này khiến Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc đều kinh ngạc ngây người.
“Chết rồi? Ngươi thế mà chết rồi?”
Mạt Đặc Lạc Khắc sợ hãi kêu lên:
“Đây là chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
“Hiện tại ngươi còn cho rằng hành vi của ta là dư thừa không?”
Tô Trầm nhìn hình ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Không trách nguyên tinh cấp Lĩnh Chủ cũng tiên đoán thất bại.
Mình không ngờ lại chết rồi, hơn nữa từ hình ảnh tử vong kia thì có thể thấy, mình chết rất thảm, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đáng tiếc hắn không cách nào biết được, Nguyên Cốt Quyền Trượng không thể tiên đoán về tồn tại đã kích sát hắn, hiến tế cấp Lĩnh Chủ cũng không đủ.
Trừ phi hắn dùng hiến tế cấp Yêu vương để thử nghiệm tiếp.
“Không, không, dù tiên đoán được cũng không ý nghĩa. Biết bên trong có một tồn tại cường đại nào đó là đủ rồi. Ta nhất định phải biết nội dung càng thêm cụ thể.”
Tô Trầm tự lẩm bẩm.
Hắn cẩn thận nhìn bốn phía.
Không dùng tinh thần quan sát phiến không gian vật chất này, Tô Trầm không cảm giác được bất kỳ tồn tại thực chất nào.
Thế nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh do Nguyên Cốt Quyền Trượng bày ra, Tô Trầm liền có cảm giác sởn cả tóc gáy, hệt như có thứ gì đó trong bóng tối đang nhòm ngó bọn hắn.
Mạt Đặc Lạc Khắc hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy:
“Ta nghĩ tốt nhất chúng ta mau mau rời đi.”
“Không, thứ ta tiên đoán là sống và chết nếu tiến vào không gian, chứ không phải sống và chết nếu ở lại chỗ này, có lẽ chúng ta cần thử cái đó trước. Chúc Long chi cốt vĩ đại, giả như ta lưu lại chỗ này, là sống hay là chết?”
Tô Trầm nói rồi dâng lên một viên hạ phẩm.
Quả nhiên, đúng như hắn dự liệu, đáp án là sống.
Chính bởi vì sống sót, vì vậy Tô Trầm không cần rời đi, đồng nghĩa ứng với dự ngôn, do đó phí tổn rất thấp.
“Vậy thì thế nào?”
Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.
“Chứng tỏ chí ít tồn tại kia sẽ không ra ngoài chủ động công kích chúng ta. Vậy thì dễ làm, chỉ cần nó không ra, ta không cần sợ.”
Tô Trầm trả lời.
“Sau đó ngươi liền có thể chậm rãi điều tra tất cả những thứ này?”
“Như lời ngươi nói.”
Tô Trầm lần nữa tiên đoán.
Đầu tiên hắn tiên đoán mình tìm tới không gian mà không tiến vào sẽ có kết quả gì?
Đáp án là không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nói cách khác, tìm tới không gian tương tự sẽ không khiến tồn tại khủng bố bên trong đi ra.
Tiếp đó Tô Trầm lại tiên đoán, nếu mình để hóa thân tiến vào thì kết quả là gì.
Đáp án là hóa thân sẽ tử vong, nhưng khủng bố trong không gian vẫn sẽ không lan tràn ra bên ngoài.
Ba vấn đề chỉ sử dụng ba khối nguyên tinh hạ phẩm, lại giúp Tô Trầm giành được đáp án cực kì quan trọng, đó chính là vô luận thế nào, tồn tại khủng bố trong không gian đều sẽ không lan tràn ra ngoài.
Chí ít hiện giai đoạn là không ra ngoài.
Tiếp sau Tô Trầm bắt đầu chế tạo tiên huyết hóa thân.
Lần này hắn một hơi chế tạo bảy cái, trong đó ba cái tương đối cường đại, bốn cái khác thì nhỏ yếu hơn chút.
Sau đó Tô Trầm bắt đầu tìm kiếm không gian dị độ kia.
Sau khi hắn đề thăng tinh thần lực của mình đến cực hạn, quả nhiên phát hiện ra ở trong khu vực này tồn tại một phiến năng lượng không gian ba động dị thường.
“Đáng tiếc không có Tiểu Tứ Thập, nếu hắn ở đây, nhất định có thể ổn định không gian này cho mình sử dụng.”
Tô Trầm thổn thức nói:
“Chẳng qua không sao, chí ít ta có máu của hắn.”
Nói rồi Tô Trầm lấy ra một bình huyết dịch.
Năm đó Tô Trầm thu thập máu tươi của vô số học viên toàn bộ Tiềm Long viện để tiến hành nghiên cứu, tuy phần lớn không cách nào dung hợp, nhưng cũng nhờ vậy mà giành được một chút phương pháp sử dụng mang tính tạm thời.
Huyết mạch Kỷ Nhược Vũ chính là như vậy, nó không cách nào giúp Tô Trầm vĩnh cửu thu được năng lực không gian của Kỷ gia, nhưng nắm giữ trong thời gian ngắn thì vẫn có thể.
Khắc này đầu tiên là pha vào trong huyết dịch của Kỷ Nhược Vũ dược tề đã sớm chuẩn bị sẵn, tiếp đó Tô Trầm cấy ghép nó vào trong cơ thể mình, rất nhanh, một loại cảm giác huyền bí tràn ngập trong lòng.
“Chính là thế này!”
Tô Trầm lẩm bẩm, hưng phấn nhìn xung quanh, dưới Vi Sát Chi Nhãn, tất cả năng lượng đều không thể ẩn giấu, mà năng lực cảm ứng không gian huyết mạch mang đến lại khiến Tô Trầm càng thêm nắm chắc tinh chuẩn năng lượng không gian kia, hắn bắt đầu ra tay, dưới sự khống chế của hắn, một vòng xoáy không gian chậm rãi mở ra.
Chỉ vừa mở ra một lỗ hổng, lại đã mang đến cho Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc cảm giác uy hiếp cực lớn.
“Chính là lúc này, vào đi!”
Nương theo tiếng quát của Tô Trầm, bảy hóa thân đồng loạt tiến vào trong không gian kia.
Khoảnh khắc khi bảy hóa thân đồng loạt tiến vào trong không gian, tâm tạng Tô Trầm đột nhiên chấn động.
Về mặt linh hồn hắn từ bảy góc độ thị giác khác nhau.
Đó là một phiến mênh mông, cô tịch hắc ám, giống như hư không. Chỉ ở chính giữa phiến hư không là tồn tại một lục địa lẻ loi, bốn phía toàn là gió hỗn độn.
Đó là nguyên năng.
Nguyên năng cuồng bạo cuốn lên gió thổi kịch liệt.
Sau đó bảy hóa thân của hắn chợt biến mất bốn cái.
Mượn thị khác của ba hóa thân cường đại còn lại, Tô Trầm nhìn thấy một cảnh càng thêm kinh khủng...
“A!”
Tô Trầm lớn tiếng kêu lên, ôm đầu rên rỉ không ngừng.
“Tô Trầm, Ngươi sao vậy?”
Mạt Đặc Lạc Khắc vội hỏi.
“Hóa thân của ta đã chết hết, là thứ kia, nó giết bọn hắn. Nhưng ta không ngờ, nó chẳng những có thể thôn phệ mảnh vỡ linh hồn của ta, mà còn có thể men theo mảnh vỡ linh hồn công kích đến ta, đáng chết, quyền trượng không nói cho ta điều này!”
Tô Trầm thống khổ quỳ trên mặt đất.
“Quyền trượng không phải vạn năng.”
“Đương nhiên, cái đó ta biết.”
Tô Trầm chậm rãi đứng lên, mũi miệng hắn từ từ tràn ra máu tươi, nhìn rất khủng bố:
“Tên gia hỏa kia khiến ta thoáng chốc tổn thất năm mươi điểm linh hồn, năm mươi điểm! Ngươi có thể tưởng tượng không? Tinh thần phong bạo của nó quả thực quá khủng bố.”
“Vậy rốt cuộc nó là thứ gì?”
Mạt Đặc Lạc Khắc ngơ ngác.