Chương 1060 Ra tay (1)
“Nhưng bọn hắn khẳng định sẽ không tha cho ta. Ta trước khi đến không biết, đã tiết lộ thân phận gia tộc, Vận Mệnh Chi Thủ nhất định sẽ không bỏ qua cho gia tộc. Cho nên công tử, van ngươi giúp ta một phen. Ta nguyện ý để gia tộc cùng hưởng bảo tàng với ngươi!” Anh Doanh cầu xin.
“Thì ra là như thế.” Tô Trầm rõ ràng.
Hắn cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Được, đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi một lần.”
“Quá tốt rồi.” Anh Doanh mừng rỡ muốn rời khỏi.
Tô Trầm giữ nàng lại: “Ta lại chưa cho ngươi đi.”
“Nhưng mà...”
“Ta đã nói giúp ngươi, lại không phải nói để ngươi rời khỏi như vậy. Với lại cho dù ngươi thông báo cho gia tộc lại như thế nào? Bọn họ gốc rễ ở Long sơn, chẳng lẽ chạy như vậy hay sao? Cho dù chạy, Vận Mệnh Chi Thủ sẽ không đuổi sao? Chỉ cần bọn họ còn nắm giữ bí mật bí cảnh Ngọc Thanh Lam, Vận Mệnh Chi Thủ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Anh Doanh kinh hãi.
Tô Trầm lộ ra nụ cười quỷ dị: “Đơn giản, để bọn họ không có bí mật này nữa không phải được rồi? Đi thôi, chúng ta đi Long sơn.”
Cái gì?
Anh Doanh chấn kinh.
Hóa ra Tô Trầm là muốn tự mình cướp đi bản đồ bí cảnh Ngọc Thanh Lam.
“Ngươi khốn kiếp! Không biết xấu hổ! Vô sỉ!” Nàng kêu to.
“Ô, kẻ địch mắng chửi chính là vinh quang của chúng ta.” Tô Trầm thản nhiên nói.
Hắn là Nhân tộc, không phải Vũ tộc.
Cho nên ở đây hắn vô luận làm việc như thế nào, cũng không có cố kỵ.
Giết người, đoạt bảo, giựt tiền, hắn cũng sẽ không để ý, khác nhau chỉ ở hắn muốn làm hay không.
Ngọc Thanh Lam là truyền kỳ đại sư nổi tiếng Vũ tộc, bảo tàng của nàng, đáng giá giết chóc một phen.
Dù sao chết cũng là Vũ tộc, hắn không đau lòng.
Cứ như vậy, Tô Trầm trực tiếp đánh xe chuyển hướng, hướng tới Long Sơn thành bay đi.
————————————
Long sơn là một dãy núi lớn uốn lượn như rồng, bởi vậy mà được đặt tên.
Long Sơn thành tọa lạc ở đầu Long sơn, nó có hai cái ngọn núi chênh chếch, thoạt nhìn giống hai cái sừng rồng, bảo vệ xung quanh đầu rồng trung ương.
Trên đỉnh núi đầu rồng trung ương, chính là Long Sơn thành.
Đây cũng là thói quen chỉ Vũ tộc có, bởi vì biết bay, Vũ tộc phần lớn thích xây thành trì ở chỗ cao.
Trừ Thiên Không Thành và cứ điểm Phù Điểm, các nơi thành thị khác của Vũ tộc cơ bản đều là thành lập ở các ngọn núi, bởi vậy cũng nhiều sơn thành có tiếng. Dù sao Vũ tộc có thể bay, cao tới đâu cũng không sao.
Bay xa tới Long Sơn thành, trực tiếp bay đến trước cửa Quy Sơn gia tộc hạ xuống.
Trước cửa đã có hai gã Vũ tộc trực tiếp hướng về phía Anh Doanh nghênh đón.
Trong đó một gã Vũ tộc càng nói: “Anh Doanh, thế nào? Đây là chuyện gì?”
Khi nói một câu sau, đã nhìn về phía Tô Trầm.
Quy Sơn gia tộc đem chuyện bảo tàng bí mật của Ngọc Thanh Lam coi là tuyệt mật, dù là con em gia tộc không phải ai cũng biết. Nhưng hai gã Vũ tộc này chờ đợi Anh Doanh là con em trung tâm, lại là rõ ràng. Cho nên thời khắc này nhìn Tô Trầm, ánh mắt đặc biệt không tốt, một kẻ trong đó càng dâng lên sát khí, hiển nhiên là quyết định thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Tô Trầm tinh thần lực cường hãn cỡ nào, lập tức cảm giác được sát khí của đối phương, cười nói: “Không sai, không sai, ta thích đối thủ như vậy. Như vậy giết mới đã nghiền.”
Nói xong đã bước về phía cửa chính của Quy Sơn gia.
“Lớn mật!” Gã Vũ tộc dâng lên sát khí kia đã hướng Tô Trầm ném tới một quả cầu lửa áo thuật, thế mà nói làm liền làm.
Tô Trầm khẽ nhíu mày: “Thật ra cũng tính là tính cách quyết đoán, nhưng ngươi đã không biết sống chết, vậy ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.”
Quả cầu lửa bay cực nhanh, Tô Trầm nói chuyện lại chậm rãi, nhưng chính là một nhanh một chậm này, lại đạt thành hài hòa quỷ dị. Tô Trầm từ lúc quả cầu lửa bay ra nói ra chữ thứ nhất, đến khi hắn nói xong một chữ cuối cùng, quả cầu lửa mới vừa tới trước mắt hắn, giống như nó bay qua không phải khoảng cách gang tấc giữa hai người, mà là muôn sông nghìn núi.
Đây chính là biểu hiện năng lực không gian của Tô Trầm tăng lên, dùng để đối phó áo thuật cường đại có lẽ còn chưa đủ, nhưng dùng để đối phó vẻn vẹn quả cầu lửa đã là đủ rồi.
Quả cầu lửa áo thuật nhìn như bay rất gần, thật ra lại bay khoảng cách đủ dài, dẫn tới khi nó tới trước mắt Tô Trầm, không ngờ không còn sức tiếp tục nữa, chỉ chạm một cái tự động tiêu tán.
Hai gã Vũ tộc đồng thời dại ra, ngay sau đó liền nhìn thấy Tô Trầm nói tiếng “Lên”, quả cầu lửa vừa mới tiêu tán đốm lửa chưa tắt hết kia lại lần nữa tụ tập, đánh trở về.
Nện trúng ở trên mặt kẻ ra tay.
Ầm!
Tên Vũ tộc ra tay đầu ngửa về phía sau, một quầng lửa lớn đã phát nổ.
Đầu hắn chưa bởi vậy nổ tung, cả khuôn mặt lại nở hoa, xem ra không chết cũng tàn phế rồi.
“Khốn kiếp!” Một tên Vũ tộc khác rống giận lao tới.
“Đừng!” Anh Doanh hô.
Nàng lúc này mới hô, lại đã muộn.
Tô Trầm tùy tay vung lên, tên Vũ tộc kia đã bị hắn ấn toàn bộ trên tường.
Chiêu Cánh Tay Thuật Sĩ này là áo thuật bình thường nhất, nhưng do Tô Trầm dùng ra, lại như có thần giúp, uy lực đặc biệt to lớn.
Tên Vũ tộc kia là tam hoàn áo thuật sư, lại bị Tô Trầm dùng một cái nhất hoàn áo thuật đã khống chế được, gấp đến độ liều mạng giãy dụa, lại không thể giãy thoát.
Tô Trầm vung tay lên, tên Vũ tộc đó bay ra ngoài.
Tô Trầm đã bước dài đi vào bên trong.
Quy Sơn gia tộc lập tức vang lên đầy tiếng chuông cảnh báo, hàng trăm hộ vệ gia tộc ùn ùn lao ra, vây hướng Tô Trầm.
Vù vù vù!
Tiếng mũi tên nhọn xé gió càng không ngừng vang lên.
Lấy tốc độ của Tô Trầm, tự nhiên không sợ những mũi tên này.
Nhưng hắn bây giờ đã giả mạo đại áo thuật sư, thì phải dùng thủ đoạn áo thuật giải quyết vấn đề.
Tô Trầm trực tiếp bỏ thêm cái phòng hộ tên cho mình, đó là một cái nhị hoàn áo thuật, đối với tên có tác dụng chống cự rất mạnh.
Chỉ thấy tên bay đầy không trung bắn ở trên người hắn, một lực tràng vô hình đã đem mũi tên bắn bay hết ra ngoài.
Ngay sau đó Tô Trầm hừ một tiếng, không khí chung quanh chợt ngưng đọng, mảng lớn khí lạnh hiện lên, khiến toàn bộ Vũ tộc phụ cận đều cứng đờ.
Nhưng đây không phải mục đích của Tô Trầm, chỗ khí lạnh đó nhanh chóng ngưng kết, trong khoảnh khắc hóa thành từng lưỡi đao sắc bén.
Tam hoàn áo thuật Hàn Băng Lợi Nhận (lưỡi đao hàn băng).
Chẳng qua áo thuật sư bình thường nhiều nhất một lần ngưng tụ bảy tám miếng Hàn Băng Lợi Nhận, Tô Trầm lại là một lần đã ngưng kết bảy tám mươi mảnh.
Phàm là áo thuật hắn nắm giữ, trừ phi không có phân chia cao thấp, nếu không tất nhiên là hiệu quả mạnh nhất.
Nhìn thấy những Hàn Băng Lợi Nhận này xuất hiện, Anh Doanh biến sắc: “Thanh Ngân công tử, đừng!”
Nhưng nàng nói vẫn chậm một bước, Tô Trầm vung tay lên, những Hàn Băng Lợi Nhận đó đã hướng bọn Vũ tộc bay đi.
Ánh sáng lạnh chợt nổi lên, chỉ nghe một mảng tiếng dây đàn tan vỡ, lại thì ra là dây cung trong tay đám Vũ tộc kia bị Tô Trầm một lần cắt đứt hết.
Có vài tên áo thuật sư Vũ tộc còn muốn ra tay công kích, Tô Trầm lại hừ một tiếng.
Một luồng uy áp vô hình đã càn quét ra.