← Quay lại trang sách

Chương 1058 Anh Doanh (2)

Tô Trầm hừ một tiếng: “Lúc này trái lại ngoan rồi đó, sớm đi làm gì?”

Nữ tử kia liền lườm hắn: “Trước đó ta nếu không đến, chỉ sợ cũng chết ở dưới sự đuổi giết của tên kia. Trái phải đều là chết, còn không bằng đến chỗ ngươi thử một phen.”

Tô Trầm không ngờ nàng sẽ trả lời như thế, không khỏi ngẩn ra, ngẫm lại nàng nói cũng có đạo lý, lại nhịn không được nở nụ cười: “Nói cũng phải, là ta thất sách.”

Nữ tử kia không ngờ một câu của mình thế mà đưa tới đối phương đồng ý, cũng ngạc nhiên.

Lúc này nàng rốt cuộc thấy Tô Trầm ngẩng đầu, lại phát hiện dưới cái nón kia thế mà còn đeo một cái mặt nạ, mình vẫn như cũ không nhìn thấy mặt hắn, không khỏi cảm thấy thất vọng.

Thời khắc này thấy Tô Trầm nói như thế, liền nói: “Dù sao ta làm cũng làm rồi, ngươi muốn đối đãi ta như thế nào, tùy ngươi là được.”

Tô Trầm nghe xong lời này, nghĩ chút rồi nói: “Vốn ngươi gắp lửa bỏ tay người, ta còn cảm thấy ngươi là nữ tử ác độc, bây giờ nghe ngươi nói như vậy, trái lại cũng cảm thấy có vài phần quang minh lỗi lạc, ngẫm lại vừa rồi loại tình huống đó, bởi vì mạng sống, không từ thủ đoạn, cũng thuộc loại bình thường, cũng không thể trách ngươi hết.”

Nữ tử kia vừa nghe liền mừng rỡ: “Nói như vậy ngươi là chịu tha thứ ta?”

Tô Trầm gật gật đầu: “Chuyện ngươi gây phiền toái cho ta, ta có thể tha thứ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ta cũng cứu mạng ngươi, cho nên từ giờ trở đi, mạng của ngươi là của ta.”

“Cái gì?” Nữ tử kinh ngạc. Thiên hạ sao có thể có chuyện không phân rõ phải trái như vậy, cứu mình, mạng mình coi như thuộc về hắn?

Tô Trầm đã hỏi: “Tên của ngươi.”

“Ta...” Nữ tử chần chờ một phen, cuối cùng trả lời: “Ta tên Anh Doanh.”

“Oánh Óánh?”

“Anh của anh nhi (Trẻ con) đó...” Anh Doanh hoa chân múa tay giải thích tên mình, sau đó nói: “Này, ngươi thì sao?”

“Ngươi có thể gọi ta Thanh Ngân chủ nhân.” Tô Trầm cũng chưa sử dụng cái tên Thúy Vũ Không Ngân này.

Sở dĩ như vậy, vẫn là vì thời gian dài sử dụng thân phận Thúy Vũ Không Ngân, luôn có phiêu lưu bại lộ.

Hắn bây giờ chỗ thực sự cường thế là một đôi cánh ngay cả ánh sáng chân thật cũng nhìn không thấu, nhưng thuật ngụy trang có quá nhiều phương pháp có thể phá. Cho nên Tô Trầm dứt khoát đeo mặt nạ, dùng tên giả, thoạt nhìn như một người không muốn để lộ thân phận chân thật.

Vậy vừa lúc phù hợp hình dung tâm tính Thúy Vũ Không Ngân trước mắt —— ở sau khi trải qua tình cảnh như vậy, thiếu niên rời nhà, xông pha thiên hạ, bởi không muốn để người ta biết quá khứ của mình mà mai danh ẩn tích.

Kể từ đó, ở lúc hắn cần dùng đến thân phận Thúy Vũ Không Ngân thì có thể sử dụng, lúc không cần thì tiếp tục ẩn nấp, tiến thối tiện cho cả hai.

Mà có mặt nạ ngụy trang, cũng có thể tiến một bước cường hóa năng lực ngụy trang của hắn.

Mặt nạ này của hắn cũng là một tinh phẩm nguyên khí có thể che giấu phép quan sát, chính là một trong mấy kế sách Chư Trần Hoàn cố ý tìm đến cho hắn, bao gồm một loạt cách làm bây giờ đều thuộc về đoàn thể trí giả của Chư gia sau khi tự hỏi nhiều phen nghĩ ra, cam đoan hắn ở trên đất Vũ tộc có thể hành động bình yên tự nhiên.

“Chủ nhân?” Đối với cách nói của Tô Trầm, cô nương tên Anh Doanh này lại rất bất mãn: “Ai cần ngươi làm chủ nhân?”

“Cái đó không do ngươi quyết.” Tô Trầm thuận tay vỗ một phát, vỗ ở trên lưng Anh Doanh, đem nàng vỗ xuống xe ngựa: “Từ hôm nay trở đi, ngươi đánh xe, bưng trà đưa nước cho ta, tất cả công việc đều do ngươi phụ trách.”

“Ta không...”

Cô nương còn chưa dứt lời, Tô Trầm đã đánh một đạo chỉ phong vào trên người nàng.

Anh Doanh chỉ cảm thấy một lực lượng kỳ dị thẩm thấu toàn thân mình, sâu trong thể xác và tinh thần mơ hồ dựng lên một loại cảm giác phát lạnh, lập tức biết mình đã bị người ta quản chế.

Nói đến phép khống chế, không ai sở trường hơn Tô Trầm.

Thủ pháp hắn vừa dùng thậm chí không phải thủ pháp gì đặc biệt phát minh, chỉ là lấy hiểu biết của hắn đối với kết cấu thân thể Vũ tộc mà tùy ý hạ chỉ, lại dám cam đoan, Vũ tộc thiên hạ có thể giải trừ không vượt qua mười người.

Anh Doanh biết mình bị quản chế, tuyệt vọng ngồi trên xe: “Xong rồi, xong rồi, ta còn muốn thông báo gia tộc, Vận Mệnh Chi Thủ muốn xuống tay đối với bọn họ.”

“Ừm?” Nghe được cái tên Vận Mệnh Chi Thủ này, Tô Trầm ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi nói Vận Mệnh Chi Thủ?”

“Đúng vậy!” Anh Doanh ôm chân Tô Trầm: “Van cầu ngươi, để ta trở về báo tin đi. Vận Mệnh Chi Thủ muốn xuống tay với gia tộc của ta!”

Tô Trầm lâm vào trong trầm mặc.

Tổ chức Vận Mệnh Chi Thủ này, hắn đương nhiên là biết đến. Bởi vì bọn họ chính là tổ chức giống với Vĩnh Sinh Điện Phủ, Phục Hưng Chi Môn, do dư nghiệt Áo tộc thành lập.

Thế lực dư nghiệt Áo tộc trải rộng các nơi của trí tộc, bởi vì không thể lộ mặt ở các trí tuệ tộc, lại dã tâm chưa hết, suốt ngày đều muốn sinh sự.

Vận Mệnh Chi Thủ và Vĩnh Sinh Điện Phủ giống nhau, đều là tổ chức khủng bố xếp hạng hàng đầu của các quốc gia, suốt ngày là ám sát, cướp bóc vân vân.

Có thể nói cảnh nội Nhân tộc có cảnh ngộ gì, vậy Vũ tộc sẽ có cảnh ngộ đó, tình huống của hai bên thật ra cũng giống nhau nhiều mà khác nhau ít.

Thời khắc này nghe Anh Doanh như vậy vừa nói, Tô Trầm cũng không từ lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, lấy quan hệ của mình cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ, không chừng còn có thể kéo quan hệ với Vận Mệnh Chi Thủ.

Nhưng nghĩ một chút, Tô Trầm lại bỏ qua ý định này.

Hắn bây giờ tất cả đều đi ở trên quỹ đạo kế hoạch, tạm thời không cần thiết vẽ rắn thêm chân. Vận Mệnh Chi Thủ có thể là trợ lực, cũng có thể là biến số. Ở dưới tình huống tất cả thuận lợi, thực sự không cần thiết sinh thêm thị phi.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm đã hạ quyết tâm không đi để ý tới.

Bên này Anh Doanh lại nghĩ đến mình sau khi nói Vận Mệnh Chi Thủ sẽ làm Tô Trầm động tâm, không ngờ Tô Trầm chỉ tự hỏi một chút, liền nói: “Không quan hệ với ta, đánh xe lên đường.”

Anh Doanh nghe xong rất tuyệt vọng, Tô Trầm lại không chút để ý, đã ra hiệu bảo nàng đánh xe, mặc cho Anh Doanh cầu xin như thế nào vẫn vô dụng.

Vũ này thật ý chí sắt đá, Anh Doanh thầm nghĩ.

Nhưng nàng không thuyết phục được Tô Trầm cũng bất đắc dĩ, nghĩ chút chỉ có thể nói: “Ngươi không quan tâm Vận Mệnh Chi Thủ vì sao muốn xuống tay với gia tộc ta sao?”

“Đơn giản là một ít chuyện trên tiền tài ích lợi, ta không có hứng thú.” Một câu Tô Trầm đã chặn họng.

Chỉ luận tài phú, thiên hạ có mấy ai có thể so sánh được với hắn?

Tô Trầm cảm thấy hứng thú hàng đầu, vĩnh viễn là tri thức.

Tri thức vô tận.

Nói xong, hắn đã trở lại trong xe, cầm lấy một quyển pháp thư Vũ tộc bắt đầu xem.

Anh Doanh cảm thấy tuyệt vọng đối với cách nói của hắn, nhưng nhìn thấy hắn cầm sách đọc, đột nhiên có ý, hô: “Như vậy bảo tàng Ngọc Thanh Lam thì sao? Ngươi cũng không có hứng thú sao?”

“Hả?” Tô Trầm nghe tiếng ngẩng đầu.

“Ngươi nói bảo tàng Ngọc Thanh Lam, là Vũ tộc đại áo thuật sư Ngọc Thanh Lam truyền kỳ kia?” Tô Trầm hỏi.

“Trừ hắn còn có thể là ai?” Anh Doanh trả lời.