Chương 1136 Mẫu Thần Cung (Thượng) (2)
Trong một chỗ bầu trời khác, một hóa thân của Tô Trầm đang bay đi, đột nhiên thân hình rung lên, khí thế trên người hóa thân chợt tăng vọt, là bản thể mượn hóa thân buông xuống.
Nhìn nhìn bầu trời chung quanh, Tô Trầm lắc đầu thở dài một tiếng, sau khi lại lần nữa phóng ra vài cái hóa thân, tiếp tục bay về phía trước.
Hắn biết rõ không cần bao lâu, Khắc Lôi Tây Đạt vẫn có thể đuổi tới.
Quả nhiên, hai ba canh giờ sau, Khắc Lôi Tây Đạt đã lại lần nữa tới gần Tô Trầm, Tô Trầm cũng không để ý đến gã, thấy gã xuất hiện, trực tiếp lắc mình một cái biến mất.
Diêu Quang Huyễn Ảnh mỗi lần cự ly xa truyền tống đều tiêu hao rất lớn, nhưng mỗi một lần Khắc Lôi Tây Đạt đều phải tốn mấy canh giờ mới có thể đuổi kịp, nhưng cũng đã cho Tô Trầm đủ cơ hội nghỉ ngơi.
Chỉ là bởi vậy, Tô Trầm nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi Khắc Lôi Tây Đạt cũng khó khăn.
Khắc Lôi Tây Đạt liền như ác mộng của hắn, cách mỗi một đoạn thời gian liền tất nhiên xuất hiện.
Hai người này ngươi truy ta đuổi phát triển đến cuối cùng, thậm chí cũng sinh ra sự ăn ý, qua mỗi một đoạn thời gian, Tô Trầm đánh giá xấp xỉ rồi, không cần thấy Khắc Lôi Tây Đạt, trực tiếp Diêu Quang Huyễn Ảnh một cái, mà Khắc Lôi Tây Đạt cũng là chỉ cần nhìn thấy Tô Trầm sẽ tự động thả chậm tốc độ, bởi vì gã đã biết kế tiếp sẽ xảy ra điều gì.
Chỉ đáng tiếc cho dù như vậy, Khắc Lôi Tây Đạt cũng không tính buông tha Tô Trầm.
Vận Mệnh Chi Thủ hủy diệt, khiến Khắc Lôi Tây Đạt vô cùng thống hận đối với hắn, cho dù đuổi giết đến chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tô Trầm cũng nổi tính bướng, rõ ràng là bản thân ngươi nói không giữ lời cứ muốn bắt ta, bây giờ còn ngoan cố đối đầu với ta?
Được, ta đi chỗ nào ngươi cũng đi chỗ đó phải không? Lão tử trái lại muốn xem, ngươi rốt cuộc có phải lợi hại như vậy hay không.
Nghĩ đến đây, Tô Trầm cũng mặc kệ gã, trực tiếp khống chế toàn bộ hóa thân, từ các phương hướng hướng tới Thiên Không Thành.
Ngươi trâu bò, có bản lãnh chúng ta chơi ngay tại Thiên Không Thành một trận.
Đây là lời khiêu chiến vô thanh Tô Trầm hướng Khắc Lôi Tây Đạt phát ra.
Khắc Lôi Tây Đạt ý thức được.
Hắn tiếp chiêu.
——————————————————
Thiên Không Thành.
Ở trong lịch sử Nguyên Hoang đại lục, Thiên Không Thành cơ bản có thể tính là đại danh từ ‘vô địch’.
Cứ điểmchiến tranh này hao hết vô tận sức người sức củaVũ tộc sáng tạo mà thành vì chiến tranh mà tồn tại, từng có truyền kỳchính diện cứng rắn đối đầu hoang thú.
Nhưng ở sau khi vô địch quá lâu, Thiên Không Thành cũng dần dần thay đổi.
Nó trở nên lớn hơn nữa.
Cứ điểm chiến tranh ngày xưa lại có thêm cả mảng lớn lãnh thổ, có núi, nước, đồng hoang, cũng có thôn trang và cư dân.
Thiên Không Thành thật ra đã sớm nên đổi tênThiên Không quốc, chỉ là vùng đất một thành trì, lại nạp dân cư một quốc gia.
Ở trên trình độ nào đó, Vân Tiêu quốc độquả thật chính là Thiên Không Thành, ngược lại cư dân ở ngoài Thiên Không Thành, càng giống người khai hoang hơn. Nội bộ Vũ tộc thậm chí bởi vậy sinh ra kỳ thị “dân thành phố”trong thành và ngoài thành.
Đi xa quá rồi, mặc kệ nói như thế nào, Thiên Không Thành từng vô địch hôm nay đã chuyển biến thành một quốc gia náo nhiệt to lớn lấy cứ điểm chiến tranh làm trung tâm hình thành.
Mỗi ngày đều có Vũ tộc không đếm xuểở đây ra vào, buôn bán, náo nhiệt phi phàm.
Đối với Vũ tộc mà nói, Thiên Không Thành như là thánh địa trong cảm nhận của bọn họ, chỉ cần thân là Vũ tộc, mặc kệ ở đâu, luôn muốn tới nơi này bái lạy một phen.
Mà trung tâm tế bái này, là vị Thiên Không Mẫu Thần Cungkiaở chỗ cao nhất của Thiên Không Thành, trên đỉnh Vân Miểu.
Thiên Không Mẫu Thần Cung tức làtổng bộ Vũ Thần Giáo, Thiên Không Mẫu Thần là Vũ Thần, làtín ngưỡng tinh thần Vũ tộc, bản thể nó là một bứctượng thầnđầu nữ thân ưng, đứng ởđỉnh Vân Miểu, ngày ngày nhận vạn dân Vũ tộc cung phụng.
Vũ Thần Giáo cũng lấy nó lập giáo, khiếnVân Tiêu quốc độ trở thành quốc gia chính giáo hợp nhất.
Đương nhiệm giáo hoàngU Mộng Hoa Liên của Vũ Thần Giáocũng là một vị hùng tài đại lược, cùng quốc chủ Vĩnh Dạ Lưu Quang, đem Vân Tiêu quốc độ thống trị phát triển không ngừng, cũng có dã tâm không ngừng mở rộng lãnh thổ.
Hôm nay, Thiên Không Mẫu Thần Cung mỗi ngày đều tiếp đãi ngàn vạn con dân Vũ tộc, bọn họ từ vạn dặm xa xôi từ quê nhà đến nơi đây, co lạiđôi cánh, sau đó đi bộ lên núi, ba bước một vái, năm bước một lạy, hiển lộ hết sự thành kính.
Bởi vì tín ngưỡng nhất trí, tín đồ nơi này tuân thủ nghiêm ngặt giáo quy, cho nên nhân số tuy nhiều, nhưng không lộn xộn. Trăm ngàn năm qua, Vũ tộc đỉnh Vân Miểu tuy số lượng không ít, hoàn cảnh đỉnh Vân Miểulại yên tĩnh mà tường hòa. Một điểm này cũng chỉ có loại hoàn cảnh tôn giáo này mới có thể làm được.
Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh cùng tường hòa nơi này nhất định bị quấy rầy.
Khi Tô Trầm đến nơi đây, một đám Vũ tộc đang đi bộ lên núi.
Thu nạp cánh, Tô Trầm chậm rãi đáp xuống, tùy tay thay đổi bộ quần áo, để mình thoạt nhìnnhưVũ tộc bình thường, sau đó xen lẫn trong đám đông Vũ tộc lên núi.
Nhưng hắn cũng khôngkiên nhẫn ba bước một vái, cho nên trực tiếp bước nhanh. Cũng may ba bước một vái là hành vi tự phátcủa tín đồ, không phải giáo quy hạn chế, bởi vậy cũng có một số tín đồ không làm như vậy, hành vi của Tô Trầm ngược lại còn chưa tính là đột ngột.
Nhưng cho dù tín đồ không thành kính nữa, hành tẩu chân núi dưới cái nhìn của thần, cũng sẽ thả chậm bước chân, hiển lộ hết sự trang nghiêm.
Vội vàng như Tô Trầm, thì tương đối hiếm thấy.
Một gã thủ vệ Vũ Thần Giáo nhìn thấy Tô Trầm, ngăn hắn nói: “Tất cả hành vicủa ngươi, đều ở dưới sự dõi nhìn của mẫu thần vĩ đại, xin bảo trì khiêm tốn và cung kính nên có.”
Tô Trầm trả lời: “Ta đối với mẫu thần luôn luôn khiêm tốn, nhưng ta chỉ sợ không có thời gian ở đây chậm rãi dập đầu đi lên, ta phải mau chóng gặp đượcVô Nguyệt Thanh Nhan đại chủ giáo.”
Hắn nói xong xốc lên tấm màn trùm đầu, lộ ra bộ dạngThúy Vũ Không Ngân: “Ta là Thúy Vũ Không Ngân, đệ tử của hắn.”
Nghe được điều này, tên thủ vệ Vũ Thần Giáokia rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó mới trả lời: “Vô Nguyệt Thanh Nhan đại chủ giáo không ở đây, hắn đi thành Dạ Linh rồi.”
Thành Dạ Linh là chỗ thế lực chủ yếu của Dạ Sương Không Sào, mà Vô Nguyệt Thanh Nhan vốn là đại chủ giáo của Dạ Sương Không Sào, nhưng từ sau khi hắn bị Nhân tộc cầm tù, vị trí đại chủ giáo này cũng không giữ được nữa. Nhưng bây giờ xem ra, vị đại chủ giáo này rất muốn trở lại trên vị trí của hắn, cũng vì nó mà cố gắng bôn tẩu.
Điều thủ vệ không biết là, Tô Trầm vốn không muốn gặp Vô Nguyệt Thanh Nhan, hắn nói muốn gặp Vô Nguyệt Thanh Nhan, chỉ là vì xác nhận một phengã có ở chỗ này hay không, không ở chỗ này chỉ có thể càng tốt hơn.
Dù sao Vô Nguyệt Thanh Nhan là kẻ hiểu biết Thúy Vũ Không Ngân nhất, có gã ở đây, độ khó sắm vai Thúy Vũ Không Ngân của Tô Trầm không thể nghi ngờ sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên thời khắc này nghe được lời này, Tô Trầm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại trầm xuống nói: “Ta có tin tức quan trọng cần bẩm báo, nên tìm ai?”