← Quay lại trang sách

Chương 1056 Du lịch (2)

Ví dụ như Lưu Quang Lực Tràng này chính là như thế, người sử dụng có thể chế tạo ra một trường trọng lực, trong trường trọng lực này trực tiếp nắm giữ cường độ trọng lực, lấy nó để tạo áp lực cho đối thủ.

Đây là một áo thuật tương đối không tệ mà thực dụng, có thể hình thành kiềm chế đối với kẻ mạnh, như thêm một cái trạng thái tiêu cực, đối với kẻ nhỏ yếu thậm chí có thể trực tiếp áp đảo.

Lưu Quang Lực Tràng là ngũ hoàn áo thuật, nhưng hữu dụng đối với mọi mục tiêu, khác biệt chỉ ở hiệu quả.

Bởi vì bản thân cũng là ngũ hoàn áo thuật sư, cho nên Tô Trầm chỉ dùng một ngày đã nắm giữ áo thuật này. So sánh với áo thuật này, Tô Trầm càng quan tâm hơn là đủ loại tri thức sau lưng áo thuật này đại biểu.

Đúng vậy, tri thức, vẫn như cũ là tri thức.

Áo thuật là kết tinh tri thức, mà Tô Trầm thông qua học tập đối với áo thuật, đang lý giải sự thăm dò của Áo tộc thời kì thượng cổ đối với thế giới.

Mỗi một áo thuật, đều là lý giải cùng vận dụng đối với thế giới.

Quả thực tuyệt không thể tả.

Thời khắc này Tô Trầm nghiên cứu, nghiên cứu, đột nhiên lòng có cảm giác, cảm thấy Lưu Quang Lực Tràng này còn có không gian tăng lên.

Hắn lập tức thử cải tạo, linh hồn tinh não nhanh chóng giải toán, rất nhanh đã ra kết quả thay đổi.

Tô Trầm theo nếp thi hành, một cái Lưu Quang Lực Tràng đã cải tiến xuất hiện.

Chỉ thấy bên người Tô Trầm dâng lên một quầng sáng, hào quang dâng lên như có chút thực chất, khiến trọng lượng của toàn bộ vật chất đều chợt tăng lên.

Vật chết không thể trình bày cảm thụ của mình, đúng lúc này, Thúy Vũ Thương đi đến.

Hắn vừa tiến đến, liền cảm thấy thân thể chợt nặng.

Lấy kinh nghiệm của hắn tự nhiên biết đây là có chuyện gì.

Đối với chuyện con trai nắm giữ Lưu Quang Lực Tràng hắn vẫn chưa có quá nhiều ngạc nhiên lẫn vui mừng, bởi vì sớm ở trước khi Thúy Vũ Không Ngân bị bắt đã học. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện sự không đúng, bởi vì Lưu Quang Lực Tràng mình trúng mạnh vượt qua hắn tưởng tượng. Khi hắn thử vận dụng Lưu Quang Lực Tràng tương tự để chống lại, trừ khử tác dụng, lại phát hiện lấy thực lực của mình thế mà không thể hoàn toàn thoát khỏi.

Hai cái Lưu Quang Lực Tràng tác dụng cùng một chỗ, vốn nên triệt tiêu lẫn nhau, vì uy lực bản thân thuật này là cố định, quyết định hiệu quả của nó là thực lực người chịu thuật mà không phải người thi thuật. Nhưng bây giờ Thúy Vũ Thương lại không cách nào triệt tiêu hết, mà chỉ là suy yếu hiệu quả của nó, lại vẫn cảm thấy ít nhất bốn lần trọng lực gia tăng ở trên người mình, làm thân thể hắn nặng nề, bước đi khó khăn.

“Không Ngân?” Hắn kinh ngạc nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm vung tay lên, thu hồi Lưu Quang Lực Tràng.

Hắn không muốn gọi đối phương phụ thân, cho nên bảo trì im lặng nhất quán.

Thúy Vũ Thương cũng đã quen, bây giờ hắn trong lòng bị chuyện thêm quan trọng chiếm cứ, trực tiếp đi tới nói: “Lưu Quang Lực Tràng con dùng là chuyện thế nào?”

“Ta cũng không rõ, ngay tại vừa rồi ta sử dụng, ta có thể cảm thấy, ta tựa như có thể tăng cường hiệu quả của Lưu Quang Lực Tràng.”

Thúy Vũ Thương vui vẻ: “Thiên phú? Chẳng lẽ là thiên phú đặc thù của ngươi đã thức tỉnh? Thiên phú có thể tăng cường uy lực áo thuật?”

Tô Trầm nhún nhún vai: “Ta không biết.”

Hắn đương nhiên không có thiên phú, thiên phú của hắn chính là học tập, phát minh cùng sáng tạo.

Uy lực Lưu Quang Lực Tràng tăng lên là tác dụng sau khi hắn cải tiến, là có thể truyền thừa, nhưng Tô Trầm khẳng định không thể nói như vậy. Cho nên hắn cũng chỉ có thể giải thích là thiên phú, đây cũng là cách giải thích không tệ.

Nhưng Tô Trầm cũng không có khuynh hướng cách nói “thiên phú tăng cường” này, bởi vì nếu hắn có được thiên phú như vậy, hắn trên lý luận hắn có thể tăng cường tuyệt đại đa số áo thuật.

Nhưng sự thật là trừ phi áo thuật hắn từng cải tiến hoặc là theo tu vi tăng trưởng uy lực áo thuật, nếu không áo thuật khác ở trong tay hắn không có bất cứ sự tăng lên thêm nào.

Dưới loại tình huống này, hắn đương nhiên không thể thừa nhận, chỉ có thể nói mình cũng không biết.

“Không Ngân, lại thử cái khác chút!” Thúy Vũ Thương hưng phấn nói.

Thiên phú tăng cường là thiên phú cực kỳ hiếm thấy mà có giá trị, mỗi một người có được loại thiên phú đó đều định sẵn sẽ trở thành đại nhân vật. Lúc trước Thúy Vũ Không Ngân tuy thiên tư thông minh, nhưng chưa biểu hiện ra thiên phú phương diện này, không ngờ sau khi hắn trải qua kiếp nạn trở về, lại thức tỉnh thiên phú.

Nhưng kế tiếp Tô Trầm biểu hiện khiến hắn thất vọng, bởi vì hắn phóng thích áo thuật khác loại uy lực cố định không có bất cứ sự tăng cường nào cả.

“Tại sao có thể như vậy?” Thúy Vũ Thương không hiểu.

Tô Trầm nói: “Tuy ta không biết vì sao áo thuật khác ta không thể tăng cường, nhưng Lưu Quang Lực Tràng quả thật được tăng lên là không hề nghi ngờ. Ta nghĩ thiên phú của ta có thể tăng cường có lẽ là một ít áo thuật có chỉ hướng riêng.”

“Chỉ hướng riêng như thế nào?”

Tô Trầm lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ cần thực nghiệm nhiều lần mới có thể chứng minh, tốt nhất là có thể học được càng nhiều áo thuật hơn nữa.”

“Thật không.” Thúy Vũ Thương thở dài, thế mà tràn ngập tiếc nuối.

Tô Trầm ngẩn người, mặc kệ nói như thế nào mình coi như là có “thiên phú”, sao thấy bộ dáng Thúy Vũ Thương, lại vẫn có sự không hài lòng?

Nói chính xác, là không hài lòng.

Thúy Vũ Thương nhìn Tô Trầm, trong mắt tràn đầy trìu mến: “Đáng tiếc, nếu con thực sự thức tỉnh thiên phú cường hóa mô hình, có lẽ đã tốt rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Trầm nghe ra thổn thức cùng cảm khái trong giọng nói của hắn, như có chuyện gì muốn nói.

“Cái này...”

“Có cái gì cứ nói đi, ta thừa nhận được.” Tô Trầm thản nhiên nói.

Cho dù giả bộ không thân cận người khác, khi cần thiết, Tô Trầm cũng có thể biểu hiện rất bình tĩnh.

Thúy Vũ Thương thấy hắn như thế, ổn định tâm thần một chút: “Ngân nhi con gần đây có nghĩ tới, muốn đi ra ngoài một chút hay không?”

“Đi ra ngoài một chút?” Tô Trầm ngẩn người.

Nói thực ra hắn sau khi đọc xong tàng thư quán, quả thực có ý ra ngoài xem. Nhưng nghe khẩu khí này của Thúy Vũ Thương, sao lại có ý tứ muốn chủ động đuổi hắn rời khỏi?

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Trầm hỏi.

“Cái này... Chỉ là muốn con có thể đi ra ngoài giải sầu chút.”

“Ta rất ổn, không cần giải sầu.”

Tô Trầm đương nhiên muốn ra ngoài, nhưng hắn nhìn ra Thúy Vũ Thương muốn bảo hắn rời khỏi, có ý biết đến tột cùng, liền cố ý nói như thế.

Thúy Vũ Thương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Thuận tiện cũng dễ tránh một ít... Lời đồn đãi nhảm nhí.”

Nghe được lời này, Tô Trầm bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra vẫn là bố trí của mình lúc trước.

Có liên quan cảnh ngộ của Thúy Vũ Không Ngân, chung quy vẫn đã lan truyền ra.

Hôm nay nghĩ hẳn đã có không ít gia tộc đang lan truyền chuyện về Thúy Vũ Không Ngân.

Dưới loại tình huống này, thứ nhất lời đồn đãi đối với Thúy Vũ gia tộc cũng không quá dễ nghe, thứ hai Thúy Vũ Thương sợ truyền tới trong tai con trai, lại kích thích đến hắn, bởi vậy liền có ý để hắn rời khỏi một đoạn thời gian.