Chương 1151 Vĩnh Dạ vương (Thượng) (1)
Vì thế rất xa đã nhìn thấy con cóc lớn này ầm ầm từng bước một đi tới, nơi đi qua núi sập đất nứt.
Thành trì, núi lớn ở trước mặt hoang thú căn bản không tính là gì cả.
Nó đi thẳng tới như vậy, có gì cản trời cũng đều trực tiếp san bằng.
Mặt đất run rẩy ở dưới chân nó, núi cao rên rỉ ở trước mặt nó, ngay cả bầu trời cũng tràn ngập khí tượng của nó, vô tận mây độc kia càn quét đến, dẫn tới cả phía chân trời cũng trở nên tràn ngậpmây độc.
Nếu không cân nhắc vấn đề chủng tộc, Tô Trầm không thể nghi ngờ đã làm một việc cực kỳ thiếu đạo đức.
Hắn khiến một mảng thế giới này trên mặt đất của Vũ tộc lâm vào sụp đổ, ở dưới bạo lực của hoang thú chịu khổ chà đạp, vô số dân chúng Vũ tộc bởi vậy mất đi quê hương trôi giạt khắp nơi, bước lên lộ trình đào vong, càng có một số kẻ phản ứng chậm, trực tiếp chết ở dưới hoang thú xâm nhập, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nhưng đây là chiến tranh!
Chiến tranh không có chỗ khoan dung.
Tô Trầm biết Vũ tộc đã làm gì đối với Nhân tộc, ở dưới tình huống điều kiện cho phép, chuyện làm người ta giận sôi bọn họ từng làm với Nhân tộc cũng không ít chút nào.
Không nói cái gì khác, riêng Thúy Vũ Không Ngân bị hắn thế thân kia, gã chưa từng làm ra chuyện gì tốt.
Vì sao hắn sẽ bị Nhân tộc bắt lấy?
Còn không phải bởi vì hắn ở biên cảnh Nhân tộc đốt nhà giết người cướp của.
Nhưng Tô Trầm chưa bởi vậy chất vấn hắn nửa câu.
Năm đó, sau khi thi vào Tiềm Long viện, Tô Trầm từng du lịch các nơi một đoạn thời gian. Những sự dơ bẩn cùng xấu xa thê thảm đau đớn, tối tăm, khó có thể mở miệng, hắn đã sớm nhìn thấy rồi, kiến thức rồi.
Tô Trầm không có ý nghĩa đi lặp lại tội ác của kẻ địch, có cái nhìn phai nhạt tê cứng tất cả cái này, phương thức cân nhắc đối với sự vật ở một số phương diện nào đó cũng có thể là rất đơn giản. Ví dụ như —— nhân từ đối với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Cho nên đối với Bạo tộc như thế, đối với Vũ tộc cũng tương tự, Tô Trầm không có chút lòng thương hại gì cả.
Một số phương diện nào đó, khi hắn lập chí Nhân tộc quật khởi, đã ý nghĩa muốn diệt trừ, chèn ép, đả kích, thậm chí còn tiêu diệt chủng tộc khác.
Nếu không phải như thế, bàn gì tới quật khởi?
Hòa bình quật khởi loại lời này, chung quy là dùng để hô hào, không trải qua một hồi giết chóc thảm thiết máu đổ thành sông, ai sẽ cho ngươi cơ hội quật khởi?
Cho nên, có cơ hội đối phó kẻ địch mà không đi làm, đó mới là sự tàn nhẫn lớn nhất, là thẹn với chủng tộc của mình.
Ít nhất Tô Trầm là cho rằng như vậy.
Trên bầu trời xa xa, một cái lại một cái hóa thân cứ như vậy bay qua, không ngừng dùng lôi điện tấn côngVạn Độc Thiềm Thừ, dụ dỗ nó hướng phía Thiên Không Thành xuất phát, hoàn toàn không để ý bị Vạn Độc Thiềm Thừ phẫn nộ phản kích tiêu diệt.
Đánh tới về sau, hóa thân đã không cần chủ động công kích, chỉ cần nhìn thấy là con sâu bọ nhỏ không ngừng hướng mình khiêu khích lại giết không chết này, Vạn Độc Thiềm Thừ sẽ tự phát đuổi theo, để lại dấu vết thật dài thân thể to lớn kia của nó di chuyển qua trên mặt đất, giống như một cái rãnh khổng lồ, kéo thật dài qua mặt đất.
Lúc này xa xa một đội Vũ tộc bay đến, nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Đồng thời lao về phía hóa thân củaTô Trầm, mũi tên bay xuống đầy trời.
Hóa thân Tô Trầm cũng không để ý, thậm chí không né tránh, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó hướngVạn Độc Thiềm Thừ làm cái động tác tay, chỉ chỉ phía sau, lại chỉ chỉ mình, lớn tiếng nói: “Ta ở bên đó chờ ngươi!”
Tuy chỉ là một câu nói bình thường của Vũ tộc, Tô Trầm khi lên tiếng lại sử dụng thất hoàn áo thuật Câu Thông Tâm Linhnày.
Lúc trước Tô Trầm là thông qua Sinh Mệnh Nguyên Chúcnâng cao bản thân mới có thể sử dụng áo thuật này, bây giờ một cái hóa thân đã có thể thi triển.
Ở dướiảnh hưởng của Câu Thông Tâm Linh, một câu này của Tô Trầm đã khiếnVạn Độc Thiềm Thừhiểu ý hắn.
“Rống!”
Nó phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
Cái lưỡi thật lớn như cột chống trời bay tới.
Một lần này Tô Trầm chưa né tránh, hóa thân bị đánh trúng, tan vỡ ngay tại chỗ.
Nhưng Vạn Độc Thiềm Thừ biết, con muỗi giảo hoạt này chưa chết.
Hắn đang ở phía trước chờ mình.
Nó phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, toàn lực hướng về phía trước chạy đi, về phần một đội Vũ tộc kia, nó ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Muỗi, tất cả chỉ là muỗi!
——————————————
Thiên Không Thành, cung Vĩnh Trú.
Cung Vĩnh Trú là hoàng cung trên mây sau khi xây xong Thiên Không Thành đã tồn tại, ở trong lịch sử phát triển hơn vạn năm, cũng từng trải qua lên voi xuống chó vài lần, nhiều lần xây dựng lại, nhưng tên từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Thời khắc nguy hiểm nhất cả đời nó trải qua có lẽ chính là thời khắc Vĩnh Dạ Lưu Quang bệ hạ thượng vị.
Có kẻ a dua hướng bệ hạ góp lời, nói Vĩnh Trú cùng Vĩnh Dạ hàm nghĩa ngược nhau, bất lợi với bệ hạ, sợ có tướng khắc chủ, hơn nữa hoàng cung là nơi tiên vương ở, không bằng dỡ đi xây dựng lại.
May mà Vĩnh Dạ Lưu Quang chưa đồng ý việc này.
Vĩnh Dạ gia tộc sở dĩ gọi là Vĩnh Dạ, là vì Vĩnh Dạ gia tộc ngày xưa là gia tộc thích khách, sở trường nhất chính là ẩn trong bóng đêm đột kích.
Vũ tộc là không am hiểu ám sát chi đạo, bọn họ là cao cao tại thượng chim chóc, thích bay về phía ở bầu trời bên trong, lực sĩ, thích khách, này đều cùng bọn họ vô duyên. Nhưng là vì bù lại Vân Tiêu quốc độ chiến lực nhu cầu, giảm bớt đoản bản, Vân Tiêu quốc độ không thể không muốn tẫn biện pháp phát triển một ít mình không am hiểu chức nghiệp. Vô vũ giả chính là như thế, Vĩnh Dạ giả cũng là như thế.
Vĩnh Dạ gia tộc bởi vậy mà được đặt tên.
Nếu không có Vĩnh Dạ gia tộc tự mình hy sinh, tình nguyện hắc ám, lại nào có Vân Tiêu Vĩnh Trú, an khang thịnh thế?
Cho nên Vĩnh Dạ và Vĩnh Trú không phải là đối nghịch nhau, mà là hòa hợp nhau, là một thể.
Vĩnh Dạ vương vào làm chủ Vĩnh Trú cung, đại biểu là ngày đêm thay đổi, âm dương phối hợp, đây là điềm đại cát.
Về phần nói hoàng cung cũ nát, đây là chuyện tốt.
Vũ tộc ngày nay nhiều kẻ địch dòm ngó, còn xa chưa tới thời điểm hưởng thụ, Vĩnh Dạ vương dẫn đầu tự hạn chế, khắc khổ, để phục vụ thiên hạ.
Cứ như vậy, cungVĩnh Trú có thể giữ được, thanh danh Vĩnh Dạ vương cũng từ nơi này bắt đầu lan truyền ra, tên tuổi đầu tiên của hắn chính là liêm khiết vì việc công.
Trongmấy ngàn năm sau khi hắn nắm chính quyền, trước sau vị Vĩnh Dạ vương này lại nhận được rất nhiều sự đánh giá như cơ trí, anh minh, cường đại cùng với tàn nhẫn vân vân, phía sau mỗi một lần đánh giá, đều ý nghĩa một thậm chí mấy phần khảo nghiệmthật lớn.
Hôm nay, vị Vĩnh Dạ vươngtập hợp vô số sự “vĩ đại” này, lại một lần nữa đứng ở trên bước ngoặt lịch sử.
Cung Vĩnh Trú, Vĩnh Dạ Lưu Quang lẳng lặng ngồi ở trên vương tọacủa hắn.
Đây là một lão già thoạt nhìn có chút thấp bé, dung mạo lão không kinh người, làn da còn có chút đen —— đây là nét đặc sắc của thành viênVĩnh Dạ gia tộc.
Ngồi ở phía dưới cánh hắn chính là U Mộng Hoa Liên cùng với các đại chủ giáocủa nàng.