Chương 1082 Mê Ly Mộng Cảnh (1)
Trong đó, như phong bế tin tức người khác, ưu tiên quyền hạn bản thân không thể nghi ngờ lớn hơn nhiều so với loại quyền hạn ở Không Gian Ảo Mộng tạo một gian phòng hợp tâm ý mình.
Nhưng muốn nói hiểu biết với Không Gian Ảo Mộng, lại hoàn toàn ngược lại.
Người trước quyền hạn tuy lớn, lại là so với người quyền hạn khác, nói trắng ra chính là quyền hạn lớn nhỏ giữa khách nhân cùng khách nhân. Một khách nhân có thể hành hung một khách nhân khác mà không chịu bất cứ trừng phạt nào, đây là chuyện tương đối đã nghiền, lại không giúp gì hắn lý giải không gian này, nắm giữ thế giới này.
Trái lại, ở trong Không Gian Ảo Mộng tự mình xây nhà, vô hạn truyền tống, là tác dụng với bản thân Không Gian Ảo Mộng, lại là quyền hạn trên ý nghĩa thật sự.
Cho nên Tô Trầm lý giải đối với Không Gian Ảo Mộng vượt xa người khác.
Hơn nữa hắn là hiền giả Tô Trầm, hôm nay luận năng lực nghiên cứu, phóng mắt Nhân tộc đã không có mấy ai so được với hắn, cho nên hắn lý giải đối với Không Gian Ảo Mộng là tương đối khắc sâu, chỉ là trước kia chỉ có Không Gian Ảo Mộng, thiếu đối chiếu, bây giờ đột nhiên vào tiểu mộng không gian như vậy, cảm giác lập tức khác.
Nhưng cũng chính bởi nó nhỏ, ngược lại càng dễ dàng thấm nhuần bản chất hơn.
Thời khắc này Tô Trầm thân ở mộng cảnh, mắt thấy mộng ma chung quanh không ngừng gào thét, mơ hồ lại có loại cảm giác kỳ quái.
Hắn cảm thấy mình như có thể khống chế đám mộng ma này.
Đây là đạo lý nói không nên lời, lại là một loại trực giác phi thường đặc thù.
Nhưng khi hắn thật sự muốn đi khống chế khi, lại phát hiện mình căn bản làm không được.
Hắn hoàn toàn không biết nên đi làm như thế nào.
“Ô, vẫn là vấn đề phương pháp sao? Mộng thuật... Đã là thuật, tự nhiên có pháp. Đáng tiếc, ta cưa từng học mộng cảnh chi thuật, không biết nên vận dụng như thế nào. Nhưng... Ta ít nhất biết, đây là mộng cảnh của ta!” Tô Trầm lẩm bẩm.
Đây là mộng cảnh của ta!
Ở đây, ngươi mới là khách, ta mới là chủ!
Ác khách tới nhà, muốn ảnh hưởng thần trí của ta, bóp méo ký ức của ta, xâm nhập tư tưởng của ta, khống chế tính tình của ta.
Nhưng, có dễ dàng như vậy sao?
Dựa vào tinh thần lực cường đại, Tô Trầm tỉnh táo hơn xa so với bất cứ mục tiêu nào Lý Đạo Hồng từng xâm nhập.
Dựa vào sự tỉnh táo này, hắn quan sát những mộng ma kia.
Hắn ở mộng cảnh, toàn bộ năng lực của bản thân theo lý đều không thể sử dụng.
Nhưng ngay trong quá trình hắn cố gắng quan sát, hắn trong mộng cảnh, hai mắt thế mà dần hiện thần quang.
Vi Sát Chi Nhãn!
Năng lực của Vi Sát Chi Nhãn thế mà được thể hiện ở trong mộng cảnh.
Thân ở mộng cảnh, toàn bộ năng lực của bản thân đều không thể sử dụng!
Thân ở mộng cảnh, toàn bộ năng lực của bản thân đều có thể sử dụng!
Đây là hai khái niệm mâu thuẫn, nhưng ở trong mộng cảnh, lại vô cùng chân thật tồn tại.
Nếu ngươi không biết phương pháp, vậy ngươi cái gì cũng không dùng được, ngược lại, thì tất cả đều có thể thực hiện.
Bản thân Tô Trầm cũng không biết mình bây giờ ở trạng thái nào, nhưng hắn bây giờ chính là hết sức chăm chú nhìn, nhìn những mộng ma kia. Vì thế mộng ma ở trong mắt hắn, dần dần thế mà lại trở nên trong suốt.
Tô Trầm có thể nhìn thấy từng sợi dây nhỏ kia cấu thành chúng nó tồn tại.
Sợi dây nhỏ của tinh thần lực.
Cứ như vậy dệt ra một hình ảnh mộng ma, ở trong mộng cảnh của hắn tàn sát bừa bãi.
Linh hồn tinh não nhanh chóng vận chuyển, ghi lại mỗi một hình ảnh, mỗi một tổ hợp, mỗi một biến hóa.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đứt!”
Bốp bốp bốp bốp!
Sợi dây tinh thần lực liên hệ thân thể mộng ma ùn ùn đứt gãy.
Trên mây lành phương xa, Lý Đạo Hồng đột nhiên phát ra một tiếng kêu to “A”, tròng trắng mắt trợn lên, tê liệt ngã xuống ở trong tầng mây.
“Đạo Hồng!” Dạ Thần Dương hô một tiếng, nâng Lý Đạo Hồng dậy.
Chỉ thấy Lý Đạo Hồng há hốc mồm, một hồi lâu mới kêu “A” một tiếng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Thần Dương hỏi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Đạo Hồng há miệng thở dốc, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì hắn cũng không xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay tại vừa rồi hắn chế tạo rất nhiều mộng ma công kích đối thủ, kết quả không biết vì sao đột nhiên tinh thần kết nối liền đứt.
Tinh thần kết nối đứt thì đứt, vấn đề là chế tạo mộng ma cũng cần tiêu hao tinh thần lực.
Lần này thì tốt rồi, nhiều tinh thần lực như vậy lại ở lại chỗ đối thủ. Lần này ảnh hưởng đối với hắn không nhỏ, trực tiếp dẫn tới tinh thần lực của hắn giảm xuống mấy chục điểm.
Chuyện này tính là thế nào?
Lý Đạo Hồng là người sĩ diện, ở dưới tình huống không xác định, tự nhiên sẽ không nói ta bị người ta trừ mấy chục điểm tinh thần lực đá ra.
Cho nên hắn sau khi nghĩ một chút, chớp chớp mắt, nói: “Không có việc gì, ta lại tiếp tục.”
Đã một lần nữa nhập định.
Lần này hắn kéo Tô Trầm đi vào giấc mộng càng nhanh hơn.
Bởi vì Tô Trầm còn chưa thoát ly mộng cảnh.
Không phải hắn không có cách nào thoát ly, mà là hắn không muốn thoát ly.
Sau khi một lần chặt đứt tinh thần kết nối của Lý Đạo Hồng, các mộng ma kia đã bị hắn giữ lại trong mộng cảnh của mình, mất đi khống chế. Tiếp theo Tô Trầm chỉ là ý niệm khẽ động, đã đem đám mộng ma kia hoàn nguyên toàn bộ, hóa thành tinh thần lực bổn nguyên nhất, giữ lại vĩnh cửu cho mình.
“Ồ?” Phát hiện sự thật tinh thần lực của mình tăng lên, Tô Trầm cũng có chút kinh ngạc.
Mấy chục điểm tinh thần tuy không nhiều, lại đại biểu cho một tương lai đáng mừng—— thì ra tinh thần lực còn có thể tăng lên như vậy.
Nhưng càng quan trọng hơn là, Tô Trầm đã biết nên vận dụng mộng ma như thế nào.
Hắn hấp thu đám mộng ma kia, cũng giải cấu đám mộng ma đó, ở dưới linh hồn tinh não suy tính, đã nắm giữ một ít kỹ xảo cơ bản chế tạo mộng ma.
Đương nhiên, muốn nói xông vào trong mộng của người khác chế tạo mộng ma, vậy còn xa xa không bằng, nhưng dùng để thủ vệ bản thân lại là đủ.
Ngay sau đó, rất nhiều mộng ma một lần nữa sinh ra.
Một lần này, lại chịu bản thân Tô Trầm nắm giữ.
“Thực xấu, đổi cái bộ dáng đi.” Tô Trầm cũng không thích bộ dáng mộng ma bây giờ, theo ý niệm của hắn, mộng ma biến hóa, lại thành từng người áo đen, cầm đao sắc, hộ vệ ở bên cạnh Tô Trầm. Do đó, mộng ma trở thành thủ vệ mộng cảnh của Tô Trầm.
Nhưng biến hóa chỉ là hình tượng, ở trên bản chất lại chưa có gì khác, đều là lấy công kích làm chủ. Chẳng qua thủ vệ mộng cảnh bởi ý chí Tô Trầm mà sinh ra sử dụng càng thêm thuận tiện, cho dù chết, cũng là trở về tinh thần hải của Tô Trầm.
Ngay lúc Tô Trầm ung dung cảm thụ chiêu trò mới mình học được, Lý Đạo Hồng đã lại một lần xông vào.
“Còn tới?” Tô Trầm cũng có chút kinh ngạc.
Lần này hắn ngay lập tức cảm ứng được Lý Đạo Hồng xâm nhập.
Tiểu tử này đã lại tới, vậy hắn cũng không khách khí.
Tô Trầm trực tiếp triệt hồi toàn bộ mộng cảnh thủ vệ, mặc kệ ý thức của Lý Đạo Hồng vào thẳng.
Lý Đạo Hồng phát hiện một lần này xâm nhập thoải mái vô cùng, vốn bức tường mộng cảnh mỗi lần xâm nhập đều tất nhiên cần tốn một phen công phu thế mà dễ dàng mở ra, tiết kiệm cho hắn rất nhiều khí lực.