Chương 1149 Thần linh (1)
Lúc ban đầu có thể giảm được ba phần công kích, bây giờ lại là ngay cả giảm xuống một phần cũng khó mà làm được.
Đối mặt công kích mạnh mẽ, thứ Tô Trầm thật sựdựa vào, thật ra không phải Diêm Tảo Sa Y, mà là thân thể siêu mạnh do hắn từ Bạo tộc lịch luyệnđạt được.
Bây giờ thật không dễ gì có cái áo chiến đấu phòng ngự cấp thần khí, lại là đồ nữ, khiến Tô Trầm rất buồn bực.
Không có cách nào cả, ai bảo Vũ tộc lấy nữ giới đứng đầu, giáo hoàng cũng là nữ chứ.
Cái áo chiến đấu này, có khả năng chính là chuẩn bị cho nàng.
Nhưng Mạt Đặc Lạc Khắc ở sau khi biết, tự hỏi chốc lát rồi nói: “Cái áo chiến đấu này, là Thiên Không Chiến Y của Vũ Thần Giáo, nhưng rất có khả năng vẫn là món đồ chưa hoàn thành.”
“Món đồ chưa hoàn thành?”
“Đúng. Thiên Không Chiến Y nghe nói là áo chiến đấuThiên Không Mẫu Thần năm đó từng mặc, về sau theo mẫu thần rời khỏi thế giới này. Nhưng bản vẽ chế tạo Thiên Không Chiến Ythì được giữ lại. Vũ Thần Giáo hẳn chính là căn cứ bản vẽ chế tạo cái áo chiến đấu này. Nhưng cho dù là thần khí phiên bản thấp kém, cũng không phải dễ làm ra như vậy.” Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời.
Hắn đang chờ Tô Trầm hỏi mình, rốt cuộc là làm sao phán đoán ra Thiên Không Chiến Ynày là món đồ chưa hoàn thành, không ngờ Tô Trầm cân nhắc chốc lát, lại hỏi ra một vấn đề khác:
“Mạt Đặc Lạc Khắc, ngươi nói... Thế gian thật sự có thần linh sao?”
Thế gian thật sự có thần linh sao?
Mạt Đặc Lạc Khắc không ngờ Tô Trầm sẽ hỏi ra vấn đề này, thật sự bị hắn hỏi làm thất thần.
Sững ra một chút, lúc này mới nói: “Về vấn đề này, Áo Thế đế quốc năm đó cũng từng có thảo luận náo nhiệt.”
“Đáp án thế nào?”
“Chúng ta luôn cho rằng, nguyên tổ chính là thần linh.”
“Nguyên tổ chính là thần linh?” Tô Trầm lập lại một câu.
Nguyên tổ, tương truyền là sinh mệnh xuất hiện ngay sau khi Nguyên Hoang đại lục tồn tại, bởi vì là tuân theo ý chí trời đất mà sinh, thiên phú có lực lượng mạnh mẽ.
Bọn họ cũng là những kẻ biến mất trước hết.
Ở sau nguyên tổ, là nguyên thú, hoang thú trước sau ngủ đông.
Cho tới thời đại hôm nay năm tộc quật khởi, sáu tộc tranh bá.
Nếu chỉ lấy cấp độ lực lượng để nói, đem nguyên tổ so sánh là thần linh, vậy rõ ràng là xứng đáng.
Nhưng điều này không giải thích được hai vấn đề.
Linh Hồn Tinh Não nhanh chóng vận chuyển, Tô Trầm hỏi: “Ta có mấy cái nghi hoặc.”
“Ngươi nói.”
“Thời đại nguyên tổ quá mức xa xưa, nếu nguyên tổ ngủ đông cũng là bởi vì nguyên lực khô kiệt,vậy bọn họ đi nơi nào ngủ đông, có thể khiến bản thân còn tồn tại đến nay? Đây là thứ nhất. Ngoài ra, thời đại nguyên tổ, ngay cả nguyên thú cũng không thể ló mặt, năm đại trí tộc càng là cặn bã, có hay không cũng là vấn đề. Như vậy nguyên tổ dựa vào cái gì ưu ái trí tộc, đến bây giờ còn làm thần của Vũ tộc? Đây là thứ hai. Nghi hoặc thứ ba chính là, làm thầncủa bọn họ, có chỗ tốt gì?”
Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời: “Những thứ ngươi nói, thời kì Áo Thế đế quốc cũng từng thảo luận, chúng ta đã thăm dò vô số khả năng, cũng từng ra được rất nhiều đáp án. Cá nhân ta có khuynh hướng một loại trong đó, có thể trả lời hoàn mỹ toàn bộ vấn đềcủa ngươi.”
“Ồ? Nói xem.”
“Giả thiết nguyên tổ chính là thần linh, bọn họ sở dĩ sẽ liên hệ vớitrí tộc nhỏ bé, làm thần của trí tộc, có lẽ là vì việc này có lợi đối với bọn họ.”
“Lợi gì?”
“Ngươi không phải hỏi, bọn họ vì sao sẽ tồn tại đến nay sao?”
Tô Trầm ngẩn ngơ: “Ngươi là nói...”
“Ta cái gì cũng chưa nói.” Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời: “Ta không biết đáp án, ta cũng không cách nào tưởng tượng, thần linh đã suy yếu đến mức cần lực lượng phàm nhân mới có thể tồn tại. Nhưng nếu nguyên tổ là thần linh, như vậy có đôi khi nghi vấn chính là đáp án. Khi toàn bộ vấn đề xâu chuỗi với nhau, kết quả không có khả năng nhất kia có lẽ chính là kết quả thật sự.”
“Như vậy Nhân tộc vì sao còn chưa có thần của mình?” Tô Trầm lại hỏi.
“Vũ tộc có thần, là bởi vì thần của bọn họ đáp lại bọn họ. Nhân tộc không có thần, chỉ là vì còn chưa có thần đi để ý tới Nhân tộc.” Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời.
Nghe được lời này, Tô Trầm bắt đầu trầm ngâm.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới lão nhân đổi mắt cho mình.
Suy nghĩ chốc lát, Tô Trầm nói: “Có lẽ là để ý tới, chỉ là Nhân tộc không biết.”
“Không biết?” Lần này đến lượt Mạt Đặc Lạc Khắc kinh ngạc và nghe không hiểu: “Có ý tứ gì?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta cũng nói không rõ. Nhưng ở lúc cướp Thần Chi Vũ Dực, ta quả thật cảm nhận được uy nghiêm của thần, lực lượng của thần. Đó là sức mạnh to lớn mênh mông không cách nào hình dung, lực lượng vĩ đại như thế, ngươi đoán kết quả thế nào?”
“Như thế nào?”
“Ta dùng một cú đấm đemtượng thầncủa nàng đánh vỡ.”
“...”
Mạt Đặc Lạc Khắc có chút theo không kịp suy nghĩ của Tô Trầm, cho nên cũng không biết Tô Trầm rốt cuộc muốn nói cái gì.
Cũng may không cần hắn hỏi lại, Tô Trầm đã tự nói: “Chúng ta không phải thần, không biết thần muốn cái gì, thần cần cái gì. Nhưng ta bây giờ biết hai việc, hai việc có thể xác định. Thứ nhất: thần thật sự tồn tại, ta tận mắt nhìn thấy rồi, cảm nhận được rồi. Thứ hai, bọn họ chịu hạn chế.”
“Thần linh chịu hạn chế...” Mạt Đặc Lạc Khắc thấp giọng lẩm bẩm lời này.
“Ai còn có thể hạn chế thần linh?” Hắn không hiểu.
“Không biết.” Tô Trầm lắc đầu: “Có lẽ là thần cường đại hơn, ví dụ như thần vương, hoặc là cái gì khác. Cũng có thể là... Lực lượng pháp tắc? Ý chí trời đất?”
Tô Trầm không biết đáp án.
Nhưng hắn biết, thế giới trước mặt mình còn rất rộng lớn, rộng lức đến mức vượt xa hắn tưởng tượng.
Điều này làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Theo hắn không ngừng leo lên trên, phong cảnh hắn có thể nhìn thấycũng càng ngày càng xa, tầm nhìn càng rộng lớn hơn nữa, tư duy cũng càng thêm rõ ràng hơn nữa.
Điều này chưa làm hắn sợ hãi, ngược lại khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Đây là tập tính trời sinh của một nhànghiên cứu.
Kẻ thích dựa dẫm, mặc dù không có thần linh, cũng sẽ chế tạo ra một thần linh để sùng bái.
Thích khiêu chiến, mặc dù thực sự thần linh, cũng muốn đem thần linh lạp xuống dưới giải phẫu nghiên cứu.
Tô Trầm hiển nhiên chính là kẻ sau.
Trên đời này có thần hay không không quan trọng, quan trọng là mặc kệ tồn tại mạnh mẽ như thế nào, cũng không phải một tồn tại mà người có chí hướng dùng để cúng bái.
Cho nên ngươi cho dù là thần thì làm sao?
Ta có vận mệnh của ta, không cần ngươi tới quyết đoán.
Tóm lại Tô Trầm là một người như thế, đối với thần linh xa xôi không thể biết kia, hứng thú của hắn cũng chỉ ở chỗ tiếp cận như thế nào, vượt qua như thế nào, nghiên cứu như thế nào...
Mạt Đặc Lạc Khắc không biết trong đầu hắn có rất nhiều “đại nghịch bất đạo” như vậy, còn đang nghiêm túc phân tíchvới hắn: “Ngươi nói có đạo lý. Thần linh đã lánh đời, thì khẳng định có sự bất đắc dĩ của bọn họ. Cho dù mạnh nữa, cũng không cần sợ hãi. Tương lai của thế giới này, nhất định chỉ có thể thuộc về trí tộc.”