Chương 1050 Đến nơi (1)
Không ai có thể mạnh hơn hắn ở phương diện này, dù sao đây là áo thuật độc đáo hắn sáng tạo.
Dựa vào áo thuật này, hắn hủy diệt một lại một đối thủ mạnh mẽ.
Một lần này cũng không ngoại lệ.
“Có thể chết ở dưới Thế Giới Khô Héo của ta, ngươi cũng đủ để tự hào!” Vũ Thiên Tiêu âm trầm nói, toàn lực phóng ra lực lượng héo rũ thần bí.
Lực lượng héo rũ lan tràn mảng lớn không gian xung quanh, bao phủ Vân Báo, ngay sau đó liền nhìn thấy tầng tầng sương khói từ thân thể hắn bay ra, đó là bị lực lượng héo rũ ăn mòn dẫn tới mục nát, đang thẩm thấu toàn thân hắn từng chút một.
Nhưng mà Vân Báo lại như toàn không thấy gì cả tiếp tục công kích.
Tới trước mắt, hắn còn chưa chạm tới Vũ Thiên Tiêu một lần nào, nhưng hắn vẫn đang truy kích, điên cuồng truy kích, mặc kệ Vũ Thiên Tiêu sử dụng thủ đoạn gì, cũng chưa thể khiến hắn dừng lại nửa bước.
Lực lượng héo rũ ăn mòn thân thể hắn, lại không ăn mòn được ý chí hắn, càng đánh càng hăng, gần như không biết cái gì gọi là lui về phía sau cùng khiếp đảm. Hắn ở dưới khủng bố công kích tốc độ ngược lại càng thêm mau lẹ.
Vũ Thiên Tiêu kinh hãi phát hiện, tốc độ của đối thủ lại nhanh hơn rồi.
Sương khói màu xám không ngừng từ trên người hắn trào ra, ở dưới tốc độ siêu nhanh của Vân Báo kéo dài thành một dải sương khói, giống như một cái đuôi khói thật dài, che kín bầu trời.
Cây đao ngắn màu đen cắt qua bầu trời lại một tiếp một gợn sóng đến, không ngừng áp sát.
“Không!” Vũ Thiên Tiêu giật mình nhìn đối thủ, toàn lực thúc dục Thế Giới Khô Héo.
Đem phần lớn tinh lực tập trung ở Thế Giới Khô Héo, tốc độ của hắn đã giảm xuống rõ ràng, dẫn tới khoảng cách cùng Vân Báo cũng một lần nữa nhanh chóng rút ngắn.
Nhưng hắn tin tưởng, ở trước khi Vân Báo đâm trúng mình, hắn có thể giết đối phương!
Gã nhất định sẽ chết!
Hắn nghĩ như thế.
Nhưng nhìn Vân Báo kiên định không dời lao về phía mình, nhìn ánh mắt quyết tuyệt của gã, trong nháy mắt đó tâm thần Vũ Thiên Tiêu đột nhiên run rẩy một phen.
Tự tin cũng trở nên không tự tin hẳn lên như vậy nữa.
Có lẽ, mình không nên cứng đối cứng với đối phương!
Vũ tộc cao quý vốn không dựa vào cứng đối cứng tác chiến.
Tâm tính do dự khiến hắn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, ngược lại lực lượng héo rũ bởi vậy cắt giảm, tốc độ Vân Báo lại theo đó nhanh hơn, bên tăng bên giảm, Vân Báo đã lao tới bên người Vũ Thiên Tiêu.
Vũ Thiên Tiêu biết không ổn, lúc này hắn còn muốn thuấn di đã không còn kịp, chỉ có thể một lần nữa cổ động toàn bộ lực lượng héo rũ, muốn ở trước khi Vân Báo đâm trúng mình phong hoá đối thủ.
Tốc độ Vân Báo rốt cuộc chậm lại, lực lượng héo rũ khủng bố đem thân thể hắn ăn mòn đến mức thương bệnh đầy người, ngay cả lực lượng cũng vì thế suy yếu.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết đâm ra cây đao ngắn trong tay.
Cứ như vậy từng chút một tới gần Vũ Thiên Tiêu.
Vũ Thiên Tiêu nhìn cây đao ngắn tới gần mình, uy hiếp tử vong thật lớn bao phủ trong lòng.
Hắn lại không kiềm chế được giơ lên pháp trượng xanh biếc, phóng ra một màn hào quang xanh biếc che kín bản thân.
Giờ khắc này, hắn chung quy chưa thể nhịn được, vẫn đổi công làm thủ, ý đồ bảo vệ mình trước.
Phốc!
Ám Diệt đã đâm trúng Vũ Thiên Tiêu, đâm ở trên vòng bảo hộ của hắn.
Chỉ là một đòn, lại ở nháy mắt kích động ra trăm ngàn tầng dao động.
Vòng bảo hộ ầm ầm vỡ tan, Ám Diệt đã như vào chỗ trống đâm vào bụng Vũ Thiên Tiêu.
Một đao!
Chỉ là một đao.
Vân Báo trúng trăm ngàn chiêu của hắn, mà chỉ đâm một đao này.
Vũ Thiên Tiêu lại là thân thể chấn động, năng lượng sinh mệnh lại đã ở dưới một đao này nhanh chóng trôi đi.
“Không!” Vũ Thiên Tiêu phát ra tiếng hô tuyệt vọng.
Hắn có thể cảm thấy, năng lượng sinh mệnh đang nhanh chóng bỏ mình mà đi.
“Do dự, lặp lại, do dự, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng tâm chí của ngươi rất yếu. Ngươi thua là thua ở không đủ kiên định, có sự sợ hãi!” Vân Báo thản nhiên nói.
Hắn rút đao.
Theo cây đao ngắn rút ra, thân thể Vũ Thiên Tiêu nhanh chóng mục nát, cuối cùng hóa thành một mảng tro bụi tiêu vong không dấu vết.
Hồ lão đại và đám tiểu đệ của hắn nhìn lên bầu trời, một khắc đó Vũ Thiên Tiêu bị giết, toàn bộ mọi người đều phát ra tiếng hò hét hưng phấn.
Lấy nhãn lực của bọn họ, tự nhiên nhìn không ra ai hơn mạnh ai yếu.
Nhưng bọn hắn biết được xem khí thế.
Bọn họ thấy được áo thuật sư kia phóng ra áo thuật sáng lạn nhiều màu hơn xa so với đại đa số đối thủ, nhìn thấy áo thuật sư đó liên tục sử dụng thuấn di ở không trung thể hiện ra khí thế bay lượn chín tầng trời, nhìn thấy vô số ma thú có thể xưng là khủng bố của áo thuật sư kia, liền biết đó là một tồn tại đáng sợ như thế nào.
Mà chính là tồn tại đáng sợ như thế lại bị Vân Báo đuổi theo chém, lại kết hợp đám người Lâm Tiêu lúc trước tôn kính đối với hắn, như thế nào cũng có thể đoán được vài phần.
“Đại nhân vật! Báo Tử ca tuyệt đối là đại nhân vật!”
“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân!”
“Báo Tử ca uy vũ!”
“Báo Tử ca bất phàm!”
“Mấy người các ngươi câm miệng, không ra tay mới là lão đại. Chưa thấy Cương Nham đại nhân còn ở chỗ này sao? Cương Nham đại nhân mới là trâu nhất.”
Có người thông minh trước tiên đem lực chú ý chuyển tới trên người Cương Nham—— so với ca công tụng đức đối với phương xa, không bằng ôm chặt một cái đùi gần nhất.
Vì thế một đám cu li đều quay lại nịnh bợ Cương Nham, Cương Nham xuất thân Nham Tộc xưa nay đều bị người ta không coi trọng, khó được có người tâng bốc hắn như thế, nhất thời cũng không biết nói gì, thật lâu sau mới nói: “Ta không phải lão đại gì cả, ta chỉ là người hầu. Các ngươi đừng gọi ta như vậy.”
“Cương Nham đại nhân lợi hại như thế, chủ nhân tất nhiên càng thêm thần võ.”
Cương Nham nghĩ chút, cảm thấy lời này nói không sai, gật gật đầu nói: “Ừm, lời này trái lại không sai.”
Liền có người hỏi: “Không biết chủ nhân hiện tại thân ở nơi nào? Chúng ta có may mắn hầu hạ hay không?”
Cương Nham thành thật trả lời: “Hắn không ở đây.”
Mọi người thất vọng một phen, giấc mơ muốn ôm đùi đồng thời tan vỡ.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nhân vật như Cương Nham Vân Báo, cũng chỉ là thủ hạ của nhà người khác, có thể thấy được chủ nhân này năng lực cao, làm sao để ý mình.
Cái đùi này quá to, người nhỏ bé có muốn ôm cũng không ôm nổi.
Không ngờ Cương Nham kế tiếp nói: “Các ngươi muốn hầu hạ chủ nhân là không thể nào, nhưng học thứ của hắn thì lại không có vấn đề.”
A?
Có ý tứ gì?
Lời này khiến mọi người đều có chút nghe không hiểu.
Thế gian hiện nay, lấy thân phận người cấp thấp, nếu muốn học được chút gì đó, người nào không phải trả cái giá thật lớn?
Làm người hầu mấy chục năm, nhóm lửa nấu cơm, có thể học được một ít da lông cũng đã là rất may mắn. Càng nhiều người muốn ôm đùi, chỉ là muốn đạt được đãi ngộ tốt hơn, chỗ dựa mạnh hơn, về phần học được chút gì đó lại là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng dựa theo cách nói của Cương Nham, sao biến thành giống như làm người hầu so với làm đệ tử còn khó hơn?