← Quay lại trang sách

Chương 1190 Tấn thăng (1)

Nói từ phương diện này, Tô Trầm tính kế là thành công, cũng là thất bại.

Thành công là vì hắn đã lừa gạt Vĩnh Dạ Lưu Quang, thất bại là vì quá trình tuy đặc sắc, kết cục lại không tốt đẹp thế nào cả.

“Ngươi được lắm Vĩnh Dạ Lưu Quang, đánh chết không cúi đầu phải không? Vậy ta dứt khoát đánh chết ngươi là được!” Trong mắt Tô Trầm hiện ra một sự hung ác.

Lúc này xa xa đã xuất hiện bóng dáng truy binh Vũ tộc, Tô Trầm cũng không nói lời thừa, thân hình chợt lóe, đã trực tiếp biến mất, khi xuất hiện một lần nữa đã ở trong phòng nhỏ của Mạch Nhĩ.

Bởi vì có hóa thân ở trong phòng nhỏ, cả nhà Mạch Nhĩ thậm chí không biết chân thân Tô Trầm đã từng rời khỏi, lúc này đang chuyện trò vui vẻ với Kim Diễm.

Có lẽ bởi nhiều ngày ở chung, dần dần quen thuộc, lại thêm bọn Tô Trầm cũng không có hành vi gì độc ác, Mạch Nhĩ cũng buông xuống sự sợ hãi, có thể vừa nói vừa cười với bọn họ.

Thời khắc này Tô Trầm vừa trở về, đã nghe thấy Mạch Nhĩ nói: “... Sau đó ta bị cha ta đẩy ngã, hung hăng đánh một trận vào mông của ta, từ đó về sau ta cũng không còn thấy thứ nọ nữa.”

Trong phòng vang lên một mảng tiếng cười vui.

Kim Diễm là kẻ duy nhất chú ý tới Tô Trầm biến hóa.

Hắn nhìn Tô Trầm một cái, cười nói: “Ngươi đã trở lại? Lão Mạch Nhĩ đang kể chuyện hắn lúc còn nhỏ dùng dịch khô héo làm trơn cho chuông của phụ thân, điều này thật sự là quá có ý tứ. Ta cũng không biết Tượng tộc luôn luôn nghiêm cẩn cũng có thời điểm ngộ nghĩnh như vậy.”

“Tượng tộc cũng là trí tộc, cũng có hỉ nộ ái ố.” Lão Mạch Nhĩ rất nghiêm túc nói.

“Như vậy ngươi thì sao? Ngươi cùng phụ thân ngươi lúc trước từng có thú vui tương tự sao?” Tô Trầm hỏi Kim Diễm.

“Không, phụ thân luôn...” Kim Diễm đang muốn trả lời, đột nhiên ý thức được điều gì, giật mình, nhìn Tô Trầm: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Tô Trầm chưa trả lời, chỉ là đem cánh tay đặt ở trên bệ, cứ như vậy tới gần Kim Diễm, nhìn hắn.

Kim Diễm giật mình nhìn Tô Trầm: “Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tô Trầm đột nhiên bắt lấy tay Kim Diễm.

Hắn nói: “Sẽ có chút đau, nhịn.”

“Cái gì?” Kim Diễm ngẩn ngơ.

Ngay sau đó chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một tay Kim Diễm đã bị Tô Trầm chặt đứt.

“A!” Kim Diễm rống lên muốn chạy, nhưng một tay khác của Tô Trầm lại gắt gao đè lại Kim Diễm, không cho gã cựa quậy: “Hắc, hắc, đừng khẩn trương như vậy.”

“Tay ta, ngươi chặt tay ta rồi!” Kim Diễm gào khóc thống khổ.

“Đừng khẩn trương như vậy, còn có thể mọc ra... Đến, uống cái này, rất nhanh sẽ không đau nữa. Ngoan, tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.” Tô Trầm nhanh chóng lấy ra một bình nước thuốc trút cho Kim Diễm, Kim Diễm muốn không uống, lại căn bản không chống lại được dâm uy của Tô Trầm, về phần Mạch Nhĩ cùng hai đứa trẻ của hắn, thì càng nhìn mà choáng váng.

“Vì sao?” Kim Diễm gào khóc hỏi.

Hắn không dám phản kháng Tô Trầm, chỉ có thể khóc.

Khóc như đứa trẻ.

Nhưng sau khi uống thuốc, quả thực không đau như vậy nữa.

“Chỉ là muốn biết phụ thân ngươi đủ yêu ngươi hay không.” Tô Trầm trả lời.

Hắn cẩn thận đem cái tay cụt gói lại.

Hôm nay cụt tay, Kim Diễm rúc một mình ở trong phòng lặng lẽ khóc.

Hắn tuy đã trưởng thành, nhưng tâm tính lại mãi chưa đủ trưởng thành.

Nhưng cực khổ là đá mài đao tốt nhất, một ngày này, Kim Diễm rốt cuộc đã trưởng thành.

Hắn rốt cuộc rõ ràng cảm nhận được mạng treo trong tay người ta là mùi vị thế nào, cũng rốt cuộc hiểu biết đối thủ mình đối mặt rốt cuộc là người thế nào.

Có thể khắc sâu hội tương tự còn có cả nhà Mạch Nhĩ.

Có lẽ là Tô Trầm bình thường thái độ hào hoa phong nhã cho cả nhà Mạch Nhĩ ảo giác, làm bọn họ cho rằng đây quả thật là hai vị thân thích hòa ái khách khí.

Nhưng một khắc đó cụt tay, vợ của lão Mạch Nhĩ biết kẻ gọi là bằng hữu, thân thích này rốt cuộc là loại người nào, bản thân lão Mạch Nhĩ từ bỏ ảo tưởng, ngay cả bọn trẻ cũng khắc sâu thể nghiệm được cái gì gọi là sợ hãi.

Đứa trẻ vốn bướng bỉnh lập tức trở nên vô cùng nhu thuận.

Trở nên nghe lời, hiểu chuyện, thậm chí săn sóc cha mẹ.

Giống như trưởng thành trong một đêm.

Nhưng Tô Trầm lại giống như hoàn toàn chưa phát hiện.

Hắn vẫn rất lễ phép đối đãi mỗi một người bọn họ, giống như mình không phải cường đạo, không phải thích khách, không phải tội phạm truy nã lớn gây họa toàn bộ Vũ tộc.

Hắn hào hoa phong nhã, nói chuyện có lễ phép, gặp được người khác đưa đồ ăn cho hắn, thậm chí còn có thể nói cảm ơn, không tỏ ra xấu hổ chút nào.

Nhưng lại không ai bởi vậy xem thường hắn, không dám ôm bất cứ ảo tưởng nào nữa.

Bởi vì bọn họ hoàn toàn rõ, sau lưng hung danh hiển hách kia, là sự hung tàn của cái uy sấm sét.

Một ngày sau, bộ phận Kim Diễm mất đi liền mọc trở lại, dù sao cũng là Tam Túc Kim Ô biến hóa, nói là tay, thật ra chính là một bộ phận thân thể.

Tô Trầm tỏ vẻ chúc mừng đối với hắn.

Ba ngày sau, Tô Trầm dừng hành động ám sát đối với Vũ tộc.

Bởi vì thông qua Nguyên Cốt Quyền Trượng, hắn phát hiện Vĩnh Dạ Lưu Quang đã tìm được phương pháp đối phó hắn.

Đó là một loại khóa không cấm trận có thể được lắp trong xe vũ, có thể phá Diêu Quang Huyễn Ảnh của hắn. Vĩnh Dạ Lưu Quang thậm chí coi đây là mồi, làm tốt chuẩn bị. Ngại là Tô Trầm có Nguyên Cốt Quyền Trượng món đồ chơi xấu này, biết trước kết quả, trực tiếp dừng hành động.

Phải nói, huyễn hình thuật, Diêu Quang Huyễn Ảnh và Nguyên Cốt Quyền Trượng là vũ khí lớn nhất hắn có thể tiêu dao ở Vũ tộc. Chính là dựa vào ba thứ này, khiến Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không thể làm gì được hắn.

Tô Trầm dừng hành động rốt cuộc nghỉ ngơi, không áp dụng bất cứ hành động phá hoại nào đối với Vũ tộc nữa, nếu không phải Khắc Lôi Tây Đạt xác nhận Thúy Vũ Không Ngân tuyệt đối còn ở Thiên Không Thành, mọi người đều cho rằng hắn chạy rồi.

Khi không hành động, Tô Trầm cũng không nhàn rỗi, mà là giống với trước kia, tiếp tục làm thí nghiệm và nghiên cứu của mình.

Ở cảnh nội địch làm nghiên cứu, chỉ có thể nói Tô Trầm cũng là loại tim to.

Nhưng đây là hắn, lúc trước bị nhốt ở núi Vạn Độc hơn một năm cũng có thể làm nghiên cứu, huống chi bây giờ.

Có lẽ là vì tích lũy dày bùng nổ mạnh, một lần này Tô Trầm nghiên cứu đặc biệt thuận lợi.

Ngày thứ năm dừng hành động, việc nghiên cứu của Tô Trầm liền xuất hiện đột phá trọng đại.

Hắn rốt cuộc bổ sung xong một đoạn ngắn cuối cùng trùng kích Nhiên Linh.

Nói chính xác, hắn sớm có thể trùng kích Nhiên Linh, chẳng qua Tô Trầm muốn phương pháp hoàn mỹ nhất, cho nên mới áp chế mãi đến bây giờ.

Bên ngoài Thiên Không Thành.

Nơi này là ở cực cao ngoài ba ngàn trượng tại Thiên Không Thành, gió lạnh thấu xương, băng ý thấu xương.

Đáng sợ nhất vẫn là mây cực hàn của nơi này, tính lạnh của nó thậm chí có thể đột phá màn phép hộ thể, rót vào trong cơ thể, đối với nguyên khí sĩ cũng tạo thành ảnh hưởng thật lớn.

Ngoài ra, nơi này còn có một loại sinh vật đặc thù sinh sống, tên là Hàn Si. Hàn Si là một loại sinh vật cực kỳ quỷ dị, nó không có thực thể, là tồn tại xen giữa chân thật và hư ảo. Chính bởi vậy nó có thể tránh né nguyên năng và tất cả đả kích tầng diện chân thật, vô thanh vô tức lẻn vào trong đầu người ta, sau đó chậm rãi cắn nuốt đầu óc đối phương.