← Quay lại trang sách

Chương 1130 Thức tỉnh (1)

Nhưng đây lại không phải điều Khắc Lôi Tây Đạt kỳ vọng.

“Không!” Hắn hét một lần nữa.

Nhưng một lần này, không là lôi hệ pháp tắc nữa, mà là tiếng kêu tuyệt vọng, Tô Trầm ngược lại, khóe miệng mím ra một tia mỉm cười.

Đúng vậy, một màn này sớm đã bị hắn dự liệu từ trước.

Ở lại trong cấm địa thời gian dài như vậy, Tô Trầm đã sớm thôi diễn đối với mọi khả năng, đủ loại ứng biến của Khắc Lôi Tây Đạt đều trốn không thoát hắn tính toán, một màn trước mắt, chính là một loại khả năng trong vô số sự thôi diễn của hắn, chính bởi vậy, Tô Trầm mới có thể mượn lực dùng lực.

Ngươi dùng ra thủ đoạn ta không thể chống cự lại như thế nào? Nó đã cường đại, ta liền khiến nó càng cường đại hơn chút, sau đó mượn dùng tay ngươi, đi kích hoạt con hoang thú kia.

Ầm!

Tru Thần Lôi Mâu rốt cuộc chạm đáy, đánh thật mạnh trúng mục tiêu, tiếp theo cửa hang liền bùng nổ ra một cơn thủy triềulôi điện cực kỳ khủng bố, đó là lực lượng Tru Thần Lôi Mâu không chỗ nào để đi, lại từ cửa hang phản xung mà quay về, dẫn tới bầu trời phát nổ ra một mảng lớn hào quang lôi điện, cực kỳ sặc sỡ đẹp mắt.

Nhưng Khắc Lôi Tây Đạt và Tô Trầm đối với một màn này đều thờ ơ.

Bọn họ để ý không phải cái này, mà là phản ứng kế tiếp.

Chỉ là...Hết rồi?

Vậy là hết rồi?

Không có phản ứng?

Khắc Lôi Tây Đạt và Tô Trầm đều có chút trợn mắt há mồm.

Vì sao sẽ như vậy?

Vì sao đã đánh trúng mục tiêu, nhưng chưa có phản ứng nên có trong dự đoán?

Một khắc đó Khắc Lôi Tây Đạt và Tô Trầm bốn mắt nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

Sau đó trên mặt Khắc Lôi Tây Đạt hiện ra một nụ cười.

“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha!” Khắc Lôi Tây Đạt không kiềm chế được nữa cười dài lên.

Cho nên, mình vẫn thất bại rồi sao? Tô Trầm thở dài.

Ngàn tính vạn tính, chỉ là chưa tính đượckết cục này.

Đúng lúc này, núi Vạn Độc đột nhiên chấn động một cái.

Như rồng xoay người, cả ngọn núi đồng thời khẽ lay động.

Khắc Lôi Tây Đạt và Tô Trầm đồng thời cứng ngắc.

Khắc Lôi Tây Đạt đột nhiên biến sắc, lần thứ ba hô lên tuyệt vọng: “Không.”

“Rống!!!!!!!!”

Một tiếng rống giận cực kỳcuồng bạo chợt vang lên, nháy mắt nổ vang khắp phía chân trời.

Phành phành phành phành!

Theo một tiếng gầm rú kinh thiên động địa này, khắp mặt đất núi Vạn Độc đồng thời bắt đầu phun trào.

Giống như có suối phun ra từ dưới lòng đất, núi Vạn Độc nháy mắt có thêm trăm ngàn lỗ thủng, vô số núi đá dâng lên, đem những khối núi đá kia đội ra khỏi mặt đất, là từng làn thủy triều màu đen.

Thủy triều độc!

Thủy triều kịch độc khủng bố, mãnh liệt, vô biên vô hạn!

Chúng nó cứ như vậy từ dưới lòng đất lan tràn ra, lao thẳng về phía chân trời, nháy mắt tràn ngập cả khoảng trời, đem bầu trời xanh thẳm hóa hết thành một mảng cháy đen.

“Trời ạ!” Khắc Lôi Tây Đạt run rẩy phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

Ngay cả Tô Trầm cũng hơi biến sắc một chút.

Uy thế như vậy, đây mới là trời sụp đất nứt ý nghĩa thật sự!

So sánh với khí tượng to lớn này, ngay cả thủ đoạn cấm chú của Truyền Kỳ đại áo thuật sư cũng tỏ ranhỏ bé như thế.

Bức tượng thiên thần khổng lồ vừa rồi còn cao cao tại thượng uy phong vô cùng, đứng ở trước mặt ngàn vạn dòng suối khí độc này, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục ướt người trốn tránh, khí thế này, đại khái cũng chỉ chống đỡ hai ba dòngsuối phun khói độc trong đó tập hợp.

Nói cách khác, con hoang thú này chỉ là một lần hành động saukhi tỉnh lại, đã đủ để sánh mấy chục áo thuật cấp cấm chú.

Điều này thì có thể lý giải, vì sao đối phó một con hoang thú, cần các trí tuệ tộc dốc sức cả tộc chống đỡ.

Không có điều gì khác, thật sự quá đáng sợ.

Mà hoang thú ít nhất còn là sức cả tộc có thể chống lại, về phần nguyên thú thì không cần phải nói.

Nhưng ở trong hoàn cảnh giờ này ngày này, hoang thú thật ra so với nguyên thú càng đáng sợ hơn.

Bởi vì nguyên thú đã định sẵn khó tỉnh, cho dù tỉnh lại cũng sẽ nhanh chóng chết đi.

Hoang thú lại khác, thực lực chúng nó thấp hơn nguyên thú, ý nghĩa năng lực thích ứng đối với hoàn cảnh cũng mạnh hơn.

Khi một con hoang thú tỉnh lại, nếu chúng nó muốn, cũng có thể tùy ý làm bậy một đoạn thời gian.

Chính bởi vậy, đối mặt hoang thú các trí tuệ tộc không thể không cố gắng chống lại, chỉ vì ngươi không chống đỡ, vậy thì phải bị nó diệt.

Trước mắt con hoang thú này bị Tô Trầm dẫn động, chính thức tỉnh lại, không có ai biết nó sẽ tỉnh bao lâu, nhưng ít ra bây giờ, Vận Mệnh Chi Thủ phiền toái to rồi.

Hoang thú xoay người, toàn bộ núi Vạn Độc cũng bắt đầu run lên.

Đối với hoang thú mà nói, núi Vạn Độc giống chăn đắp ở trên người nó, mình đã tỉnh, vậy hất chăn một cái là chuyện rất bình thường. Về phần nói sinh tồn ở trên chăn... Bọ chó?

Ai sẽ quan tâm?

Cái gọi là gầm rú kia, chẳng qua là hoang thú khi bất mãn phát bực, như bị muỗi đốt một cái, mạnh mẽ từ trong trạng thái giấc ngủ tỉnh lại, phát ra bất mãn.

Mà ở sau khi tỉnh lại, động tác ngay sau đó tự nhiên chính là...Đập muỗi.

Tuy phản xạ hình cung dài chút, phản ứng cũng chậm chút, nhưng cú vỗ chung quy vẫn đã tới.

Oành!

Một cái xúc tuthật lớn chợt từ dưới lòng đất lao ra, giống như cột chống trời, vào thẳng không trung, sau đó hướng chỗ Tô Trầm và Khắc Lôi Tây Đạt đứng thẳng hung hăng đập xuống.

Tô Trầm và Khắc Lôi Tây Đạt đồng thời biến sắc, thân thể chợt lóe, dịch chuyển.

Né tránh cũng không phải quá khó, tốc độ hoang thú rõ ràng có chút chậm.

Cái này không kỳ quái.

Nó thật sự quá lớn.

Lớn đến mứctốc độ phản xạ thần kinh của nó thật ra thua xatrí tộc nhỏ bé, cái này giống như tốc độ phản ứng của con người thật ra cũng không nhanh được như muỗi. Có rất ít nhân loại có thể vỗ đượccon muỗi đang bay, muỗi càng nhiều thời điểm là ở trong quá trình hút máu bị đánh trúng.

Cho nên khi Khắc Lôi Tây Đạt và Tô Trầm toàn lực né tránh, tránh cũng tránh không phải quá khó khăn.

Tuy gió gào thét, lôi tàn phá, uy phong vô cùng, nhưng bọn họ coi như an toàn.

Nhưng an toàn, người khác lại không dễan toàn như vậy.

Nơi này là tổng bộ Vận Mệnh Chi Thủ, lượng lớn thành viênVận Mệnh Chi Thủ sinh sống.

Một khắc hoang thú xoay người, chỉ là sương độc phun trào dưới lòng đất kia, đã khiến vô số người chết oan chết uổng ngay tại chỗ.

Tuy bọn họ có thuốc giải đặc chế, nhưng sự thật là thuốc giải đó không phải hoàn toàn có hiệu quả, luôn có một số loại độc là thứ mà thuốc giải không thể giải quyết. Trước kia những loại độc này được phân bố ở cấm địa, thuộc loại trạng thái tĩnh, chỉ cần mọi người không đi chạm vào sẽ không sao.

Bây giờ thì khác, khói độc chủ động phun trào, toàn bộ độc đồng thời ập tới, độc không giải được ai cũng không rõ là gì phun tới.

Chỉ phun ra một hơi, vô số thành viên Vận Mệnh Chi Thủ hóa thành xương trắng ngay tại chỗ.

Thế này coi như tốt, còn có một số sau khi bị khói độc phun trúng chưa tử vong ngay tại chỗ, lại hóa thành độc thi, chủ động công kích tồn tại khác. Loại thi thể bị kịch độc khống chế này, thân thể cũng tồn tại kịch độc, cho dù chỉ là bị cào rách da chút, cũng sẽ thối rữa mà chết, căn bản không có thuốc nào cứu được.