← Quay lại trang sách

Chương 1076 Tiến vào

Lại liên tưởng đến các hư không ma vật vừa rồi, trong lòng Tô Trầm mơ hồ có đáp án.

Xem ra, năm đó Ngọc Thanh Lam khi chế tạo cổ thụ chiến bảo này, chỉ sợ mưu cầu so với thứ mình nhìn thấy còn lớn hơn.

“Thế mà dám lợi dụng vết nứt hư không để mở rộng không gian bên trong, quả nhiên rất có ý tưởng. Nhưng xem ra, ngươi thất bại thật thê thảm. Không riêng chiến bảo chưa thành, ngay cả bên trong cũng bị lũ hư không ma vật kia chiếm. Đây là nguyên nhân ngươi đem nó phong ấn lại nhỉ? Hê hê, mưu toan lấy sức một người hoàn thành chuyện lực lượng một quốc gia mới có thể làm được, quả nhiên điên cuồng.” Tô Trầm nói, trong khẩu khí lại không có chút xem thường nào.

Phàm là người có thể thành tựu kỳ tích, người nào ở trước khi thành tựu không phải để người ta cho rằng mạnh miệng cuồng ngôn? Ví dụ như Tô Trầm chính là như thế. Loại người này, cũng chỉ có ở sau khi hắn hoàn thành mới thấy hắn vĩ đại.

Nhưng luôn có một số người chưa thể hoàn thành giấc mộng của mình.

Vậy bọn họ sẽ không vĩ đại sao?

Ít nhất Tô Trầm không cho rằng như vậy.

Ngọc Thanh Lam tuy thất bại, nhưng quyết đoán thủ đoạn của nàng vẫn khiến Tô Trầm phục.

Nhưng phục thì phục, bây giờ hắn càng hy vọng Ngọc Thanh Lam chưa bởi vì thất bại này mà đem của cải của mình tiêu hao hết.

Nàng tốt xấu để lại chút gì đó ở nơi này chứ.

Thời khắc này nghĩ đến đây, Tô Trầm bước nhanh.

Nơi này bởi vì mượn dùng vết nứt hư không để mở rộng, không gian bên trong đã rất lớn. Lúc trước sào thụ trấn là khởi điểm, nhưng sau khi bị Hư Vô Chi Ảnh truyền tống qua, chính hắn cũng không biết đang ở nơi nào.

Nhưng không sao cả, không gian lớn như thế nào nữa chung quy cũng có điểm cuối, Tô Trầm chỉ cần dọc đường tìm tiếp, chung quy có thể tìm được.

Càng đừng nói hắn còn có cảm giác không gian.

Chỉ là nơi này bởi vì kết nối hư không, nhắm chừng hư không ma vật không phải ít, thật ra phải cẩn thận một chút.

Tô Trầm vừa nghĩ tới đây, trực tiếp lấy ra một bình máu mình cất giữ, chế thành bảy tám cái hóa thân, để bọn nó đi ra xung quanh, dẫn trước cho mình, đồng thời cũng mở rộng không gian cảm giác của mình.

Có các hóa thân chiến đấu này, tuy không đảm đương nổi tình huống gì lớn, nhưng dùng để báo động trước lại là đủ rồi.

Khó được nhất là huyết mạch tương liên với mình, hóa thân nhìn thấy tức là mình nhìn thấy, vừa lúc cũng thử một chút bố cục của những kẻ phía sau...

————————————————————

Ngay sau khi Tô Trầm tiến vào bí cảnh không lâu, một đám người cũng đang nhanh chóng chạy tới, chính là bọn Lý Đạo Hồng Dạ Thần Dương.

Tới đứng dưới cái cây to, sắc mặt Lý Đạo Hồng âm trầm: “Bọn họ đi vào rồi.”

Dạ Thần Dương hỏi: “Đi vào thì vào thôi, Lý huynh vì sao cảm giác khó chịu như thế?”

Lý Đạo Hồng hừ một tiếng: “Còn không phải bí cảnh này động tĩnh quá lớn. Động tĩnh lớn như thế, thứ nhất sợ là còn có thể đưa tới phiền toái mới, thứ hai, đối phương cũng có thể sẽ ý thức được tất nhiên đưa tới người khác, do đó có điều phòng bị, muốn đánh lén lại khó khăn.”

Dạ Thần Dương lắc đầu: “Chinh chiến chi đạo, chung quy là chú ý đường hoàng chi đạo. Lý huynh ngươi tốt xấu cũng là vương tử Nhân tộc, làm việc cũng nên có phong cách vương đạo mới phải. Đánh lén... Chung quy là không lên được mặt bàn.”

Lý Đạo Hồng lại lặng lẽ trả lời: “Ta là vương tử không phải thái tử, địa vị đại thống không quan hệ với ta, cần phong thái vương giả cái gì, ngược lại dẫn tới nghi kỵ. Với lại huyết mạch Lý gia ta sở trường cũng không phải chính diện quyết đấu.”

Dạ Thần Dương liền cười nói: “Tùy ngươi đi, dù sao việc đã đến nước này. Đối phương cho dù có chuẩn bị, gấp gáp cũng không chuẩn bị được gì, chúng ta trực tiếp giết tới, diệt đối phương, cướp đi bảo vật, chính là không còn gì tốt hơn.”

“Đúng ra nên như thế.” Lý Đạo Hồng đã cười to đáp lại.

Xoát xoát xoát!

Từng cái bóng người đã nhảy vào phía dưới.

Cũng là tiến vào trong thân cây to, trước mắt bọn họ xuất hiện lại không phải sào thụ trấn, mà là một sa mạc bát ngát.

“Ô, quả nhiên có khí tức hư không.” Dạ Thần Dương ngửi không khí vài cái, phát ra cảm khái như vậy.

“Xem ra là nơi này không sai rồi.” Lý Đạo Hồng cũng lặng lẽ nói.

“Như vậy kế tiếp, phải trông vào Lý huynh rồi.”

Nghe được lời này, Lý Đạo Hồng khẽ nhíu mày: “Đó là tự nhiên, ngươi cứ xem là được.”

Hắn nói xong đã ngồi xuống, thấp giọng tụng niệm lên.

Theo tiếng hắn tụng niệm, phía sau hiện ra một bóng dáng kỳ dị như ẩn như hiện, thoạt nhìn như con rắn dài, lại có cái đầu mỹ nữ, hướng không trung phun ra nuốt vào cái lưỡi rắn, đột nhiên hiện ra nụ cười, cứ như vậy lao về phía chỗ trống, ‘Vù’ một cái đã biến mất không thấy nữa.

Lý Đạo Hồng thì toàn thân run lên, hai mắt trắng bệch, đã tiến vào trong trạng thái cực kỳ kỳ dị.

Ngay sau khi bọn họ tiến vào mảng bí cảnh này không lâu, lại là một đám Vũ tộc bay tới.

Đám Vũ tộc này đi ngược lại hình tượng nhất quán của Vũ tộc, khí thế dũng mãnh, thoạt nhìn ai cũng đều hung mãnh không thôi, cánh chim màu đen càng phấp phới ra sát khí hùng hồn.

Một gã Vũ tộc đầu trọc trầm giọng nói: “Có vũ khác đi vào trước. Con mẹ nó, bảo bối trên địa bàn của lão tử, thế mà còn có vũ khác dám nhanh cánh giành trước. Các anh em, các ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Đương nhiên là cướp về!”

“Đúng! Cướp, giết sạch!” Toàn bộ vũ đạo (vũ: Vũ tộc, đạo: trộm cướp) theo ở phía sau cùng nhau hô to.

“Vậy thì đi! Không ai có thể cướp bảo bối của Liệp Phong Đạo chúng ta!”

“Đi! Đi! Đi!”

Theo đại hán đầu trọc hô một tiếng, lượng lớn vũ đạo ùn ùn gào thét ùa vào trong hang.

Đám vũ đạo này tiến vào không lâu, lại là một đội Vũ tộc xuất hiện.

Cầm đầu là lão giả đội nón cao, trong tay còn cầm quyển sách, làm người ta ngạc nhiên nhất là thế mà không có hai cánh, dáng người thấp bé, rõ ràng là gã Áo tộc.

Sau khi tới trên cây, cũng chưa tiến vào, mà là trước lật quyển sách trong tay, như đang xem cái gì, một lát sau nói: “Có ba nhóm vũ đi vào trước, thế mà còn có nhân tộc?”

Một gã Vũ tộc đi theo phía sau lão giả nói: “Nhân loại? Nhân loại có thể tùy ý hành tẩu ở địa giới Vũ tộc ta cũng không nhiều.”

“Hẳn là Lý Đạo Hồng, năng lực của hắn thích hợp nơi này.”

“Vấn đề là hắn làm sao biết việc nơi này?”

Các Vũ tộc đó nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh mắng: “Phản đồ chết tiệt!”

Lão giả cầm sách giơ tay, toàn bộ Vũ tộc đồng thời câm mồm.

Lão giả lại nói: “Cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cần gì phải kinh ngạc.”

Lại là sớm có ý tứ.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?” Một nữ cánh chim màu vàng theo phía sau lão giả cầm sách hỏi.

“Bọn họ có thứ bọn họ muốn tìm, chúng ta có thứ chúng ta muốn.” Lão giả trả lời: “Thứ bọn họ cần là tài phú, tài nguyên, mà thứ ta cần, là tri thức. Nếu có thể, cũng có thể không xung đột.”

“Hiền giả nói rất đúng, chúng ta cần đầu tiên là tri thức. Tri thức của Ngọc Thanh Lam, mới là thứ quan trọng nhất. Mà cũng chỉ có tồn tại như hiền giả, mới có thể thật sự phát huy diệu dụng của tri thức.”